Dương Thư Mị Ảnh
Chương 12
“Ah… ah…” Quân Thư Ảnh lắc đầu lia lịa, lời lẽ dây dưa muốn tránh Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hạ mi cười, ánh mắt lộ vẻ tà ác nhìn Quân Thư Ảnh trong lòng đang run sợ.
Sở Phi Dương dùng tay trái nắm lấy hai tay Quân Thư Ảnh. Tình cảnh không sức phản kháng mặc cho người khác định đoạt khiến trong lòng Quân Thư Ảnh hết sức tức giận, cánh tay khẽ động lại không thể giãy giụa được.
Sở Phi Dương dùng tay phải bắt đầu vuốt ve mái tóc xõa tung của Quân Thư Ảnh, chậm rãi quấn quanh, không để ý tới Quân Thư Ảnh đang muốn giãy giụa trốn tránh, đem môi mình đặt lên mặt, lên cổ y.
“Sở Phi Dương! Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì! Ngươi dám làm nhục bổn giáo chủ như thế, nếu có một ngày ngươi lọt vào tay ta, ta nhất định sẽ trả thù!” Quân Thư Ảnh hoản loạn hô to, cố ý nâng cao âm điệu nhưng cũng không giấu được sự yếu đuối bên trong dù bên ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ.
Sở Phi Dương động tác dịu dàng như đang trộm hôn tình nhân, xúc cảm này làm Quân Thư Ảnh trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi. Đối mặt với Sở Phi Dương mà cá tính đã thay đổi một cách bí hiểm này, Quân Thư Ảnh phát hiện mình càng muốn lấy mạng vị đại hiệp chính nghĩa này. Tuy rằng kiếm pháp của hắn lợi hại nhưng hắn là người ôn hòa, dễ hiểu, sẽ không giống người trước mắt này ngay cả ánh mắt cũng mang sát khí mãnh liệt.
Nghe Quân Thư Ảnh hô to, Sở Phi Dương quả nhiên dừng lại, trên mặt mang ý cười thản nhiên cùng Quân Thư Anh đối diện. Trong sơn động, tiếng nước róc rách quanh quẩn chỉ làm cho không khí thêm khẩn trương.
Quân Thư Ảnh nuốt nước bọt. Lấy sự yếu thế bây giờ của y, Sở Phi Dương chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết y như một con kiến.
Nhận thấy được sự khẩn trương của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương ý cười càng sâu, con ngươi cũng sẫm màu lại đem hạ thân hơi hướng lên. Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên dâm mĩ.
Quân Thư Ảnh không thể tin được mở to hai mắt nhìn, xúc cảm gắng gượng nóng bỏng giữa đùi khiến y cảm nhận được nguy hiểm.
“Ngươi… buông ra! Ngươi có bệnh sao?!” Quân Thư Ảnh lại tránh động đứng lên, vươn gối muốn đá văng Sở Phi Dương lại bị hắn thừa cơ đem hạ thân chèn vào giữa hai chân y.Nhận thấy được tư thế này có bao nhiêu khuất nhục, Quân Thư Ảnh nảy sinh sát khí giãy giụa đứng lên, trong thanh âm cũng đầy hỗn loạn: “Sở Phi Dương! Ngươi buông ra! Ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Mau buông ra!!”
Vì kịch liệt giãy giụa, lưng Quân Thư Ảnh ma sát với nham thạch bên dưới. Sở Phi Dương nhíu mày nâng Quân Thư Ảnh lên, cởi y phục của mình trải lên mặt tảng đá.
Quân Thư Ảnh thừa dịp này chật vật dùng cả tay chân muốn bò đi lại bị Sở Phi Dương nhẹ nhàng kéo về đặt trên tảng đá đã được trải y phục của hắn.
Loại ôn nhu này chỉ làm cho Quân Thư Ảnh cảm thấy bị sỉ nhục thêm. Tay đau, chân đá cũng vô ích, vũ khí lợi hại duy nhất lúc này chỉ còn răng nanh. Quân Thư Ảnh ác độc há mồm cắn miệng vết thương trên vai trái Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đau đến nhíu mày, buông mái tóc Quân Thư Ảnh ra, hướng đến cắn đôi môi còn đang dính máu của y.
