Dương Thư Mị Ảnh
Chương 29
Ban đêm, bầu trời đầy sao.
Ban ngày đèn đuốc sáng trưng, nhưng về khuya, Mai gia trang viên náo nhiệt lúc này cũng tối đen, vắng vẻ, không một bóng người.
Không lâu sau, từ trong phòng khách truyền ra tiếng động. Một bóng đen xuất hiện, ban đầu y còn lét lút, sau thì quang minh chính đại đi thẳng đến thư phòng của Mai Hướng.
Bóng đen vào thư phòng, đến giá sách rút một quyển sách ra, y sờ một lúc thì có tiếng cơ quan chuyển động. Bóng đen thối lui vài bước, đợi một lát cũng không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Bóng đen kia lại đi đến bên giá sách, nhìn trái nhìn phải, hơi chần chờ một lúc mới vươn tay ra, sờ quanh, nhưng vẫn không xuất hiện tiếng động gì nữa.
Đột nhiên bóng đen hơi hoảng hốt, vội vàng xoay người nhìn về phía cửa thư phòng. Lúc này, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện vô số cây đuốc. Trong nháy mắt ngọn đuốc sáng trưng chiếu khắp nơi, khiến y không thể trốn vào đâu được.
Bóng đen hiện ra là một người mập mạp với chòm râu trông rất buồn cười, chính là tri kỷ của Mai gia thiếu gia.
Bọn gia đinh mặt giận dữ, hung tợn nhìn người đang cố gắng giữ bình tĩnh ở giữa vòng vây kia. Sở Phi Dương và Mai Hướng gạt bọn họ ra đi vào giữa.
Mai Hướng tức giận trừng mắt nói: “Thư công tử! Uổng công con ta đối đãi ngươi tốt như vậy, không ngờ ngươi lại là một tên ác tặc rắp tâm hại người!”
Nam nhân họ Thư kia chỉ liếc lão một cái rồi liền hướng ánh mắt đề phòng về hướng Sở Phi Dương. Sở Phi Dương tiến lên vài bước, cười lạnh nói: “Ngươi đang nghĩ tại sao mình lại bị bại lộ? Thật ra ta đã cảm thấy ngươi đang che giấu việc gì đó. Thư công tử ngươi tài hoa như vậy nhưng quan trọng là thuật dịch dung của ngươi vẫn còn non kém lắm.” Sở Phi Dương lắc đầu ra vẻ đáng tiếc.Mặt Thư công tử chợt run lên, ánh mắt hiện lên tia tàn bạo.
Sở Phi Dương nghiêm túc trở lại, trầm thanh nói: “Ta vốn tưởng rằng người chỉ là một tên trộm vặt ham tài, nhưng không ngờ ngươi lại hạ loại độc dược vô sắc vô vị xuống nguồn nước. Thư công tử, ngươi có biết Mai gia từ trên xuống dưới có bao nhiêu người không? Hơn bốn trăm mạng người! Ngươi thật là một kẻ tâm địa ác độc!”
Sau khi Sở Phi Dương nói xong, bọn gia đinh xung quanh hơi động, muốn mau chóng được phát tiết cơn lửa giận ngút trời.
Ánh mắt nam nhân ở giữa đám người đột nhiên lóe tinh quang, y phi thân lao thẳng vào Mai lão gia đang ở gần đó.
Y đột nhiên hành động khiến Sở Phi Dương trở tay không kịp. Sở Phi Dương đẩy Mai Hướng đang thất kinh vào bọn gia đinh phía sau, phi thân đá vào người y. Miệng y phun ra một ngụm máu tươi, nhưng y vẫn cố gắng đứng vững, tay phải vươn lên phóng ra một loạt ngân châm. Sở Phi Dương ngửa người tránh, dùng tay đón lấy ngân châm. Hắn vứt ngân châm xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía người đã chống đỡ không nổi mà yếu ớt ngã trên mặt đất. Hắn rút kiếm chỉ vào y.
Nam nhân bị té trên mặt đất ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn gương mặt đầy hàn ý của Sở Phi Dương. Ánh nhìn lạnh lùng trong đôi mắt hắn còn lạnh lẽo đáng sợ hơn cả mũi kiếm. Y giãy giụa cố gắng đứng lên nhưng không thành công, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất.
Mắt thấy lưỡi kiếm lóe sáng càng lúc càng đến gần, y nhắm mắt la lên: “Ngươi không thể giết ta, Sở Phi Dương!”
Đây chính là giọng nói thật của y, Sở Phi Dương nghe được hơi khựng lại. Hắn có thể nhớ rõ từng gương mặt hắn đã gặp, từng giọng nói hắn đã nghe, cho dù chỉ gặp hay nghe một lần. Giọng nói này âm điệu tuy có hơi thay đổi nhưng hắn vẫn có thể nhận ra. Đó là một người mà hắn không thể nào quên.
“Sở Phi Dương, ngươi không thể giết ta.” Người nọ mở to mắt nhìn về phía hắn, tay đưa lên gỡ cái mặt nạ da người buồn cười ra, để lộ khuôn mặt anh tuấn.
Y nhìn thẳng về phía Sở Phi Dương, tâm tình trong đôi mắt kia quá mức phức tạp, khiến Sở Phi Dương chùn tay.
“Tại sao?” Hắn vẫn chưa thu hồi kiếm, từ trên lạnh lùng nhìn xuống, nói: “Ta đã từng nói, nếu ngươi đụng đến Trung Nguyên, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Không vì sao cả! Dù sao ngươi cũng không thể giết ta!” Quân Thư Ảnh khó khăn nói, lại phun ra một ngụm máu rồi ho không ngừng.
“Nghĩa là sao?” Hắn hơi nâng mũi kiếm, chỉa vào mặt Quân Thư Ảnh. “Ngay bây giờ ta có thể cho ngươi thấy là ta có thể hay không thể giết ngươi.”
Quân Thư Ảnh hết nhìn Sở Phi Dương rồi lại nhìn xung quanh. Y biết mình không có cơ hội trốn thoát, trong ánh mắt tàn bạo xuất hiện sự lúng túng.
“Ngươi thật sự muốn biết tại sao?” Y cúi đầu nói.
Sở Phi Dương không lên tiếng, bón phía chỉ vang lên tiếng lửa lách tách trên cây đuốc.“Vì…”
Nếu y dùng cách này để cầu xin được sống…
“Vì…”
Nếu y chỉ sống sót sau khi dẫm nát tất cả tôn nghiêm của mình…
Ban ngày đèn đuốc sáng trưng, nhưng về khuya, Mai gia trang viên náo nhiệt lúc này cũng tối đen, vắng vẻ, không một bóng người.
Không lâu sau, từ trong phòng khách truyền ra tiếng động. Một bóng đen xuất hiện, ban đầu y còn lét lút, sau thì quang minh chính đại đi thẳng đến thư phòng của Mai Hướng.
Bóng đen vào thư phòng, đến giá sách rút một quyển sách ra, y sờ một lúc thì có tiếng cơ quan chuyển động. Bóng đen thối lui vài bước, đợi một lát cũng không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Bóng đen kia lại đi đến bên giá sách, nhìn trái nhìn phải, hơi chần chờ một lúc mới vươn tay ra, sờ quanh, nhưng vẫn không xuất hiện tiếng động gì nữa.
Đột nhiên bóng đen hơi hoảng hốt, vội vàng xoay người nhìn về phía cửa thư phòng. Lúc này, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện vô số cây đuốc. Trong nháy mắt ngọn đuốc sáng trưng chiếu khắp nơi, khiến y không thể trốn vào đâu được.
Bóng đen hiện ra là một người mập mạp với chòm râu trông rất buồn cười, chính là tri kỷ của Mai gia thiếu gia.
Bọn gia đinh mặt giận dữ, hung tợn nhìn người đang cố gắng giữ bình tĩnh ở giữa vòng vây kia. Sở Phi Dương và Mai Hướng gạt bọn họ ra đi vào giữa.
Mai Hướng tức giận trừng mắt nói: “Thư công tử! Uổng công con ta đối đãi ngươi tốt như vậy, không ngờ ngươi lại là một tên ác tặc rắp tâm hại người!”
Nam nhân họ Thư kia chỉ liếc lão một cái rồi liền hướng ánh mắt đề phòng về hướng Sở Phi Dương. Sở Phi Dương tiến lên vài bước, cười lạnh nói: “Ngươi đang nghĩ tại sao mình lại bị bại lộ? Thật ra ta đã cảm thấy ngươi đang che giấu việc gì đó. Thư công tử ngươi tài hoa như vậy nhưng quan trọng là thuật dịch dung của ngươi vẫn còn non kém lắm.” Sở Phi Dương lắc đầu ra vẻ đáng tiếc.Mặt Thư công tử chợt run lên, ánh mắt hiện lên tia tàn bạo.
Sở Phi Dương nghiêm túc trở lại, trầm thanh nói: “Ta vốn tưởng rằng người chỉ là một tên trộm vặt ham tài, nhưng không ngờ ngươi lại hạ loại độc dược vô sắc vô vị xuống nguồn nước. Thư công tử, ngươi có biết Mai gia từ trên xuống dưới có bao nhiêu người không? Hơn bốn trăm mạng người! Ngươi thật là một kẻ tâm địa ác độc!”
Sau khi Sở Phi Dương nói xong, bọn gia đinh xung quanh hơi động, muốn mau chóng được phát tiết cơn lửa giận ngút trời.
Ánh mắt nam nhân ở giữa đám người đột nhiên lóe tinh quang, y phi thân lao thẳng vào Mai lão gia đang ở gần đó.
Y đột nhiên hành động khiến Sở Phi Dương trở tay không kịp. Sở Phi Dương đẩy Mai Hướng đang thất kinh vào bọn gia đinh phía sau, phi thân đá vào người y. Miệng y phun ra một ngụm máu tươi, nhưng y vẫn cố gắng đứng vững, tay phải vươn lên phóng ra một loạt ngân châm. Sở Phi Dương ngửa người tránh, dùng tay đón lấy ngân châm. Hắn vứt ngân châm xuống đất, lạnh lùng nhìn về phía người đã chống đỡ không nổi mà yếu ớt ngã trên mặt đất. Hắn rút kiếm chỉ vào y.
Nam nhân bị té trên mặt đất ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn gương mặt đầy hàn ý của Sở Phi Dương. Ánh nhìn lạnh lùng trong đôi mắt hắn còn lạnh lẽo đáng sợ hơn cả mũi kiếm. Y giãy giụa cố gắng đứng lên nhưng không thành công, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất.
Mắt thấy lưỡi kiếm lóe sáng càng lúc càng đến gần, y nhắm mắt la lên: “Ngươi không thể giết ta, Sở Phi Dương!”
Đây chính là giọng nói thật của y, Sở Phi Dương nghe được hơi khựng lại. Hắn có thể nhớ rõ từng gương mặt hắn đã gặp, từng giọng nói hắn đã nghe, cho dù chỉ gặp hay nghe một lần. Giọng nói này âm điệu tuy có hơi thay đổi nhưng hắn vẫn có thể nhận ra. Đó là một người mà hắn không thể nào quên.
“Sở Phi Dương, ngươi không thể giết ta.” Người nọ mở to mắt nhìn về phía hắn, tay đưa lên gỡ cái mặt nạ da người buồn cười ra, để lộ khuôn mặt anh tuấn.
Y nhìn thẳng về phía Sở Phi Dương, tâm tình trong đôi mắt kia quá mức phức tạp, khiến Sở Phi Dương chùn tay.
“Tại sao?” Hắn vẫn chưa thu hồi kiếm, từ trên lạnh lùng nhìn xuống, nói: “Ta đã từng nói, nếu ngươi đụng đến Trung Nguyên, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Không vì sao cả! Dù sao ngươi cũng không thể giết ta!” Quân Thư Ảnh khó khăn nói, lại phun ra một ngụm máu rồi ho không ngừng.
“Nghĩa là sao?” Hắn hơi nâng mũi kiếm, chỉa vào mặt Quân Thư Ảnh. “Ngay bây giờ ta có thể cho ngươi thấy là ta có thể hay không thể giết ngươi.”
Quân Thư Ảnh hết nhìn Sở Phi Dương rồi lại nhìn xung quanh. Y biết mình không có cơ hội trốn thoát, trong ánh mắt tàn bạo xuất hiện sự lúng túng.
“Ngươi thật sự muốn biết tại sao?” Y cúi đầu nói.
Sở Phi Dương không lên tiếng, bón phía chỉ vang lên tiếng lửa lách tách trên cây đuốc.“Vì…”
Nếu y dùng cách này để cầu xin được sống…
“Vì…”
Nếu y chỉ sống sót sau khi dẫm nát tất cả tôn nghiêm của mình…
Bình luận truyện