Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 1 - Chương 37: Lần đầu tiên cùng ngủ chung giường
Bởi vì nhiều việc chính sự cần được xử lý nên An Hoằng Hàn không thể ngủ trưa mà chuyên tâm ngồi sau bàn giải quyết công việc.
Ngược lại Tịch Tích Chi mệt nhọc, thấy An Hoằng Hàn không phản đối liền nằm ở trong ngực hắn, ngáy to ngủ. Đúng lúc sắp ngủ, tiếng ve kêu ‘vè vè’ lần nữa vang lên, phá vỡ mộng đẹp của nàng.
Cắn răng, Tịch Tích Chi đột nhiên đứng dậy. Lũ côn trùng ve ngoài kia, các ngươi yên tĩnh một lúc được không? Quấy nhiễu giấc ngủ người khác là chuyện rất thất đức.
Mặc cho Tịch Tích Chi mắng to thế nào, tiếng ve kêu vẫn như cũ không dứt bên tai.
Xem ra ngoài ngôn ngữ giữa người với thú không thông, ngay đến ngôn ngữ giữa thú với côn trùng cũng không thông!
Tại sao lại để cho nàng gặp phải loại chuyện bực mình bi thảm này? Che hai lỗ tai, Tịch Tích Chi lăn qua lăn lại ở trên đùi An Hoằng Hàn.
Bị những hành động này của con chồn nhỏ quấy rầy việcphê duyệt tấu chương, An Hoằng Hàn dùng cánh tay trái không bị thương nhẹ nhàng vuốt ve thuận lông cho nó, nói hướng về phía Lâm Ân: "Phân phó thái giám đi bắt bọn côn trùng ve."
Tiếng ve kêu quấy rầy đến giấc ngủ con chồn nhỏ, nhất định biến thành con chồn nhỏ quấy rầy hắn, như vậy hắn cũng đừng nghĩ an tâm xử lý chính sự.
Có phải bệ hạ cưng chiều con chồn nhỏ hơi quá hay không? Lâm Ân nói thầm trong lòng, cũng không dám biểu lộ ra, gọi hơn mười thái giám đi ra bên ngoài bắt bọn côn trùng ve.
Thời tiết khô nóng, hơi đi qua đi lại thì cả người đầy liền đầy mồ hôi. Hai cung nữ giơ quạt lông, quạt gió cho An Hoằng Hàn. Nhưng vì trên bàn để rất nhiều tấu chương nên bọn họ không dám dùng nhiều sức, chỉ có thể nhẹ nhàng lay động chiếc quạt lông tạo ra cơn gió mát hiu hiu.
Tiếng ve kêu bên tai dần dần nhỏ đi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Tịch Tích Chi cuối cùng cũng rơi vào trong giấc ngủ, không biết nó mơ thấy cái gì mà ngủ vô cùng yên ổn.
Lúc này, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn về phía con chồn nhỏ lần nữa, Lâm Ân cũng phát hiện ra hắn đối xử quá đặc biệt với con chồn nhỏ, ngay cả chính hắn cũng nghĩ không ra. Chẳng qua nó chỉ là một con chồn, tại sao hắn sẽ cưng chiều nó như thế?
Từ trước đến giờ, hắn đối tốt với người khác đều có mục đích. Nhưng còn con chồn nhỏ thì có cái gì đáng để hắn tính toán?Nếu hắn thật muốn bộ lông này thì khỏi cần chính bản thân phải ra tay mà chỉ cần sai bảo kẻ dưới một câu thì đám thần tử dưới trướng sẽ tranh nhau dâng lên cho hắn.
Chẳng được lợi lộc gì mà phải suy tính. Đây thật sự là buôn bán lỗ vốn đầu tiên mà hắn làm.
Có thể do con thú còn là động vật sơ sinh nên Tịch Tích Chi trở nên đặc biệt ham ngủ. Không những ngủ một mạch đến sáng, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ cả một canh giờ.
Sa khi dùng xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, một người một chồn trở lại Điện Bàn Long tắm rữa, sau đó đi ngủ.
Đã qua ba ngày, vết thươn trên chân Tịch Tích Chi cuối cùng đã khỏi hoàn toàn. Rữa sạch mùi thuốc dán dính toàn thân khiến tinh thần ngay lập tức trở nên sảng khoái, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngửi mùi lông tơ trên móng vuốt, rất thơm, không còn mùi khó ngửi như trước. Xoay một vòng tại chỗ, Tịch Tích Chi rất hài lòng với tình trạng bây giờ.
Vừa định chui vào ổ nhỏ, tiếp tục cùng Chu công đi đánh cờ thì một mùi nồng nặc chui vào mũi làm Tịch Tích bị sặc đến hắt xì rất to. Tiếp tục vừa chảy mũi vừa đi đến cái ổ. Đầu nhỏ lắc lư mấy lần, mắt hoa lên bước về trước lại hắt xì kinh thiên động địa(1) một cái.
(1): Kinh thiên động địa: kinh động đến trời đất, ở đây có nghĩa là gây ra tiếng vang lớn.
Dùng móng vuốt xoa xoa ngược lỗ mũ, Tịch Tích Chi bước nhanh lùi về đằng sau. Xem ra không thể vào ổ nhỏ rồi, có vẻ mùi này quá nồng, cứ hắt xì lại hắt xì, nàng không thể chịu đựng nổi.
Cung nữ thái giám đã sớm rời khỏi Điện Bàn Long, trong cung điện to lớn chỉ còn lại hai sinh vật là An Hoằng Hàn cùng nàng.
Móng vuốt vỗ vỗ vào gạch ngọc trắng được lát dưới sàn nhà, vừa trơn lại lạnh, cũng không thể ngủ trên sàn nhà được.
Ánh mắt chợt hướng tới long sàng(2) vừa lớn vừa rộng, gối đầu chăn bông mềm mại, thu hút Tịch Tích Chi chậm rãi đi tới gần. An Hoằng Hàn đắp chăn nằm ngang ở trên giường, mí mắt đóng lại. Có lẽ bởi vì không nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia nên khuôn mặt hắn nhìn nhu hòa đi không ít.
(2)Long sàng: giường rồng, chuyên dành cho vua chúa.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, Tịch Tích Chi ngẩn người, mới lấy lại tinh thần liền tìm kiếm chỗ có thể leo lên long sàng. Kích cỡ thân thể của nàng chỉ tương đương bàn tay, chiếm không được diện tích lớn.
Chỉ cần sáng mai rời giường trước khi An Hoằng Hàn ngủ dậy thì thần không biết quỷ không hay, ai cũng không thấy.
Vịn vào cái cột ở góc giường, bốn chân Tịch Tích Chi đều dùng để bò lên trên, không lâu sau đã thuận lợi leo lên long sàng. So với cái ổ nhỏ dùng Noãn Ngọc(3) làm thành, long sàng mềm mại hơn gấp hai, chỉ cần nằm trên đó người đã lõm xuống.
(3) Noãn Ngọc: loại ngọc giữ ấm, dùng để sưởi ấm cơ thể.
Thoải mái cọ xát cái chăn, Tịch Tích Chi nằm ở bên trên không muốn đứng dậy nữa.
Lo lắng An Hoằng Hàn phát hiện sự tồn tại của nó, Tịch Tích Chi tự giác lùi vào một góc long sàng. Kéo một góc chăn lên đắp vào cái bụng chổng vó lên trời của mình, an tâm ngủ. Tại sao cách An Hoằng Hàn một khoảng xa như vậy? Đơn giản bởi vì con chồn nhỏ nào đó hết sức nhát gan sợ An Hoằng Hàn xoay người một cái đè nó thành bánh thịt.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng cũng không thể loại trừ.
Chẳng lâu sau khi Tịch Tích Chi đã ngủ, trong bóng tối, đôi mắt An Hoằng Hàn đang đóng chặt dần dần mở ra. Miệng nhếch lên một đường cong mờ, động tác cẩn thận ôm lấy con chồn nhỏ, sau đó đặt ở bên cạnh mình.
Một người một chồn cùng gối chung một cái gối đầu dựa vào rất gần, chỉ cách nhau mấy cm. Có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở lẫn nhau.
Lúc con chồn nhỏ hắt xì, hắn vẫn tỉnh. Thần kinh của hắn rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài cũng bị hắn để ý. Có lẽ đã giết nhiều người nên thần hồn nát thần tính, thời khắc đều lo lắng có người trả thù.
Trong đêm đen, không biết đối mặt quá bao nhiêu lần bị hành thích. Chỉ có động cơ con chồn nhỏ đến gần tấm long sàng này mới đơn thuần như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Ân mang theo một đám cung nữ thái giám vào Điện Bàn Long phục vụ bệ hạ rời giường, nhìn thấy một cảnh tượng.
Thân thể tròn vo của con chồn nhỏ dán chặt vào khuôn mặt bệ hạ, ngủ rất sâu.
"Bệ hạ. . . . . ." Lâm Ân nhỏ giọng gọi một câu.
Cặp mắt phủ kín sự lạnh lẽo như thường ngày chậm rãi mở ra. Đôi mắt hết sức thanh minh không giống như vừa mới ngủ dậy.
Vén chăn bông lên, An Hoằng Hàn cẩn thận dời ra ngoài, "Nói nhỏ thôi."
Cung nữ thái giám gật mạnh đầu. . . . . . Không dám phát ra chút âm thanh nào.
Mọi ngày giờ này, Tịch Tích Chi đã sớm đi tu luyện, nhưng chiếc giường quá mềm mại, thoải mái làm nó lại ngủ nướng một trận. Mãi đến lúc An Hoằng Hàn lâm triều về, mí mắt nàng mới mơ mơ màng màng mở ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú cười như không cười của An Hoằng Hàn.
"Thừa dịp trẫm ngủ say, leo lên giường trẫm, lá gan cũng không nhỏ."
Tịch Tích Chi nhanh chóng ngồi ngay ngắn, vội vàng lắc đầu, ai cũng biết lá gan nó rất nhỏ. Nhìn coi vị trí nó nằm, tại sao khi tỉnh dậy, nàng ngủ giữa trung tâm giường? Chẳng lẽ trong giấc mơ, nó lăn lộn liền đến đây?
Sợ hãi cuộn tròn thành một cục, đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống. Bị chủ nhân bắt quả tang , không phải lúng túng bình thường. . . . . .
Hai bên trầm mặc hồi lâu, An Hoằng Hàn đánh vỡ sự yên tĩnh, hỏi "Thích giường hay ổ nhỏ hơn?"
Ánh mắt chớp chớp khó hiểu, Tịch Tích Chi không rõ nguyên do nhìn về phía hắn, vấn đề này còn cần hỏi sao? Giường vừa lớn vừa thoải mái, không có đạo lý gì nó không chọn nó. Nhưng cái ổ nhỏ đó lại vô cùng đáng giá, Tịch Tích Chi cũng đồng thời không nỡ bỏ.
Ngược lại Tịch Tích Chi mệt nhọc, thấy An Hoằng Hàn không phản đối liền nằm ở trong ngực hắn, ngáy to ngủ. Đúng lúc sắp ngủ, tiếng ve kêu ‘vè vè’ lần nữa vang lên, phá vỡ mộng đẹp của nàng.
Cắn răng, Tịch Tích Chi đột nhiên đứng dậy. Lũ côn trùng ve ngoài kia, các ngươi yên tĩnh một lúc được không? Quấy nhiễu giấc ngủ người khác là chuyện rất thất đức.
Mặc cho Tịch Tích Chi mắng to thế nào, tiếng ve kêu vẫn như cũ không dứt bên tai.
Xem ra ngoài ngôn ngữ giữa người với thú không thông, ngay đến ngôn ngữ giữa thú với côn trùng cũng không thông!
Tại sao lại để cho nàng gặp phải loại chuyện bực mình bi thảm này? Che hai lỗ tai, Tịch Tích Chi lăn qua lăn lại ở trên đùi An Hoằng Hàn.
Bị những hành động này của con chồn nhỏ quấy rầy việcphê duyệt tấu chương, An Hoằng Hàn dùng cánh tay trái không bị thương nhẹ nhàng vuốt ve thuận lông cho nó, nói hướng về phía Lâm Ân: "Phân phó thái giám đi bắt bọn côn trùng ve."
Tiếng ve kêu quấy rầy đến giấc ngủ con chồn nhỏ, nhất định biến thành con chồn nhỏ quấy rầy hắn, như vậy hắn cũng đừng nghĩ an tâm xử lý chính sự.
Có phải bệ hạ cưng chiều con chồn nhỏ hơi quá hay không? Lâm Ân nói thầm trong lòng, cũng không dám biểu lộ ra, gọi hơn mười thái giám đi ra bên ngoài bắt bọn côn trùng ve.
Thời tiết khô nóng, hơi đi qua đi lại thì cả người đầy liền đầy mồ hôi. Hai cung nữ giơ quạt lông, quạt gió cho An Hoằng Hàn. Nhưng vì trên bàn để rất nhiều tấu chương nên bọn họ không dám dùng nhiều sức, chỉ có thể nhẹ nhàng lay động chiếc quạt lông tạo ra cơn gió mát hiu hiu.
Tiếng ve kêu bên tai dần dần nhỏ đi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Tịch Tích Chi cuối cùng cũng rơi vào trong giấc ngủ, không biết nó mơ thấy cái gì mà ngủ vô cùng yên ổn.
Lúc này, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn về phía con chồn nhỏ lần nữa, Lâm Ân cũng phát hiện ra hắn đối xử quá đặc biệt với con chồn nhỏ, ngay cả chính hắn cũng nghĩ không ra. Chẳng qua nó chỉ là một con chồn, tại sao hắn sẽ cưng chiều nó như thế?
Từ trước đến giờ, hắn đối tốt với người khác đều có mục đích. Nhưng còn con chồn nhỏ thì có cái gì đáng để hắn tính toán?Nếu hắn thật muốn bộ lông này thì khỏi cần chính bản thân phải ra tay mà chỉ cần sai bảo kẻ dưới một câu thì đám thần tử dưới trướng sẽ tranh nhau dâng lên cho hắn.
Chẳng được lợi lộc gì mà phải suy tính. Đây thật sự là buôn bán lỗ vốn đầu tiên mà hắn làm.
Có thể do con thú còn là động vật sơ sinh nên Tịch Tích Chi trở nên đặc biệt ham ngủ. Không những ngủ một mạch đến sáng, ngay cả ngủ trưa cũng có thể ngủ cả một canh giờ.
Sa khi dùng xong bữa tối ở Ngự Thư Phòng, một người một chồn trở lại Điện Bàn Long tắm rữa, sau đó đi ngủ.
Đã qua ba ngày, vết thươn trên chân Tịch Tích Chi cuối cùng đã khỏi hoàn toàn. Rữa sạch mùi thuốc dán dính toàn thân khiến tinh thần ngay lập tức trở nên sảng khoái, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Ngửi mùi lông tơ trên móng vuốt, rất thơm, không còn mùi khó ngửi như trước. Xoay một vòng tại chỗ, Tịch Tích Chi rất hài lòng với tình trạng bây giờ.
Vừa định chui vào ổ nhỏ, tiếp tục cùng Chu công đi đánh cờ thì một mùi nồng nặc chui vào mũi làm Tịch Tích bị sặc đến hắt xì rất to. Tiếp tục vừa chảy mũi vừa đi đến cái ổ. Đầu nhỏ lắc lư mấy lần, mắt hoa lên bước về trước lại hắt xì kinh thiên động địa(1) một cái.
(1): Kinh thiên động địa: kinh động đến trời đất, ở đây có nghĩa là gây ra tiếng vang lớn.
Dùng móng vuốt xoa xoa ngược lỗ mũ, Tịch Tích Chi bước nhanh lùi về đằng sau. Xem ra không thể vào ổ nhỏ rồi, có vẻ mùi này quá nồng, cứ hắt xì lại hắt xì, nàng không thể chịu đựng nổi.
Cung nữ thái giám đã sớm rời khỏi Điện Bàn Long, trong cung điện to lớn chỉ còn lại hai sinh vật là An Hoằng Hàn cùng nàng.
Móng vuốt vỗ vỗ vào gạch ngọc trắng được lát dưới sàn nhà, vừa trơn lại lạnh, cũng không thể ngủ trên sàn nhà được.
Ánh mắt chợt hướng tới long sàng(2) vừa lớn vừa rộng, gối đầu chăn bông mềm mại, thu hút Tịch Tích Chi chậm rãi đi tới gần. An Hoằng Hàn đắp chăn nằm ngang ở trên giường, mí mắt đóng lại. Có lẽ bởi vì không nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo kia nên khuôn mặt hắn nhìn nhu hòa đi không ít.
(2)Long sàng: giường rồng, chuyên dành cho vua chúa.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, Tịch Tích Chi ngẩn người, mới lấy lại tinh thần liền tìm kiếm chỗ có thể leo lên long sàng. Kích cỡ thân thể của nàng chỉ tương đương bàn tay, chiếm không được diện tích lớn.
Chỉ cần sáng mai rời giường trước khi An Hoằng Hàn ngủ dậy thì thần không biết quỷ không hay, ai cũng không thấy.
Vịn vào cái cột ở góc giường, bốn chân Tịch Tích Chi đều dùng để bò lên trên, không lâu sau đã thuận lợi leo lên long sàng. So với cái ổ nhỏ dùng Noãn Ngọc(3) làm thành, long sàng mềm mại hơn gấp hai, chỉ cần nằm trên đó người đã lõm xuống.
(3) Noãn Ngọc: loại ngọc giữ ấm, dùng để sưởi ấm cơ thể.
Thoải mái cọ xát cái chăn, Tịch Tích Chi nằm ở bên trên không muốn đứng dậy nữa.
Lo lắng An Hoằng Hàn phát hiện sự tồn tại của nó, Tịch Tích Chi tự giác lùi vào một góc long sàng. Kéo một góc chăn lên đắp vào cái bụng chổng vó lên trời của mình, an tâm ngủ. Tại sao cách An Hoằng Hàn một khoảng xa như vậy? Đơn giản bởi vì con chồn nhỏ nào đó hết sức nhát gan sợ An Hoằng Hàn xoay người một cái đè nó thành bánh thịt.
Mặc dù khả năng này rất nhỏ nhưng cũng không thể loại trừ.
Chẳng lâu sau khi Tịch Tích Chi đã ngủ, trong bóng tối, đôi mắt An Hoằng Hàn đang đóng chặt dần dần mở ra. Miệng nhếch lên một đường cong mờ, động tác cẩn thận ôm lấy con chồn nhỏ, sau đó đặt ở bên cạnh mình.
Một người một chồn cùng gối chung một cái gối đầu dựa vào rất gần, chỉ cách nhau mấy cm. Có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở lẫn nhau.
Lúc con chồn nhỏ hắt xì, hắn vẫn tỉnh. Thần kinh của hắn rất nhạy cảm, gió thổi cỏ lay ở bên ngoài cũng bị hắn để ý. Có lẽ đã giết nhiều người nên thần hồn nát thần tính, thời khắc đều lo lắng có người trả thù.
Trong đêm đen, không biết đối mặt quá bao nhiêu lần bị hành thích. Chỉ có động cơ con chồn nhỏ đến gần tấm long sàng này mới đơn thuần như vậy.
Ngày hôm sau, Lâm Ân mang theo một đám cung nữ thái giám vào Điện Bàn Long phục vụ bệ hạ rời giường, nhìn thấy một cảnh tượng.
Thân thể tròn vo của con chồn nhỏ dán chặt vào khuôn mặt bệ hạ, ngủ rất sâu.
"Bệ hạ. . . . . ." Lâm Ân nhỏ giọng gọi một câu.
Cặp mắt phủ kín sự lạnh lẽo như thường ngày chậm rãi mở ra. Đôi mắt hết sức thanh minh không giống như vừa mới ngủ dậy.
Vén chăn bông lên, An Hoằng Hàn cẩn thận dời ra ngoài, "Nói nhỏ thôi."
Cung nữ thái giám gật mạnh đầu. . . . . . Không dám phát ra chút âm thanh nào.
Mọi ngày giờ này, Tịch Tích Chi đã sớm đi tu luyện, nhưng chiếc giường quá mềm mại, thoải mái làm nó lại ngủ nướng một trận. Mãi đến lúc An Hoằng Hàn lâm triều về, mí mắt nàng mới mơ mơ màng màng mở ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú cười như không cười của An Hoằng Hàn.
"Thừa dịp trẫm ngủ say, leo lên giường trẫm, lá gan cũng không nhỏ."
Tịch Tích Chi nhanh chóng ngồi ngay ngắn, vội vàng lắc đầu, ai cũng biết lá gan nó rất nhỏ. Nhìn coi vị trí nó nằm, tại sao khi tỉnh dậy, nàng ngủ giữa trung tâm giường? Chẳng lẽ trong giấc mơ, nó lăn lộn liền đến đây?
Sợ hãi cuộn tròn thành một cục, đầu nhỏ từ từ hạ thấp xuống. Bị chủ nhân bắt quả tang , không phải lúng túng bình thường. . . . . .
Hai bên trầm mặc hồi lâu, An Hoằng Hàn đánh vỡ sự yên tĩnh, hỏi "Thích giường hay ổ nhỏ hơn?"
Ánh mắt chớp chớp khó hiểu, Tịch Tích Chi không rõ nguyên do nhìn về phía hắn, vấn đề này còn cần hỏi sao? Giường vừa lớn vừa thoải mái, không có đạo lý gì nó không chọn nó. Nhưng cái ổ nhỏ đó lại vô cùng đáng giá, Tịch Tích Chi cũng đồng thời không nỡ bỏ.
Bình luận truyện