Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 50



Trong đại điện vô cùng trống trải, chỉ có Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Có lẽ bởi vì tâm trạng không tốt nên An Hoằng Hàn mất đi kiên nhẫn thường ngày, nhìn thẳng tiểu hài tử nào đó, nói: "Chỉ là một Phùng chân nhân, còn chưa đủ để chọc giận trẫm. Nàng thử suy nghĩ một chút xem, hôm nay vì sao trẫm tức giận?"

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự nghi ngờ.

Hôm nay nàng chưa từng làm gì, chẳng lẽ là chuyện mình không cẩn thận chạm vào kết giới, bị bắn ngược lại?

Nhưng về chuyện đó, nàng một mình chống lại, cũng không đem nguy hiểm tới cho hắn, cho nên hắn cũng không tới nỗi tức giận mới phải.

Nghĩ như thế, nàng cây ngay không sợ chết đứng, lắc đầu, "Ta không biết."

Bốn chữ khiến An Hoằng Hàn dở khóc dở cười.

"Lúc Phùng chân nhân nói những lời kia, trong lòng nàng có từng nghĩ tới cái gì không? Đừng định lừa gạt trẫm, muốn đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng với trẫm là chuyện vô cùng dễ dàng."

Tịch Tích Chi không dám có nửa phần nghi ngờ những lời này. Tâm An Hoằng Hàn như gương sáng, có thể chiếu rõ ràng cách nghĩ trong lòng người khác. Đặc biệt là Tịch Tích Chi, trước kia lúc bị An Hoằng Hàn nhìn thấu còn ít à?

Nàng chép miệng mấy cái, định tìm một lý do để qua loa trước. Nhưng mắt vừa nhấc thì vừa hay thấy đôi mắt lãnh khốc vô tình của An Hoằng Hàn, sợ tới mức chút tâm tư này lập tức không còn sót lại chút gì. Nàng bị hắn ăn sạch, nếu không sao lại sợ hắn như thể chuột thấy mèo.

"Ta...Ta có từng nghĩ một cách." Nàng thành thật nói, không giấu chút gì.

Mắt An Hoằng Hàn lại âm u một lần nữa, như thể phủ đầy hàn băng, đồng tử không chút độ ấm.

Nhưng nếu bình thường Tịch Tích Chi đã nhìn quen ánh mắt như vậy của hắn chắc chắn sẽ không sợ nữa. Nhưng bây giờ không đúng lúc, nàng càng nhìn càng thấy kinh hãi. Trong lòng nàng nghĩ thế nào thì nói như thế, "Ta đi theo con đường tu tiên, Phùng chân nhân nói vậy cực kỳ có lý. Cuối cùng có một ngày ta sẽ phải lên trời, tới khoảnh khắc đó ta sợ ta sẽ không bỏ được. Nếu vừa bắt đầu đã cố gắng bỏ ra ít thì ra sẽ đi một cách tiêu sái."

Đạo lý này không chỉ Tịch Tích Chi biết mà An Hoằng Hàn cũng biết.

Nhưng vừa nghĩ tới tiểu hài tử sẽ rời khỏi hắn, hắn liền không khống chế được tâm trạng của mình! Đây chính là nguyên nhân hắn tức giận.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo tới mức đáng sợ, híp mắt, lạnh lùng hỏi: "Có còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nhau trẫm từng nói những lời gì không?"

Đề tài chuyển quá nhanh, cái đầu nhỏ của nàng hơi không phản ứng kịp.

"Nói cái gì?" Đã lâu như vậy, Tịch Tích Chi nào có thể nhớ được? Huống hồ lần đầu tiên gặp nhau An Hoằng Hàn nói nhiều như vậy, sao nàng có thể biết hắn ám chỉ câu nào?

"Không nhớ rõ à? Vậy để trẫm nhắc lại cho nàng." An Hoằng Hàn kéo hai tay Tịch Tích Chi, tiểu hài tử không chống cự chút nào mà đổ vào lòng hắn.

Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên ngồi trong lòng An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi thấy bốn bề vắng lặng nên càng thêm không cần băn khoăn tới thể diện, yên tâm ngồi trên đùi hắn.

