Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 114: Bổ sung thêm (9)



Phần 9

“Hắn còn dám gọi phu nhân?!” Yến Kỳ ngoắc miệng.

Thanh Lang đi đến bên cạnh, đưa tay khép quai hàm hắn lại, lắc đầu nói: “Bớt lo chuyện người khác!”

Sở Phi Dương nặng nề hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm trong tay, quay đầu đi về phía Quân Thư Ảnh. Bởi vì đề nghị của Nguyên Tình, nên mọi người chỉ có thể trước tiên ở lại Vô Vi tộc.

Sở Phi Dương đem chuyện phát sinh mấy ngày nay nói với Quân Thư Ảnh. Trên đường cùng với Thủy Bảo nhân đi tới đây, hắn gặp được Thanh Lang và Tín Bạch. Nguyên lai hai người bọn họ trước đã gặp nhau, lúc đó cũng là đang tìm đường, nhưng mà trận pháp nơi này thật sự quỷ dị, mặc dù có Cao Phóng và Nguyên Tình hai người, nhưng mọi người vẫn là giống như con vịt choáng đầu mất phương hướng.

Có Thủy Bảo nhân dẫn đường, lại có Cao Phóng trên đường gặp trận phá trận, cuối cùng hôm nay mọi người cũng chạy được tới đây.

Tín Bạch là vì Thiên Hạ Vô Song mà đến, Mục Giang Bạch mang theo Nguyên Tình đến đây là vì tìm phương pháp cứu chữa cơ thể thụ tổn nghiêm trọng nhiều năm trước.

“Ta chỉ một đêm là tới nơi, vậy mà các ngươi lại mất tới ba ngày. Uổng phí bản thân ngươi thiên hạ đệ nhất, cũng có chuyện làm không được a!” Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng.

“Đúng, đúng, chỉ trách ta không tới sớm, khiến ngươi chịu khổ rồi.” Sở Phi Dương cười cười tiếp cận, muốn gần gũi y.

‘Tê tê’ một tiếng uy hiếp không mang hảo ý, Quân Thư Ảnh vội đem Sở Phi Dương đẩy ra.

“Nó… Nó làm cái gì vậy?” Sở Phi Dương chỉ vào tiểu xà trên vai Quân Thư Ảnh đang dựng thẳng người trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, kinh ngạc nói.

Quân Thư Ảnh thở dài bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết. Thứ này ta ném đi không được, đánh cũng không chết, chỉ có thể để nó như vậy. Nó một mực không cho phép người khác tới gần ta.”

Sở Phi Dương híp mắt nói: “Một mực không cho phép? Chẳng lẽ lúc trước còn có người dám gần gũi ngươi như vậy sao?! Là tộc trưởng không biết trời cao đất dày kia?!”

Quân Thư Ảnh bực mình gật gật đầu: “Chính là hắn!” Suy nghĩ một chút lại nói: “Bất quá bị con rắn này hù dọa mà lùi lại, bằng không ta sớm đã giết chết hắn!” Quân Thư Ảnh nhếch mép rút ra một cây ngân châm, quơ quơ trước mặt Sở Phi Dương.

Sở Phi Dương vốn là lửa giận cũng bị bộ dạng này của y dập tắt, đưa tay áp chế ám khí, cười nói: “Thư Ảnh, ngươi đối với vi phu trung trinh bất nhị như vậy, vi phu thật sự là cảm động đến tột cùng.”

“Tránh!” Quân Thư Ảnh thu ám khí, thuận tay đẩy khuôn mặt cười cười đang áp sát của Sở Phi Dương ra. Tiểu xà trên bả vai y cũng theo y cáo mượn oai hùm đối với Sở Phi Dương muốn cạp một cái.

Sở Phi Dương nhíu mày không vui nói: “Bất quá vật này ngay cả ta cũng không cho phép gần gũi ngươi, thật đáng ghét!”

Quân Thư Ảnh ngửa đầu bỏ đi: “Ta lại cảm thấy rất tốt!”

Bất quá, thời điểm màn đêm buông xuống…

“A! Con rắn chết tiệt này!” Sở Phi Dương kêu to một tiếng vang vọng tiểu viện khách nhân đang trú ngụ.

Thanh Lang từ trên người Yến Kỳ bò dậy, chép chép miệng nói: “Sở huynh làm sao vậy? Bị Thư Ảnh mưu sát sao?”

“Ngô… Thanh đại ca… tới…” Một đôi tay dưỡng tôn xử ưu (sống trong an nhàn sung sướng) mềm mại vươn lên, đặt ở trên cổ Thanh Lang, ngay cả đôi chân dài cũng nhịn không được mà quấn lấy.

“Ngươi đúng là tiểu yêu tinh!” Thanh Lang thở gấp một tiếng, hung dữ như hổ mà bổ nhào tới…

“Đại sư huynh gặp nạn!” Tín Vân Thâm mạnh mẽ ngóc đầu dậy.

Một chân không chút khách khí mà đạp một cái, Tín Vân Thâm suýt nữa bị văng khỏi giường.

“Không ngủ đi còn kêu gào cái gì, giết ngươi!” Cao Phóng ánh mắt mệt mỏi mở không ra, sợi tóc hỗn độn, ôm lấy chăn, cả giận nói.

“Nga, ngươi ngủ, ngươi ngủ, ta không ồn ào nữa.” Tín Vân Thâm vội vàng sáp lại gần đem người ôm chặt, vỗ vỗ trấn an: “Ta cùng ngươi ngủ.”

Sở Phi Dương xách đuôi tiểu xà lên, hung tợn nói: “Ta một ngón tay bóp chết nó, xem nó còn thế nào phá hỏng chuyện tốt của người khác!”

“Đừng…” Quân Thư Ảnh lời còn chưa dứt, Sở Phi Dương đã hạ thủ dùng sức bóp lấy tiểu xà đang vặn vẹo kia.

Tiểu xà còn chưa bị gì thì Quân Thư Ảnh đã thấy dưới chân mềm nhũn, nặng nề ngã xuống bên giường.

“Thư Ảnh, ngươi làm sao vậy?” Sở Phi Dương bước lên phía trước đỡ lấy y.

Quân Thư Ảnh ôm chân xoa nhẹ, nhíu mày nói: “Ta trúng hàn độc của nó, hình như thân thể thỉnh thoảng lại giống như bị nó khống chế.”

Sở Phi Dương nghe xong liền mang con rắn kia cẩn thận thả lên vai Quân Thư Ảnh rồi lại dùng ngón tay sờ sờ lên đầu nó. Con vật kia lại hoàn toàn không lĩnh tình, lập tức cạp hắn một cái rồi thuận theo cánh tay Quân Thư Ảnh trườn xuống, quấn lấy cổ tay y.

“Thư Ảnh, người thế nào? Đều tại ta lỗ mãng.” Sở Phi Dương đau lòng kéo bắp chân Quân Thư Ảnh qua, nắn nắn.

Quân Thư Ảnh lắc đầu nói: “Không sao, nhưng mà như vậy cũng là rất phiền phức.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sở Phi Dương lắc đầu than thở: “Quên đi, ta hôm nay vẫn là thành thành thật thật ôm ngươi ngủ.”

Sáng sớm hôm sau, Sở Phi Dương liền chạy đi tìm Doãn Tử bức hỏi làm như thế nào mới có thể đem con rắn kia vứt đi. Doãn Tử đã biết quan hệ giữa Quân Thư Ảnh và Sở Phi Dương, lúc này đúng là đầy một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, sao có thể cam nguyện nói cho Sở Phi Dương.

Vô Vi tộc qua nhiều thế hệ, tộc trưởng phu nhân đều là người do băng xà mang đến. Vô Vi tộc nhân hết sức tin tưởng ‘mệnh định chi thuyết’. Doãn Tử đã lớn tuổi như vậy, vẫn đang một mực chờ đợi phu nhân của mình đến. Hiện giờ phu nhân của mình lại bị Sở Phi Dương này đoạt đi, gã thậm chí còn có một loại cảm giác lục vân tráo đính (bị cắm sừng), sao có thể rộng lượng được chứ.

