Duy Ngã Độc Tiên

Chương 16: Ba kiện pháp bảo (hạ)



Hải Long hơi ngẩn người, cả giận nói:

“Tử bàn tử (mập ú), ngươi thách ta.”

Hung hăng chằm chằm trước mặt sư tổ, Hải Long biết, đây là mình nguyện ý nhượng bộ, xét trên mọi khía cạnh đều là do Đạo Minh chân nhân, nên căm giận nói:

“Ta sẽ không thu lại, ngươi hãy chờ đến đó đi. Một khi trăm năm nữa ta đạt tới Đăng Phong cảnh giới, thứ nhất sẽ cho ngươi quỳ rạp xuống đất bước chước heo kêu lên hai tiếng, sau đó là làm tiểu đệ của ta.”

Đạo Minh chân nhân không chút nao núng, mỉm cười nói:

“Có thể lắm! Chỉ cần ngươi thực hiện được, ta nhất định giữ lời. Bất quá cho ta nói rõ một chút, ngươi mà nằm mơ thấy mình đạt đến Đăng Phong cảnh giới thì không tính à. Ha ha, ha ha ha.”

“Ngươi---“

Hải Long lửa giận bốc lên, nhưng hắn cũng biết đứng trước mặt mình đang là tên mập ú tu vi rất cao so với mình nên đành không có biện pháp. Chỉ có thể căm hận nói:

“Hảo, như vậy đi.”

Đạo Minh chân nhân mỉm cười nói:

“Đàm vu nhi này! Vài năm nay ta đã nghĩ thông mọi chuyện, vì ta có biện pháp giúp hóa giải được sân niệm trong lòng. Thấy ngươi là đồ tôn ưu ái nhất, ta sẽ truyền thụ lại cho ngươi đây.”

Hải Long cau mày nói:

“Biện pháp gì?”

Đạo Minh chân nhân cố tình bí hiễm nói:

“Thì phải trước là học cách không được tức giận, sau đó thì học cách tức giận cho đến chết. Hắc hắc, tiểu tử, đấu với ta, ngươi vẫn còn non lắm.”

Nghe xong Đạo Minh nói, Hải Long chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn, hiện tại hắn rốt cục đã biết vì sao lúc trước Đạo Minh chân nhân lại thổ huyết. Đạo Minh vỗ vỗ bả vai Hải Long, sắc mặt lập tức nghiệm trang lên, nói:

“Tốt lắm, vừa rồi là ta báo cừu xong việc ngươi lúc trước làm ta tức giận đến thổ huyết a. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn cừu hận gì nữa. Ngươi và ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Ta là thông suốt cho ngươi những nghi hoặc sai lệch về sư tổ, mà ngươi còn là đệ tử chân truyền của ta. Liên Vân tông chúng ta tuy rằng đối đãi với đệ tử tương đối rộng rãi, nhưng ngươi cũng không nên làm mọi chuyện rối thêm. Giống như tình huống lần trước ngươi khinh nhờn Phiêu Miểu đạo tôn, tuyệt đối không được phép phát sinh nữa.”

Trên mặt toát ra một tia nghĩ mà sợ, Đạo Minh bất đắc dĩ nói:

“Nói thật, ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, người được tôn sùng như Phiêu Miểu đạo nhân mà ngươi cũng dám làm càn, thật không biết là ngươi to gan lớn mật hay là ngốc tử đây.”

Nghe Đạo Minh nói, trong lòng Hải Long dâng lên một cảm giác kỳ dị, nhớ tới dung nhan Phiêu Miểu đạo tôn kia thì thấy như mê như say, nói theo bản năng:

“Lời ta nói đều là thật lòng! Phiêu Miểu đạo tôn nàng quả thật rất đẹp, một chút cũng không giống lão thái bà hơn hai ngàn tuổi.”

Đạo Minh giận dữ nói:

“Đang nói ngươi, ngươi liền tái phát. Phiêu Miểu đạo tôn thần thông quảng đại, cho dù là tông chủ cũng nễ nàng vài phần. Dám khinh bạc đối với nàng mà nói, ngươi vẫn là người đầu tiên. Ngày đó phỏng chừng là do các vị tổ sư cảm thấy mới mẻ khác lạ nên mới tha cho ngươi cái mạng, nếu còn chuyện như thế xuất hiện, sợ là ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Quái nhân tiền bối đưa ngươi tiểu thiết côn cũng không phải lúc nào cũng đều cứu được ngươi.”