Quân Thư Ảnh một khắc cũng không ngừng giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa thì cảm giác vô lực lại càng bám sâu, làm y đầy khủng hoảng, kinh sợ, chậm rãi trượt xuống vũng sâu tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy? Vốn là kẻ thù không đội trời chung, tại sao lai biến thành bộ dáng cùng dây dưa triền miên đầy ám muội?
Quân Thư Ảnh ngoại sam còn trên người, Sở Phi Dương cũng không vội cởi. Bên hông khẽ động khiến quần áo trượt xuống, lộ ra phần da trắng nõn dưới vạt áo khiến cho tâm tình tên dã thú Sở Phi Dương chỉ biết phục tùng, dục vọng phấn khởi lên, càng kích thích dục vọng hắn tăng vọt.
Sở Phi Dương buông đôi môi của Quân Thư Ảnh. Y đã sớm hít thở không thông, lại bị hắn khẽ cắn vài cái trên đôi môi ướt át, xuống đến cổ, khí lực như muốn đem y nuốt vào bụng.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên, khó khăn quơ loạn, đưa tay lên kéo tóc Sở Phi Dương… Sở Phi Dương không buồn ngẩng đầu, dễ dàng bắt được tay y, bẻ về phía sau. Một cơn đau đớn truyền đến, cổ tay trái đã bị Thanh Lang bóp nát giờ lại tiếp tục bị thương, Quân Thư Ảnh ngẩng đầu thở dốc, đau đến độ tuôn đầy mồ hôi.
Cảm giác được đạo lực trên tay y thả lỏng, Sở Phi Dương kéo hai tay y ra trước mặt, theo chỗ ngón tay tinh tế mà cắn.
Sở Phi Dương vừa hôn lại vừa cắn, Quân Thư Ảnh thậm chí phát sinh ảo giác, người đang tàn sát bừa bãi trên người y chính là mãnh thú, băn khoăn tự hỏi liệu mình có bị xé nát để thỏa mãn dục vọng kịch liệt của hắn hay không.
Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, tay trái của y giờ chỉ có thể buông thõng bên người, không còn một tia khí lực nào để tác loạn nữa. Sở Phi Dương tựa hồ đối với việc này thực vừa lòng, hắn liền bắt lấy tay phải, nhẹ nhàng dùng một chút lực – “rắc” một tiếng, xương tay bị trật, Quân Thư Ảnh kêu lên. Tuy rằng không đau đến mức khó có thể chịu được, nhưng giờ y cũng không thể xuất khí lực được nữa.
Sở Phi Dương bắt đầu tác loạn trước ngực y. Tuy rằng Quân Thư Ảnh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác rõ ràng đầu đầu tiểu khỏa của mình đang bị Sở Phi Dương đùa giỡn mút lấy.
Chuyện này so với cái chết cái chết còn tuyệt vọng, đáng sợ hơn, làm Quân Thư Ảnh lạnh cả người. Y cúi cùng cũng biết nam nhân trên người mình dã đánh mất lý trí. Dù nói gì với hắn, hắn cũng không nghe, không hiểu cho. Cảm giác vô lực không thể nói chuyện phải trái với hắn càng làm sự tuyệt vọng thêm sâu sắc.Thanh âm Quân Thư Ảnh run rẩy cầu xin: “Sở Phi Dương, người không cần đối xử với ta như vậy! Ta đáp ứng ngươi, suốt đời sẽ ở mãi Thương Lang Sơn, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xâm lấn Trung Nguyên.”
Đây chính là điều Sở Phi Dương quan tâm nhất, nhưng hiện tại hắn dường như không nghe thấy, còn đang tà sát bừa bãi trước mặt y. Cảm giác ướt sũng ấm áp làm Quân Thư Ảnh chán ghét nổi điên.
“Sở Phi Dương, ngươi có nghe ta nói không đó?!” Thanh âm bén nhọn vút cao lên, khiến Sở Phi Dương chú ý. Hắn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Quân Thư Ảnh. Ánh mắt Sở Phi Dương so với bình thường càng thêm sáng ngời. Nhưng bên trong không hề có lý trí, mà chỉ có tia thú tính.
