Dương Thư Mị Ảnh
Chương 62
Đêm trung thu, vầng trăng tròn chiếu ánh sáng lung linh mờ ảo như nước. Toàn bộ đệ tử Thanh Phong Kiếm Phái theo thường lệ tụ họp đến một khoảng sân rộng lớn trên núi cùng ngắm trăng, trong phái từ trên xuống dưới rộn ràng nháo nhiệt. Sở Phi Dương thân là đại sư huynh được tất thảy mọi người trong giáo phái kính ngưỡng, tất nhiên không thể vắng mặt.
Sở Phi Dương thản nhiên nhìn sư huynh đệ xung quanh đang cười đùa, trong lòng có chút buồn bã, chỉ muốn xuống chân núi tìm Quân Thư Ảnh.
Hắn chỉ cảm thấy lúc này nên xuống làm bạn với y, nhưng một mặt hắn không muốn làm gián đoạn sự hưng phấn của các huynh đệ, mặt khác hắn không muốn vì mình vắng mặt mà gây phiền toái đến Quân Thư Ảnh và Cao Phóng, kết quả là hiện tại hắn cứ lặng lẽ đứng ngoài đám đông náo nhiệt. Hắn đương nhiên biết, Quân Thư Ảnh sẽ không để ý đến đêm trung thu đoàn viên, lại càng không muốn hắn đến làm bạn. Nhưng hắn thì khác, không phải là hắn không có quan hệ gì với y.
Tín Vân Thâm vẫn không thấy bóng dáng như trước. Sở Phi Dương chợt biết cậu đi đâu, không khỏi nhíu mày. Gần đây Tín Bạch đã không còn kiên nhẫn với những hành động kỳ lạ của Tín Vân Thâm nữa. Tuy bị không hoài nghi, nhưng sớm muộn gì Tín Vân Thâm sẽ dẫn mọi người đến nơi ẩn náu của họ.“Sở đại ca, sao huynh lại một mình ở trong này, không cùng mọi người vui chơi?” Tống Lam Ngọc mặc y phục đơn giản màu lam cầm bầu rượu cùng chén rượu xuất hiện
Sở Phi Dương thản nhiên cười, nói: “Sư phụ còn chưa tới, ta cũng phải ra dáng đại sư huynh một chút.”
Tống Lam Ngọc nhoẻn miệng cười, đưa chén rượu trong tay cho Sở Phi Dương, châm rượu cho hắn rồi nói: “Sở đại ca, ta cùng huynh uống rượu.”
Sở Phi Dương tiếp nhận, cười nói: “Ngươi đúng là thư sinh, ngay cả uống rượu cũng dùng loại chén nhỏ này.”
Tống Lam Ngọc khẽ cười nói: “Đúng là trên đời này không ai có thể hào sảng như Sở đại ca. Mời!” Y nói xong liền ngửa đầu uống hết chén rượu.
Sở Phi Dương lắc đầu cười cười, cũng uống cạn chén rượu của mình. Tống Lam Ngọc kêu một tiếng “Hảo”, tiếp tục châm rượu.
Sở Phi Dương đang rất chán nản, liền cùng Tống Lam Ngọc đối ẩm.
Đột nhiên hắn cảm thấy nóng, rất nóng, như thể cơ thể hắn đang bốc cháy. Thần trí Sở Phi Dương trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy có người dựa vào hắn, gắt gao ôm hắn. Sở Phi Dương cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, ánh mắt nóng như lửa mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy có lẽ mình đang mang bộ dáng như một con quỷ đáng sợ đang tìm người để giải tỏa cơn hỏa nhiệt này.
“Tống… công tử?!” Sở Phi Dương hỏi, giọng khàn khàn.
“Sở đại ca, huynh có nói ta hạ tiện cũng không sao. Ta biết huynh căn bản không thích ta. Ta sẽ đi, sau này sẽ không còn được gặp lại huynh. Sở đại ca, ta muốn bên cạnh huynh, ta muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh huynh. Nhưng, chỉ lần này thôi…” Tống Lam Ngọc dựa mặt vào ngực Sở Phi Dương, thanh âm buồn bã, lời nói lộn xộn.
“Ngươi… hạ dược ta? Ta Sở Phi Dương, lại bị ngươi hãm hại, thật sự…” Sở Phi Dương gắng sức lên tiếng. Thân hình Tống Lam Ngọc run lên. Y ngẩng đầu, đôi mắt vương lệ, nói: “Sở đại ca, đừng chán ghét ta. Ta biết lợi dụng sự tin tưởng của huynh là không đúng, nhưng…” Tống Lam Ngọc dừng một chút, vùi đầu xuống thấp, sau một lúc mới buồn bã nói: “Dược này không có hại. Ta giúp huynh giải…”
Tống Lam Ngọc bắt đầu run rẩy cởi y phục Sở Phi Dương. Sở Phi Dương thở gấp vài tiếng rồi đột nhiên nghiêng người, ôm Tống Lam Ngọc đặt dưới thân.
Tống Lam Ngọc hướng ánh mắt nhu thuận nhìn hắn. Sỡ Phi Dương đưa tay trượt xuống dưới – đôi mắt Tống Lam Ngọc đột nhiên mở to – Sở Phi Dương đã điểm huyệt đạo của y.
Sở Phi Dương cố chống cự đứng lên, nghĩ ngợi môt lúc liền đem Tống Lam Ngọc ra ẩn sau núi, nói: “Ngươi… ở đây… nửa canh giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải khai. Chuyện hôm nay, xem như… chưa từng xảy ra.” Nói xong hắn quay người rời đi. Tống Lam Ngọc vội la lên: “Dược trên người huynh…”
Sở Phi Dương hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi thật… làm sao có được loại dược này. Yên tâm đi, tác dụng của loại xuân dược này không mạnh lắm, ta không chết được đâu.” Nói xong liền tập tễnh rời đi.Sở Phi Dương càng lúc càng thấy không khỏe. Hắn phi thân tới ngọn suối bên cạnh núi, lặn xuống dòng nước lạnh lẽo, nhiệt hỏa giảm đi khiến hắn cuối cùng cũng được thoải mái đôi chút.
Sở Phi Dương thản nhiên nhìn sư huynh đệ xung quanh đang cười đùa, trong lòng có chút buồn bã, chỉ muốn xuống chân núi tìm Quân Thư Ảnh.
Hắn chỉ cảm thấy lúc này nên xuống làm bạn với y, nhưng một mặt hắn không muốn làm gián đoạn sự hưng phấn của các huynh đệ, mặt khác hắn không muốn vì mình vắng mặt mà gây phiền toái đến Quân Thư Ảnh và Cao Phóng, kết quả là hiện tại hắn cứ lặng lẽ đứng ngoài đám đông náo nhiệt. Hắn đương nhiên biết, Quân Thư Ảnh sẽ không để ý đến đêm trung thu đoàn viên, lại càng không muốn hắn đến làm bạn. Nhưng hắn thì khác, không phải là hắn không có quan hệ gì với y.
Tín Vân Thâm vẫn không thấy bóng dáng như trước. Sở Phi Dương chợt biết cậu đi đâu, không khỏi nhíu mày. Gần đây Tín Bạch đã không còn kiên nhẫn với những hành động kỳ lạ của Tín Vân Thâm nữa. Tuy bị không hoài nghi, nhưng sớm muộn gì Tín Vân Thâm sẽ dẫn mọi người đến nơi ẩn náu của họ.“Sở đại ca, sao huynh lại một mình ở trong này, không cùng mọi người vui chơi?” Tống Lam Ngọc mặc y phục đơn giản màu lam cầm bầu rượu cùng chén rượu xuất hiện
Sở Phi Dương thản nhiên cười, nói: “Sư phụ còn chưa tới, ta cũng phải ra dáng đại sư huynh một chút.”
Tống Lam Ngọc nhoẻn miệng cười, đưa chén rượu trong tay cho Sở Phi Dương, châm rượu cho hắn rồi nói: “Sở đại ca, ta cùng huynh uống rượu.”
Sở Phi Dương tiếp nhận, cười nói: “Ngươi đúng là thư sinh, ngay cả uống rượu cũng dùng loại chén nhỏ này.”
Tống Lam Ngọc khẽ cười nói: “Đúng là trên đời này không ai có thể hào sảng như Sở đại ca. Mời!” Y nói xong liền ngửa đầu uống hết chén rượu.
Sở Phi Dương lắc đầu cười cười, cũng uống cạn chén rượu của mình. Tống Lam Ngọc kêu một tiếng “Hảo”, tiếp tục châm rượu.
Sở Phi Dương đang rất chán nản, liền cùng Tống Lam Ngọc đối ẩm.
Đột nhiên hắn cảm thấy nóng, rất nóng, như thể cơ thể hắn đang bốc cháy. Thần trí Sở Phi Dương trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy có người dựa vào hắn, gắt gao ôm hắn. Sở Phi Dương cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, ánh mắt nóng như lửa mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy có lẽ mình đang mang bộ dáng như một con quỷ đáng sợ đang tìm người để giải tỏa cơn hỏa nhiệt này.
“Tống… công tử?!” Sở Phi Dương hỏi, giọng khàn khàn.
“Sở đại ca, huynh có nói ta hạ tiện cũng không sao. Ta biết huynh căn bản không thích ta. Ta sẽ đi, sau này sẽ không còn được gặp lại huynh. Sở đại ca, ta muốn bên cạnh huynh, ta muốn vĩnh viễn được ở bên cạnh huynh. Nhưng, chỉ lần này thôi…” Tống Lam Ngọc dựa mặt vào ngực Sở Phi Dương, thanh âm buồn bã, lời nói lộn xộn.
“Ngươi… hạ dược ta? Ta Sở Phi Dương, lại bị ngươi hãm hại, thật sự…” Sở Phi Dương gắng sức lên tiếng. Thân hình Tống Lam Ngọc run lên. Y ngẩng đầu, đôi mắt vương lệ, nói: “Sở đại ca, đừng chán ghét ta. Ta biết lợi dụng sự tin tưởng của huynh là không đúng, nhưng…” Tống Lam Ngọc dừng một chút, vùi đầu xuống thấp, sau một lúc mới buồn bã nói: “Dược này không có hại. Ta giúp huynh giải…”
Tống Lam Ngọc bắt đầu run rẩy cởi y phục Sở Phi Dương. Sở Phi Dương thở gấp vài tiếng rồi đột nhiên nghiêng người, ôm Tống Lam Ngọc đặt dưới thân.
Tống Lam Ngọc hướng ánh mắt nhu thuận nhìn hắn. Sỡ Phi Dương đưa tay trượt xuống dưới – đôi mắt Tống Lam Ngọc đột nhiên mở to – Sở Phi Dương đã điểm huyệt đạo của y.
Sở Phi Dương cố chống cự đứng lên, nghĩ ngợi môt lúc liền đem Tống Lam Ngọc ra ẩn sau núi, nói: “Ngươi… ở đây… nửa canh giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải khai. Chuyện hôm nay, xem như… chưa từng xảy ra.” Nói xong hắn quay người rời đi. Tống Lam Ngọc vội la lên: “Dược trên người huynh…”
Sở Phi Dương hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi thật… làm sao có được loại dược này. Yên tâm đi, tác dụng của loại xuân dược này không mạnh lắm, ta không chết được đâu.” Nói xong liền tập tễnh rời đi.Sở Phi Dương càng lúc càng thấy không khỏe. Hắn phi thân tới ngọn suối bên cạnh núi, lặn xuống dòng nước lạnh lẽo, nhiệt hỏa giảm đi khiến hắn cuối cùng cũng được thoải mái đôi chút.
Bình luận truyện