Duy Ngã Độc Tôn
Chương 46: Tập kích đêm!
Sao lại thế này? Trong đầu hai người gần như cùng một lúc nảy sinh ra ý niệm như vậy.
- Cô cảm giác được cái gì?
Tần Lập nhìn Thượng Quan Thi Vũ hỏi.
- Ngươi nói trước đi!
- Ái chà...được rồi! Ta ở bên cạnh cô, tốc độ tu luyện của ta nhanh một cách khác thường!
Tần Lập thành thật trả lời.
Cũng không nghĩ tới câu trả lời của hắn, Thượng Quan Thi Vũ hiểu lầm, làn da màu làm sau tấm khăn che mặt tầng tầng đỏ ửng, trong lòng thầm phun ra một tiếng:
- Đồ xấu xa!
- Còn cô có cảm giác gì?
Tần Lập nghi hoặc trong lòng, thấy Thượng Quan Thi Vũ không nói lời nào, liền hỏi thẳng.
- Không nói cho ngươi biết!
Thượng Quan Thi Vũ nói xong, xoay mình chạy đi.
Tuy nhiên hai ngày kế tiếp, Tần Lập vẫn gặp Thượng Quan Thi Vũ. Với hắn mà nói, dù Thượng Quan Thi Vũ có thông minh mấy đi nữa, cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, chỉ cần da mặt hắn dày một chút, nàng liền không có biện pháp.
Trên thực tế đúng như thế, Thượng Quan Thi Vũ né tránh vài lần không xong, cũng đành phải để mặc cho Tần Lập đứng sát bên mình. Tuy nhiên cũng may là hắn không có hành động vượt giới hạn gì.
Điều này làm cho Thượng Quan Thi Vũ là một cô gái mới lớn, thở phào một cái. Nếu hắn thật sự động tay động chân, cho dù hắn là vị hôn phu của mình, vậy cũng cương quyết không cho phép!
Tần Lập ở Thượng Quan gia hai ba ngày, mỗi ngày cùng Thượng Quan Thi Vũ gặp mặt hơn nửa canh giờ. Hai người gần như không có trao đổi điều gì, Thượng Quan Thi Vũ cho cá ăn, Tần Lập tu luyện. Thời gian chỉ ngắn ngủn mấy ngày này, không ngờ thực lực Tần Lập lại lần nữa có dấu hiệu đột phá! Tuy rằng không có qua thử nghiệm, nhưng trong lòng Tần Lập biết rõ, hiện tại bản thân mình đã đạt tời Huyền cấp bậc sáu trạng thái đỉnh phong, rất nhanh sẽ có thể đột phá đến bậc bảy, đạt tới thực lực bằng A Hổ!
Loại tốc độ tu luyện này, nếu ở trong mắt võ giả tầm thường là nhanh không thể tưởng tượng. Cho dù là thiên tài như Tần Phong, cũng không thể tin được trên đời này còn có võ giả yêu nghiệt như thế.
Kì thật nghĩ lại, cũng sẽ không có gì khó hiểu: thân thể trước đây Tần Lập tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở, vốn không phải vật phàm, chỉ có điều người đời ngu muội, căn bản không biết chỗ lợi ích của nó. Tu luyện mười năm căn cơ, tiện nghi lại dành cho Tần Lập xuyên tới đây hưởng. Sau đó là Tiên Thiên Tử Khí Quyết, la lão đạo sĩ nuôi dưỡng Tần Lập, đã kết hợp tất ca bản thảo bản lĩnh cùng công pháp nổi danh trong đạo giáo, cùng kết hợp với tâm đắc suốt đời tìm hiểu thiên đạo của lão sáng chế thiên công pháp này, như vậy sao có thể là vật tầm thường chứ?
Công pháp Duy Ngã Độc Tôn, ở thời đại cổ chính là một trong những công pháp thuộc vào loại cao nhất, chỉ có điều yêu cầu của nó rất cao, người bình thường căn bản không thể tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn. Không biết Thiên Huyền đan kia cần các tài liệu gì, nhưng khảng định là tuyệt thế quý hiếm thậm chí có thể là độc nhất vô nhị! Nếu như chỉ đơn giản liền có thể thu được, liền có thể luyện thành, vậy thì võ giả của thời đại thượng cổ kia cùng thời hiện tại qua tám ngàn năm đã chật đất, cũng căn bản là sẽ không thể sinh sản ra được nữa rồi!
Cho nên nói, qua rất nhiều điều bất ngờ cùng trung hợp va chạm vào nhau, sau đó thai nghén sinh ra một tên cực kì biến thái như Tần Lập. Tuy rằng công pháp này sau khi tu luyện tới Địa cấp, tiến triển sẽ chậm lại, nhưng thực tế là võ giả Địa cấp, bản thân mình cũng đã là nhân vật thượng tầng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của đại lục này! Một thiếu niên còn vị thành niên, tu luyện đến cảnh giới Địa cấp, so ra còn có chuyện gì kinh người hơn thế chứ?
Mỗi ngày Tần Lập đều chăm chỉ tu luyện một lần chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, dùng chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn dung hợp tất cả mọi võ học sở trường của mình ở kiếp trước, rốt cục trở thành công pháp thuộc về một mình Tần Lập, độc nhất vô nhị, Duy Ngã Độc Tôn!
Chuyện này nói đến thực đơn giản, trên thực tế Tần Lập kết hợp kinh nghiệm võ học hai mươi năm ở kiếp trước cùng với bộ thân thể có căn cơ tuyệt hảo của mình hiện nay, ở trước mặt Tần Lập xuất hiện một cái thiên địa mới tinh!
Tầm nhìn của hắn, đã không hề bị giới hạn như loại sở trường riêng biệt trong quá khứ. Chỗ lợi hại nhất của công pháp Duy Ngã Độc Tôn, chính là loại năng lực có thể dung hợp sở trường của mọi nhà để mình sử dụng!
Võ công cũng tốt, chiến kĩ cũng tốt, càng là thứ cao cấp, càng có tính chất độc đáo, thì sau khi trải qua công pháp Duy Ngã Độc Tôn dung hợp, không ngờ lại có thể xâu chuỗi toàn bộ vào cùng nhau! Khi thi triển ra, uy lực so với lúc trước không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần!
Cho nên nói, lần này cùng A Hổ bọn họ mạo hiểm tiến vào rừng, nhìn như không có thu hoạch gì nhiều lắm, nhưng trên thực tế đối với Tần Lập mà nói, thu hoạch quá lớn!
Hơn nữa, khi Tần Lập cầm tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt vào tay mẫu thân, hắn cảm giác được trong ánh mắt mẫu thân vui mừng khôn xiết.
Đối với một người mẹ mà nói, tiền tài, vĩnh viễn đều không trọng yếu bằng tiền đồ của đứa con mình! Vì tiền tài, nàng vĩnh viễn sẽ không cúi thấp cái đầu cao ngạo, nhưng vì tương lai con mình, nàng lại nguyện ý trả giá hết thảy bằng mọi giá có thể!
- Nương nhận lấy đi! Đây chính là khoản tiền đầu tiên con của người tự mình kiếm được! Tần Lập cười tủm tỉm nhìn ánh mắt mẫu thân có chút dại ra, trong lòng hắn chua xót, nhiều thêm là một tự hào: rốt cục, ta có thể kiếm ra tiền nuôi gia đình rồi!
Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn lướt qua con số trên ngân phiếu, nàng bị dọa cho hoảng sợ, kinh hô một tiếng:
- Như thế nào nhiều như vậy?
Tần Lập kể lại quá trình săn bắt Thiết Giáp Ngạc, hai nữ nhân chưa bao giờ tiến vào rừng sâu như si như dại lắng nghe kể. Đương nhiên, chuyện Lục Nhung Miêu kia, Tần Lập hoàn toàn không đề cập tới.
Tần Tuyết nghe xong, một lúc sau còn chưa hết bàng hoàng nói:
- Không nghĩ tới đi mạo hiểm tốt như vậy, câu cá cũng có thể câu được một vạn lượng bạc! Lần sau ta cũng phải đi!
- Tỉ ngoan ngoãn ở nhà đi, linht hú hung mãnh trong núi sâu rừng thẳm đó cũng không phải để bài trí!
Tần Lập nhìn lướt qua Tần Tuyết đầy vẻ hưng phấn, dội một gáo nước lã.
- Hừ! Ta là tỉ tỉ ngươi. Ngươi ngược lại muốn giáo huấn ta ư!
Tần Tuyết không một chút khách khí vỗ trên đầu Tần Lập.
Tần Hàn Nguyệt ở một bên nhìn thấy tủm tỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Tần Tuyết chung quy là bản tính cô gái trẻ, cho dù mấy năm nay bị tẩy não, nhưng từ khi theo Tần Hàn Nguyệt, không bao lâu liền khôi phục lại tính tình trong sáng.
- Đúng rồi! Tây Qua thế nào?
Tần Lập nghĩ đến tên tiểu tử kia, cười hỏi.
- Xú tiểu tử đó? Mỗi ngày đều bận bịu chiếm lĩnh địa bản! Ta hiện giờ quả thật có chút do dự, thu nhận hắn là đúng hay sai. Tiểu tử này trời sinh không phải là một tên an phận!
Nhắc tới Tây Qua, Tần Tuyết dường như có chút kiêu ngạo, lại có chút phiền não.
Tần Lập cười, nói:
- Tính tình con nít! Cứ theo hắn đi là được.
Buổi tối theo thường lệ Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết làm một bữa tối có hơi thịnh soạn. Tần Lập ăn xong, trở lại phòng, vừa mới nhập định, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác báo động: một khí tức có phần quen thuộc, đang tiến gần tới nơi này. Tần Lập mở hai mắt, trong mắt hiện lên tia lạnh giá.
Theo thực lực của hắn tăng cao, linh thức càng ngày càng mạnh hơn lên. Như trước kia Tần Lập có thể cảm ứng được mọi sự vật trong phạm vi ba mươi thước, mà hiện tại, trong phạm vi sáu mươi thước gần như không thoát khỏi cảm ứng của hắn.
- Tần Thập Tam sao? Không ngờ ngươi còn tới đây!" Trong lòng Tần Lập bùng lên cơn phẫn nộ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết: cái gì gọi là " Kẻ sĩ cách ba ngày nên nhìn với cặp mắt khác!
Tuy rằng dựa theo thực lực mà nói, Tần Lập khảng định không phải là đối thủ của Tần Thập Tam, nhưng Tần Lập có con bài lớn nhất chưa lật. Đó là Tần Thập Tam căn bản không biết hắn đã đột phá đến thực lực Huyền cấp!
Có chút phiền phức bên mình, còn không bằng giải quyết cho xong càng sớm càng tốt!
Nghĩ đến mình rời khỏi Tần gia, dọn đến căn nhà nhỏ cũ nát này, vẫn còn bị Tần Thập Tam một lần tìm đến đánh đập làm nhục, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, liền bắt đầu xao động lên.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Nghe tiếng hô hấp cực nhẹ bên ngoài, Tần Lập nằm trên giường, phát ra tiếng hít thở kéo dài đều đều, nghe ra, giống như tiếng ngáy trong giấc ngủ say.
Cửa sổ gỗ phát ra một tiếng động nhỏ, giống như một luồng gió mạnh thổi ập vào nó, lập tức hóa thành một đống bột phấn! Tần Lập không kìm nổi kinh hãi, đây là thực lực của cường giả Địa cấp à, quả nhiên rất mạnh!
Một thân ảnh, nhẹ nhàng nhảy vào, bước vài bước tới giường Tần Lập, nhìn Tần Lập "ngủ say", không kìm nổi phát ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ:
- Nếu không có đại gia dặn dò không được giết ngươi, cái mạng đê tiện của ngươi này, Thập Tam gia đã sớm lấy đi rồi! Hừ!
Tần Thập Tam vốn tất có tin tưởng với thủ đoạn của mình, nhưng không biết tiểu tử Tần Lập kia làm thế nào đề kháng được như vậy, chỉ vài ngày sau không ngờ liền đi theo một đoàn mạo hiểm vào núi! Mà còn chọc phải một cái tổ ong thật lớn, nếu không có lão già Thượng Quan Thiết vô cùng cường thế kia, chỉ sợ Tần gia cũng nhất định bị liên lụy.
Mười ba năm trước đây vì tên con hoang này, Tần gia đã lỡ mất cơ hội trở thành hoàng thân quốc thích; mười ba năm sau, lại là vì hắn, thiếu chút nữa đắc tội với đại thái giám Lý công công có quyền thế cực lớn ở đại nội hoàng cung! Cho nên, Tần gia từ trên xuống dưới đối với thằng con hoang đáng xấu hổ Tần Lập này, đều vô cùng căm ghét.
Tần Thập Tam hôm này lại đây, mục đích rất đơn giản, hoàn toàn phá đi chỗ yếu huyệt trên người Tần Lập, để hắn biến thành một phế nhân, miễn cho hắn lại gây nên họa hoạn gì nữa. Đây vốn là câu nói của đại gia. Tần Thập Tam là một cường giả Địa cấp, tuy rằng không nguyện ý làm chuyện nhỏ mọn này, nhưng mệnh lệnh khó cãi. Hơn nữa, trong cốt tủy của hắn vốn chính là người ưa thích làm nhục kẻ yếu! Cái gì phong phạm cường giả, ở trong mắt Tần Thập Tam, xin lổi đều là thứ "chó má"!
- Tiểu tử! Đừng trách ta...
- Yên tâm! Ta không trách ngươi, nhưng ngươi cũng đừng trách ta!
Một thanh âm thiếu niên trầm thấp vang lên hết sức đột ngột. Đồng thời, Tần Thập Tam cảm giác được dưới bụng mình truyền lên một cơn đau đớn kịch liệt. Hắn không kỉm nổi phát ra một tiếng kêu trầm thấp thảm thiết.
- Ngươi dám đánh lừa ta!
Tần Thập Tam vừa sợ vừa giận, vung tay hung hăng bổ một chưởng về phía Tần Lập. Đao Phong Chưởng Pháp của Tần gia, từ lâu đã được Tần Thập Tam tu luyện đến tầng cao nhất, một chưởng này bổ xuống, có thể trực tiếp cắt người ta thành hai đoạn!
Tần Lập vừa mới nện một quyền vào bụng Tần Thập Tam, ngay sau đó đã sớm co chân lại, trong giây lát dồn sức duỗi thẳng chân ra, hung hăng đá một cước vào ngay hạ bộ Thần Thập Tam.
- Làm thái giám đi!
Tần Lập tức giận quát
- Cô cảm giác được cái gì?
Tần Lập nhìn Thượng Quan Thi Vũ hỏi.
- Ngươi nói trước đi!
- Ái chà...được rồi! Ta ở bên cạnh cô, tốc độ tu luyện của ta nhanh một cách khác thường!
Tần Lập thành thật trả lời.
Cũng không nghĩ tới câu trả lời của hắn, Thượng Quan Thi Vũ hiểu lầm, làn da màu làm sau tấm khăn che mặt tầng tầng đỏ ửng, trong lòng thầm phun ra một tiếng:
- Đồ xấu xa!
- Còn cô có cảm giác gì?
Tần Lập nghi hoặc trong lòng, thấy Thượng Quan Thi Vũ không nói lời nào, liền hỏi thẳng.
- Không nói cho ngươi biết!
Thượng Quan Thi Vũ nói xong, xoay mình chạy đi.
Tuy nhiên hai ngày kế tiếp, Tần Lập vẫn gặp Thượng Quan Thi Vũ. Với hắn mà nói, dù Thượng Quan Thi Vũ có thông minh mấy đi nữa, cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, chỉ cần da mặt hắn dày một chút, nàng liền không có biện pháp.
Trên thực tế đúng như thế, Thượng Quan Thi Vũ né tránh vài lần không xong, cũng đành phải để mặc cho Tần Lập đứng sát bên mình. Tuy nhiên cũng may là hắn không có hành động vượt giới hạn gì.
Điều này làm cho Thượng Quan Thi Vũ là một cô gái mới lớn, thở phào một cái. Nếu hắn thật sự động tay động chân, cho dù hắn là vị hôn phu của mình, vậy cũng cương quyết không cho phép!
Tần Lập ở Thượng Quan gia hai ba ngày, mỗi ngày cùng Thượng Quan Thi Vũ gặp mặt hơn nửa canh giờ. Hai người gần như không có trao đổi điều gì, Thượng Quan Thi Vũ cho cá ăn, Tần Lập tu luyện. Thời gian chỉ ngắn ngủn mấy ngày này, không ngờ thực lực Tần Lập lại lần nữa có dấu hiệu đột phá! Tuy rằng không có qua thử nghiệm, nhưng trong lòng Tần Lập biết rõ, hiện tại bản thân mình đã đạt tời Huyền cấp bậc sáu trạng thái đỉnh phong, rất nhanh sẽ có thể đột phá đến bậc bảy, đạt tới thực lực bằng A Hổ!
Loại tốc độ tu luyện này, nếu ở trong mắt võ giả tầm thường là nhanh không thể tưởng tượng. Cho dù là thiên tài như Tần Phong, cũng không thể tin được trên đời này còn có võ giả yêu nghiệt như thế.
Kì thật nghĩ lại, cũng sẽ không có gì khó hiểu: thân thể trước đây Tần Lập tu luyện Yếu Quyết Cơ Sở, vốn không phải vật phàm, chỉ có điều người đời ngu muội, căn bản không biết chỗ lợi ích của nó. Tu luyện mười năm căn cơ, tiện nghi lại dành cho Tần Lập xuyên tới đây hưởng. Sau đó là Tiên Thiên Tử Khí Quyết, la lão đạo sĩ nuôi dưỡng Tần Lập, đã kết hợp tất ca bản thảo bản lĩnh cùng công pháp nổi danh trong đạo giáo, cùng kết hợp với tâm đắc suốt đời tìm hiểu thiên đạo của lão sáng chế thiên công pháp này, như vậy sao có thể là vật tầm thường chứ?
Công pháp Duy Ngã Độc Tôn, ở thời đại cổ chính là một trong những công pháp thuộc vào loại cao nhất, chỉ có điều yêu cầu của nó rất cao, người bình thường căn bản không thể tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn. Không biết Thiên Huyền đan kia cần các tài liệu gì, nhưng khảng định là tuyệt thế quý hiếm thậm chí có thể là độc nhất vô nhị! Nếu như chỉ đơn giản liền có thể thu được, liền có thể luyện thành, vậy thì võ giả của thời đại thượng cổ kia cùng thời hiện tại qua tám ngàn năm đã chật đất, cũng căn bản là sẽ không thể sinh sản ra được nữa rồi!
Cho nên nói, qua rất nhiều điều bất ngờ cùng trung hợp va chạm vào nhau, sau đó thai nghén sinh ra một tên cực kì biến thái như Tần Lập. Tuy rằng công pháp này sau khi tu luyện tới Địa cấp, tiến triển sẽ chậm lại, nhưng thực tế là võ giả Địa cấp, bản thân mình cũng đã là nhân vật thượng tầng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của đại lục này! Một thiếu niên còn vị thành niên, tu luyện đến cảnh giới Địa cấp, so ra còn có chuyện gì kinh người hơn thế chứ?
Mỗi ngày Tần Lập đều chăm chỉ tu luyện một lần chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, dùng chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn dung hợp tất cả mọi võ học sở trường của mình ở kiếp trước, rốt cục trở thành công pháp thuộc về một mình Tần Lập, độc nhất vô nhị, Duy Ngã Độc Tôn!
Chuyện này nói đến thực đơn giản, trên thực tế Tần Lập kết hợp kinh nghiệm võ học hai mươi năm ở kiếp trước cùng với bộ thân thể có căn cơ tuyệt hảo của mình hiện nay, ở trước mặt Tần Lập xuất hiện một cái thiên địa mới tinh!
Tầm nhìn của hắn, đã không hề bị giới hạn như loại sở trường riêng biệt trong quá khứ. Chỗ lợi hại nhất của công pháp Duy Ngã Độc Tôn, chính là loại năng lực có thể dung hợp sở trường của mọi nhà để mình sử dụng!
Võ công cũng tốt, chiến kĩ cũng tốt, càng là thứ cao cấp, càng có tính chất độc đáo, thì sau khi trải qua công pháp Duy Ngã Độc Tôn dung hợp, không ngờ lại có thể xâu chuỗi toàn bộ vào cùng nhau! Khi thi triển ra, uy lực so với lúc trước không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần!
Cho nên nói, lần này cùng A Hổ bọn họ mạo hiểm tiến vào rừng, nhìn như không có thu hoạch gì nhiều lắm, nhưng trên thực tế đối với Tần Lập mà nói, thu hoạch quá lớn!
Hơn nữa, khi Tần Lập cầm tờ ngân phiếu một vạn lượng đặt vào tay mẫu thân, hắn cảm giác được trong ánh mắt mẫu thân vui mừng khôn xiết.
Đối với một người mẹ mà nói, tiền tài, vĩnh viễn đều không trọng yếu bằng tiền đồ của đứa con mình! Vì tiền tài, nàng vĩnh viễn sẽ không cúi thấp cái đầu cao ngạo, nhưng vì tương lai con mình, nàng lại nguyện ý trả giá hết thảy bằng mọi giá có thể!
- Nương nhận lấy đi! Đây chính là khoản tiền đầu tiên con của người tự mình kiếm được! Tần Lập cười tủm tỉm nhìn ánh mắt mẫu thân có chút dại ra, trong lòng hắn chua xót, nhiều thêm là một tự hào: rốt cục, ta có thể kiếm ra tiền nuôi gia đình rồi!
Tần Tuyết nghiêng đầu nhìn lướt qua con số trên ngân phiếu, nàng bị dọa cho hoảng sợ, kinh hô một tiếng:
- Như thế nào nhiều như vậy?
Tần Lập kể lại quá trình săn bắt Thiết Giáp Ngạc, hai nữ nhân chưa bao giờ tiến vào rừng sâu như si như dại lắng nghe kể. Đương nhiên, chuyện Lục Nhung Miêu kia, Tần Lập hoàn toàn không đề cập tới.
Tần Tuyết nghe xong, một lúc sau còn chưa hết bàng hoàng nói:
- Không nghĩ tới đi mạo hiểm tốt như vậy, câu cá cũng có thể câu được một vạn lượng bạc! Lần sau ta cũng phải đi!
- Tỉ ngoan ngoãn ở nhà đi, linht hú hung mãnh trong núi sâu rừng thẳm đó cũng không phải để bài trí!
Tần Lập nhìn lướt qua Tần Tuyết đầy vẻ hưng phấn, dội một gáo nước lã.
- Hừ! Ta là tỉ tỉ ngươi. Ngươi ngược lại muốn giáo huấn ta ư!
Tần Tuyết không một chút khách khí vỗ trên đầu Tần Lập.
Tần Hàn Nguyệt ở một bên nhìn thấy tủm tỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Tần Tuyết chung quy là bản tính cô gái trẻ, cho dù mấy năm nay bị tẩy não, nhưng từ khi theo Tần Hàn Nguyệt, không bao lâu liền khôi phục lại tính tình trong sáng.
- Đúng rồi! Tây Qua thế nào?
Tần Lập nghĩ đến tên tiểu tử kia, cười hỏi.
- Xú tiểu tử đó? Mỗi ngày đều bận bịu chiếm lĩnh địa bản! Ta hiện giờ quả thật có chút do dự, thu nhận hắn là đúng hay sai. Tiểu tử này trời sinh không phải là một tên an phận!
Nhắc tới Tây Qua, Tần Tuyết dường như có chút kiêu ngạo, lại có chút phiền não.
Tần Lập cười, nói:
- Tính tình con nít! Cứ theo hắn đi là được.
Buổi tối theo thường lệ Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết làm một bữa tối có hơi thịnh soạn. Tần Lập ăn xong, trở lại phòng, vừa mới nhập định, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác báo động: một khí tức có phần quen thuộc, đang tiến gần tới nơi này. Tần Lập mở hai mắt, trong mắt hiện lên tia lạnh giá.
Theo thực lực của hắn tăng cao, linh thức càng ngày càng mạnh hơn lên. Như trước kia Tần Lập có thể cảm ứng được mọi sự vật trong phạm vi ba mươi thước, mà hiện tại, trong phạm vi sáu mươi thước gần như không thoát khỏi cảm ứng của hắn.
- Tần Thập Tam sao? Không ngờ ngươi còn tới đây!" Trong lòng Tần Lập bùng lên cơn phẫn nộ! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết: cái gì gọi là " Kẻ sĩ cách ba ngày nên nhìn với cặp mắt khác!
Tuy rằng dựa theo thực lực mà nói, Tần Lập khảng định không phải là đối thủ của Tần Thập Tam, nhưng Tần Lập có con bài lớn nhất chưa lật. Đó là Tần Thập Tam căn bản không biết hắn đã đột phá đến thực lực Huyền cấp!
Có chút phiền phức bên mình, còn không bằng giải quyết cho xong càng sớm càng tốt!
Nghĩ đến mình rời khỏi Tần gia, dọn đến căn nhà nhỏ cũ nát này, vẫn còn bị Tần Thập Tam một lần tìm đến đánh đập làm nhục, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, liền bắt đầu xao động lên.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Nghe tiếng hô hấp cực nhẹ bên ngoài, Tần Lập nằm trên giường, phát ra tiếng hít thở kéo dài đều đều, nghe ra, giống như tiếng ngáy trong giấc ngủ say.
Cửa sổ gỗ phát ra một tiếng động nhỏ, giống như một luồng gió mạnh thổi ập vào nó, lập tức hóa thành một đống bột phấn! Tần Lập không kìm nổi kinh hãi, đây là thực lực của cường giả Địa cấp à, quả nhiên rất mạnh!
Một thân ảnh, nhẹ nhàng nhảy vào, bước vài bước tới giường Tần Lập, nhìn Tần Lập "ngủ say", không kìm nổi phát ra một tiếng cười lạnh rất nhỏ:
- Nếu không có đại gia dặn dò không được giết ngươi, cái mạng đê tiện của ngươi này, Thập Tam gia đã sớm lấy đi rồi! Hừ!
Tần Thập Tam vốn tất có tin tưởng với thủ đoạn của mình, nhưng không biết tiểu tử Tần Lập kia làm thế nào đề kháng được như vậy, chỉ vài ngày sau không ngờ liền đi theo một đoàn mạo hiểm vào núi! Mà còn chọc phải một cái tổ ong thật lớn, nếu không có lão già Thượng Quan Thiết vô cùng cường thế kia, chỉ sợ Tần gia cũng nhất định bị liên lụy.
Mười ba năm trước đây vì tên con hoang này, Tần gia đã lỡ mất cơ hội trở thành hoàng thân quốc thích; mười ba năm sau, lại là vì hắn, thiếu chút nữa đắc tội với đại thái giám Lý công công có quyền thế cực lớn ở đại nội hoàng cung! Cho nên, Tần gia từ trên xuống dưới đối với thằng con hoang đáng xấu hổ Tần Lập này, đều vô cùng căm ghét.
Tần Thập Tam hôm này lại đây, mục đích rất đơn giản, hoàn toàn phá đi chỗ yếu huyệt trên người Tần Lập, để hắn biến thành một phế nhân, miễn cho hắn lại gây nên họa hoạn gì nữa. Đây vốn là câu nói của đại gia. Tần Thập Tam là một cường giả Địa cấp, tuy rằng không nguyện ý làm chuyện nhỏ mọn này, nhưng mệnh lệnh khó cãi. Hơn nữa, trong cốt tủy của hắn vốn chính là người ưa thích làm nhục kẻ yếu! Cái gì phong phạm cường giả, ở trong mắt Tần Thập Tam, xin lổi đều là thứ "chó má"!
- Tiểu tử! Đừng trách ta...
- Yên tâm! Ta không trách ngươi, nhưng ngươi cũng đừng trách ta!
Một thanh âm thiếu niên trầm thấp vang lên hết sức đột ngột. Đồng thời, Tần Thập Tam cảm giác được dưới bụng mình truyền lên một cơn đau đớn kịch liệt. Hắn không kỉm nổi phát ra một tiếng kêu trầm thấp thảm thiết.
- Ngươi dám đánh lừa ta!
Tần Thập Tam vừa sợ vừa giận, vung tay hung hăng bổ một chưởng về phía Tần Lập. Đao Phong Chưởng Pháp của Tần gia, từ lâu đã được Tần Thập Tam tu luyện đến tầng cao nhất, một chưởng này bổ xuống, có thể trực tiếp cắt người ta thành hai đoạn!
Tần Lập vừa mới nện một quyền vào bụng Tần Thập Tam, ngay sau đó đã sớm co chân lại, trong giây lát dồn sức duỗi thẳng chân ra, hung hăng đá một cước vào ngay hạ bộ Thần Thập Tam.
- Làm thái giám đi!
Tần Lập tức giận quát
Bình luận truyện