Quân Thư Ảnh nhìn thấy hắn đã dừng động tác, lấy lại bình tĩnh, dùng thanh âm trầm ổn nhất có thể để nói: “Sở Phi Dương, những gì ta vừa nói ngươi nghe rõ chứ? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta cam đoan sẽ chết già ở Thương Lang Sơn, suốt đời không rời đi. Cũng không uy hiếp võ lâm Trung Nguyên của ngươi.”
Sở Phi Dương chỉ yên lặng nhìn y, không nói gì. Loại không khí yên lặng này làm cho Quân Thư Ảnh khó có thể chịu được. Trong động ngoại trừ tiếng nước, chỉ có tiếng y thở dốc. Sở Phi Dương không lên tiếng chỉ chăm chú nhìn y khiến y không thể ngăn chặn được sự sợ hãi. Không biết hắn suy nghĩ điều gì, cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấu, cho nên mới càng hoảng sợ, càng e ngại.
“Ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không… ah…” Quân Thư Ảnh cuối cùng không chịu được nữa la lên, lại bị Sở Phi Dương đưa ngón tay vào miệng tùy ý dây dưa.
“Ah… ah…” Quân Thư Ảnh cuối đầu né tránh nhưng chỉ có thể nhận ra tình cảnh không thể đào thoát của mình.
“Ah…” Quân Thư Ảnh âm thanh đang trầm thấp bỗng nhiên lên cao. Sở Phi Dương vừa dùng sức cắn tiểu khỏa cầu *cái chỗ phía trên á* của y. Quân Thư Ảnh nhăn mặt lắc đầu. Mái tóc dài màu đen xõa tung trên tảng đá, vài sợi tóc mướt mồ hôi bám vào mặt. Cảnh tượng đó trong mắt Sở Phi Dương là vô cùng dâm mĩ, vô cùng kích thích.
Hắn buông tha đầu tiểu khỏa đã sưng lên sau đó dùng môi mân mê. Sở Phi Dương dường như đối với tiểu khỏa bên trái đặc biệt cảm thấy hứng thú ra sức chà đạp, đối với bên phải lại ít loạn động hơn. Hành động thiên vị như vậy làm phóng đại cảm xúc của y, sự nhấm nháp chậm rãi làm y vừa kinh sợ vừa tuyệt vọng.
Sở Phi Dương đưa tay ra cường ngạnh hôn lên đôi môi đang thở gấp gáp, bàn tay kia lại trượt xuống thắt lưng vuốt ve phần đùi đã lộ ra khỏi vạt áo, lại di chuyển về phía sau hướng đến nơi tư mật.
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, trán nổi gân xanh, miệng bị ngăn chặn chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn cố gắng tránh nụ hôn bá đạo kia. Hạ thân không ngừng vặn vẹo, cố gắng tránh né ngón tay thon dài đang tìm kiếm của Sở Phi Dương.
Phân thân *chỗ giữa 2 chân* Sở Phi Dương ở giữa hai chân Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng kích thích y. Phân thân nóng rực cách một lớp khố gắng gượng va chạm vào làn da non mịn giữa chân Quân Thư Ảnh. Ngón tay cũng bừa bãi tàn sát, cường ngạnh tiến vào phía sau Quân Thư Ảnh chuyển động nhẹ nhàng, cố sức tiến vào nơi tư mật đã thả lỏng kia.Ngón tay hắn tiến vào trong nháy mắt, Quân Thư Ảnh trong thanh âm đã có tiếng khóc nức nở. Trong mắt ngoại trừ khinh sợ phẫn hận còn có chút ai khẩn.
Sở Phi Dương buông môi y ra, nhăn mặt chuyên tâm vào ngón tay, biểu tình như đang làm chuyện gì đó rất trọng đại.
Quân Thư Ảnh không hề giãy giụa, hai chân run nhẹ, ngoại sam sớm trượt xuống, khuỷu tay không thể che được dấu vết ái tình.
Cảm giác phía sau đã lên tới hai ngón tay, Quân Thư Ảnh nhăn mặt khó chịu, thấp giọng khẩn cầu: “Sở Phi Dương, ngươi thả ta đi. Ta van cầu ngươi. Ngươi chỉ cần nói, ta sẽ tìm cho ngươi thật nhiều mỹ nữ. Ngươi muốn nam nhân cũng được, ta sẽ tìm cho ngươi nam nhân quyến rũ nhất! Ngươi cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu… ah…”
Lời của y hiển nhiên không lọt vào tai Sở Phi Dương, phía sau đã lên đến ba ngón tay tùy ý lộng động, ra vào trong thân thân thể bị bắt mở ra kia.