“Ta không biết, đừng tới hỏi ta!” Doãn Tử quăng lại một câu rồi quay đầu bước đi.

Sở Phi Dương vốn là không trông mong tộc trưởng này sẽ thành thật nói cho hắn biết, đang muốn đi tới truy vấn đến cùng thì lại bị Vô Vi tộc trưởng lão kéo lại.

Trưởng lão kia vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Trong lòng Tộc trưởng buồn khổ, thỉnh Sở đại hiệp không nên tận lực bức bách. Ngươi muốn biết, ta cũng có thể nói cho ngươi biết.”

Gã buồn khổ?! Sở Phi Dương nhíu mày, gã mang đến cho người khác bao nhiêu phiền phức, có tư cách gì buồn khổ!

Bất quá hắn chỉ cần câu trả lời, người nào nói cũng đều không quan trọng. Sở Phi Dương liền lôi kéo trưởng lão, nghe trưởng lão đem phương pháp thế này thế này nói cho hắn…

Mấy người ở lại Vô Vi tộc đã hơn nửa tháng, Yến Kỳ đem cổ văn tự dịch ra hết, dưới mưu kế của Thanh Lang đau khổ viết ra hai phần, chính mình giấu đi một phần.

Nguyên Tình cùng với Cao Phóng nghĩ biện pháp giúp Doãn Tử giải quyết tà hỏa trong cơ thể gã. Tiểu băng xà kia rất nhiều tác dụng, căn bản không cần nó tiếp tục tiếp tục đem tới một người tộc trưởng phu nhân tặng cho tộc trưởng.

Như vậy ‘mệnh định chi thuyết’ cũng bị triệt để phá vỡ, Doãn Tử quả thực giống như con gà trống đấu bại, ngay cả y sam hỏa hồng cũng nên xám xịt.

Vì đã đáp ứng điều kiện, Vô Vi tộc trưởng mặc dù không tình nguyện nhưng cuối cùng cũng phải đem bí dược trong tộc ra để giải hàn độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh. Nhưng mà tiểu xà kia thì vẫn còn quấn lấy Quân Thư Ảnh, khiến y đau đầu không thôi.

Ngoại trừ tiểu xà mạc danh kì diệu, Quân Thư Ảnh vẫn còn cảm giác mỗi một lần bị tộc trưởng này nhìn, hai đạo ánh mắt khác thường khiến y cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng trở ngại ở chỗ Nguyên Tình đã cùng với người ta thoả thuận, y cũng không thể làm khó dễ, chỉ có thể cố gắng vờ như không thấy.

Mãi cho đến trước ngày lên đuòng, Doãn Tử rốt cuộc nhịn không được, hung hăng đi tới trước mặt Quân Thư Ảnh, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương bên cạnh y  rồi mới hướng Quân Thư Ảnh nói: “Quân Thư Ảnh, ‘mệnh định chi thuyết’ của Vô Vi tộc  ta tuyệt đối không phải bịa đặt vô căn cứ. Ngươi chờ xem, sẽ có một ngày nào đó…”

Gã còn chưa nói xong, Quân Thư Ảnh đã không thèm đối mặt, sắc mặt không một chút thay đổi mà lách đi qua.

Vô Vi tộc trưởng lão đi tới bên cạnh tộc trưởng đã bị thâm thụ đả kích mà vẫn còn cương ngạnh, vẻ mặt lo âu gọi một tiếng: “Tộc trưởng đại nhân, thỉnh tỉnh lại, ưu tư tổn hại sức khỏe a.”

Cao Phóng đang uống một ngụm nước thì bị phun ra, lau khóe miệng nói: “Vị Tộc trưởng đại nhân này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Tín Vân Thâm chân chó (_._!) tiếp tục dâng lên một chén trà khác: “Tiểu Phóng, từ từ uống, từ từ uống.”

Tín Bạch ở bên cạnh đem nhi tử bộ dạng không có tiền đồ này đặt vào trong mắt, liên tục lắc đầu than thở.

Thanh Lang chỉ một mực cùng Yến Kỳ khanh khanh ta ta, không coi ai ra gì.

Mỗi người một tâm tình khác nhau dưới sự dẫn dắt Vô Vi tộc nhân, vượt qua trùng trùng điệp điệp mê chướng, cuối cùng cũng ly khai khỏi mảnh đất này…

***

Vừa mới về đến Lãng Nguyệt sơn, Sở Phi Dương liền đem Thanh Lang nóng lòng muốn trở về mà giữ lại, hai người đơn độc chạy vào trong thư phòng đóng cửa nghị sự.

“Tiểu Yến Kỳ đã bình yên vô sự trở về, còn lại cái gì cũng đều không quan trọng nữa.” Thanh Lang xoay xoay chiếc nhẫn vô giá trên tay, thở dài nói, “Hắn dù cho tán gia bại sản Thiên Nhất giáo ta, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Huống hồ hắn lần này hoàn toàn là vì ta, nhưng ta lại không hỏi cho rõ ràng đã tổn thương hắn. Sinh ý dược cổ Miêu Cương kia không làm cũng được, ta chỉ muốn trở về bồi bồi Yến Kỳ…”

Thanh Lang thâm tình chân thành, tự mình hối lỗi còn chưa chấm dứt, Sở Phi Dương đã rất rõ ràng mà một phen ôm chặt lấy y, từ trong ngực lấy ra một nắm ngân phiếu chụp lên trước ngực y, nói: “Thanh huynh không cần như vậy, bằng hữu gặp nạn, ta sao có thể không giúp.”

Thanh Lang nhìn một xấp ngân phiếu thật dày kia, lại nhìn Sở Phi Dương hồ nghi: “Sở đại hiệp, ngươi không phải từ trước đến nay vốn thanh liêm liêm khiết sao? Ngươi ở đâu ra có nhiều tiền như thế?”

“Ngươi quản nhiều như vậy, dù sao so với ngươi gian thương, tiền ta có được là sạch sẽ.” Sở Phi Dương nhíu mày nói, “Ngươi rốt cuộc không cần? Ta nói trước, mặc kệ ngươi muốn hay không, đại sự lúc trước chúng ta thương lượng, vẫn còn phải dựa theo kế hoạch của Thanh huynh ngươi mà làm.”

Thanh Lang híp mắt suy nghĩ một chút, vẻ mặt sáng tỏ nhìn Sở Phi Dương: “Ngươi còn nhớ sao?”

“Sao lại không nhớ!” Sở Phi Dương muốn đem ngân phiếu thu trở lại, lại bị Thanh Lang nhanh tay nhanh mắt đoạt mất, nhét vào trong tay áo. Sở Phi Dương cũng lười so đo với kẻ cùng toan kính nhi kia.

“Ta cảm thấy cần phải bố cáo giang hồ võ lâm, Quân Thư Ảnh đã là người của Sở Phi Dương ta!” Sở Phi Dương hừ một tiếng nói, “Đỡ phải hôm nay đại đệ tử Thiên Sơn phái, ngày mai lại Vô Vi tộc trưởng tìm đến ta gây phiền phức.”

“Thiết, giấm chua!” Thanh Lang nhướn mày, “Được rồi, nhìn Sở huynh nói nghĩa khí như vậy, ta sẽ giúp ngươi một lần!”

Sở Phi Dương cười vài tiếng: “Hảo huynh đệ!”

Thanh Lang cũng ngầm hiểu ý khẽ cười, đột nhiên lại sờ sờ cằm: “Yến Kỳ rốt cuộc đã chạy đi đâu, ta vốn là muốn tìm hắn, không biết đã bị ai kéo đi.”

“Hắn bị sư phụ ta gọi lên núi rồi, không biết có chuyện gì.”

“Tín chưởng môn? Tìm Yến Kỳ?!” Thanh Lang cũng thật không hiểu, Tín lão đầu tìm Yến Kỳ có thể có chuyện gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện