Chương 30
Đến khi Đường Mộ Thần hoàn thành xong mọi thủ tục về nước, mới biết được cái câu “Chiến đấu trong dầu sôi lửa bỏng” của Kì An Chi hoàn toàn không phải là nói ngoa.
“Đây là giấy phép thành lập doanh nghiệp, phòng làm việc anh đã thuê được rồi, trước mắt chỉ có hai chúng ta dùng. Bất quá em không cần phải lo lắng, bỏ hành lý bên đó, theo anh vào phòng làm việc làm quen một chút đi! Được rồi, anh đã đăng thông báo tuyển dụng rồi, nếu có người đến thì em tiếp nhé. Bây giờ không còn thời gian nghỉ ngơi nữa, mỗi một giây một phút đều có thể khiến chúng ta lời lỗ, phải lập tức bắt tay vào việc thôi!”
Lúc này, họ đang ở một thành phố cách nhà rất xa, không hề có dính líu gì đến việc làm ăn của hai nhà Đường Kì. Thế nhưng kinh tế vùng này rất sinh động, thương cơ vô hạn, thích hợp cho những người đầu tư nhỏ như họ, nơi này sẽ là nơi hai người gây dựng sự nghiệp.
Đường Mộ Thần vừa xuống máy bay, chạy đến gian phòng cho thuê này, chỉ vừa kịp uống 1 ngụm nước đã phải cầm lấy hồ sơ lật xem, nỗ lực tiêu hóa cả đống thông tin mà Kì An Chi quăng cho y.
Bởi vì muốn kiểm tra năng lực của bản thân, hai người hoàn toàn không dùng đến một phân tiền của gia đình, chỉ dùng số tiền bao nhiêu năm qua tích cóp từng tí một từ tiền mừng tuổi, tiền tiêu vặt,… gom góp lại cư nhiên cũng được hơn mười vạn, vừa đủ vốn để bắt đầu khởi nghiệp.
Nguyên bản có được bao nhiêu đó tiền là nhờ Kì An Chi vẫn không ngừng tìm cách. Khi vừa đủ tuổi có được tài khoản riêng thì đã tóm Đường Mộ Thần bắt cùng đi mở tài khoản cá nhân. Từ đó về sau hai người bắt đầu tiết kiệm từng chút một, bình thường năm mới được lì xì cũng nhiều, rồi tiền tiêu vặt hằng tháng cũng gởi vào tài khoản luôn, đây cũng là một trong những hình thức cạnh tranh của hai người.
Gia đình hai bên đều là kì cựu trong thương trường, sợ đứa nhỏ nhà mình khởi nghiệp đầu tư thiếu vốn, đương nhiên rất lo lắng, thình thoảng gởi đến một ít tiền, cư nhiên đều bị từ chối, bảo là bọn họ đã có đủ tiền rồi.
Kì An Chi lo lắng rất chu đáo, lấy hai người bọn họ mà nói đều không có khả năng phát triển sự nghiệp lâu dài ở đây, cũng không có khả năng phô trương quá lớn để rồi không có cách nào rút về lại. Vì thế sau khi suy tính kỹ lưỡng, Kì An Chi mới mới chọn mở một công ty môi giới nhà đất thương mại nho nhỏ.
Văn phòng không quá lớn, chỉ có một phòng làm việc, mướn thêm mấy nhân viên là có thể bắt đầu khai trương.Nhìn ở bên ngoài vào thì kỹ thuật hàm lượng rất thấp, thế nhưng trên thực tế, mặc kệ là tới ủy thác việc gì thì ngươi vĩnh viễn không có cách nào đoán được là khách hàng sẽ là người như thế nào. Vì thế điều này cho bọn họ cơ hội, có thể giao tiếp với bất kì loại người nào, triệt để làm giảm bớt một chút nhuệ khí.
Mở đại lý môi giới, xét đến cùng mà nói, đã chọn ngành phục vụ thì khó tránh khỏi sẽ khổ cực, bị khinh khi. Nhưng đồng thời nó cũng sẽ rèn luyện tâm tính, rèn luyện kỹ năng giao tiếp với người khác, còn có một điểm tốt nhất là có thể hiểu rõ được hướng phát triển của kinh tế thị trường.
Ăn, mặc, ở, đi lại là những thứ cần thiết nhất trong sinh hoạt hằng ngày của mọi người, vì vậy hướng đi của khách hàng cũng phản ánh toàn bộ hướng đi của xã hội, đối với sự phát triển của công ty nhà bọn họ mà nói cũng vô cùng hữu ích.
Đường Mộ Thần ban đầu khi biết được tư tưởng này của Kì An Chi thì tim không ngừng đập thình thịch. Y cũng rõ ràng, hai người đều là thiên chi kiêu tử, nhất là y, từ nhỏ có thể nói là ngậm muỗng vàng mà lớn lên, xung quanh toàn là những kẻ a dua nịnh hót, mà những người gia đình y lui tới cũng đều là những gia đình danh giá.
Mở công ty như thế này tựa hồ đã làm thay đổi hoàn toàn thế giới của y, đối với tương lai phải kế thừa công ty gia đình của y mà nói là sự rèn giũa tốt nhất.
Huống hồ, do không có bất luận chỗ dựa nào, bất luận là tình huống gì đều là sự thử thách rất lớn khả năng của y, ví dụ như là vấn đề phòng ở, với một gian phòng nho nhỏ cũng đã làthử thách vô cùng gian khổ với y.
Không có dư thừa nửa lời vô ích, xem qua văn phòng công ty, Đường Mộ Thần bắt đầu sửa soạn hành lý, “Em ở phòng nào vậy?”
Kì An Chi diện vô biểu tình mở gian phòng duy nhất ra, “Ở đây.”
Bên trong chỉ có một cái giường lớn, có thể là thứ quý giá nhất trong cả gian phòng, Đường Mộ Thần căng thẳng, có chút do dự, vậy không phải thành ở chung sao?
Kì An Chi châm chọc, “Em cho rằng với khả năng của chúng ta bây giờ có thể ở trong phòng lớn hơn sao? Mà ngay cả gian phòng xép này cũng chỉ đủ tiền trả trong hai tháng, nếu như không làm ăn được thì ngay cả gian phòng này cũng không ở được nữa đâu!”
Đường Mộ Thần ngẫm lại, cũng trở lại bình thường. Đừng nói hai người bọn họ ở cùng nhau, khi vừa lên lầu, từ cửa sổ y đã nhìn thấy ở gian phòng đối diện còn thê thảm hơn, quần áo rương hòm nằm khắp phòng, hình như có khoảng bốn người ở trong đó. Sinh viên vừa ra trường làm gì có tư cách hưởng thụ tiện nghi chứ? Nếu đã quyết ý gây dựng sự nghiệp thì cần gì phải coi trọng mấy thứ này? Hơn nữa thực sự ở cùng một chỗ, vậy há có thể hàng đêm sênh ca?
Không nói nhiều nữa, Đường Mộ Thần mở cánh tủ quần áo ra, phân nửa đã được Kì An Chi sắp xếp quần áo vào, hắn đã để trống phân nửa tủ cho y, đồ đạc của hắn cũng đơn giản chẳng khác gì y, chỉ mang theo ít áo sơ mi và quần dài mộc mạc.
Sắp xếp đồ đạc xong, Đường Mộ Thần Bả bỗng nghĩ ra một chủ ý hay, “Nếu chỉ có một gian phòng, chúng ta đây không bằng cá một ván đi! Sau này ai tìm được sinh ý sẽ ngủ trong phòng, bằng không sẽ phải ra phòng khách ngủ, được không?”
KìAn Chi thiêu mi cười, “Được! Hay là cải tiến một chút, để cho người thắng có quyền quyết định người thua ngủ ở chỗ nào.”
Nghe ra ý đồ trong lời nói của hắn, Đường Mộ Thần trán nổi gân xanh, không cam lòng tỏ ra yếu kém trừng hắn đáp lại, “Vậy thì lại cải tiến thêm một chút, để cho người thắng có quyền quyết định cách ngủ luôn!”
“Một lời đã định!”
Trên mặt cả hai người đều làm ra vẻ đường hoàng lẫn đầy tự tin không thể nghi ngờ.
Mặc dù đã xem qua giấy phép thành lập doanh nghiệp, nhưng khi Đường Mộ Thần đi tới văn phòng của bọn họ, nhìn tấm bảng hiệu gắn ngoài cửa thì Đường Mộ Thần không khỏi run lên.
“Công ty cố vấn đầu tư nhà đất LUCKY STAR.”
LUCKY, là chó cưng của Đường Mộ Thần. STAR, là chú chó mà Kì An Chi nuôi.
Cả hai đều là hai chú chó màu vàng bằng tuổi nhau, cùng bọn họ trải qua thời thơ ấu, đến khi bọn họ tròn mười sáu tuổi thì cả hai lần lượt mất đi.
Từ đó về sau, hai người không hẹn mà cùng không nuôi chó nữa.
“Có nó làm bạn, cả đời chỉ cần một con là đủ rồi.”
Năm đó, đứng trước ngôi mộ nho nhỏ của chó yêu, Kì An Chi đã nói như vậy với Đường Mộ Thần.
Khi đó, Lucky đã già lắm rồi, gần như không thể đi lại được nữa, tựa hồ cũng nhận ra được điều gì đó, tiến lên cọ cọ mộ bia lạnh lẽo, trong đôi mắt già nua của nó nước mắt ứa ra.
Mà Đường Mộ Thần chỉ một khoảnh đất nhỏ bên cạnh mộ của Star nhẹ nhàng bảo, “Chỗ này, dành cho Lucky.”
Kì An Chi nhìn y, gật đầu. Trong một khắc đó, cả hai tràn ngập bi thương không gì sánh được.
Bốn tháng sau, Lucky cũng được an táng tại đây.
Thế nhưng lúc này, trong mắt hai vị chủ nhân đều không còn bi thương như trước nữa. Sống được làm bạn, chết được nằm cạnh nhau, nhân sinh nếu được như vậy cũng coi như là vô cùng hạnh phúc rồi.
Tuy rằng sau đó, Kì gia lại nuôi một chú chó cũng đặt tên là Star, cho dù nó là con cháu của Star, nhưng Đường Mộ Thần biết, nó không bao giờ là chú chó của Kì An Chi, cũng như y, không có một con chó nào có thể thay thế được Lucky trong lòng y.
Bởi vì, y chỉ yêu quý một chú chó duy nhất, y sẽ không yêu quý bất kì con vật nào nữa, dù cho có tốt hơn, y cũng không cần. Về mặt này, y và Kì An Chi giống hệt nhau.
Không nói một lời, Đường Mộ Thần nhìn đăm đăm vào tấm biển một hồi, lại nhìn sang Kì An Chi, đã thấy hắn mỉm cười nhìn mình, hai bàn tay siết chặt lấy nhau.
Quay đầu lại nhàn nhạt cười, Đường Mộ Thần âm thầmsiết chặt cái nắm tay, ở trong lòng yên lặng nói, vì LUCKY STAR của chúng ta, nỗ lực lên!
Bình luận truyện