Hai chân bị nhấc lên tách ra hai bên. Tập võ lâu năm khiến thân thể mềm dẻo, giờ phút này lại hỗ trợ tuyệt hảo cho kẻ khác xâm nhập. Sự xâm nhập cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nội bích dần cảm nhận được vật thể nóng rực kia đang đi vào, mặt trên còn có gân xanh nổi lên. Thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hình dạng của vật kia.
Quân Thư Ảnh vốn tưởng rằng mình có thể chịu được. Dù sao cũng không phải nữ nhân, không có gì không thể vứt bỏ được cả. Nhưng hiện tại y có thể nhận thức rõ ràng là y chịu đựng không được, một khắc cũng không chịu được. Đó là vì cái tên dã man đã đem y – một kẻ kiêu ngạo, hùng tâm tráng chí ra xé bỏ, nghiền nát, hung hăng giẫm đạp dưới thân.
Sở Phi Dương không hề kiên nhẫn chờ đến khi y thích ứng được mà vừa thong thả vừa kiên định tiến sau vào cơ thể Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cảm giác đươc luồng nhiệt năng phía dưới như lưỡi dao sắc bén không ngừng xâm nhập sâu hơn, hướng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y mà đâm. Y rốt cuộc chịu đựng không nổi kêu to, dùng tia khí lực cuối cùng cố gắng giãy giụa: “Ngươi ra đi… đừng như vậy đối với ta… ta van cầu ngươi… đừng như vậy.”
Sở Phi Dương hoàn toàn không để ý chỉ dùng tay đè lại hai chân đang bắt đầu tránh né, liên tục đẩy mạnh. Đợi đến khi đã vào toàn bộ, Sở Phi Dương nhắm mắt phát ra tiếng cảm than thỏa mãn.
Sở Phi Dương dùng tay trái nắm lấy hai tay Quân Thư Ảnh. Tình cảnh không sức phản kháng mặc cho người khác định đoạt khiến trong lòng Quân Thư Ảnh hết sức tức giận, cánh tay khẽ động lại không thể giãy giụa được.
Sở Phi Dương dùng tay phải bắt đầu vuốt ve mái tóc xõa tung của Quân Thư Ảnh, chậm rãi quấn quanh, không để ý tới Quân Thư Ảnh đang muốn giãy giụa trốn tránh, đem môi mình đặt lên mặt, lên cổ y.
“Sở Phi Dương! Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì! Ngươi dám làm nhục bổn giáo chủ như thế, nếu có một ngày ngươi lọt vào tay ta, ta nhất định sẽ trả thù!” Quân Thư Ảnh hoản loạn hô to, cố ý nâng cao âm điệu nhưng cũng không giấu được sự yếu đuối bên trong dù bên ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ.
Sở Phi Dương động tác dịu dàng như đang trộm hôn tình nhân, xúc cảm này làm Quân Thư Ảnh trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi. Đối mặt với Sở Phi Dương mà cá tính đã thay đổi một cách bí hiểm này, Quân Thư Ảnh phát hiện mình càng muốn lấy mạng vị đại hiệp chính nghĩa này. Tuy rằng kiếm pháp của hắn lợi hại nhưng hắn là người ôn hòa, dễ hiểu, sẽ không giống người trước mắt này ngay cả ánh mắt cũng mang sát khí mãnh liệt.
Nghe Quân Thư Ảnh hô to, Sở Phi Dương quả nhiên dừng lại, trên mặt mang ý cười thản nhiên cùng Quân Thư Anh đối diện. Trong sơn động, tiếng nước róc rách quanh quẩn chỉ làm cho không khí thêm khẩn trương.
Quân Thư Ảnh nuốt nước bọt. Lấy sự yếu thế bây giờ của y, Sở Phi Dương chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết y như một con kiến.
Nhận thấy được sự khẩn trương của Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương ý cười càng sâu, con ngươi cũng sẫm màu lại đem hạ thân hơi hướng lên. Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên dâm mĩ.
Quân Thư Ảnh không thể tin được mở to hai mắt nhìn, xúc cảm gắng gượng nóng bỏng giữa đùi khiến y cảm nhận được nguy hiểm.
“Ngươi… buông ra! Ngươi có bệnh sao?!” Quân Thư Ảnh lại tránh động đứng lên, vươn gối muốn đá văng Sở Phi Dương lại bị hắn thừa cơ đem hạ thân chèn vào giữa hai chân y.Nhận thấy được tư thế này có bao nhiêu khuất nhục, Quân Thư Ảnh nảy sinh sát khí giãy giụa đứng lên, trong thanh âm cũng đầy hỗn loạn: “Sở Phi Dương! Ngươi buông ra! Ta sẽ giết ngươi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Mau buông ra!!”
Vì kịch liệt giãy giụa, lưng Quân Thư Ảnh ma sát với nham thạch bên dưới. Sở Phi Dương nhíu mày nâng Quân Thư Ảnh lên, cởi y phục của mình trải lên mặt tảng đá.
Quân Thư Ảnh thừa dịp này chật vật dùng cả tay chân muốn bò đi lại bị Sở Phi Dương nhẹ nhàng kéo về đặt trên tảng đá đã được trải y phục của hắn.
Loại ôn nhu này chỉ làm cho Quân Thư Ảnh cảm thấy bị sỉ nhục thêm. Tay đau, chân đá cũng vô ích, vũ khí lợi hại duy nhất lúc này chỉ còn răng nanh. Quân Thư Ảnh ác độc há mồm cắn miệng vết thương trên vai trái Sở Phi Dương. Sở Phi Dương đau đến nhíu mày, buông mái tóc Quân Thư Ảnh ra, hướng đến cắn đôi môi còn đang dính máu của y.
Quân Thư Ảnh một khắc cũng không ngừng giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa thì cảm giác vô lực lại càng bám sâu, làm y đầy khủng hoảng, kinh sợ, chậm rãi trượt xuống vũng sâu tuyệt vọng.
Tại sao lại như vậy? Vốn là kẻ thù không đội trời chung, tại sao lai biến thành bộ dáng cùng dây dưa triền miên đầy ám muội?
Quân Thư Ảnh ngoại sam còn trên người, Sở Phi Dương cũng không vội cởi. Bên hông khẽ động khiến quần áo trượt xuống, lộ ra phần da trắng nõn dưới vạt áo khiến cho tâm tình tên dã thú Sở Phi Dương chỉ biết phục tùng, dục vọng phấn khởi lên, càng kích thích dục vọng hắn tăng vọt.
Sở Phi Dương buông đôi môi của Quân Thư Ảnh. Y đã sớm hít thở không thông, lại bị hắn khẽ cắn vài cái trên đôi môi ướt át, xuống đến cổ, khí lực như muốn đem y nuốt vào bụng.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên, khó khăn quơ loạn, đưa tay lên kéo tóc Sở Phi Dương… Sở Phi Dương không buồn ngẩng đầu, dễ dàng bắt được tay y, bẻ về phía sau. Một cơn đau đớn truyền đến, cổ tay trái đã bị Thanh Lang bóp nát giờ lại tiếp tục bị thương, Quân Thư Ảnh ngẩng đầu thở dốc, đau đến độ tuôn đầy mồ hôi.
Cảm giác được đạo lực trên tay y thả lỏng, Sở Phi Dương kéo hai tay y ra trước mặt, theo chỗ ngón tay tinh tế mà cắn.
Sở Phi Dương vừa hôn lại vừa cắn, Quân Thư Ảnh thậm chí phát sinh ảo giác, người đang tàn sát bừa bãi trên người y chính là mãnh thú, băn khoăn tự hỏi liệu mình có bị xé nát để thỏa mãn dục vọng kịch liệt của hắn hay không.
Sở Phi Dương buông tay Quân Thư Ảnh ra, tay trái của y giờ chỉ có thể buông thõng bên người, không còn một tia khí lực nào để tác loạn nữa. Sở Phi Dương tựa hồ đối với việc này thực vừa lòng, hắn liền bắt lấy tay phải, nhẹ nhàng dùng một chút lực – “rắc” một tiếng, xương tay bị trật, Quân Thư Ảnh kêu lên. Tuy rằng không đau đến mức khó có thể chịu được, nhưng giờ y cũng không thể xuất khí lực được nữa.
Sở Phi Dương bắt đầu tác loạn trước ngực y. Tuy rằng Quân Thư Ảnh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác rõ ràng đầu đầu tiểu khỏa của mình đang bị Sở Phi Dương đùa giỡn mút lấy.
Chuyện này so với cái chết cái chết còn tuyệt vọng, đáng sợ hơn, làm Quân Thư Ảnh lạnh cả người. Y cúi cùng cũng biết nam nhân trên người mình dã đánh mất lý trí. Dù nói gì với hắn, hắn cũng không nghe, không hiểu cho. Cảm giác vô lực không thể nói chuyện phải trái với hắn càng làm sự tuyệt vọng thêm sâu sắc.Thanh âm Quân Thư Ảnh run rẩy cầu xin: “Sở Phi Dương, người không cần đối xử với ta như vậy! Ta đáp ứng ngươi, suốt đời sẽ ở mãi Thương Lang Sơn, tuyệt đối sẽ không có ý đồ xâm lấn Trung Nguyên.”
Đây chính là điều Sở Phi Dương quan tâm nhất, nhưng hiện tại hắn dường như không nghe thấy, còn đang tà sát bừa bãi trước mặt y. Cảm giác ướt sũng ấm áp làm Quân Thư Ảnh chán ghét nổi điên.
“Sở Phi Dương, ngươi có nghe ta nói không đó?!” Thanh âm bén nhọn vút cao lên, khiến Sở Phi Dương chú ý. Hắn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Quân Thư Ảnh. Ánh mắt Sở Phi Dương so với bình thường càng thêm sáng ngời. Nhưng bên trong không hề có lý trí, mà chỉ có tia thú tính.
Quân Thư Ảnh nhìn thấy hắn đã dừng động tác, lấy lại bình tĩnh, dùng thanh âm trầm ổn nhất có thể để nói: “Sở Phi Dương, những gì ta vừa nói ngươi nghe rõ chứ? Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta cam đoan sẽ chết già ở Thương Lang Sơn, suốt đời không rời đi. Cũng không uy hiếp võ lâm Trung Nguyên của ngươi.”
Sở Phi Dương chỉ yên lặng nhìn y, không nói gì. Loại không khí yên lặng này làm cho Quân Thư Ảnh khó có thể chịu được. Trong động ngoại trừ tiếng nước, chỉ có tiếng y thở dốc. Sở Phi Dương không lên tiếng chỉ chăm chú nhìn y khiến y không thể ngăn chặn được sự sợ hãi. Không biết hắn suy nghĩ điều gì, cũng không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấu, cho nên mới càng hoảng sợ, càng e ngại.
“Ngươi rốt cuộc có đáp ứng hay không… ah…” Quân Thư Ảnh cuối cùng không chịu được nữa la lên, lại bị Sở Phi Dương đưa ngón tay vào miệng tùy ý dây dưa.
“Ah… ah…” Quân Thư Ảnh cuối đầu né tránh nhưng chỉ có thể nhận ra tình cảnh không thể đào thoát của mình.
“Ah…” Quân Thư Ảnh âm thanh đang trầm thấp bỗng nhiên lên cao. Sở Phi Dương vừa dùng sức cắn tiểu khỏa cầu *cái chỗ phía trên á* của y. Quân Thư Ảnh nhăn mặt lắc đầu. Mái tóc dài màu đen xõa tung trên tảng đá, vài sợi tóc mướt mồ hôi bám vào mặt. Cảnh tượng đó trong mắt Sở Phi Dương là vô cùng dâm mĩ, vô cùng kích thích.
Hắn buông tha đầu tiểu khỏa đã sưng lên sau đó dùng môi mân mê. Sở Phi Dương dường như đối với tiểu khỏa bên trái đặc biệt cảm thấy hứng thú ra sức chà đạp, đối với bên phải lại ít loạn động hơn. Hành động thiên vị như vậy làm phóng đại cảm xúc của y, sự nhấm nháp chậm rãi làm y vừa kinh sợ vừa tuyệt vọng.
Sở Phi Dương đưa tay ra cường ngạnh hôn lên đôi môi đang thở gấp gáp, bàn tay kia lại trượt xuống thắt lưng vuốt ve phần đùi đã lộ ra khỏi vạt áo, lại di chuyển về phía sau hướng đến nơi tư mật.
Quân Thư Ảnh trừng lớn hai mắt, trán nổi gân xanh, miệng bị ngăn chặn chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn cố gắng tránh nụ hôn bá đạo kia. Hạ thân không ngừng vặn vẹo, cố gắng tránh né ngón tay thon dài đang tìm kiếm của Sở Phi Dương.
Phân thân *chỗ giữa 2 chân* Sở Phi Dương ở giữa hai chân Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng kích thích y. Phân thân nóng rực cách một lớp khố gắng gượng va chạm vào làn da non mịn giữa chân Quân Thư Ảnh. Ngón tay cũng bừa bãi tàn sát, cường ngạnh tiến vào phía sau Quân Thư Ảnh chuyển động nhẹ nhàng, cố sức tiến vào nơi tư mật đã thả lỏng kia.Ngón tay hắn tiến vào trong nháy mắt, Quân Thư Ảnh trong thanh âm đã có tiếng khóc nức nở. Trong mắt ngoại trừ khinh sợ phẫn hận còn có chút ai khẩn.
Sở Phi Dương buông môi y ra, nhăn mặt chuyên tâm vào ngón tay, biểu tình như đang làm chuyện gì đó rất trọng đại.
Quân Thư Ảnh không hề giãy giụa, hai chân run nhẹ, ngoại sam sớm trượt xuống, khuỷu tay không thể che được dấu vết ái tình.
Cảm giác phía sau đã lên tới hai ngón tay, Quân Thư Ảnh nhăn mặt khó chịu, thấp giọng khẩn cầu: “Sở Phi Dương, ngươi thả ta đi. Ta van cầu ngươi. Ngươi chỉ cần nói, ta sẽ tìm cho ngươi thật nhiều mỹ nữ. Ngươi muốn nam nhân cũng được, ta sẽ tìm cho ngươi nam nhân quyến rũ nhất! Ngươi cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu… ah…”
Lời của y hiển nhiên không lọt vào tai Sở Phi Dương, phía sau đã lên đến ba ngón tay tùy ý lộng động, ra vào trong thân thân thể bị bắt mở ra kia.
Hai chân bị nhấc lên tách ra hai bên. Tập võ lâu năm khiến thân thể mềm dẻo, giờ phút này lại hỗ trợ tuyệt hảo cho kẻ khác xâm nhập. Sự xâm nhập cứ lặp đi lặp lại như vậy. Nội bích dần cảm nhận được vật thể nóng rực kia đang đi vào, mặt trên còn có gân xanh nổi lên. Thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hình dạng của vật kia.
Quân Thư Ảnh vốn tưởng rằng mình có thể chịu được. Dù sao cũng không phải nữ nhân, không có gì không thể vứt bỏ được cả. Nhưng hiện tại y có thể nhận thức rõ ràng là y chịu đựng không được, một khắc cũng không chịu được. Đó là vì cái tên dã man đã đem y – một kẻ kiêu ngạo, hùng tâm tráng chí ra xé bỏ, nghiền nát, hung hăng giẫm đạp dưới thân.
Sở Phi Dương không hề kiên nhẫn chờ đến khi y thích ứng được mà vừa thong thả vừa kiên định tiến sau vào cơ thể Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh cảm giác đươc luồng nhiệt năng phía dưới như lưỡi dao sắc bén không ngừng xâm nhập sâu hơn, hướng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể y mà đâm. Y rốt cuộc chịu đựng không nổi kêu to, dùng tia khí lực cuối cùng cố gắng giãy giụa: “Ngươi ra đi… đừng như vậy đối với ta… ta van cầu ngươi… đừng như vậy.”
Sở Phi Dương hoàn toàn không để ý chỉ dùng tay đè lại hai chân đang bắt đầu tránh né, liên tục đẩy mạnh. Đợi đến khi đã vào toàn bộ, Sở Phi Dương nhắm mắt phát ra tiếng cảm than thỏa mãn.
Bình luận truyện