Thấy chẳng những tiểu hài tử không sợ mà lại còn tìm một tư thế thoải mái mà ngồi, sắc mặt An Hoằng Hàn hơi mất tự nhiên. Nhưng chút hành động thân thiết này vẫn không đủ để xóa đi lửa giận trong lòng hắn. Hắn cố ý nhéo cánh tay mập mạp của tiểu hài tử, "Trẫm đã từng nói nếu nàng cố ý tránh né trẫm thì trẫm sẽ chém đứt hai chân nàng, xem nàng tránh tiếp thế nào?"

Bàn tay từ từ chuyển tới đùi Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn vỗ vỗ tràn đầy cảnh cáo, "Đừng mưu tính khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của trẫm. Trẫm đã nói thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Trẫm không đồng ý cho nàng rời đi trước, nếu nàng có hành động gì...Trẫm sẽ dùng một chút thủ đoạn đặc biệt để cắt đứt con đường trong lòng nàng. Nàng hiểu không?"

Hắn cố ý giảm thấp giọng ở ba chữ cuối cùng.

Khí thế toàn thân hắn vốn vô cùng kinh người, cộng thêm giọng nói lạnh lùng, quả là có thể hù được rất nhiều người.

Trái tim nhỏ bé của Tịch Tích Chi đập điên cuồng, càng sợ hãi hơn khi nghe thấy lần đầu tiên.

Đã biết An Hoằng Hàn là một nam nhân vô cùng cường thế từ lâu, vốn tưởng rằng chung sống với hắn thời gian lâu như vậy, quan hệ giữa bọn họ coi như là chủ nhân và sủng vật, dù gì cũng có chút tình cảm! Khi An Hoằng Hàn nói ra những lời này, trái tim Tịch Tích Chi ít nhiều gì cũng bị tổn thương. Nhưng nàng thu tâm trạng lại rất nhanh, không để An Hoằng Hàn tìm ra chút đầu mối nào.

“Ta hiểu.” Nàng cắn răng nặn ra ba chữ này.

An Hoằng Hàn vẫn quan sát vẻ mặt của tiểu hài tử, thấy nàng tủi thân tới mức sắp rơi lệ, tâm trạng của hắn cũng theo đó mà chìm xuống. Nhưng không vì vậy mà hắn sẽ thu hồi lời vừa rồi. Vào một lúc nào đó phải dọa nàng một chút mới có thể ổn định lòng nàng. Nếu không ngộ nhỡ ngày nào đó tiểu hài tử nào đó bỗng nhiên chạy trốn, hắn biết đi đâu tìm nàng về?

“Vậy là được rồi. Ngoan ngoãn sống bên cạnh trẫm, biết chưa?” An Hoằng Hàn vuốt ve cái trán Tịch Tích Chi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Không có khí thế lạnh giá khiến người ta sợ hãi, uy áp toàn thân hắn tản ra lập tức ít đi một nửa.

Tịch Tích Chi hơi thở phào một hơi, nàng vẫn quen với dáng vẻ này của hắn hơn.

“Đi ngủ trước, có lẽ ngày mai bên Phùng chân nhân sẽ đưa tin tới. Trước khi bắt yêu, chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần.” An Hoằng Hàn ôm ngang Tịch Tích Chi lên, đi về phía ao tắm.

Tịch Tích Chi đã quen với ngực hắn, thả lỏng người, nằm trong lòng hắn.

“Huynh cứ chắc chắn như vậy à? Chẳng phải Phùng chân nhân không nói là có đi hay không à?”

“Đó là nàng không hiểu ông ta.” Nhớ lại ấn tượng người kia cho hắn, An Hoằng Hàn nói ra không chút chần chừ.

Tuy đã nhiều năm Phùng chân nhân không hỏi thế tục nhưng nói cho cùng ông vẫn là người vô cùng có trách nhiệm. Nghe nói có người phàm gặp Bạch Hồ, chắc chắn ông sẽ không thờ ơ mặc kệ. An Hoằng Hàn là dám chắc điểm này của ông mới có thể lệnh ông đi bắt yêu không chút kiêng dè.

Hai người im lặng hồi lâu, mãi cho tới khi tắm xong vẫn không nói câu nào.

Màn đêm đen kịt, vô cùng yên lặng. Ánh nến leo lét hơi chiếu sáng cả đại điện.

“Trẫm hỏi nàng, ví dụ nàng cuối cùng có ngày lên trời, lúc ra đi có thể có vài phần không nỡ không?” An Hoằng Hàn như thể đang lầm bầm lầu bầu với không khí.

Tai Tịch Tích Chi run lên, không dám tưởng tượng lời này là từ miệng An Hoằng Hàn nói ra. Không nỡ? Đó là chắc chắn. Ít nhất nàng cho rằng nàng không phải là người lãnh khốc vô tình, không chặt đứt được tất cả tơ tình.

Vậy thì vì sao không đành lòng đây? Là cẩm y ngọc thực ở trần thế hay là những thứ khác? Tịch Tích Chi ngoảnh đầu lại theo bản năng, nhìn về phía khuôn mặt lờ mờ của An Hoằng Hàn. Nếu nói ai chiếm trọng lượng lớn nhất có lẽ không phải là An Hoằng Hàn thì không thể.

“Sẽ.” Tịch Tích Chi nói như đinh chém sắt.

Dường như có được đáp án hài lòng, An Hoằng Hàn thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, “Ngủ đi.”

Tâm trạng căng thẳng lập tức giãn ra. Nàng hơi thở ra một hơi, bọc chăn, gật đầu.

Đêm trôi qua rất nhanh, ít nhất nàng cảm thấy ngủ chưa đủ thì ánh mặt trời ngày hôm sau đã tỏ rực rỡ.

Trong đại điện vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ. Tuy cung nữ thái giám khống chế tiếng bước chân đến mức nhỏ nhất nhưng vài tiếng vang vẫn không thoát khỏi tai Tịch Tích Chi.

Hai tai nhúc nhích, nàng cố gắng nhận biết nguồn gốc phát ra những âm thanh này. Có tiếng nước chảy ào ào, hẳn là tiếng cung nữ vắt khăn rửa mặt cho An Hoằng Hàn. Còn có tiếng va chạm lạch cạch, hẳn là tiếng chém đĩa chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

Thính lực quá mức nhạy bén cũng có lúc không phải là chuyện tốt. Ví dụ như bây giờ! Mỗi lúc An Hoằng Hàn sắp vào triều sớm, nàng luôn bị đủ mọi tiếng động đánh thức. Bị đánh thức nên nàng vô cùng không hài lòng, lăn qua lộn lại trên giường, quấn chăn lăn vài vòng.

Tiếng động bên này dẫn tới sự chú ý của An Hoằng Hàn rất nhanh. Hắn giơ tay lên sửa sang lại vạt áo, quay đầu sang thì chống lại một đôi mắt ngủ chưa đủ của tiểu hài tử nào đó.

Tịch Tích Chi mở lớn mắt đầy đáng tháng, dáng vẻ hùng hổ, trợn mắt nhìn An Hoằng Hàn, cuốn chăn lăn tiếp.

“Bây giờ còn một nén nhang cho nàng ngủ. Lát nữa xuất cung với trẫm, Phùng chân nhân đã chờ ngoài cung rồi.”

Lấy giọng bình tĩnh nói xong những lời này, An Hoằng Hàn giương mắt nhìn về phía Lâm Ân.

Lâm Ân lập tức hiểu ý, phân phó cung nữ bưng một chén cháo thịt nóng hôi hổi tới.

Ngửi thấy mùi thơm, tinh thần Tịch Tích Chi chấn động, lập tức bò lên từ trên giường. Trước kia có cái tai và cái đuôi lông xù nên ngày nào lúc rời giường nàng cũng phải giấu đuôi đi, không thể để lộ ra bộ mặt thật. Mà bây giờ nào còn lo lắng ánh mắt của người khác. Nàng vươn tay, đoạt lấy chén cháo từ trong tay Lâm Ân.

Lúc chưa nhìn thấy chén cháo thịt nàng còn không thấy đói, khi ngửi thấy mùi thơm, con sâu tham ăn bị lôi ra ngay.

Hít mạnh hai hơi, nàng cầm muỗng lên múc một muỗng, đưa vào trong miệng. Tài nấu nướng của sư phụ mập quả thật rất cao. Mỗi lần ăn đồ ăn ông nấu, nàng đều cảm thấy vô cùng ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện