Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 2 - Chương 8-4
"Vì sao không thể so sánh?" An Hoằng Hàn đã ngồi xuống mép giường, nhấc
bộ y phục lên, xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, "Rốt cuộc ngươi có cần mặc y phục nữa hay không? Nếu không mặc, trẫm liền ném."
Trong lòng Tịch Tích Chi mắng to, đồ xấu xa! Đen tối!
Đây là trực tiếp uy hiếp và bức bách! Không mặc y phục thì nàng biết đi ra ngoài gặp người khác thế nào? Thấy An Hoằng Hàn thật sự muốn cầm y phục đi ra ngoài, đứa bé nào đó hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, thoát khỏi vẻ ngượng ngùng, cũng bất chấp trên dưới cả người không còn mảnh vải che thân, đưa tay liền kéo lấy ống tay áo bào của An Hoằng Hàn, "Muốn thay! Ai nói không thay chứ."
Đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nở một nụ cười. Nhưng khi hắn xoay người, trên gương mặt tuấn tú lại không chút biểu cảm nào nữa.
"Vậy nhanh thay đi, thay y phục cũng rề rà." An Hoằng Hàn biểu hiện ra vẻ bất mãn, nói hai câu phàn nàn.
Hai tai trên đỉnh đầu Tịch Tích Chi rung càng dữ dội hơn, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi, ‘hừ’ một tiếng, toàn thân trần trụi trực tiếp cầm lấy y phục, sau đó không chút che lấp mặc từng kiện y phục vào người.
An Hoằng Hàn liền đứng ở bên cạnh nàng, nhìn đứa bé thở phì phò bĩu môi, cầm y phục kéo đông kéo tây, thật lâu không có động tĩnh gì.
Trước kia con chồn nhỏ còn là động vật, An Hoằng Hàn có thể mở miệng gọi một tiếng ‘Vân chồn ’ hoặc là ‘ con chồn này nọ’. Nhưng sau khi nó hóa thành hình người, An Hoằng Hàn không thể kêu ra khỏi miệng như vậy nữa, nếu không sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
"Trẫm lấy một cái tên cho ngươi, được không?" Trong đầu An Hoằng Hàn suy xét tự hỏi một lúc, nhìn bộ dáng Tịch Tích Chi giống như dáng vẻ tinh linh.
Một đầu tóc trắng của Tịch Tích Chi xoã tung ra. Đôi tròng mắt màu xanh mang theo sự ngây thơ không rành thế sự ở đời.
"Không được. . . . . ." Tịch Tích Chi một lời từ chối, nàng có tên thuộc về mình, có câu ‘một ngày là thầy, cả đời là cha’. Cái tên ‘ Tịch Tích Chi ’ do chính sư phụ ban tặng, mặc dù thân thể đã bị đánh đổi, nhưng nàng vẫn là đồ đệ từng được sư phụ chỉ dạy.
Nàng không dám quên, cũng không thể quên.
Sắc mặt của An Hoằng Hàn trầm xuống, "Vì sao?"
Từ trước đến giờ, Tịch Tích Chi chưa từng nói dối, nhưng nếu nói ra chuyện kiếp trước kiếp này thì ai sẽ tin tưởng lời của nàng? Huống chi muốn lừa gạt được vị Đế Vương nham hiểm xảo quyệt như An Hoằng Hàn đã khó càng thêm khó.
Cách đơn giản nhất là nói nửa thật nửa giả, sẽ càng khiến người ta tin hơn.
"Bởi . . . . . lần trước vị tiên sinh dạy ta tu tiên, ông ấy lấy một cái tên cho ta rồi." Tịch Tích Chi ấp úng nửa ngày, mới thốt ra một câu.
Đầu lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng khiến người ta không nghĩ ra hắn suy nghĩ gì, "Thật sao?"
Hai chữ này doạ thân thể Tịch Tích Chi run lên, rụt cổ một cái, lùi về phía sau, trong tay túm chặt y phục, trừ một cái áo lót bên trong, những thứ khác của bộ y phục còn chưa mặc lên người.
Nàng cho rằng An Hoằng Hàn nhất định sẽ hỏi tiếp, ai ngờ hắn trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi "Tại sao không mặc nữa?"
Tịch Tích Chi ngượng ngùng cầm bộ y phục, "Ta. . . . . . Ta không biết mặc."
Trang phục nơi này không giống với quần áo kiếp trước của nàng, cho nên Tịch Tích Chi không biết mặc là điều bình thường. Huống hồ tuy Tịch Tích Chi ở thế giới này lâu như vậy, lại chưa từng nhìn thấy các nữ nhân mặc y phục. Nhưng từng nhìn thấy An Hoằng Hàn đổi qua mấy lần, nhớ tới dáng người khêu gợi của An Hoằng Hàn, gương mặt Tịch Tích Chi nhanh chóng nóng lên, đỏ rực.
"Trẫm giúp ngươi mặc." Khoé miệng An Hoằng Hàn nâng lên cười một tiếng, nhấc từng món y phục, mặc cho Tịch Tích Chi, "Lão nhân đó lấy cho ngươi tên chứ gì? Ngươi do trẫm nuôi, tên tự nhiên nên do trẫm lấy, tên gọi đó không bằng bỏ đi."
An Hoằng Hàn là người bá đạo, ở trong mắt của hắn, thứ thuộc về hắn, người khác không được chạm vào.
Ngay cả tên, hắn cũng không nghĩ nhường kẻ khác.
Nhưng cái tên ‘ Tịch Tích Chi ’ đã sớm khắc sâu vào trong lòng Tịch Tích Chi, đặc biệt là sau khi rời xa sư phụ, cái tên này có thể nhắc nàng nhớ kĩ, ở một thế giới khác, sư phụ vẫn đang chờ nàng trở về.
"Không. . . . . . Không thể bỏ đi." Sợ An Hoằng Hàn tức giận, Tịch Tích Chi cúi thấp đầu, cái tên đó có ý nghĩa quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ! Nếu như mất rồi thì có nghĩa là nàng không bao giờ còn là Tịch Tích Chi nữa.
An Hoằng Hàn chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"
Tịch Tích Chi trầm mặc không nói , nói không nên lời.
Lập lại lần nữa hỏi "Nói cho trẫm biết, vì sao?"
Tịch Tích Chi mím môi, không chịu mở miệng.
Biết ép buộc con chồn nhỏ cũng không thu được cái gì, An Hoằng Hàn cầm y phục trong tay dần dần mặc chỉnh tề cho nàng, "Trẫm cho phép ngươi giữ bí mật nhất thời, nhưng chờ đến sau này phải nói cho trẫm, trẫm không hy vọng ngươi có chuyện gạt trẫm."
Lời An Hoằng Hàn vừa nói xong đã làm ra sự nhân nhượng lớn nhất. Bởi vì hắn tin tưởng, nếu như hắn ép hỏi thêm nữa, con chồn nhất định sẽ sợ. Dù sao chuyện này không gấp được, An Hoằng Hàn chỉ có thể thả sợi dây dài để câu con cá lớn.
Gật đầu như giã tỏi, trong lòng Tịch Tích Chi thầm nghĩ, dù sao chuyện sau này, ai cũng không nói trước được. Hơn nữa An Hoằng Hàn lại không ra kỳ hạn, nàng đại khái có thể kéo dài tới mấy năm, mấy trăm năm về sau.
"Lão lấy cái tên gì cho ngươi?" An Hoằng Hàn buông ra cổ áo tiểu nữ hài, đứng cách xa mấy bước, quan sát nó.
Gương mặt trắng ngần của Tịch Tích Chi đáng yêu giống như tiên đồng. Đôi tròng mắt linh động càng thêm thu hút ánh mắt người ta.
"Họ Tịch, tên Tích Chi."
Tịch chính là dòng họ của sư phụ. Do Tịch Tích Chi được nhặt về nên dĩ nhiên sẽ theo họ sư phụ. Về phần tên, đương nhiên là sự kỳ vọng của sư phụ đối với nàng, hi vọng nàng quý trọng tất cả mọi thứ trước mắt.
Nhưng đến nay trước mắt của nàng, ngoại trừ vị Đế Vương cả ngày dùng việc bắt nạt nàng làm thú vui này thì không còn ai khác.
Chẳng lẽ. . . . . . Còn phải quý trọng hắn? Tịch Tích Chi có phần không xác định nhìn An Hoằng Hàn, trong đầu tự hỏi, có nên đưa An Hoằng Hàn xếp vào phạm vị những người cần quý trọng hay không.
"Tịch Tích Chi. . . . . .Tên này thật sự không tồi." An Hoằng Hàn lại lại đọc tên của nàng một lần, chỉ nói: "Như vậy thì liền lấy tên đó đi."
Trong lòng Tịch Tích Chi mắng to, đồ xấu xa! Đen tối!
Đây là trực tiếp uy hiếp và bức bách! Không mặc y phục thì nàng biết đi ra ngoài gặp người khác thế nào? Thấy An Hoằng Hàn thật sự muốn cầm y phục đi ra ngoài, đứa bé nào đó hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, thoát khỏi vẻ ngượng ngùng, cũng bất chấp trên dưới cả người không còn mảnh vải che thân, đưa tay liền kéo lấy ống tay áo bào của An Hoằng Hàn, "Muốn thay! Ai nói không thay chứ."
Đưa lưng về phía Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nở một nụ cười. Nhưng khi hắn xoay người, trên gương mặt tuấn tú lại không chút biểu cảm nào nữa.
"Vậy nhanh thay đi, thay y phục cũng rề rà." An Hoằng Hàn biểu hiện ra vẻ bất mãn, nói hai câu phàn nàn.
Hai tai trên đỉnh đầu Tịch Tích Chi rung càng dữ dội hơn, hàm răng trắng noãn cắn chặt môi, ‘hừ’ một tiếng, toàn thân trần trụi trực tiếp cầm lấy y phục, sau đó không chút che lấp mặc từng kiện y phục vào người.
An Hoằng Hàn liền đứng ở bên cạnh nàng, nhìn đứa bé thở phì phò bĩu môi, cầm y phục kéo đông kéo tây, thật lâu không có động tĩnh gì.
Trước kia con chồn nhỏ còn là động vật, An Hoằng Hàn có thể mở miệng gọi một tiếng ‘Vân chồn ’ hoặc là ‘ con chồn này nọ’. Nhưng sau khi nó hóa thành hình người, An Hoằng Hàn không thể kêu ra khỏi miệng như vậy nữa, nếu không sẽ khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
"Trẫm lấy một cái tên cho ngươi, được không?" Trong đầu An Hoằng Hàn suy xét tự hỏi một lúc, nhìn bộ dáng Tịch Tích Chi giống như dáng vẻ tinh linh.
Một đầu tóc trắng của Tịch Tích Chi xoã tung ra. Đôi tròng mắt màu xanh mang theo sự ngây thơ không rành thế sự ở đời.
"Không được. . . . . ." Tịch Tích Chi một lời từ chối, nàng có tên thuộc về mình, có câu ‘một ngày là thầy, cả đời là cha’. Cái tên ‘ Tịch Tích Chi ’ do chính sư phụ ban tặng, mặc dù thân thể đã bị đánh đổi, nhưng nàng vẫn là đồ đệ từng được sư phụ chỉ dạy.
Nàng không dám quên, cũng không thể quên.
Sắc mặt của An Hoằng Hàn trầm xuống, "Vì sao?"
Từ trước đến giờ, Tịch Tích Chi chưa từng nói dối, nhưng nếu nói ra chuyện kiếp trước kiếp này thì ai sẽ tin tưởng lời của nàng? Huống chi muốn lừa gạt được vị Đế Vương nham hiểm xảo quyệt như An Hoằng Hàn đã khó càng thêm khó.
Cách đơn giản nhất là nói nửa thật nửa giả, sẽ càng khiến người ta tin hơn.
"Bởi . . . . . lần trước vị tiên sinh dạy ta tu tiên, ông ấy lấy một cái tên cho ta rồi." Tịch Tích Chi ấp úng nửa ngày, mới thốt ra một câu.
Đầu lông mày An Hoằng Hàn hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng khiến người ta không nghĩ ra hắn suy nghĩ gì, "Thật sao?"
Hai chữ này doạ thân thể Tịch Tích Chi run lên, rụt cổ một cái, lùi về phía sau, trong tay túm chặt y phục, trừ một cái áo lót bên trong, những thứ khác của bộ y phục còn chưa mặc lên người.
Nàng cho rằng An Hoằng Hàn nhất định sẽ hỏi tiếp, ai ngờ hắn trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi "Tại sao không mặc nữa?"
Tịch Tích Chi ngượng ngùng cầm bộ y phục, "Ta. . . . . . Ta không biết mặc."
Trang phục nơi này không giống với quần áo kiếp trước của nàng, cho nên Tịch Tích Chi không biết mặc là điều bình thường. Huống hồ tuy Tịch Tích Chi ở thế giới này lâu như vậy, lại chưa từng nhìn thấy các nữ nhân mặc y phục. Nhưng từng nhìn thấy An Hoằng Hàn đổi qua mấy lần, nhớ tới dáng người khêu gợi của An Hoằng Hàn, gương mặt Tịch Tích Chi nhanh chóng nóng lên, đỏ rực.
"Trẫm giúp ngươi mặc." Khoé miệng An Hoằng Hàn nâng lên cười một tiếng, nhấc từng món y phục, mặc cho Tịch Tích Chi, "Lão nhân đó lấy cho ngươi tên chứ gì? Ngươi do trẫm nuôi, tên tự nhiên nên do trẫm lấy, tên gọi đó không bằng bỏ đi."
An Hoằng Hàn là người bá đạo, ở trong mắt của hắn, thứ thuộc về hắn, người khác không được chạm vào.
Ngay cả tên, hắn cũng không nghĩ nhường kẻ khác.
Nhưng cái tên ‘ Tịch Tích Chi ’ đã sớm khắc sâu vào trong lòng Tịch Tích Chi, đặc biệt là sau khi rời xa sư phụ, cái tên này có thể nhắc nàng nhớ kĩ, ở một thế giới khác, sư phụ vẫn đang chờ nàng trở về.
"Không. . . . . . Không thể bỏ đi." Sợ An Hoằng Hàn tức giận, Tịch Tích Chi cúi thấp đầu, cái tên đó có ý nghĩa quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ! Nếu như mất rồi thì có nghĩa là nàng không bao giờ còn là Tịch Tích Chi nữa.
An Hoằng Hàn chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"
Tịch Tích Chi trầm mặc không nói , nói không nên lời.
Lập lại lần nữa hỏi "Nói cho trẫm biết, vì sao?"
Tịch Tích Chi mím môi, không chịu mở miệng.
Biết ép buộc con chồn nhỏ cũng không thu được cái gì, An Hoằng Hàn cầm y phục trong tay dần dần mặc chỉnh tề cho nàng, "Trẫm cho phép ngươi giữ bí mật nhất thời, nhưng chờ đến sau này phải nói cho trẫm, trẫm không hy vọng ngươi có chuyện gạt trẫm."
Lời An Hoằng Hàn vừa nói xong đã làm ra sự nhân nhượng lớn nhất. Bởi vì hắn tin tưởng, nếu như hắn ép hỏi thêm nữa, con chồn nhất định sẽ sợ. Dù sao chuyện này không gấp được, An Hoằng Hàn chỉ có thể thả sợi dây dài để câu con cá lớn.
Gật đầu như giã tỏi, trong lòng Tịch Tích Chi thầm nghĩ, dù sao chuyện sau này, ai cũng không nói trước được. Hơn nữa An Hoằng Hàn lại không ra kỳ hạn, nàng đại khái có thể kéo dài tới mấy năm, mấy trăm năm về sau.
"Lão lấy cái tên gì cho ngươi?" An Hoằng Hàn buông ra cổ áo tiểu nữ hài, đứng cách xa mấy bước, quan sát nó.
Gương mặt trắng ngần của Tịch Tích Chi đáng yêu giống như tiên đồng. Đôi tròng mắt linh động càng thêm thu hút ánh mắt người ta.
"Họ Tịch, tên Tích Chi."
Tịch chính là dòng họ của sư phụ. Do Tịch Tích Chi được nhặt về nên dĩ nhiên sẽ theo họ sư phụ. Về phần tên, đương nhiên là sự kỳ vọng của sư phụ đối với nàng, hi vọng nàng quý trọng tất cả mọi thứ trước mắt.
Nhưng đến nay trước mắt của nàng, ngoại trừ vị Đế Vương cả ngày dùng việc bắt nạt nàng làm thú vui này thì không còn ai khác.
Chẳng lẽ. . . . . . Còn phải quý trọng hắn? Tịch Tích Chi có phần không xác định nhìn An Hoằng Hàn, trong đầu tự hỏi, có nên đưa An Hoằng Hàn xếp vào phạm vị những người cần quý trọng hay không.
"Tịch Tích Chi. . . . . .Tên này thật sự không tồi." An Hoằng Hàn lại lại đọc tên của nàng một lần, chỉ nói: "Như vậy thì liền lấy tên đó đi."
Bình luận truyện