Chương 62
Bệnh viện, không thể nghi ngờ là một nơi đặc biệt nhất tại xã hội hiện đại này.
Nói nó đặc biệt, là bởi vì đây là nơi mà hầu như mọi người trong xã hội này sinh ra và chết đi. Mặc kệ là người bần cùng hay giàu sang, chúng ta đều từ nơi này tiến nhập nhân thế, cuối cũng quay về ly khai nhân thế. Chúng ta ở bên ngoài dốc sức mà sống, nhưng chỉ cần bị thương tật hay ốm đau thì đều quay về đây chữa thương tĩnh dưỡng. Địa phương thuần một màu trắng tràn ngập mùi thuốc khử trùng này luôn luôn là nơi mang đến nhiều tiếng cười hạnh phúc cùng nhiều giọt nước mắt đau thương nhất.
Đường Mộ Thần uể oải cực kỳ ngồi ở ghế đợi bên ngoài phòng giải phẫu, chờ ngọn đèn đỏ lại một lần nữa tắt đi, mang đến cho y tin tốt hoặc xấu.
Ba ngày trước, Đương Tùng Niên mới vừa từ nơi đó đi ra. Bệnh tim tái phát tuy rằng nguy hiểm, nhưng may có Ngưu Kiến Minh ở bên cạnh, coi như cũng bình an vượt qua.
Ngày hôm nay đi vào, là mẹ của y. Đây mới là thử thách khó khăn nhất cho Đường gia.
Bất quá mấy ngày này, bởi vì có Kì gia ở bên cạnh trợ giúp nên trọng trách đè nặng lên vai Đường gia cũng đỡ hơn rất nhiều.
Chuyện trong công ty có Kì An Tu tọa trấn chỉ huy, bên bệnh viện có Diêu Nhật Hiên trên dưới chuẩn bị, còn có Kì An Na và Trần Võ không ngừng tiếp tế đồ ăn đến bổ sung dinh dưỡng cho mọi người. Ngoài ra còn Kì Dân Hạo chỉ huy đám nhỏ bảo đảm công tác hậu cần, giúp cho hai cha con Đường gia có thể an tâm túc trực tại bệnh viện.
Nếu như không tính kỹ, chỉ bằng vào những điều kiện này mà nói, Đường Lập Hiền không thể không thừa nhận, với giao tình của Kì Đường hai nhà, có thể kết thành thông gia thật sự là chuyện rất tốt.
Nhưng mà vì cái gì mà hai thằng con trai lại yêu nhau chứ?
Tuy rằng trong đầu vẫn lo lắng đến bệnh tình của cha và vợ, nhưng mà chuyện tình cảm của con trai, ông vẫn không thể không nghĩ đến.
Tất cả mọi người Kì Đường hai nhà đều giống nhau, vẫn suy nghĩ về việc này. Đến tột cùng có nên giữ vững ý kiến không, hay là nên đồng ý chuyện của hai đứa trẻ này đây?
Ngay cả một trong hai đương sự là Đường Mộ Thần cũng không thể không tự hỏi bản thân, rốt cuộc có nên kiên trì tiếp hay không?
Y đã có đáp án rồi.
“Mộ Thần, giải phẫu còn phải mất nhiều thời gian lắm, con trước đi ăn một chút gì đó, nghỉ ngơi rồi hẵng quay trở lại đi!” Diêu Nhật Hiên dịu dàng xoa đầu Đường Mộ Thần mà nói.
Đường Mộ Thần ngẩng đầu, đã thấy cha mình cùng chú Diêu thay ca. Đường Lập Hiền liếc nhìn con trai, tuy vẫn còn chưa hết giận nhưng không còn tức giận ngập trời như mấy ngày hôm trước nữa.
Bên này có người lớn, Đường Mộ Thần cũng an tâm, sợ hãi nhìn cha mình rồi quay đi.
Nơi ăn uống cùng nghỉ ngơi ngay bên cạnh phòng bệnh của Đường Tùng Niên, bởi vì trong nhà có hai người song song nằm viện, họ bèn thương lượng với bên bệnh viện, thuê thêm một gian phòng bên cạnh làm chỗ ăn nghỉ cho người đến chăm sóc.
Đẩy cửa ra, không ngoài ý muốn thấy Kì An Chi cũng ở bên trong.
Để không khiến cho người lớn trong nhà thấy bọn họ ở bên nhau mà khó chịu, mấy ngày này hai người rất có ăn ý mà tránh nhau ra.
Nhất là Kì An Chi, giống như chuột chạy qua đường mà tận lực đem bản thân thu lại, chỉ đứng đằng sau mà xuất lực, rất ít xuất hiện trước mặt người của Đường gia. Chỉ là thỉnh thoảng, vào những lúc nghỉ ngơi như thế này mới len lén chạy đến phòng nghỉ gặp nhau.
Chỉ là bọn họ không biết rằng, kì thực người lớn trong nhà hẳn đã sớm biết, họ chỉ không có nói ra, chừa cho nhau chút đường sống mà thôi.
Gặp nhau, cũng không hề nói gì nhiều, Kì An Chi nhanh nhẹn mang canh rót ra cho y, “Không nóng đâu!”
Không có khách sáo, Đường Mộ Thần tiếp lấy chén canh uống một hơi cạn sạch. Muốn chăm sóc người thì trước tiên phải tự chăm sóc bản thân đã, thân thể không thể nghi ngờ gìlà xếp vị trí thứ nhất.
Yên lặng ăn cơm, hai người con trai rất nhanh gió cuốn mây tan xử lý hết phần cơm của mình.
Siêu đầu bếp Trần Võ rất có kinh nghiệm, dùng những hộp giữ ấm khác nhau để phần cơm cho mọi người. Diêu Nhật Hiên phải an thai, Kì An Tu và Đường Lập Hiền ở tuổi trung niên, lượng thuốc bổ trong đồ ăn nhiều hơn một chút. Nhưng hai người trẻ tuổi bọn họ khí huyết tràn đầy, vì vậy đồ ăn phải ôn hòa, kích thích khẩu vị. Thức ăn của hai người bệnh nhân lại càng không giống, tuân theo thực đơn của bác sĩ.
Cơm nước của mỗi người bất đồng, nhưng mọi người chỉ cần tìm được hộp giữ ấm của mình là được rồi.
Ăn no, Kì An Chi dọn dẹp xong xuôi, cũng không ngẩng đầu lên, “Em lên giường nghỉ một chút đi, mắt thâm quầng cả rồi.”
“Anh cũng có khác gì đâu? Không cần dọn của em, em tự làm là được.”
“Không sao!”
“Anh đi đi!”
Khi cùng thu dọn thì, đầu ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau, chỉ một chút tiếp xúc nhỏ thôi dường như cũng mang theo tia lửa điện, khiến cho hai người nhất thời giật bắn mình.
Do dự một hồi, Kì An Chi nắm lấy tay Đường Mộ Thần, Đường Mộ Thần dùng tay còn lại vuốt ve mặt hắn. Bốn mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ lúc này đều không nói ra.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, gương mặt tuấn mỹ của Kì An Chi đã gầy đi rất nhiều, có thể thấy được hắn đã khổ cực đến thế nào. Kì An Tu đến Đường gia giúp đỡ, đem toàn bộ chuyện làm ăn của nhà mình ném hết cho Kì An Chi. Hắn không chỉ bận rộn ở công ty, chỉ cần rút ra được chút thời gian còn phải chạy đến bệnh viện, quả nhiên áp lực song song lên cả thân thể và tình thần đúng là liều thuốc giảm béo tốt nhất.
Đường Mộ Thần nhìn Kì An Chi, vừa đau lòng vừa xót xa.
“Em gầy đi rồi!” Người mở miệng trước là Kì An Chi, hơi thở dài, nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy của y, “Có trách anh không?” Phá hủy hôn lễ của y, chọc ông Đường tức giận đến nằm viện, ngay cả cha mẹ y cũng không nhìn mặt y nữa.
Đường Mộ Thần nhẹ nhàng lắc đầu, “Là lỗi của em, đáng lẽ em sớm thẳng thắn thì tốt rồi.”
“Không! Lỗi là ở anh.” Kì An Chi nắm chặt tay y, mười ngón giao triền đặt ở trên ngực mình, “Anh giấu em, giấu cả nhà em làm một chuyện! Anh bây giờ có hơi sợ đến lúc đó cả nhà em sẽ truy sát anh tập thể quá!”
Đường Mộ Thần kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt đầy ý cười, “Vậy không muốn nói cho em trước sao?! …Ít nhất … trước khi mẹ ra ngoài không muốn nói cho em à?”
Kì An Chi cũng cười, nhắm mắt lại cảm thụ độ ấm của bàn tay y đang ở trên mặt mình, “Được. Đợi đến tối nay, mẹ em đi ra, anh sẽ nói cho em biết, còn muốn mang em đi làm một chuyện.”
“Ừm.” Đường Mộ Thần không hỏi nhiều, chỉ đáp lại một tiếng. Chỉ cần mẹ không có chuyện gì, muốn y làm gì cũng được cả.
Thực sự, chuyện gì cũng đều được.
Ép Đường Mộ Thần lên giường ngủ, Kì An Chi đắp lại chăn cho y, nhìn đồng hồ trên tay, “Một tiếng nữa, ngủ một chút đi!”
Đường Mộ Thần nhìn hắn không nói lời nào, đến khi một nụ hôn được đặt lên trán, mới an tâm nhắm mắt lại,nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Thật sự đã rất mệt mỏi!
Kì An Chi mỉm cười, sợ một tiếng không đủ, đặt đồng hồ hẹn giờ hai tiếng, sau đó để lên bàn, rón ra rón rén rời khỏi.
Trong lòng không ngừng cầu khẩn, thần linh! Nếu như ngài có thật, xin buôn tha cho cô Trầm, buông tha cho chúng con đi!
Mục Sam đang dạy học, đột nhiên nhận được tin nhắn của Kì An Chi. Vội vàng kết thúc buổi học ra ngoài gọi điện “Anh cả, có chuyện gì sao?”
“Anh muốn nhờ em giúp, ở vùng phụ cận nước Đức tìm chỗ nào phong cảnh tú lệ, sinh hoạt tiện lợi, còn phải không bị ai quấy rầy. Có thể không?”
“Có thể!” Điều kiện này đối với người bình thường mà nói, thật là vô cùng khó khăn, nhưng Mục Sam là ai? Nhà anh sở hữu vô số bất động sản trên khắp thế giới nga!
“Nhưng chuyện này em phải thay anh bảo mật! Ngay cả Hạnh Chi cũng không được nói. Được không?”
“Được!” Mục Sam không cần hỏi hắn muốn làm gì lập tức đáp ứng.
Đối với người của Kì gia, anh đều đối đãi như thân nhân của mình. Chuyện xảy ra với Kì An Chi anh đều nhìn thấy, anh biết khó khăn của họ, cũng biết anh cả làm như vậy là có dụng ý của mình. Dù anh không thể ở ngoài ánh sáng giúp đỡ bọn họ, nhưng những chuyện âm thầm như thế này thì đương nhiên không thành vấn đề.
Không lâu sau, một danh sách bất động sản phụ cận sông Danube xuất hiện trong điện thoại của Kì An Chi, bên cạnh còn có cách liên hệ.
Kì An Chi an bài một chút, bắt đầu chuyên tâm đợi tin tức từ bệnh viện. Cũng là phán xét cuối cùng mà ông trời dành cho bọn họ.
Chỉ mong ông trời sẽ không quá tàn nhẫn đối với họ!
——————-
Bình luận truyện