Hải Long hơi chút mất kiên nhẫn nói:

“Biết rồi, biết rồi. Về sau ta sẽ không ăn nói tùy tiện.”

Đạo Minh mỉm cười nói:

“Đàm Vũ, dù sao thì ngươi cũng là đồ tôn của ta, hiện tại đã đạt được tu vi Phục Hổ sơ kỳ, nhưng bây giờ ngươi còn không thể thi triển được, ta sẽ cho ngươi mấy thứ đồ vật phòng thân a. Để không thôi lại có người nói ta tuyệt tình.”

Tay hắn niết pháp quyết, pháp lực bao vây lại ở giữa, một lam, một đỏ, một trắng ba đạo hào quang bay tới trước mặt Hải Long. Hải Long hưng phấn nhìn ba đạo hào quang trước mặt, hứng thú vô cùng, vội vàng hỏi:

“Sư tổ, những cái này là gì vậy!”

Đạo Minh chân nhân thu hồi suy nghĩ, khẽ quát lên,”Hiện hình”. Pháp lực thanh sắc bao vây bên ngoài mở ra. Tam kiện pháp bảo hiện ra hình dáng. Hải Long chăm chú nhìn, chỉ thấy kia là một dây chuyền màu lam, một cái bát quái màu đỏ rất tinh tế và một con rắn màu trắng được điêu khắc tinh xảo. Nóng vội, Hải Long duỗi tay ra chụp lấy, nhưng bị một cỗ khí lưu mềm mại che chắn ở ngoài, không thể tiến tới được.
Đạo Minh mỉm cười nói:

“Tiểu tử ngươi đừng sốt ruột. Khoan hãy vội lấy, ta sẽ giải thích từng cái cho ngươi nghe. Tam kiện pháp khí này là do ta căn cứ theo tu vi hiện tại của ngươi mà cố ý chuẩn bị. Chúng đều thuộc loại linh khí, điều tốt nhất chính là không cần dụng pháp lực mạnh mẽ cũng có thể phát động được. Dây chuyền màu lam này tên là Tinh Lam Hoàn, bát quái màu đỏ là Diệt Ma Kính, còn con rắn màu trắng là sãn phẩm tốt nhất, vượt qua cả Thất Tu kiếm, tên là Huyễn Long.”

Đạo Minh chân nhân vung cánh tay béo ú lên, dây chuyền màu lam kia đã nằm trên cổ Hải Long, một cỗ khí lưu lạnh lẽo như rót vào thân thể Hải Long, trong khoảnh khắc đã cùng với pháp lực hắn hòa làm một, khiến cho hắn thần trí minh mẫn. Vuốt mặt ngoài bóng loáng của Tinh Lam Hoàn, Hải Long hỏi:

“Sư tổ, sử dụng như thế nào?”. Đạo Minh chân nhân đáp:

“Ta đưa cho ngươi tam kiện pháp khí cùng phi kiếm tính chất không giống nhau. Tại bên trong mỗi một món của tam kiện pháp khí đều có một pháp trận, pháp trận tự bãn thân nó có thể hấp thụ thiên địa linh khí bổ sung, cho nên ngươi chỉ cần dùng chính pháp lực của mình dẫn ra tương ứng là có thể phát huy tác dụng. Món này thuộc loại pháp bảo phòng ngự, đương nhiên khi ngươi phát động nó, có thể sinh ra một bộ Tinh Lam chi khải, chỉ cần đối phương công kích không đủ trình để gây tổn hại trực tiếp, áo giáp này có thể che chắn chu toàn cho ngươi, ngươi sẽ không phải chịu tổn thương nào. Có thể thử một chút, chỉ cần ngươi đưa pháp lực vào trong là được.”

Hải Long hưng phấn gật đầu, ý niệm thúc dục, nhiệt lực trong cơ thể bốc lên cường đại hơn so với trước kia, theo kinh mạch tiến nhập vào trong Tinh Lam Hoàn. Lam quang chợt phóng ra, Hải Long cảm giác được rõ ràng một cổ lạnh lẽo trong nháy mắt đã chảy khắp toàn thân, tuy hơi mơ hồ một chút, nhưng tựa như trên người đã có thêm thứ gì đấy.

Đạo Minh chân nhân mỉm cười, tay phải giơ lên, đánh ra một đạo pháp quyết vào hư không, không khí như là nước gợn nhộn nhạo cả lên, một mặt gương sáng xuất hiện ra trước mặt Hải Long. Nhìn vào trong gương, Hải Long kinh ngạc thầm nghĩ, đây, đây là mình sao? Ở trong gương, là một gã thanh niên dung mạo tuấn tú, tóc đen dài phủ trên bả vai, mặt như quan ngọc, mũi cao, một đôi mắt xếch lộ ra dòng thần quang nhè nhẹ. Trên người gã thanh niên này, lóe ra hào quang của một bộ giáp phức tạp, tựa như là lam thủy tinh nhìn quý giá đẹp đẽ dị thường, áo giáp bao trùm lên mỗi bộ vị của hắn, một mảnh giáp diệp hình thoi kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, phụ trợ cho dáng người thon dài của người thanh niên, càng thêm oai hùng phi phàm. Hải Long si ngốc nói:

“Sư tổ, hiện ra trong gương anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, cao lớn uy mãnh, đẹp trai tựa như thiên thần hạ phàm chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là ta sao?”.

Đạo Minh chân nhân ho khan một trận đến dạ dày co thắt liên hồi, cái mặt béo nộn đỏ lên. Cái gương được Pháp lực ngưng kết mà thành cũng tự nhiên cũng vì vậy mà tan biến. Hải Long hoảng sợ, cười cười nói:

“Sư tổ, người làm sao vậy? Không có tẩu hỏa nhập ma chứ”.

“Phì. Tiểu tử ngươi nói ta thế à. Ngươi thiệt là làm cho ta tức quá mà. Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như ngươi. Ngươi còn nói những lời như thế, hai kiện pháp khí kia ta sẽ thu hồi lại.”

“Đừng, đừng. Sư tổ ta biết sai rồi, ngài là lão nhân gia anh minh thần vũ như vậy, không quá trăm năm nữa nhất định sẽ được thăng tiên đạo, sao lại luyến tiếc vài món pháp bảo nho nhỏ này chứ?”

Đạo Minh chân nhân hừ một tiếng, nói:

“Tiểu tử ngươi, trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn. Ngươi hãy cẩn thận. Tinh Lam Hoàn này cũng không phải là vạn năng. Sau này bất luận làm cái gì ngươi cũng đều phải khiêm tốn mốt chút, nếu trêu chọc người không nên trêu chọc, ngươi sẽ nhận lấy hậu quả. Chỉ cần đối phương tu vi vượt qua ngươi một hai cảnh giới thì có thể dễ dàng đột phá cái áo giáp phòng ngự này, đưa ngươi đến chỗ chết.” Hải Long chẳng thèm để ý tới nói:

“Không sao cả. Riêng về phần ngoại hình như thế là đủ rồi. Chờ tới thời điểm thích hợp sau này chỉ cần mặc nó vào, không phải là vô địch sao?” Đạo Minh chân nhân hừ một tiếng, nói:

“Ta đã nói người tu chân kết hợp, chủ yếu chính là ở mặt tinh thần, nếu không có tu vi cao thâm, thì tốt hơn là nên tu dưỡng, ngươi sẽ có lợi.”

Đạo Minh chân nhân đột nhiên biến sắc trở nên thành kính, liên tiếp nói:

“Tổ sư ở trên, xin tha thứ cho đệ tử vọng ngôn.” Hải Long chả hề để ý tới Đạo Minh chân nhân đang nói cái gì đó, vỗ về trên dưới bộ Tinh Lam Khải, rất là cao hứng. Tuy nhìn qua bộ giáp rất kiên cố, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến cử động của các đốt ngón tay, kỳ lạ nhất chính là không hề nặng, so với khi mặc bố bào cũng không có gì khác biệt.

“Sư tổ, người đánh ta thử, để cho ta cảm thụ uy lực của bộ giáp này một chút.” Đạo Minh chân nhân trên mặt toát ra một tia quỷ dị, thì thào nói:

“Đây là chính ngươi yêu cầu ta đánh nha?” Hải Long vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn, nên không có chú ý đến thần sắc biến hóa của Đạo Minh chân nhân, hơi thiếu kiên nhẫn nói:

“Là ta cho người đánh, mau tới đi”. Đạo Minh chân nhân cười hắc hắc, xòe bàn tay mập ú ra hướng về phía Hải Long. Nhất thời một quang ảnh hình bàn tay màu xanh phiêu phiêu xuất ra, quanh ảnh không ngừng lớn ra trên không trung, khi Hải Long cảnh giác ngẩng đầu lên thì đã đến trước mặt.

“Oanh”

Hải Long toàn thân chấn động kịch liệt, thân thể bị một lực cường đại đánh vào bay ra sau, ngả trực tiếp lên cửa phòng Ma Vân bình, mặt xám mày tro, toàn thân không ngừng đau đớn vô cùng. Lam quang trên người chợt lóe lên, Tinh Lam Khải đã tan biến. Một chưởng này của Đạo Minh mạnh yếu đắn đo vô cùng, để vừa đạt đến khả năng cực hạn của Tinh Lam Khải mà vừa không để nó bị tổn thương
Hải Long đau đớn thở không ra hơi, cả giận nói:

“Tử bàn tử, tại sao lại nặng tay như vậy chứ.” Đạo Minh chân nhân trên cái mặt béo lộ ra vẻ mỉm cười bay xuống bên cạnh Hải Long, oan uổng nói:

“Là ngươi kêu ta thử uy lực của Tinh Lam Khải mà, nếu không dùng chút lực, thì làm sao mà ngươi có thể thừa nhận khả năng của nó chứ?”. Hải Long nghi hoặc nói:

“Thật sao? Chẳng phải ngươi nhân cơ hội sửa ta à.”. Đạo Minh chân nhân vô tội lắc lắc đầu, nói:

“Ta là sư tổ của ngươi, sao lại tùy tiện sửa ngươi chứ? Bất quá, tính theo bối phận, dù ta có sửa ngươi thì cũng không có gì là quá.” Hải Long tức giận nói:

“Ngươi, ngươi là tên tiểu nhân đê tiện.” Đạo Minh cười hắc hắc nói:

“Ta vốn không có sân niệm như vậy, xem ra, không bao lâu nữa, ta có thể tăng tới Đạo Long cảnh giới rồi. Hải Long, ta còn muốn đa tạ ngươi nữa đó. Đừng trừng mắt nhìn ta, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến hai kiện pháp bảo kia sao? Nói cho ta biết vừa rồi bị ta oanh kích cảm giác thế nào. Nói rõ cho ngươi biết luôn, lực đạo vừa rồi ta sử dụng, cho dù là mấy trăm cân nham thạch cũng có thể nát ra thành phấn. Nếu như không có Tinh Làm Khải, chỉ sợ…”

Hải Long tức giận hừ một tiếng, trong lòng hắn cũng biết, cái Tinh Lam Khải mà Đạo Minh cho này đúng là thứ tốt, hơn nữa hiện tại lại bị hai kiện pháp bảo kia hấp dẫn, nên hắn cũng chả buồn so đo với Đạo Minh làm gì. Hồi tưởng lại tình hình vừa rồi, thì thào nói:

“Vừa rồi ngay khi bị ngươi đánh trúng, dường như ta thấy có vô số tinh quang lam kim sắc chớp động, trọn bộ giáp dường như hoàn toàn đem ta bao vậy thành một khối đại quang. Bây giờ tại sao nó lại biến mất.”

Đạo Minh thu hồi vẻ mặt vui cười lại, nói:

“Tuy rằng vừa rồi ta dùng một chưởng này hơi nặng tay, nhưng là để cho ngươi hiểu được năng lượng cực hạn của Tinh Lam khải. Nếu bị lực công kích quá lớn, không chỉ…mà người cũng sẽ chết, ngay cả Tinh Lam Hoàn cũng hóa thành bột phấn. Mà giống như vừa rồi vậy, chính là Tinh Lam Hoàn biến thành áo giáp năng lượng tiêu hao hầu như đã hết, nên áo giáp năng lượng kia mới biến mất. Xuất hiện tình huống như vậy, ít nhất phải mất một ngày, Tinh Lam Hoàn mới có thể hấp thu đủ năng lượng để biến đổi thành trạng thái áo giáp. Cho nên, ngươi không nên ỷ lại quá mức vào nó. Đưa tay trái ra, ta sẽ đem kiện pháp bảo thứ hai cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện