Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 3-3



Những vị công chúa khác nghe vậy, nở nụ cười, "Như vậy chúng ta nhanh chóng quay lại cung Yên Vưu thôi, nghe cung nữ may vá trong cung nói gần đây đến vài tấm vài dệt thượng đẳng."

Mỗi ngày chuyện đám công chúa bọn họ ưa thích làm nhất chính là tụ tập với nhau, thảo luận cách trang điểm, ăn mặc như thế nào.

Tịch Tích Chi thở dài, nuôi đám công chúa ăn sung mặc sướng này, An Hoằng Hàn chắc đã tiêu phí rất nhiều tiền bạc. Tịch Tích Chi rón rén thò chân bước hai bước, thấy các nàng ta thật sự không làm khó dễ mình nữa liền yên tâm lớn mật vòng qua An Nhược Yên, đi qua bên cạnh nàng ta.

Đang lúc này, đột phát xuất hiện một màn dẫn tới sự chú ý của mọi người.

Tia hung dữ lóe lên trong mắt An Nhược Yên, nàng ta giả bộ nghiêng ngả không cẩn thận va vào An Vân Y. An Vân Y đang đứng giữa An Nhược Yên và con chồn nhỏ, nàng ta đụng một cái này làm mọi người lo sợ đề phòng.

Hai cung nữ đang đuổi sát lại phía sau càng thêm hét lên một tiếng, che hai mắt của bản thân không dám nhìn.

An Nhược Yên dùng hết sức lực đụng chạm thì sao một đứa bé mười hai tuổi có thể ngăn cản được? An Vân Y không ổn định được gót chân, thân thể nghiêng sang một bên, chỉ chút nữa sẽ đè lên thân con chồn nhỏ.

Nhìn An Vân Y dần dần nghiêng về phía mình, Tịch Tích Chi sợ hãi luống cuống một trận. Con đường phía trước có An Nhược Yên cản trở, lối đi phía sau lại bị một đám công chúa chặn lại, nàng muốn không bị đè ép thành bánh thịt( ý nói bị đè bẹp dí), chỉ có một lựa chọn —— nhảy hồ! Không chút do dự nào, đang lúc thân thể An Vân Y sắp đổ rầm ngã xuống đất, Tịch Tích Chi dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên, sau đó chỉ nghe ‘bùm’ một tiếng, bọt nước văng lên trên mặt hồ rộng lớn.

An Vân Y nghiêng người ngã xuống đất, đau đến hít sâu vào một hơi, cùi chỏ đụng mạnh vào sàn nhà, mọi người rõ ràng nghe thấy tiếng xương trật khớp.

Rất nhiều vị công chúa sợ hãi run cả bả vai, nghe được âm thanh đó giống như bị kim châm vào người.

An Nhược Yên rất biết diễn trò, nàng ta giả bộ ngã xuống, rồi vịn tay vào hòn non bộ bên cạnh, "Thập tứ muội, muội bị sao vậy, thập tứ muội, muội không sao chứ? Đều do bổn cung không cẩn thận, đứng không vững, vấp phải tảng đá."

Nàng ta ỷ vào những người ở nơi này đều là người phe mình, lá gan cũng lớn hơn. Mặc dù nàng giả bộ vẻ vô tội, nhưng ai cũng biết đây không phải sự thật.

"Không có. . . . . . Không có việc gì." An Vân Y đau đến sắc mặt trắng bệch, lại cố chấp nói ra những lời này. Trong lòng tự nói với mình, chuyện này không tính là gì, đau thêm nữa cũng chỉ là đau, phải chịu đựng.

Con chồn nhỏ bơi vô cùng giỏi, trừ lúc đầu giãy giụa hai phát thì càng về sau càng thoải mái. Trời tuy ấm nhưng nước vẫn có chút lạnh, nhưng vẫn trong khả năng Tịch Tích Chi nàng chịu đựng được.

Hai cung nữ gấp gáp chạy từ xa lại, vẻ mặt hoảng hốt nằm xuống nền đất gần hồ, lau mồ hôi trên trán. May thật. . . . . . May thật. . . . . . Họ còn tưởng một trận vừa rồi con chồn nhỏ tuyệt đối không trốn thoát, thế nhưng không ngờ con chồn nhỏ lại cái khó ló cái khôn, hiểu được tự cứu bản thân nhảy vào trong hồ.

"Ngươi. . . . . . Các ngươi quá ức hiếp người khác." Một tên cung nữ tuổi còn nhỏ, chắc mới được tầm 15 tuổi trong hai người cung nữ nói, nàng ta thấy rất bất bình thay cho con chồn nhỏ, trong mắt hơi nước dâng lên.

Người cung nữ còn lại lôi kéo ống tay áo nàng ta, ý bảo nàng ta ngậm ngay miệng lại. Việc làm của công chúa còn đến phiên nàng ta có thể ý kiến hay sao? Nhỡ trong lòng Lục công chúa khó chịu thì công chúa bóp chết bọn họ còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.

Ý thức được bản thân mình thất lễ, cung nữ cắn chặt môi.

Một tiếng gió ‘vù vù’ vang lên, An Nhược Yên vung tay lên tát một cái vào mặt cung nữ.

"Ngươi là thứ gì mà dám chức trách Bổn cung?" An Nhược Yên nói chuyện không buông tha người, chỉ hướng con chồn nhỏ đang đạp trong hồ nước, "Súc sinh chính là súc sinh, kẻ phục vụ súc sinh càng không bằng súc sinh."

Một câu nói liền mắng cả con chồn nhỏ và cung nữ.

Tịch Tích Chi cắn chặt hàm răng, Lục Công Chúa thật tưởng nàng là quả hồng mềm mà? Nói bóp liền bóp. Nhìn dáng vẻ hung dữ của An Nhược Yên thì chắc đợi khi nàng lên bờ, nàng ta còn gây phiền phức cho mình, nếu tránh tranh đấu trực diện với nàng ta chỉ có thể đơn giản là cứ ở trong nước.

Hai má đau rát, nước mắt cung nữ rơi lạch cạch xuống nền, trên mặt nàng ta hằn rõ năm vệt ngón tay đỏ lừng.

Không thể để người của mình bị bắt nạt, Tịch Tích Chi kêu gọi hướng về phía hai người cung nữ, ý bảo họ nhanh chóng bỏ đi.

Ở cùng con chồn nhỏ lâu ngày, hai người cung nữ ít nhiều có thể đoán được ý của con chồn nhỏ. Hai người cũng không muốn tranh cãi cùng An Nhược Yên, dù sao đối phương là công chúa còn bọn họ chẳng qua chỉ là tỳ nữ mà thôi.

"Nhớ ký cho Bổn cung, chuyện vừa rồi, nếu nhà các ngươi dám tiết lộ một chữ cho hoàng huynh thì như vậy. . . . . . Đừng nghĩ sinh thời ở đây còn đường sống ra khỏi hoàng cung." An Nhược Yên lộ ra một mặt ác độc của mình, hung dữ cảnh cáo hai người cung nữ.

Tịch Tích Chi nhe răng trợn mắt, nữ nhân này thật ghê tởm, nàng ta thật sự coi hoàng cung là địa bàn của nàng ta sao.

Trừ bỏ thân ở trong nước thì cũng không có vật gì khác giúp Tịch Tích Chi có thể phản kích. Nhưng nàng cũng không muốn biểu diễn linh lực trước mặt người khác, chủ yếu sợ dẫn tới hiểu lầm. Thân thể nho nhỏ bơi về phía trước, nàng chợt nhìn thấy hòn đá nhỏ phủ kín đáy hồ.

Trong lòng bỗng nghĩ ra một kế, Tịch Tích Chi ôm lấy một đống lớn hòn đá nhỏ, nổi lên trên mặt nước. Nàng nhắm ngay phía An Nhược Yên, toàn bộ ném về hướng nàng ta.

Từ trước đến giờ, Đạn Chỉ Thần Công của con chồn nhỏ đều bách phát bách trúng, An Nhược Yên bị ném chảy máu đầu, chạy bán sống bán chết. Vì hòn đá nhỏ đều vớt lên từ trong nước nên cũng thấm nước. Khi hòn đá nhỏ đập trúng An Nhược Yên thì bộ y phục đẹp đẽ trên người nàng ta lập tức liền trở nên dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.

Nàng hả giận nhất là có một hòn đá nhỏ vừa vặn đập trúng trán An Nhược Yên.

Nhớ tới một cái tát cung nữ phải chịu, Tịch Tích Chi cười khanh khách, coi như huề nhau. Ngươi là công chúa thì sao? Chọc nàng phát bực thì đánh không là gì. Giả dụ An Hoằng Hàn bảo vệ An Nhược Yên, cùng lắm thì Tịch Tích Chi nàng cuốn gói đi khỏi, bỏ lại hoàng cung thôi.

Dù sao phía dưới long sàng giấu một đống lớn tiền tài của cải đủ bảo đảm nửa đời sau của nàng không cần lo ăn mặc.

An Nhược Yên coi trọng nhất chính là gương mặt như hoa như ngọc, sợ mặt mày mình bị hủy, nàng ta kéo mạnh một vị công chúa bên cạnh làm tấm mộc che chắn. Vị công chúa kia tức giận trừng mắt, còn chưa kịp tránh né đã có một vài hòn đá nhỏ đập trúng đầu nàng ta, đau đớn khiến nàng ta phải kêu la thảm thiết.

Thừa dịp lúc này, Tịch Tích Chi nhanh chóng bò lên bờ, nâng móng vuôt quơ quơ đằng trước cung nữ, nhanh chóng mang theo hai cung nữ chạy đi.

Không yên tâm quay đầu nhìn lại, nàng nhìn thấy có hai vị công chúa có lương tâm dìu An Vân Y dậy, vì vậy Tịch Tích Chi quay đầu lại tiếp tục chạy như bay rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện