Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Chương 74: Pn



Thời gian dùng để cảm khái không nhiều, đôi tiểu phu phu “số khổ” Kì An Chi và Đường Mộ Thần nhanh chóng bị vô số chuyện ép đến ngóc đầu lên cũng không nổi.

Đến Chu gia xin lỗi so trong tưởng tượng thuận lợi hơn rất nhiều, dù sao thì họ cũng là gia đình gia giáo, hơn nữa có một khoảng thời gian dài thanh tĩnh để suy nghĩ, Chu Ân cũng đã sớm khôi phục lại vết thương.

Cô đã tìm được việc làm, đồng thời đang cùng một người đồng nghiệp bồi dưỡng tình cảm. Ông bà Chu lần này tỏ vẻ phi thường thoả mãn, họ đều nghĩ người thanh niên này mới là đối tượng thích hợp với con gái mình hơn.

Khi nhìn thấy đôi tiểu phu phu đến xin lỗi thì cả gia đình đều tỏ ra khoan dung lẫn đồng tình. Việc này khiến cho Kì An Chi và nhất là Đường Mộ Thần phi thường cảm kích.

“Kỳ thực anh không cần phải cảm ơn em!” Khi tiễn bọn họ về, Chu Ân chân thành nói, “Nếu như không có đoạn thời gian ở bên cạnh anh, cõ lẽ cách nhìn của em đối với thế này vẫn còn có chút không thực tế, thời gian tới cũng phải đi rất nhiều đường vòng. Thế nhưng bây giờ, em đã nhận ra rồi, so với điều kiện bên ngoài, tình cảm của hai người mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, nếu như ngày đó em có thể lý trí hơn một chút, có lẽ em đã sớm nhận ra, bạch mã hoàng tử của em, không phải là anh ── Đường Mộ Thần.”

Có thể nói ra những lời như vậy, Đường Mộ Thần cũng không còn cảm thấy lo lắng nữa.

Cuối cùng, Chu Ân nghịch ngợm chế nhạo Kì An Chi, “Hoàng tử bạch mã là động vật quý hiếm đấy, anh cần phải hảo hảo quý trọng nga!”

“Đó là đương nhiên!” Kì An Chi nhìn Đường Mộ Thần, thiêu mi cười đến tự tin, “Hoàng tử điện hạ, sau nàyxin chiếu cố nhiều hơn!”

“A! Hai người hẳn là nên chiếu cố lẫn nhau mới đúng! Anh cũng là hoàng tử mà!” Chu Ân bỗng nhớ tới, cười ha hả, “Hoàng tử và công chúa là một quốc gia, hoàng tử và hoàng tử, lại càng là một quốc gia lớn hơn!”

Gánh nặng trong lòng được lấy đi, đôi tiểu phu phu cảm thấy thật nhẹ nhõm. Thế rồi thoáng chốc, bữa tiệc mừng của hai người đồng thời là lúc táo nhỏ được trăm ngày đã đến.

Ngày hôm nay là ngày rất quan trọng, táo nhỏ từ sáng sớm đã được cho ăn no, sau đó mỹ mỹ ngủ một giấc ngủ no đủ, dưỡng đủ tinh thần, bé muốn trở thành nhân vật nổi bật nhất!

Những chuyện khác thì không nói, chỉ có một điều làm cho táo nhỏ không thích lắm. Mọi người làm theo truyền thống Trung Hoa, mặc cho bé một bộ đồ lót đỏ thẫm, còn đội một cái mũ quả dưa trên đầu, nhìn buồn cười không chịu nổi!

Xem đi! Cái tên người hầu không biết cái gì gọi là tôn trọng lãnh đạo của bé không phải đang ngồi ở đàng kia cười đến ngã trái ngã phải sao?

“Thần Thần mau coi nè! Ăn mặc thế này là sao? Vừa đủ để che cho tiểu kê kê của em trai em! Mắc cười quá! Em xem, nhỏ quá nga, nằm úp sấp nè, ha ha! Em nói coi, có phải cả ngày hôm nay cu cậu đều phải để lộ tiểu kê kê cho mọi người tham quan không? A ha ha ha!”

Người nào đó xoay quanh táo nhỏ cả buổi trời, thích thú xem xét, còn chụp ảnh liên tục, sau đó đưa cameracho vợ như hiến vật quý, cộng thêm tràng cười nhạo không ngớt.

Táo nhỏ phát hỏa rồi! Có gì buồn cười hả? Người ta tuổi còn nhỏ, đương nhiên chỗ đó cũng phải nhỏ chứ! Khi anh một trăm ngày không lẽ chỗ đó đã phát dục rồi sao? Đúng là yêu quái mà!

“Anh đừng có phá nữa!” Một ông anh trai nào đó miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn xem hết trơn mới đem camera trả lại cho hắn, “Chính chế độ chụp tự động đi, chúng ta chụp chung một tấm!”

“Được!” Người nào đó càng ngày càng có tư thái “thê nô” , đặt máy ảnh lên giá, sau đó lại bắt đầu vô lương đem táo nhỏ lật tới lật lui, đáng thương cho bé con lại bị ép chụp cả đống hình.

Chỉ thấy trong ảnh chụp Kì An Chi thay đổi vô số tư thế khác nhau, tấm nào cũng cười xán lạn, chỉ là bé con trong lòng tấm thì bị banh to mắt, tấm thì bị kéo hai má… Bé con lòng dạ hẹp hòi lầm bầm tính toán: Dám chụp hình người takiểu đó nha, mai mốt tui lớn coi tui quay lén đôi phu phu mấy người sao nè!

Đợi đến khi Đường Tùng Niên và Đường Lập Hiền cùng Trầm Bích Vân ăn mặc tỉ mỉ xong đi xuống lầu thì thấy đôi tiểu phu phu đã chuẩn bị sẵn sàng, đem em trai cũng ăn mặc sặc sỡ, chờ kiểm duyệt.

Bởi vì là giữa hè, tuy rằng bữa tiệc tổ chức ở một nơi mát mẻ, nhưng mà nếu mặc tây trang đeo cravat như đi dự họp, vậy quá khoa trương. Vì thế Kì An Chi và Đường Mộ Thần sau khi thương lượng tốt thì quyết định mặc áo sơ mi cùng quần tây. Chỉ là trên mặt được thêu họa tiết cực kỳ xa hoa, trang trọng,ống tay áo và nút áo đều dùng đá quý khảm lên. VÌ vậy trông sẽ không có vẻ thất lễ với khách khứa.

Thấy hai người quần áo nón nảy chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong giống nhau đứng đó, tuấn mỹ tú dật nói không nên lời. Người lớn trong nhà rất thoả mãn, mà cực kì thỏa mãn là trang phục của táo nhỏ.

Trầm Bích Vân vui tươi hớn hở ôm lấy đứa con nhỏ, “Xem này, Tử Tử hôm nay ăn mặc có giống tiểu địa chủ không?”

“Giống! Hệt như chiêu tài đồng tử vậy!” Đường Lập Hiền nhịn không được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Ya! Ya!” Táo nhỏ dùng móng vuốt nhỏ kéo kéo quần áo mới của mình, con không chịu! Mặc cái đồ này ra ngoài, mọi người sẽ cười chết mất!

“Mọi người xem! Tử Tử rất thích bộ đồ này! Đúng là cha chọn không sai a!”

“Đương nhiên! Ông nội lựa mà, đương nhiên là đồ tốt nhất!”

Thấy cha mẹ dịch sai ý mình, còn nhân cơ hội vỗ mông ngựa ông nội, làm cho ông vui mừng đến mặt mày rạng rỡ, phi thường đắc ý. Táo nhỏ đáng thương, vô pháp câu thông ngôn ngữ với mọi người, bé con bức thiết sinh ra ý niệm muốn lớn lên thật nhanh.

Con người mà, luôn luôn bị hoàn cảnh buộc phải trưởng thành!

Rốt cuộc táo nhỏ phải ăn mặc y nhưmột tiểu địa chủ đi tới yến hội.

Không thể không nói, năng lực làm việc của Kì An Chi và Đường Mộ Thần không thể chê vào đâu được, địa điểm tổ chức buổi tiệc được chọn thật hoàn hảo.

Giữa trưa hè nhưng hoàn toàn không có cảm giác nắng nóng, nhờ những hàng cây xanh tỏa bóng mát, hoa tươi rải khắp nơi trên mặt đất,gió thổi miên man, bướm bay dập dờn, cảm giác vui vẻ thoải mái, không phải lo nắng nóng. Nếu như các quý bà quý cô vẫn sợ bị đen da thì bên cạnh đã được họ cố ý bố trí một hội trường rộng rãi có điều hòa mát mẻ.

Tuy rằng là đám cưới của mình, nhưng đôi tiểu phu phu không phải là loại người ưa thích phô trương kệch cỡm. Hôn lễ của họ đã từng được tổ chức một lần ở nước ngoài, một lễ cưới đơn giản, mộc mạc mới là mong muốn của họ.

Vì thế ngày hôm nay, bọn họ thiết kế yến hội không giống một hỉ yến mà giống như một buổi hoạt động truyền thông kinh doanh ngoài trời hơn. Dù sao kết hôn là chuyện của hai người, báo một tiếng cho thân bằng quyến hữu là được rồi. Mà thời gian tới bọn họ còn phải tiêu hao rất nhiều tinh lực cho công ty nữa.

Vì vậy, tại buổi tiệc mừng, hai người đi theo trưởng bối trong nhà, chào hỏi các bậc cha chú trên thương trường, bàn luận chút chuyện kinh doanh.

Kì Đường hai nhà với phương thức tổ chức tiệc này của bọn họ, đúng là có hơi ngạc nhiên. Bất quả khứu giác nhạy cảm của những người từng trải trong thương trường giúp họ ý thức được, tuy rằng hai nhà kinh doanh trong hai lĩnh vực bất đồng, nhưng sự kết hợp giữa hai gia tộc mạnh mẽ vẫn là vô cùng có ích cho công việc kinh doanh sau này. Nó giúp cho công ty nhà họ càng thêm nổi bật trong giới kinh doanh.

Thế là việc hai người con trai kết hôn, việc ra đời đột ngột của táo nhỏ, loại tin tức đủ để cho mọi người soi mói này dưới sự thiết kế tỉ mỉ của hai người họ, cứ như có như không bị che giấu.

Ngang dọc thương trường mấy chục năm, Kì Dân Hạo và Đường Lập Hiền vô cùng hài lòng vì biểu hiện kiệt xuất của cháu mình. Đem chuyện tổ chức tiệc mừng giao cho hai người bọn họ cũng là một sự thử thách khả năng đối phó với mọi tình huống của họ. Xem ra hai thằng nhóc này ở bên nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Hai ông lão đều không hẹn mà cũng nghĩ đến, cuối cùng thì bọn họ đã có thể an tâm buông tay dưỡng già rồi. Liếc nhìn nhau, hôm nay có người ngoài, hai ông mặc dù trong lòng vẫn thấy chướng mắt nhau nhưng bề ngoài thì tỏ ra đoàn kết lẫn hòa thuận.

“Lão Đường à! Mau mang cháu ông ra đi!” Kì Dân Hạo nghĩ mình dù sao cũng là nhà trai, cần phải rộng lượng một chút, chủ động tiến lên bắt chuyện với ông bạn già, “Mấy đứa cháu nhỏ và chắt trai của tôi đều đang ở bên trong rồi, để cho cháu ông làm quen với bọn nó một chút!”

Đường Tùng Niên âm thầm mắng, lão già mắc dịch! Dám ở trước mặt tôi khoe khoang! Có chắt trai thì giỏi lắm hả?! Nhà tôi sớm muộn gì cũng sẽ có! Một đứa cháu trai của tôi bị cháu trai nhà ông bắt cóc rồi, thôi coi như đó là nhất thời mất cảnh giác. Tôi không tin nhà ông còn có thằng cháu nào dám chạy đến ôm cháu tôi đi mất nữa! Nếu đứa nào dám thì tôi không đập gãy chân nó mới là lạ!

Đứa cháu trai duy nhất còn độc thân của Kì Dân Hạo, Kì Khang Chi đang ở bên trong không hiểu sao bỗng rét run. Ai đang mắng con vậy nhỉ? Con đâu có làm chuyện gì xấu đâu mà!

Bất quá thấy Kì Dân Hạo chủ động như thế, coi như cho ông một chút mặt mũi đi! Đường Tùng Niên tỏ ra vui vẻ, “Vậy chúng ta cùng nhau vào đi thôi! Ông cũng thật là, tuổi đã cao như vậy rồi, còn hay cậy mạnh! Ông bị cao huyết áp đấy, còn đứng phơi nắng một lát nữa, sợ là huyết áp sẽ tăng vọt lên!”

“Huyết áp của tôi cao tới đâu cũng đâu có xấu bằng bệnh tim của ông! Ai, lần trước ông bệnh nặng một chập, bây giờ cảm giác ra sao rồi hả?”

“Đương nhiên là tốt hơn ông rồi! Nếu không tin thì so hai chiêu thử xem?”

Hai ông lão cứ có cơ hội là lại đâm chọc lẫn nhau, vì vậy mới nói người già tính tình càng giống trẻ con a! Tiểu phu phu len lén nghe hai người bọn họ nói, thấy cả hai người vừa đi vừa nói móc nhau, nhìn nhau bật cười. Có người làm bạn đến già như thế cũng là một loại phúc khí.

Táo nhỏ đi vào gian phòng khách mát mẻ, lập tức thành sao kim số một, xưng là chúng tinh phủng nguyệt ( sao quanh trăng sáng )cũng không quá đáng. Không có biện pháp, ai kêu ngày hôm nay là tiệc mừng tuổi của người ta chứ!

Rất nhanh liền bị một đám người vây công, trên mặt bị hạ xuống vô số nụ hôn của sắc lang.

Nhưng mặc dù bị bao vây trùng trùng, bằng vào khả năng quan sát trác tuyệt, táo nhỏ cũng có khứu giác nhạy cảm ── có mùi sữa, nhanh chóng chú ý tới trong một góc của gian phòng khách đặc biệt này có một đám đồng loại, toàn là cục cưng chỉ nhỉnh hơn bé có một chút.

Thấy cháu nhỏ nhìn sang phía đồng loại, hai tay nhỏ quơ quơ, miệng y nha y nha gọi, Đường Tùng Niên biết ý, ôm cháu mình đi qua. Ngày hôm nay Kì Đường hai nhà là chủ nhân, đại đa số mọi người đều phải tản ra khắp hội trường mà bắt chuyện, chỉ có Kì Hạnh Chi và Hà Gia Duyệt là ở lại trông một đám bé con.

Thấy bọn họ đi qua, Hà Hải Trừng bám lấy cái ghế, nhìn ông lão đang đi đến cười toe toét lộ ra hai cái răng nhỏ, ý đồ muốn chạy qua.

Hà Gia Duyệt sợ bé té ngã, vội vàng ôm lấy con mình, “Chậm một chút! Cẩn thận ngã!”

Thấy chắt trai vui mừng lao về phía mình như thế, Kì Dân Hạo đi nhanh vài bước, ôm chắt trai lên, nét mặt già nua cười nở hoa, “Tiểu Trừng Trừng, chơi vui không?”

“Y ya!” Hà Hải Trừng tỏ vẻ cũng không tệ lắm, một đôi mắt to đen lúng liếng nhìn cái tiểu địa chủ kia, bé này là ai vậy?

“Đến! Làm quen một chút!” Kì Dân Hạo bảo Đường Tùng Niên cũng ngồi xuống, chỉ táo nhỏ trong lòng ông, “Đây là Tử Tử, tuy rằng tuổi nhỏ hơn con, nhưng theo bối phận là chú của con đó nga!”

A? Hà Hải Trừng nhìn nhìn táo nhỏ, còn nhỏ hơn mình, sao lại là chú của mình được nha?

Đường Tùng Niên đối với mấy bé con hoàn toàn không còn vẻ nghiêm khắc thường ngày nữa, “Không sao cả! Cần gì phân ra như thế! Đến! Nắm tay, sau này làm bạn tốt nha!”

Được rồi! Hà Hải Trừng coi như tạm thời không cần tính toán bối phận với “chú” mà nắm tay, còn rất có lễ phép hôn bé kia một ngụm.

Đã có một người lên đầu, kế tiếp, Kì Ái Chi, Kì Khang Chi cũng vươn bàn tay thịt thịt, chọc chọc em trai này mấy cái, đồng dạng cũng hôn bé một mặt đầy nước bọt.

Oa oa! Táo nhỏ rất bất bình! Tại sao người lớn hôn bé, ngay cả đám nhóc này cũng đến hôn bé? Đã vậy cái đám này không giống như người lớn còn khen bé là đáng yêu vô cùng gì gì đó mà chỉ biết chiếm tiện nghi thôi!

“Ê a!” Đừng hiểu lầm, người ta hôn mi, chỉ là phép lịch sự. Hà Hải Trừng khách khí nói như thế.

“A y!” Em trai à, nụ hôn của chị em cần phải hảo hảo quý trọng nga. Kì Ái Chi cười gian nói như thế.

“Ngô a!” Vì nể tình anh trai của chú em mà anh mới cố mà hôn nhẹ chú đó! Kì Khang Chi làm ra vẻ bố thí mà nói.

“Y nha nha!” Mấy người tưởng tui muốn cho mấy người hôn hả? Táo nhỏ tức giận! Không được! Người ta phải hôn trả lại!

Thế nhưng, cơ hội hôn lại không có, bởi vì lấy tình huống hiện nay mà nói, táo nhỏ thật sự là quá yếu ớt, hoàn toàn không có cách nào tự do hành động.

Thế nhưng, cơ hội có nụ hôn đầu tiên của bé đã tới rồi!

Kì Hạnh Chi đắc ý dào dạt ôm tiểu bảo bối nhà mình lên sân khấu, “Tử Tử! Đây là bảo bối nhà anh, gần tuổi với em nhất đó nga!”

Ách? Táo nhỏ nhíu mày quan sát người trước mặt. Bé con này môi hồng răng trắng, quả nhiên phấn phấn béo béo nộn nộn, toàn thân tỏa ra hương vị ngọt ngào, khiến cho người ta rất muốn cắn một ngụm. Chỉ là thần tình nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh, táo nhỏ đột nhiên có một loại cảm giác rất quỷ dị. Biết nói sao ta? Nói chùng là thằng nhãi này khiến bé có cảm giác không cùng một loại với mình!

Kì Hạnh Chi từ khi sinh cục cưng, giống hệt như mấy bà mẹ rất thích khoe khoang con mình, kiêu ngạo mà tự phụ nói, “Em có thể hôn nhẹ một cái nhưng mà chỉ được hôn mặt thôi nga!”

Vì sao? Táo nhỏ không hiểu, thế nhưng có thể được hôn người khác một chút, thỏa mãn một chút cảm giáctoàn bị “ngược” luôn luôn tốt. Vì thế táo nhỏ được người lớn đỡ ở dưới, vội vàng nhào qua.

Không thể không nói, bé con này quá xảo quyệt, không chịu hôn lên mặt người ta mà là hôn lên môi! Hắc hắc, biết sao được, bé không cố tình mà, chỉ là cố ý học xấu theo hai tên người hầu của mình! Vì thế mà bé nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Dung Cương mà hôn lên.

“Nụ hôn đầu tiên của Cương Cương nha!” Cái kẻ khởi xướng lại là người đầu tiên thương tâm, cậu thiên tân vạn khổ thay con trai bảo tồn nụ hôn đầu tiên a! Cứ như thế bị một thằng nhóc mới một trăm ngày tuổi trộm mất rồi.

Từ đó về sau, ánh mắt Kì Hạnh Chi nhìn táo nhỏ thủy chung vẫn có lửa. Tiểu bại hoại! Nhỏ thì đúng là nhỏ thật, nhưng lại có lòng lang dạ sói mơ tưởng đến bảo bối nhà mình, sau này cần phải càng thêm “nghiêm mật” bảo hộ mới được!

Mà Mộ Dung Cương im lặng từ đầu đến cuối thì sao ni? Ánh mắt nhìn táo nhỏ càng thêm hữu thần!

Ách… Táo nhỏ không biết làm sao tự nhiên lại cảm thấy chột dạ, không dám … nhìn thẳng vào đôi mắt kia nữa. Ba bạn nhỏ kia đột nhiên cũng bảo trì không khí yên lặng quỷ dị, rồi sau đó làm ra ba cái biểu hiện bất đồng.

Kì Khang Chi chắn ở đằng trước cháu trai mình, nhìn chằm chằm tiểu sắc lang kia. Kì Ái Chi ở một bên cười trộm. Hà Hải Trừng suy nghĩ một chút, kiếm một món đồ chơi nhét vào trong tay Mộ Dung Cương.

Mộ Dung Cương cầm món đồ chơi, yên lặng cúi đầu, thu hồi ánh mắt, ai cũng không biết, làm “người bị hại”, bé con lòng dạ hẹp hòi đang nghĩ cách.

Sau khi tiệc tan, buổi tối về đến nhà, Kì An Chi và Đường Mộ Thần mệt đến nằm vật ra giường. Vốn còn đang tính lên tinh thần để hầu hạ tiểu tổ tông, không nghĩ tới ngày hôm nay tiểu ma tinh ngoài ý muốn vô cùng an tĩnh, sớm đã ngủ yên rồi.

Thực sự là hiếm hoi a! Kì An Chi ôm Đường Mộ Thần nằm trên giường cảm khái, “Cuối cùng cũng đã giải quyết xong!”

Đường Mộ Thần đương nhiên hiểu được ý của hắn. Cuối cùng thì bọn họ đã gạt bỏ hết mọi chướng ngại, từ nay về sau có thể quang minh chính đại tiêu sái nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời rồi. Bây giờ nhớ lại mọi chuyện, đúng là cứ như một giấc mộng thật dài.

Không tiếng động nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền, từ này về sau, anh và em, sẽ là hai cái cây cùng mọc một chỗ, cành lá giao triền, bộ rễ giao nhau, cứ thế, đi suốt một đời.

Kì An Chi đột nhiên nhớ đến những lời hôm đó Chu Ân nói, nhẹ nở nụ cười, “Ai! Người ta bảo hoàng tử và công chúa ở bên nhau, từ đó về sau sống một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi, còn chúng ta thì sao? ”

“Bệnh à?! Anh nghĩ cái khỉ gì thế! Ngày mai phải đi làm rồi đấy!”

Vươn cánh tay ôm lấy y, “Anh nghĩ, hoàng tử và hoàng tử ở bên nhau, cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc! Bởi vì, hoàng tử so với công chúa lợi hại hơn… ít nhất … khi hoàng tử chiến đấu với những kẻ khác thì công chúa không thể giúp đỡ, nhưng hoàng tử thì có thể!”

“Ít nói nhảm! Ngủ!” Không khách khí đem chân gác lên bụng hắn, nhắm mắt lại, khóe miệng không tự giác cong lên. Ngực hiện ra hai chữ ── đương nhiên!

Miết nhẹ lên khóe miệng y, siết chặt vòng tay, Kì An Chi cũng nhắm hai mắt lại, hoàng tử và hoàng tử cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi, thật tốt!

Ánh trăng dịu dàng rọi qua khe cửa, táo nhỏ đang ngủ hơi có chút tâm thần không yên.

Bé hôn rồi nha! Không biết gia khỏa kia sau này có thể đòi bé chịu trách nhiệm không?

Ách… Quên đi, từ ngày mai bắt đầu, hôn thêm mấy người, cả trai lẫn gái luôn, miễn cho thằng nhóc kia dây dưa với mình, vậy phiền phức rồi!

Nếu như thằng nhóc kia nhất định chạy tới cãi cọ, mình cũng có thể nói… Cái kia kỳ thực cũng lànụ hôn đầu tiên của mình nga! Ai cũng đều là lần đầu tiên, coi như huề!

Đêm tối dần qua đi, một ngày mới lại đến. Một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, tuần hoàn đi qua, sinh sôi không ngừng.

It’s the Circle of Life,

And it moves us all.

Through despair and hope,

Through faith and love,

Till we find our place,

On the path unwinding,

In the Circle,

The Circle of Life. ── trích dẫn《The Lion King》Bài hát chủ đề.

~~~~Hoàn~~~~

Phiên ngoại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện