Dương Thư Mị Ảnh

Chương 137: Phiên ngoại 13: Phiền não của thiếu niên Vân Thâm



Nói lên cái tên này, trên giang hồ đại danh lừng lẫy tuyệt đối không thua kém vị Sở đại hiệp nào đó là bao nhiêu. Nói nghiêm túc, cái tên này thậm chí so với Sở Phi Dương đã sớm nổi danh giang hồ.

Vào lúc hai người vẫn còn dáng dấp tiểu bảo bảo khả ái, vào đúng ngày sinh thần của chưởng môn Thanh Phong kiếm phái -Tín Bạch, bọn nha hoàn sớm đem hai tiểu thiếu gia ăn mặc chải chuốt đổi mới hoàn toàn, giữa trán còn tô chút chu sa, càng tôn lên vẻ khả ái của hai tiểu hài tử dung diện như tranh, hương vị ngọt ngào ngon miệng.

Tiểu Vân Thâm vừa được người buông xuống, chân mới chạm đất đã bắt đầu vui sướng chạy loạn trong sân, Tiểu Phi Dương trái lại đã sớm có bộ dáng trang nghiêm, trầm ổn đứng ở một bên coi chừng tiểu sư đệ.

Nếu là sinh thần của chưởng môn Thiên hạ đệ nhất phái, môn hạ các phái trên giang hồ đương nhiên thập phần hăng hái tới đăng môn mừng thọ, khiến cho Thanh Phong kiếm phái người đến người đi, so với ngày thường càng thêm náo nhiệt.

Khi đó mọi người chỉ biết, Sở Phi Dương là đại đệ tử Thanh Phong kiếm phái, Tín Vân Thâm là con trai duy nhất của chưởng môn nhân. Đối với hai tiểu hài tử chưa đầy mười tuổi mà nói, danh tiếng như vậy cũng đã đủ hài lòng.

Thanh âm đồng trĩ cười nói hấp dẫn không ít khách nhân vây quanh xem. Hai hài tử này đối với những người nổi danh giang hồ cũng không có cái gì nảy sinh uy hiếp, các vị chưởng môn bang chủ có thể thả lỏng tâm tình mà đối với hai hài tử xinh đẹp khả ái này thưởng thức ca ngợi.

Không biết là thiếu chủ của môn phải nào đi theo bậc trưởng bối đến đây làm khách bước ra khỏi đám đông, đi tới bên người Sở Phi Dương, so với Sở Phi Dương cao hơn một cái đầu người khiến cho hắn cảm thấy mình rất có uy nghi.

Thiếu niên ngại ngùng mà ‘ Khụ’ một tiếng, hướng Sở Phi Dương nói: ” Tiểu sư đệ, ngươi đứng ở chỗ này không cảm thấy buồn chán sao, ca ca mang ngươi đi chơi a.”Sở Phi Dương lúc này đã theo Mục Giang Bạch tập võ mấy năm, niên kỷ tuy nhỏ nhưng nội công tu vi đã thập phần thâm hậu, chỉ là hắn trời sinh thích giúp đỡ mọi người, thấy thiếu niên trước mặt cũng không có ác ý, Sở Phi Dương đương nhiên cũng không làm hắn mất mặt.

” Cảm tạ đại ca ca, chỉ là ta muốn chiếu cố tiểu sư đệ, không tiện bỏ đi.” Tiểu Phi Dương lễ phép mà chắp tay từ chối.

Thiếu niên nhìn hài tử khả ái trước mắt đang làm bộ nghiêm trang lão thành, càng cảm thấy phi thường yêu thích, tay ngứa ngứa thật muốn niết khuôn mặt non mềm của hắn.

Đang rục rịch còn chưa kịp hạ thủ thì, đột nhiên nghe được thanh âm đồng trĩ hét lớn :” ngột tiểu tặc kia, ngươi dám khi dễ sư huynh của ta, xem thần công của ta đây.”

Thiếu niên theo tiếng hô quay đầu lại, thì thấy một thân ảnh nho nhỏ uy vũ sinh phong vọt tới, dưới ánh mắt còn đang nghi hoặc của hắn ôm lấy tay hắn, mở miệng cắn một ngụm xuống dưới.

Thiếu niên tốt xấu gì cũng hơn bọn họ vài tuổi, chăm chỉ tập võ cũng có chút công phu, gân cốt cường kiện, Tiểu Vân Thâm lại cắn một ngụm ở xương cổ tay người ta, chính là răng sữa.

” Oa_________” Tiểu công tử Thanh Phong kiếm phái ngay tại chỗ ôm tay người ta, phía trên còn có dấu răng cùng nước bọt của hắn, làm trò trước mặt đông đảo chưởng môn các phái, khóc đến ‘ kinh thiên động địa’. Mọi người thấy thế đều nhao nhao tiến đến dỗ dành ôm ấp, thực là náo nhiệt.

Đây là sự kiện lần đầu tiên tiểu chưởng môn Thanh Phong kiếm phái ‘ nổi danh’ trên giang hồ.

Đến nay thiếu niên từng trúng một ngụm răng sữa của tiểu chưởng môn đã là người đứng đầu một phái, mỗi lần nhìn thấy Tín Vân Thâm lại nhịn không được đem chuyện trước đây ra giễu cợt một phen. Tín vân thâm oán hận cắn một ngụm bạch nha, những cũng chỉ có thể cùng huyết nuốt vào trong bụng.

Ai! chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, để cho nó theo gió bay đi.

Hiện nay lại càng có chuyện khiến hắn không hài lòng, làm hắn cả ngày phiền não bất kham.

Nỗi phiền não kia cũng chỉ có thể là Cao Phóng .

Lại nói tiếp từ lúc y lên Thanh Phong kiếm phái tìm đại sư huynh lại bị Tống Lam Ngọc vạch trần thân phận, còn bị cha hắn đánh cho trọng thương, được hắn cứu giúp ‘ kim ốc tàng kiều’ cho tới nay, tình cảm giữa hai người phát triển cũng không có trải qua nhiều khúc triết, chí ít so với đại sư huynh hắn cùng vị Quân giáo chủ kia thuận lợi hơn.

Thế nhưng hiện tại, Quân giáo chủ nhà người ta còn thay đại sư huynh sinh hai tiểu oa nhi, Tiểu Thạch Đầu đều có thể chập chững bước đi, thế nhưng mình ________

Đến bây giờ cũng chỉ có nắm quá bàn tay nhỏ bé, hôn qua cái miệng nhỏ nhắn, căn bản cũng không có ___ qua cái gì!

Buổi tối này tiểu chưởng môn uống rượu để tăng thêm tặc đảm, nửa đêm xông vào nội thất của Cao mỹ nhân, quyết tâm tráng sĩ đoạn cổ tay, định đi làm loạn.

Cao Phóng trời sinh tính tính hoà nhã hiền lành, nhìn y đối với Quân Thư Ảnh trung thành tận tâm là có thể biết được. Lúc này đang ngủ đến mơ mơ màng màng, phát hiện bên người là Tín Vân Thâm đương nhiên cũng không may mảy cự tuyệt, thân thể mềm mại tiến sát vào lòng hắn, ngửa đầu thừa thụ nụ hôn kích động của thiếu niên, còn có âu yếm không chút thủ thuật.Tay Tín Vân Thâm ở dưới lớp chăn mỏng xấu xa sờ tới sờ lui, đồng thời đánh bạo càng ngày càng tác loạn.

” Không được, Vân Thâm.”

Tay đột nhiên bị nắm giữ, Tín Vân Thâm thở hổn hển, nhìn con ngươi ôn nhuận xinh đẹp của Cao Phóng, còn có đôi môi mỏng đỏ hồng bị mình liếm ướt kia, ấm ức nói ” Vì sao không được?! Tiểu Phóng, ngươi có phải hay không vốn không thích ta? ! Ngươi nếu không thích ta, chỉ cần nói thẳng, ta nhất định sẽ không tiếp tục dây dưa ngươi.”

” Sao có thể?! Cao Phóng thở dài, nâng tay chạm vào mặt Tín Vân Thâm, đầu ngón tay cùng nhãn thần tràn ngập vô hạn ôn nhu lưu luyến ” Ngươi là tình cảm chân thành nhất trong cuộc đời ta, ta sao có thể không thích ngươi.”

” Vậy ngươi vì sao luôn luôn cự tuyệt ta, ta sẽ nghĩ ngươi chán ghét ta” Tín Vân Thâm đầy bụng uỷ khuất mà nắm tay Cao Phóng, bất mãn lầm bà lầm bầm” Thích ta thì sao không để cho ta làm.”

Thân thể Cao Phóng hơi cứng đờ, đột nhiên xốc tấm chăn mỏng lên, chân trần xuống giường, dẫm nát tấm thảm bên giường.

Tín Vân Thâm mê luyến mà nhìn bóng lưng thon dài tuấn đĩnh của y, đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy lọn tóc dài xinh đẹp tới thắt lưng của y, vẻ mặt ái mộ mà ngửa đầu nhìn Cao Phóng.

Cao Phóng cầm một thanh tiểu đao, dùng nhãn thần ý bảo hắn ” Vân Thâm qua đây.”

Tín Vân Thâm ngoan ngoãn mà đi tới bên người Cao Phóng, bị y ấn tới bên cột gỗ ” Đứng thẳng.”

Tín Vân Thâm nghe lời đứng thẳng, nhìn Cao Phóng ở trên đỉnh đầu mình vạch một khắc.

Cao Phóng kéo hắn ra, chính mình lại đứng bên cạnh cây cột, ở trên đầu cũng vạch một đường.

Cao Phóng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào hai đạo khắc ngân kém nhau một gang tay, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt không phục của Tín Vân Thâm, nhướng đôi mày thon dài ” Ta đối với việc câu dẫn tiểu bảo bảo trên giường không có hứng thú.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tín Vân Thâm sa sầm ” Tiểu Phóng, này không công bình, ngươi vốn so với ta lớn hơn, đương nhiên hiện tại so với ta cao hơn. Chờ ta lớn thêm vài tuổi, chắc chắn so với đại sư huynh càng thêm cao to uy vũ.”

Cao Phóng vỗ vỗ đỉnh đầu Tín Vân Thâm, gật đầu mỉm cười nói ” Vậy ngươi cũng nhanh lớn một chút a, tiểu bảo bảo.”

Không cần phải nói, đêm nay, tiểu chưởng môn gây rối, vẫn như cũ kết thúc thất bại. Tín Vân Thâm thở phì phì ôm lấy Cao Phóng, không để ý y nói quá nóng quá chật, cố ý lưu lại ngủ.

Cao Phóng nghe thấy ở phía sau tiếng hô hấp dần dần bình ổn, hai tay cầm lấy tay Tín Vân Thâm đang ôm y, thầm thở dài một tiếng.

Bời vì ngay từ đầu giống như kết hợp kỳ lạ của trời và đất, hai người mới có mối quan hệ không bình thường. Tín Vân Thâm từ nhỏ si mê võ học, mặc kệ là võ công tâm pháp có lai lịch gì, hắn đều tự mình thử luyện một lần, rốt cục luyện tới tẩu hoả nhập ma. Cao Phóng thân là lang trung, tất nhiên phải tận lực cứu trị, chỉ xem hắn như một hài tử chưa trưởng thành, trong quá trình trị liệu không tránh khỏi các hành vi thân mật, Cao Phóng cũng không hề cấm kỵ, lại không ngờ rằng dẫn đến tiểu thiểu niên danh môn chính phái này mê luyến y không ngớt.Ái tình tuổi trẻ nhiệt tình như lửa, cho dù từng có hoang mang, cũng rất nhanh bị lưu luyến si mê thắm thiết càn quét không còn một mảnh, chỉ còn nhiệt huyết dũng cảm tiến tới. Vân Thâm ở trước mặt người khác luôn làm bộ nũng nịu lém lỉnh, nhưng Cao Phóng biết Tín Vân Thâm sớm có thể tự mình đảm đương trọng trách, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp kia lúc gách vác trọng trách cũng không chùn bước, trầm ổn giống như một nam tử trưởng thành. Đối mặt với Tín Vân Thâm như vậy, không muốn động tâm, rất khó.

Cao Phóng cũng không thể giống như Tín Vân Thâm bất kể hậu quả. Vân Thâm là danh môn, hắn có thể có tiền đồ rất tốt. Hắn có thể thú một tiểu thư xinh đẹp môn đăng hộ đối, sinh một đám hài tử khả ái, kế thừa Thanh Phong kiếm phái, cả đời tiền đồ vô lượng.

Vân Thâm so với đám đồng môn cùng trang lứa trưởng thành sớm hơn, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô nhưng vẫn nhắc nhở y, hắn chính là một hài tử chưa trưởng thành.

Cao Phóng sẽ không ở lúc Vân Thâm còn mê luyến chính mình thì độc đoán rời đi, cũng không hy vọng Vân Thâm sau này sẽ hối hận vì xung động ngày hôm nay, cho nên y vẫn bồi bên người Vân Thâm, y phải đợi.

” Vân Thâm, mau lớn một chút. Chờ lúc ngươi chân chính hiểu rõ, ta nhất định….” Cao Phóng thì thào nói khẽ, hướng lồng ngực nóng cháy của thiếu niên nhích lại gần, nhắm mắt ngủ.

Cách đêm đó không lâu, Võ Lâm minh bởi vì một nhiệm vụ quan trọng mà hướng Thanh Phong kiếm phái yêu cầu trợ thủ. Tín Vân Thâm đột nhiên hướng Tín Bạch xin đi giết giặc, muốn gách vác nhiệm vụ cứu trợ Mạc Bắc tứ môn bát phái.

Nhiệm vụ này cũng không phải tầm thường, không chỉ là tru sát tội phạm, còn phải trợ giúp nhân gia của tứ môn bát phái di chuyển tới Trung Nguyên, rời khỏi vùng hoang mạc cằn cỗi kia.

Tín Bạch tuy thương yêu nhi tử, nhưng cũng không sa vào việc nuông chiều. Nếu hắn đã tự tin đảm nhiệm trọng trách, Tín Bạch cũng không cản trở. Năm đó Sở Phi Dương lo lắng hắn còn nhỏ kinh nghiệm không đủ, muốn đi theo bảo hộ, lại bị Tín Vân Thâm cự tuyệt.

” Đại sư huynh, huynh không cần lo lắng cho ta. Lúc còn nhỏ chính là ta đã bảo hộ huynh, huynh chẳng nhẽ không nhớ kỹ?!” Tín Vân Thâm ngồi trên ngựa, dí dỏm cười nói.

” Tiểu tử thối.” Sở Phi Dương bất đắc dĩ lắc đầu cười nói.

Đi cùng Tín Vân Thâm còn có mấy đệ tử đắc ý của Thanh Phong kiếm phái, mỗi người đều võ công cao cường. Sở Phi Dương cũng biết không thể quá cưng chiều hắn, lẽ nào khiến cho hắn cả đời không ly khai sự bảo hộ của trưởng bối?! Cuối cùng chỉ có thể căn dặn ” Vân Thâm, vạn sự cẩn thận.”

Tín Vân Thâm kéo cương ngựa, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Thanh Phong kiếm phái, thân ảnh ngồi trên thân cây tựa hồ đang dõi mắt trông về phía xa, nhìn chính mình.

Tín Vân Thâm gạt đi nỗi mong chờ thân ảnh tuấn tú phong lưu kia, trái tim mãnh liệt nhẩy vài cái.

Hắn hướng Sở Phi Dương mạnh gật đầu, cuối cùng liếc mắt về xa xa, cắn răng kéo căng dây cương, hô mã xoay người, theo mấy sư huynh cũng vài vị cao thủ do Võ Lâm Minh phái tới cùng nhau hướng về phương Bắc.Nhiệm vụ lần này quả thực không đơn giản. Bất tri bất giác, mùa xuân yên lặng qua đi, gió mùa hạ đã thổi qua đầu cành, thổi tới muôn hoa đua nở trên Lãng Nguyệt Sơn, cây cối đơm hoa kết trái lại vì mùa thu mà rụng xuống. Đợi đến sáng sớm một ngày, bầu trời đột nhiên rơi xuống từng bông tuyết nhỏ vụn, Cao Phóng cuốn chặt áo choàng, hướng lòng bàn tay thở vài khẩu bạch khí, ngửa đầu nhìn bầu trời thăm thẳm.

” Đã mùa đông rồi….” Cao Phóng nhẹ giọng nỉ non, đè lên ngực, nơi đó có một khối noãn ngọc mà mấy tháng trước Tín Vân Thâm đã gửi về cho y.

Đang ở nơi hoang vắng, Tín Vân Thâm cũng không thể kiếm được khối ngọc quý giá hiếm có gì, khối ngọc này bất quá là dùng chút bạc mua được từ người bán rong ven đường. Hắn biết Cao Phóng ở Thiên Nhất Giáo dù đã nhìn quen kỳ trân dị bảo cũng sẽ không lưu tâm khối ngọc này tầm thường. Bởi vì…. này là hắn tặng.

Cao Phóng đem ngọc thạch từ trong lòng lấy ra, dán ở bên mặt, cảm giác trơn nhẵn mà ấm áp.

” Vân Thâm, ngươi chừng nào thì về nhà….” Cao Phóng khẽ thở dài.

Trời gần chạng vạng, tuyết rơi càng lớn hơn, từ những bông tuyết như hạt muối đã biến thành tuyết lớn như những sợi lông ngỗng. Nô bộc trong Thanh Phong kiếm phái đi tới đi lui, chuẩn bị bữa tối cho toàn bộ môn phái.

Lúc Cao Phóng thấy được thân ảnh kia, là lúc y đang ở trong hiệu thuốc thu dọn thảo dược.

Y ở trong Thanh Phong kiếm phái đã hơn một năm, bất tri bất giác mà thành đại phu của các bậc trưởng bối trong Thanh Phong kiếm phái. Không ai bổ nhiệm, không ai sai khiến, thế nhưng mọi người đều thuận lí thừa chương mà thừa nhận địa vị của y, toàn bộ nhà thuốc trong phái đều thành địa bàn của y.

Đang lúc bận rộn, phía sau đột nhiên truyền đến then cửa ‘ kèn kẹt’, một trận gió lạnh thổi vào.

Cao Phóng tưởng gió thổi mở cửa gỗ, trong tay đang cầm trúc lâu quay người lại, chuẩn bị đi đóng cửa, đã thấy một thân ảnh thon dài cao ngất đang đứng bên cửa, cả người mang theo khí tức phong tuyết.

Ngọn đèn trong nhà thuốc cũng không sáng lắm, lúc này bị gió lạnh thổi qua, ngọn lửa lay động, trong phòng quanh ảnh chập chờn, Cao Phóng không thấy rõ khuôn mặt người nọ.

” Ngươi là đệ tử bổn môn, là tới bốc thuốc sao?” Cao Phóng cầm trúc lâu đi qua, mở miệng hỏi ” Ngươi là bị thương hay mắc bệnh? Ta tới giúp ngươi xem…”

Lời còn chưa dứt, người kia đột nhiên vội vã đi tới, cánh tay vươn tới, đem y tại nơi từng cơn gió mang theo băng lãnh ôm vào lòng.

Cao Phóng bị ép ngửa đầu, cằm để tựa trên bờ vai vững chắc, trúc lâu trong tay từ lâu đã rơi xuống, thảo dược vương vãi trên đất.

Cao Phóng nhíu mày đang muốn tránh ra, một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên truyền vào trong tai ” Tiểu Phóng, Tiểu Phóng, ta rất nhớ ngươi….”

Thân thể Cao Phóng cứng đờ, ngơ ngác mà mặc hắn ôm. Thanh âm kia âm trầm từ tính,là giọng nam nhân rất dễ nghe, thanh sắc y hoàn toàn xa lạ. Thế nhưng mang theo khẩu khí tưởng niệm cùng chút nũng nịu, lại quen thuộc giống như khắc sâu trong đáy lòng, hàng đêm đi vào giấc mộng.Nam tử cao lớn cảm giác được y cứng ngắc, đỡ lấy bờ vai của y để mặt y sát vào trước mắt hắn, buồn cười nói ” làm sao vậy Tiểu Phóng, mấy tháng không gặp, ngươi không nhớ rõ ta sao, ta thực thương tâm.”

” Vân… Vân Thâm…” Cao Phóng nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt hoàn toàn trút đi nét niên thiếu ngây ngô, nhất thời có chút đầu váng mắt hoa.

Tín Vân Thâm thoả mãn nhìn bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của y, tiến tới ở trên cánh môi mỏng đang khẽ nhếch lên hôn một cái, rồi đột nhiên đem người ôm ngang lấy.

Cao Phóng cúi đầu hô lên một tiếng, nhưng hai tay lại ngoan ngoãn mà khoác lên cổ Tín Vân Thâm .

Tín Vân Thâm nhìn y ngửa mặt nhìn mình, còn có mái tóc dài mềm mại như nước buông xuống, trong ngực không khỏi bị trêu chọc đến ngứa ngáy.

Tín Vân Thâm không để ý đến ánh mắt của nô bộc, vội vã ra khỏi cửa phòng thuốc, băng qua sân, đem người quay về phòng ngủ của mình.

Đóng cửa việc đầu tiên, Tín Vân Thâm đột nhiên đem Cao Phóng đặt bên cây cột, vừa hung hăng hôn môi, vừa móc ra một thanh tiểu đao, ở trên đỉnh đầu Cao Phóng vạch một đường.

Hắn buông Cao Phóng, chính mình cũng qua đó, ở trên đỉnh đầu khắc một vạch, sau đó tự tiếu phi tiếu mà nhìn hai đạo khắc ngân cách nhau rất xa, không chút hảo ý cười nói ” Thế nào Tiểu Phóng, lần này ngươi không có gì để nói nữa chứ.”

Cao Phóng sửng sốt một chút, đột nhiên khẽ cười một tiếng, dùng tay ôm lấy cổ Tín Vân Thâm, hơi nhún đầu mũi chân hôn lên mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi một hơi nhiệt khí, thấp giọng nói câu gì đó.

Khuôn mặt tuấn tú của Tín Vân Thâm trong nháy mắt đỏ lên, bên tai hồng tới mức giống như muốn xuất huyết. Cao Phóng thoả mãn nhìn cái tên ngây thơ không chịu nổi trêu chọc này, nhưng bất thình lình lại bị Tín Vân Thâm trực tiếp nhào tới xô ngã xuống đất.

” A____ ngươi người kia______ ngô… tới trên giường trước… Vân Thâm….”

Ngoài cửa phòng tiểu chưởng môn, Sở đại hiệp một chưởng đánh tan một đám nghe trộm nơi góc tường, trong tai tránh không khỏi nghe được một chút thanh âm tranh chấp.

Sở Phi Dương không khỏi sờ sờ cằm, ân? Hôm nay dạy dỗ Tả sứ đường chủ như thế nào cho thành thói quen đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện