Duy Ngã Độc Tôn
Chương 19: Đột phá
Bên trong phòng nghị sự rộng lớn, không gian trống trải, chỉ còn lại hai người Tần Hoành Viễn cùng Tần Lập. Trên mặt Tần Hoành Viễn lúc này đã khôi phục bình tĩnh, nhưng trong lòng, đối với đứa cháu ngoại cả gan chống đối trực diện, hơn nữa không lưu lại cho lão chút mặt mũi nào này, lại hết sức không bình tĩnh.
Sống đến từng tuổi này rồi, có thể không khoa trương nói một câu: số muối lão nếm qua còn nhiều hơn số gạo mà Tần Lập từng ăn, số cầu lão đi cũng dài hơn nhiều so với tất cả con đường mà Tần Lập đi qua!
Nhưng hôm nay đối mặt với đứa cháu ngoại tư duy nhạy bén bình tĩnh như này, Tần Hoành Viễn lần đầu tiên có cảm giác: mình đã già rồi!
- Tần Lập! Ngươi rất thông minh, phi thường thông minh! Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được dựa thế.
Tần Hoành Viễn khóe môi nhếch lên một chút cười lạnh:
- Nhưng, ngươi có biết hôm nay ngươi cự tuyệt ta sẽ có hậu quả thế nào không? Hoặc là nói, ngươi có thể chịu đựng rất tốt phải không? Một khi thất bại, ngươi sẽ làm thế nào?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Lập không nhìn ra một tia khẩn trương. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên vị trí của trưởng lão Tần gia vừa rồi, một tay chống cằm, nhìn Tần Hoành Viễn ngồi trên cao như trước, nhìn thấy trong mắt lão một chút vẻ lo lắng, cười nói:
- Gia chủ chẳng lẽ cho rằng, ta không làm như vậy, sẽ có kết quả tốt sao? Với suy nghĩ của gia chủ, khẳng định không thể không tưởng tượng ra được về sau huynh đệ Tần Phong và Tần Hổ sẽ đối với ta thế nào chứ?
- Bọn chúng?
Tần Hoành Viễn đương nhiên hiểu được, không cần nói Tần Phong cùng Tần Hổ, chỉ riêng những đệ tử Tần gia khác giờ phút này cũng đều hận Tần Lập thấu xương.
Một đại gia tộc, mấy trăm năm mới xuất hiện một thiên tài, sẽ mang đến cho gia tộc đó bao nhiêu lợi ích, ai cũng hiểu được. Gia tộc cường đại, bọn họ tự nhiên cũng theo đó mà thu được càng nhiều ích lợi hơn nữa, cho nên cho dù là trong lòng có ghen tị, nhưng bọn hắn đều ước gì Tần Phong cùng Tần Hổ có thể càng thiên tài một chút mới tốt! Nhưng hiện tại, thiên tài này rất có thể hủy trong tay Tần Lập, bọn họ sao có thể không hận đây?
Tần Hoành Viễn hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cần lão phu còn sống một ngày, thì không ai có thể động đến ngươi! Đợi đến khi lão phu không còn, bằng vào năng lực của ngươi, còn phải sợ bọn chúng uy hiếp sao?
Tần Lập lắc đầu nói:
- Ta không có tâm pháp nguyên lực cao cấp, càng không có chiến kỹ cao cấp. Hôm nay có thể thắng Tần Phong, bất quá là bởi hắn quá coi thường ta, kinh nghiệm đối địch lại rất kém, ta chỉ là thắng ở may mắn mà thôi. Hôm nay nếu không có người ngăn cản, ta đã sớm chết ở trong tay Tần Hổ, gia tộc này, ta có dũng khí tiếp tục đợi ở đây sao?
Nghe xong lời Tần Lập nói, Tần Hoành Viễn trở nên trầm mặc, lập tức trong lòng cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Hôm nay từ đầu đến cuối, quyền chủ động không ngờ bị đứa nhỏ mười ba tuổi này chặt chẽ nắm trong tay! Toàn bộ Tần gia nhiều người như vậy, nhưng không một ai phát hiện. Hay là nói, cho dù có người phát hiện, cũng căn bản vô lực thay đổi cục diện này!
Tần Hoành Viễn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lập, giờ khắc này lão thậm chí nghĩ tới tương lai, chỉ mong tương lai người này sẽ không trở thành địch nhân của Tần gia.
Thở dài một tiếng, lão khoát tay nói:
- Ngươi cũng đi đi. Thôi được, hôn sự cùng Thượng Quan gia nếu không thành, ngươi hãy dẫn mẫu thân ngươi xa chạy cao bay, không cần trở lại. Về phía Tần Phong cùng Tần Hổ, ta sẽ cảnh cáo bọn chúng không được đụng chạm đến ngươi. Không quản ngươi muốn thừa nhận hay không thừa nhận, cũng hy vọng ngươi có thể nhớ rõ, trong cơ thể của ngươi, có một nửa là máu của Tần gia!
Tần Lập trầm mặc một chút. Hắn biết, lời này của Tần Hoành Viễn, là vì tương lai mà chuẩn bị, gật gật đầu nói:
- Được! Ta nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc cháu, ta tuyệt đối sẽ không làm khó Tần gia!
- Ngươi đi đi.
Tần Hoành Viễn nói xong, lại cảm giác được, mình thật sự đã già rồi, bị một đứa trẻ hơn mười tuổi dùng phương thức dựa thế này, đùa giỡn khiến cho không thể làm gì!
Trưởng tử Vĩnh Chí năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, xem ra, nên cân nhắc để hắn tiếp nhiệm chức vụ gia chủ thôi. Nhìn thân ảnh có chút đơn bạc, chậm rãi đi ra khỏi phòng nghị sự, trong lòng Tần Hoành Viễn tràn đầy tâm sự, thở dài một tiếng.
Trở lại Tử Thần Viên, Tần Lập thấy hai người Tần Tuyết cùng mẫu thân đang đứng ở cửa, vẻ mặt khẩn trương, thấy Tần Lập an toàn trở về, trên mặt đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
- Con trai! Con không sao chứ?
Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Lập, đánh giá từ trên xuống dưới, không ai hiểu Tần Hoành Viễn hơn so với nàng. Làm gia chủ Tần gia, thủ đoạn cực kỳ cường thế, không thể nói lão hoàn toàn không có thân tình. Nhưng trước lợi ích khổng lồ của gia tộc, đối với Tần Hoành Viễn mà nói, thân tình có thể bỏ qua!
Mà Tần Phong lại là thiên tài có hi vọng nhất sẽ dẫn dắt Tần gia lên cao một bước, trong mắt Tần Hoành Viễn lại càng là bảo bối. Hiện giờ tình hình thương thế không rõ, Tần Hoành Viễn sao có thể nuốt cục tức này xuống?
Tần Lập cười nói:
- Mẹ! Con không sao, chỉ hơi mệt một chút, con muốn về nghỉ ngơi trước!
Tần Hàn Nguyệt lúc này mới nhớ tới Tần Tuyết cũng đã nói với mình, Tần Lập cũng bị thương. Sợ Tần Hàn Nguyệt lo lắng, Tần Tuyết cũng không dám nói thật chuyện Tần Lập bị thương thực ra cũng rất nghiêm trọng.
- A! Phải! Phải! Để Tần Tuyết dẫn con đi nghỉ ngơi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối cho con!
- Phu nhân! Người dẫn thiếu gia đi nghỉ ngơi, để cháu đi chuẩn bị cơm tối đi.
Tần Tuyết cười nói.
Tần Hàn Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Vậy được rồi, làm phiền Tần Tuyết cô nương.
- Phu nhân người khách khí quá, đây là chuyện Tần Tuyết nên làm mà.
Tần Lập thấy mẫu thân nhìn bóng dáng Tần Tuyết có chút ngây ra, cười nói:
- Mẹ đang suy nghĩ chuyện gì?
- Một cô nương thật tốt! Đáng tiếc điều kiện nhà ta...là mẹ không tốt...Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Hai mắt Tần Hàn Nguyệt ửng đỏ, thở dài nói.
- Mẹ nói gì thế!
Tần Lập kéo tay Tần Hàn Nguyệt, nhìn vào mắt mẫu thân, nghiêm túc nói:
- Mẹ! Người ta thường nói con không chê mẹ xấu. Trong thâm tâm con, mẫu thân là người vĩ đại nhất trên thế giới này!
Thấy bộ dáng Tần Hàn Nguyệt lã chã muốn khóc, Tần Lập lập tức chuyển đề tài nói:
- Mẹ! Ngài mai, con dự định chuyển ra khỏi Tần gia, thuê một gian phòng, con sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ có sợ phải chịu khổ hay không?
Tần Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, vui mừng nói:
- Đứa ngốc này! Mẹ sao có thể sợ chịu khổ chứ? Yên tâm đi, mẹ không sợ! Mẹ ở đây, còn có mấy chục lượng bạc, nếu ăn uống chi tiêu tiết kiệm, cũng đủ cho chúng ta mua một tiểu viện. Rồi sống một năm sau đó, mẹ có thể làm rất nhiều việc, mẹ có thể thể kiếm tiền nuôi con! Nhiệm vụ của con, chính là tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, chỉ cần thấy con khỏe mạnh vô ưu vô lo lớn lên, mẹ đã rất vui rồi!
Tình mẹ thương con nồng đậm giống như ánh mặt trời vậy, có thể làm dịu vạn vật thiên hạ! Tần Lập yên lặng gật gật đầu, ở trong lòng thề: Từ nay về sau, tuyệt sẽ không để mẫu thân phải chịu bất cứ ủy khuất nào nữa!
Sau khi Tần Lập trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống. Trong quá trình vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, vốn kinh mạch mình thập phần chật hẹp, không ngờ sau một phen chiến đấu hôm nay, hơi mở rộng một chút! Thế cho nên tốc độ tu luyện của hắn cũng theo đó tăng lên không ít.
Trong đan điền, Tần Lập lại ngạc nhiên vui mừng không thôi, không biết từ khi nào, nơi đó lại xuất hiện một khối khí màu trắng ngà hỗn độn to bằng hạt đậu!
Căn cứ Thiên Nguyên Đại Lục lưu truyền, khối khí này cung cấp ra năng lượng, tên là nguyên lực!
Tâm niệm Tần Lập vừa động, khối khí chỉ to bằng hạt đậu kia chợt xao động lên, một cỗ lực lượng tràn đầy, nháy mắt tràn ngập toàn bộ trên dưới người Tần Lập, thân thể dường như cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang thoáng hiện ở trong mắt.
Tần Lập mở bàn tay ra, sau đó nắm tay lại, trên mặt lộ ra tươi cười. Tuy rằng còn chưa trải qua thử nghiệm, nhưng Tần Lập biết rõ, chính mình rốt cục đã đột phá nhất trọng nguyên lực, tiến vào trọng thứ hai!
Đối với người khác mà nói, điều này không đáng kể chút nào, nhất là đối với thiên tài giống như Tần Phong, lại đạt tới ngũ trọng nguyên lực khiến cho người ta sợ hãi! Nhưng đối với riêng Tần Lập mà nói, đây quả thực chính là một đột phá vô cùng lớn!
Phải biết rằng, Tần Phong tu luyện, đó là tâm pháp nguyên lực cao cấp nhất Tần gia! Hay nói một cách khác, Tần Phong ngay từ nhỏ đã được sự dạy dỗ tốt nhất, ở trong một trường cao cấp nhất, mà Tần Lập thì chưa từng tiến vào bất cứ học viện nào, lại cũng chưa từng xem qua một quyển sách nào, sau đó ở trong một cuộc thi, giao ra kết quả bài thi càng hoàn mỹ hơn so với Tần Phong. Loại chuyện này ở trong mắt mọi người, căn bản là khó tin!
Tiên Thiên Tử Khí Quyết! Khẳng định là nó! Cho dù Tần Lập định lực mười phần, giờ phút này cũng không kìm nổi tâm tình lay động. Hắn không biết một thiên tài như Tần Phong đột phá nhị trọng nguyên lực cần bao lâu thời gian, nhưng có thể khẳng định đó là, tuyệt đối không thể là một ngày!
Nghĩ vậy, khóe miệng Tần Lập hiện ra một tia cười lạnh: các vị thiên tài, hy vọng các ngươi đừng trêu chọc ta.
Sống đến từng tuổi này rồi, có thể không khoa trương nói một câu: số muối lão nếm qua còn nhiều hơn số gạo mà Tần Lập từng ăn, số cầu lão đi cũng dài hơn nhiều so với tất cả con đường mà Tần Lập đi qua!
Nhưng hôm nay đối mặt với đứa cháu ngoại tư duy nhạy bén bình tĩnh như này, Tần Hoành Viễn lần đầu tiên có cảm giác: mình đã già rồi!
- Tần Lập! Ngươi rất thông minh, phi thường thông minh! Không nghĩ tới tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được dựa thế.
Tần Hoành Viễn khóe môi nhếch lên một chút cười lạnh:
- Nhưng, ngươi có biết hôm nay ngươi cự tuyệt ta sẽ có hậu quả thế nào không? Hoặc là nói, ngươi có thể chịu đựng rất tốt phải không? Một khi thất bại, ngươi sẽ làm thế nào?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Lập không nhìn ra một tia khẩn trương. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn trên vị trí của trưởng lão Tần gia vừa rồi, một tay chống cằm, nhìn Tần Hoành Viễn ngồi trên cao như trước, nhìn thấy trong mắt lão một chút vẻ lo lắng, cười nói:
- Gia chủ chẳng lẽ cho rằng, ta không làm như vậy, sẽ có kết quả tốt sao? Với suy nghĩ của gia chủ, khẳng định không thể không tưởng tượng ra được về sau huynh đệ Tần Phong và Tần Hổ sẽ đối với ta thế nào chứ?
- Bọn chúng?
Tần Hoành Viễn đương nhiên hiểu được, không cần nói Tần Phong cùng Tần Hổ, chỉ riêng những đệ tử Tần gia khác giờ phút này cũng đều hận Tần Lập thấu xương.
Một đại gia tộc, mấy trăm năm mới xuất hiện một thiên tài, sẽ mang đến cho gia tộc đó bao nhiêu lợi ích, ai cũng hiểu được. Gia tộc cường đại, bọn họ tự nhiên cũng theo đó mà thu được càng nhiều ích lợi hơn nữa, cho nên cho dù là trong lòng có ghen tị, nhưng bọn hắn đều ước gì Tần Phong cùng Tần Hổ có thể càng thiên tài một chút mới tốt! Nhưng hiện tại, thiên tài này rất có thể hủy trong tay Tần Lập, bọn họ sao có thể không hận đây?
Tần Hoành Viễn hừ lạnh một tiếng:
- Chỉ cần lão phu còn sống một ngày, thì không ai có thể động đến ngươi! Đợi đến khi lão phu không còn, bằng vào năng lực của ngươi, còn phải sợ bọn chúng uy hiếp sao?
Tần Lập lắc đầu nói:
- Ta không có tâm pháp nguyên lực cao cấp, càng không có chiến kỹ cao cấp. Hôm nay có thể thắng Tần Phong, bất quá là bởi hắn quá coi thường ta, kinh nghiệm đối địch lại rất kém, ta chỉ là thắng ở may mắn mà thôi. Hôm nay nếu không có người ngăn cản, ta đã sớm chết ở trong tay Tần Hổ, gia tộc này, ta có dũng khí tiếp tục đợi ở đây sao?
Nghe xong lời Tần Lập nói, Tần Hoành Viễn trở nên trầm mặc, lập tức trong lòng cả kinh, đột nhiên tỉnh ngộ lại. Hôm nay từ đầu đến cuối, quyền chủ động không ngờ bị đứa nhỏ mười ba tuổi này chặt chẽ nắm trong tay! Toàn bộ Tần gia nhiều người như vậy, nhưng không một ai phát hiện. Hay là nói, cho dù có người phát hiện, cũng căn bản vô lực thay đổi cục diện này!
Tần Hoành Viễn ánh mắt phức tạp nhìn Tần Lập, giờ khắc này lão thậm chí nghĩ tới tương lai, chỉ mong tương lai người này sẽ không trở thành địch nhân của Tần gia.
Thở dài một tiếng, lão khoát tay nói:
- Ngươi cũng đi đi. Thôi được, hôn sự cùng Thượng Quan gia nếu không thành, ngươi hãy dẫn mẫu thân ngươi xa chạy cao bay, không cần trở lại. Về phía Tần Phong cùng Tần Hổ, ta sẽ cảnh cáo bọn chúng không được đụng chạm đến ngươi. Không quản ngươi muốn thừa nhận hay không thừa nhận, cũng hy vọng ngươi có thể nhớ rõ, trong cơ thể của ngươi, có một nửa là máu của Tần gia!
Tần Lập trầm mặc một chút. Hắn biết, lời này của Tần Hoành Viễn, là vì tương lai mà chuẩn bị, gật gật đầu nói:
- Được! Ta nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ không đến trêu chọc cháu, ta tuyệt đối sẽ không làm khó Tần gia!
- Ngươi đi đi.
Tần Hoành Viễn nói xong, lại cảm giác được, mình thật sự đã già rồi, bị một đứa trẻ hơn mười tuổi dùng phương thức dựa thế này, đùa giỡn khiến cho không thể làm gì!
Trưởng tử Vĩnh Chí năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, xem ra, nên cân nhắc để hắn tiếp nhiệm chức vụ gia chủ thôi. Nhìn thân ảnh có chút đơn bạc, chậm rãi đi ra khỏi phòng nghị sự, trong lòng Tần Hoành Viễn tràn đầy tâm sự, thở dài một tiếng.
Trở lại Tử Thần Viên, Tần Lập thấy hai người Tần Tuyết cùng mẫu thân đang đứng ở cửa, vẻ mặt khẩn trương, thấy Tần Lập an toàn trở về, trên mặt đều lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng.
- Con trai! Con không sao chứ?
Tần Hàn Nguyệt kéo tay Tần Lập, đánh giá từ trên xuống dưới, không ai hiểu Tần Hoành Viễn hơn so với nàng. Làm gia chủ Tần gia, thủ đoạn cực kỳ cường thế, không thể nói lão hoàn toàn không có thân tình. Nhưng trước lợi ích khổng lồ của gia tộc, đối với Tần Hoành Viễn mà nói, thân tình có thể bỏ qua!
Mà Tần Phong lại là thiên tài có hi vọng nhất sẽ dẫn dắt Tần gia lên cao một bước, trong mắt Tần Hoành Viễn lại càng là bảo bối. Hiện giờ tình hình thương thế không rõ, Tần Hoành Viễn sao có thể nuốt cục tức này xuống?
Tần Lập cười nói:
- Mẹ! Con không sao, chỉ hơi mệt một chút, con muốn về nghỉ ngơi trước!
Tần Hàn Nguyệt lúc này mới nhớ tới Tần Tuyết cũng đã nói với mình, Tần Lập cũng bị thương. Sợ Tần Hàn Nguyệt lo lắng, Tần Tuyết cũng không dám nói thật chuyện Tần Lập bị thương thực ra cũng rất nghiêm trọng.
- A! Phải! Phải! Để Tần Tuyết dẫn con đi nghỉ ngơi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối cho con!
- Phu nhân! Người dẫn thiếu gia đi nghỉ ngơi, để cháu đi chuẩn bị cơm tối đi.
Tần Tuyết cười nói.
Tần Hàn Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Vậy được rồi, làm phiền Tần Tuyết cô nương.
- Phu nhân người khách khí quá, đây là chuyện Tần Tuyết nên làm mà.
Tần Lập thấy mẫu thân nhìn bóng dáng Tần Tuyết có chút ngây ra, cười nói:
- Mẹ đang suy nghĩ chuyện gì?
- Một cô nương thật tốt! Đáng tiếc điều kiện nhà ta...là mẹ không tốt...Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Hai mắt Tần Hàn Nguyệt ửng đỏ, thở dài nói.
- Mẹ nói gì thế!
Tần Lập kéo tay Tần Hàn Nguyệt, nhìn vào mắt mẫu thân, nghiêm túc nói:
- Mẹ! Người ta thường nói con không chê mẹ xấu. Trong thâm tâm con, mẫu thân là người vĩ đại nhất trên thế giới này!
Thấy bộ dáng Tần Hàn Nguyệt lã chã muốn khóc, Tần Lập lập tức chuyển đề tài nói:
- Mẹ! Ngài mai, con dự định chuyển ra khỏi Tần gia, thuê một gian phòng, con sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ có sợ phải chịu khổ hay không?
Tần Hàn Nguyệt hít một hơi thật sâu, vui mừng nói:
- Đứa ngốc này! Mẹ sao có thể sợ chịu khổ chứ? Yên tâm đi, mẹ không sợ! Mẹ ở đây, còn có mấy chục lượng bạc, nếu ăn uống chi tiêu tiết kiệm, cũng đủ cho chúng ta mua một tiểu viện. Rồi sống một năm sau đó, mẹ có thể làm rất nhiều việc, mẹ có thể thể kiếm tiền nuôi con! Nhiệm vụ của con, chính là tiếp tục trưởng thành khỏe mạnh, chỉ cần thấy con khỏe mạnh vô ưu vô lo lớn lên, mẹ đã rất vui rồi!
Tình mẹ thương con nồng đậm giống như ánh mặt trời vậy, có thể làm dịu vạn vật thiên hạ! Tần Lập yên lặng gật gật đầu, ở trong lòng thề: Từ nay về sau, tuyệt sẽ không để mẫu thân phải chịu bất cứ ủy khuất nào nữa!
Sau khi Tần Lập trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống. Trong quá trình vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, vốn kinh mạch mình thập phần chật hẹp, không ngờ sau một phen chiến đấu hôm nay, hơi mở rộng một chút! Thế cho nên tốc độ tu luyện của hắn cũng theo đó tăng lên không ít.
Trong đan điền, Tần Lập lại ngạc nhiên vui mừng không thôi, không biết từ khi nào, nơi đó lại xuất hiện một khối khí màu trắng ngà hỗn độn to bằng hạt đậu!
Căn cứ Thiên Nguyên Đại Lục lưu truyền, khối khí này cung cấp ra năng lượng, tên là nguyên lực!
Tâm niệm Tần Lập vừa động, khối khí chỉ to bằng hạt đậu kia chợt xao động lên, một cỗ lực lượng tràn đầy, nháy mắt tràn ngập toàn bộ trên dưới người Tần Lập, thân thể dường như cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng, mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang thoáng hiện ở trong mắt.
Tần Lập mở bàn tay ra, sau đó nắm tay lại, trên mặt lộ ra tươi cười. Tuy rằng còn chưa trải qua thử nghiệm, nhưng Tần Lập biết rõ, chính mình rốt cục đã đột phá nhất trọng nguyên lực, tiến vào trọng thứ hai!
Đối với người khác mà nói, điều này không đáng kể chút nào, nhất là đối với thiên tài giống như Tần Phong, lại đạt tới ngũ trọng nguyên lực khiến cho người ta sợ hãi! Nhưng đối với riêng Tần Lập mà nói, đây quả thực chính là một đột phá vô cùng lớn!
Phải biết rằng, Tần Phong tu luyện, đó là tâm pháp nguyên lực cao cấp nhất Tần gia! Hay nói một cách khác, Tần Phong ngay từ nhỏ đã được sự dạy dỗ tốt nhất, ở trong một trường cao cấp nhất, mà Tần Lập thì chưa từng tiến vào bất cứ học viện nào, lại cũng chưa từng xem qua một quyển sách nào, sau đó ở trong một cuộc thi, giao ra kết quả bài thi càng hoàn mỹ hơn so với Tần Phong. Loại chuyện này ở trong mắt mọi người, căn bản là khó tin!
Tiên Thiên Tử Khí Quyết! Khẳng định là nó! Cho dù Tần Lập định lực mười phần, giờ phút này cũng không kìm nổi tâm tình lay động. Hắn không biết một thiên tài như Tần Phong đột phá nhị trọng nguyên lực cần bao lâu thời gian, nhưng có thể khẳng định đó là, tuyệt đối không thể là một ngày!
Nghĩ vậy, khóe miệng Tần Lập hiện ra một tia cười lạnh: các vị thiên tài, hy vọng các ngươi đừng trêu chọc ta.
Bình luận truyện