Duy Ngã Độc Tôn

Chương 943: Tìm kiếm hương tung!



Tần Lập cười khẽ:

- Không sao, ngươi nghe không hiểu cũng không sao, trong lòng ngươi hiểu là được rồi. Ta có thể trực tiếp giải thích nghi hoặc cho ngươi: nữ nhi của ngươi đã không phải là nữ nhi thật sự của ngươi nữa, mà là một tên bộ tộc Quỷ Mị tiếp thu tất cả ký ức của nữ nhi ngươi. Sỡ dĩ sau khi nàng trở về liền hiếu thuận ôn nhu, đó là bởi lúc nữ nhi ngươi trọng thương, sinh ra ý hối hận mãnh liệt, cảm thấy trước kia mình thật không hiểu chuyện nếu có thể sống sót, nhất định phải hiếu thuận phụ mẫu thật tốt.

Tần Lập đã đến đây nhiều ngày, không làm chuyện gì, mà vẫn luôn quan sát những người ngã sang hướng Hà Thanh Tùng, hoặc là những người ngay từ đầu là tâm phúc của Hà Thanh Tùng, kể cả người nhà của bọn họ, Tần Lập quan sát rất tỉ mỉ, nơi này người chân chính bị bộ tộc Quỷ Mị phụ thân cũng không nhiều. Trường Tôn Nhu nữ nhi của Trường Tôn Bình lại là một trong số đó.

Nếu không phải thấy Trường Tôn Bình nhìn về phía những gian nhà trống rỗng, trong ánh mắt hiện lên một tia đau thương, Tần Lập cũng sẽ không đứng ra. Sỡ dĩ hắn đứng ra, là bởi Trường Tôn Nhu chân chính vẫn còn cứu được, càng là bởi tuy Trường Tôn Bình là người của Hà Thanh Tùng, nhưng hắn không phải là loại kẻ ác mất hết lương tâm!

Điểm đó, mới là chỗ nặng yếu nhất!

Trước đó vì sao Tần Lập có thể cứu được Khổng Tước Tiên Tử, nguyên nhân chính là bởi lúc Khổng Tước Tiên Tử bị đoạt xác thần thức đã trở nên rất mạnh mẽ, đối phương không thể hoàn toàn xóa đi thần thức của nàng, chỉ có thể đem thần thức của nàng đi phong ấn.

Nói cách khác, mỗi một việc tên bộ tộc Quỷ Mị chiếm cứ Khổng Tước Tiên Tử đã làm, Khổng Tước Tiên Tử chân chính đều biết rõ, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Còn Trường Tôn Nhu, nếu như ở tình huống bình thường, người bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác phụ thân thì căn bản không thể cứu được, sợ rằng thần thức đã sớm bị xóa bỏ. Sỡ dĩ Tần Lập nhận định nàng còn cứu được, là bởi lúc đó Trường Tôn Nhu đã trọng thương, mới bị bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác phụ thân.

Nếu như không có bộ tộc Quỷ Mị đoạt xác, Trường Tôn Nhu có lẽ đã thật sự sớm chết đi, căn bản không vượt qua được thương thế nghiêm trọng như vậy. Nhưng nguyên nhân chính là vì bộ tộc Quỷ Mị xen chân vào, mới khiến chuyện này xảy ra thay đổi, linh hồn Trường Tôn Nhu cũng bị bộ tộc Quỷ Mị cướp đoạt thân thể nàng phong ấn ném tới một góc tinh thần thức hải.

Nói cách khác, tình huống Trường Tôn Nhu mặc dù khác với Khổng Tước, nhưng bản chất gần như giống nhau!

Lúc này, trong ánh mắt Trường Tôn Nhu nhìn về phía Tần Lập tràn ngập hận ý, lạnh lùng nói:

- Ngươi này thật là kỳ quái, chạy đến đây nói bậy, ngươi cho là cha ta thật sự tin vào ngươi hay sao?

- Tin hay không tin ngươi nói không được, cha ngươi mới có thể định đoạt.

Tần Lập nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó bình tĩnh nhìn Trường Tôn Bình:

- Nữ nhi của mình huyết mạch liền nhau, ta tin tưởng ngươi có trực giác của mình!

- Cha, ngài không thể tin tưởng hắn hắn đang muốn hại nữ nhi đấy!

Trong ánh mắt Trường Tôn Nhu nhìn về phía Trường Tôn Bình, đau lòng đáng thương, giọng nói cũng hết sức ai oán.

- Ta có lý do hại ngươi? Nếu ngươi thức thời, chính mình ra khỏi thân thể Trường Tôn Nhu tiểu thư, ta có thể đảm bảo cho ngươi ra đi thoải mái!

Tần Lập nhìn Trường Tôn Nhu nói.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì!

Trường Tôn Nhu phẫn nộ nhìn Tần Lập:

- Ngươi là người điên!

Lúc này, Trường Tôn Bình một mực do dự bỗng nhiên nói:

- Dựa vào cái gì ta tin vào ngươi, ngươi lấy gì đảm bảo an toàn của nữ nhi ta?

- Ta đứng ở đây, chính là danh dự!

Tần Lập nhàn nhạt nói.

Trưởng Tôn Nhu hoảng sợ không thôi, nhìn Trường Tôn Bình:

- Cha ngài...

Trường Tôn Bình khoát tay ngăn lại, khí tức bề trên mà Trường Tôn Bình rất ít hiện ra trước mặt người nhà, trực tiếp bùng lên:

- Không cần phải nói nữa, nếu con thật là nữ nhi của ta, không cần hoảng sợ. Tần công tử không phải người xấu, hắn không thể nào hại con được! Nếu ngươi không phải nữ nhi của ta, thì tự rời đi, ta sẽ cầu xin Tần công tử tha cho ngươi một mạng!

- Cha, ngài làm sao biết hắn không phải người xấu, hắn muốn hại nữ nhi ruột thịt của ngài đó! Cha, mẹ mất sớm, giao con cho ngài, cha làm sao ăn nói với mẹ đã mất đây chứ?

Trưởng Tôn Nhu lả chả muốn khóc, giọng nói thút thít đau lòng.

- Đủ rồi.

Tần Lập tiếng nói bình tĩnh, chỉ tay đặt trên trán Trường Tôn Nhu.

Trưởng Tôn Nhu đột nhiên bộc lộ bộ mặt hung ác, cổ họng phát ra một tiếng gào rống, muốn tránh khỏi ngón tay Tần Lập, nhưng lại phát hiện thân thể căn bản không thể nhúc nhích. Không đợi ngón tay Tần Lập ấn xuống, một cái hư ảnh giãy giụa lao ra khỏi thân thể Trường Tôn Nhu, biểu tình dữ tợn muốn chạy trốn.

Tần Lập khẽ hừ một tiếng, ngón tay chỉ ra, một đạo Hỗn độn Khí trực tiếp đánh lên người tên bộ tộc Quỷ Mị này, lập tức đánh tan thành từng mảnh, hồn phi phách tán!

Còn ánh mắt Trường Tôn Nhu nháy mắt liền trở nên trống rổng mờ mịt, không hề có chút thần thái gì, thân thể cũng đổ ngã xuống đất.

- Đây...

Trường Tôn Bình kinh hãi, ôm lấy thân thể nữ nhi, căm tức trừng Tần Lập:

- Không phải ngươi nói rằng đảm bảo nữ nhi của ta không có chuyện gì hay sao?

Tần Lập cười cười:

- Nàng đương nhiên không sao cả, thế nhưng bị đoạt xác nhiều năm như thế. Người cho rằng nữ nhi của ngươi là Khổng Tước hay sao? Có thể lập tức khôi phục bình thường?

- Ngươi...Ngươi không gạt ta?

Liên quan đến nữ nhi của mình, Trường Tôn Bình cũng mất đi tâm tính bình thường, sắc mặt khẩn truởng nhìn Tần Lập.

- Ta lừa ngươi làm gì, chỗ ta có một viên đan dược, ngươi cho nàng ăn vào, hai canh giờ sau nàng sẽ tỉnh lại, sẽ nói ra chân tướng sự thật cho ngươi. Chẳng qua, trong thời gian ngắn đừng cho nàng ta ra gió, càng đừng để nàng bị kích thích gì, thần hồn của nàng bây giờ còn không ổn định, qua mấy tháng nữa sẽ từ từ tốt hơn.

Tần Lập nói xong, lấy ra đan dược giao cho Trường Tôn Bình.

Trường Tôn Bình thở phào một cái, ánh mắt nhìn Tần Lập cũng dần dần trở nên nhu hòa, đưa Tần Lập vào phòng, gọi tâm phúc tới chuẩn bị rượu thịt.

Thường ngày sân viện này đều là do một mình Trường Tôn Nhu quán lý, hiện giờ nghĩ lại, cũng là bởi Trường Tôn Nhu sợ bị người ta phát hiện khác thường.

Trường Tôn Bình nhìn Tần Lập, nói:

- Ta biết ngươi, vì sao ngươi lại vô cớ giúp ta, nói đi. Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?

Ngừng một chút, lại nói tiếp:

- Còn nữa, ta muốn thỉnh giáo ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải trả lời thật cho ta.

Tần Lập gật đầu:

- Ngươi muốn hỏi Hà Thanh Tùng phải không?

Trường Tôn Bình cười khổ:

- Quả nhiên thông minh, chuyện gì cũng khó mà giấu được ngươi.

Tần Lập nói:

- Hắn cũng là bộ tộc Quỷ Mị, bên trong Lang Gia Thần Giáo còn có mấy trưởng lão hoá thạch sống chân chính tồn tại từ siêu cổ đến nay cũng giống như thế. Bộ tộc Quỷ Mị này thật rất hùng mạnh, gần như thẩm thấu vào khắp ngõ ngách. Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, số lượng bọn chúng cũng không nhiều, đa số cao tầng trong môn phái đều giống như ngươi, chỉ là bị Hà Thanh Tùng mê hoặc, bị lợi ích thúc đẩy, bọn họ không phải là bộ tộc Quỷ Mị.

Trường Tôn Bình thở dài một tiếng:

- Ta đã biết, tuy rằng rất nhiều người không phải bộ tộc Quỷ Mị, chẳng qua bọn họ cũng rất là đáng sợ. Thậm chí, bọn họ cho ta cảm giác còn đáng sợ hơn cả bộ tộc Quỷ Mị!

Tần Lập cười cười, không nói gì. Chuyện vốn là như thế, Trường Tôn Bình này nhìn chuyện tình thật thấu đáo, không uổng mình ra tay giúp hắn. Tuy rằng bộ tộc Quỷ Mị khủng bố, nhưng càng khủng bố hơn kỳ thật chính là những người bị lợi ích u mê. Chỉ cần có lợi ích, bọn họ sẽ mặc kệ mình hợp tác cùng người nào.

Tần Lập không tin giữa những người ngã sang Hà Thanh Tùng, tất cả đều không phát hiện ra sự khác thường của Hà Thanh Tùng.

- Nói đi, ta có thể làm điều gì?

Trường Tôn Bình nói ra lời này, cả người cũng thả lỏng, đồng thời, cũng càng có vẻ già nua hơn.

Nói ra lời này, cũng có nghĩa là hắn đã phản bội Hà Thanh Tùng!

- Ta muốn biết nơi ở của Hoa Phượng Hoàng cùng đoàn người Hoa Anh Hùng.

Tần Lập trực tiếp nói ra.

Trường Tôn Bình khẽ giật mình, tiếp đó nói:

- Ta làm sao lại biết loại chuyện này?

Tần Lập mỉm cười:

- Trước khi Hà Thanh Tùng phản loạn, thân phận địa vị của ngươi tương đương với Đại tổng quản Lang Gia Thần Giáo. Khắp Lãnh địa Lang Gia Thần Giáo khổng lồ, mỗi gốc gây một cọng cỏ, ngươi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như nói chỉ có một người biết chỗ của bọn họ, người kia không ai khác ngoài ngươi!

Nói rồi, Tần Lập còn nói ra một câu khiến Trường Tôn Bình trợn mắt há mồm:

- Mấy ngày gần đây, nguyên nhân chủ yếu khiến tâm tình ngươi không tốt, cũng là bởi Hà Thanh Tùng một mực hỏi ngươi chuyện này phải không?

Trường Tôn Bình thật bị Tần Lập dọa sợ ngây ngốc, hắn không ngờ tới loại chuyện này lại bị người ngoài như Tần Lập biết được. Nào không biết, Tần Lập biết được những chuyện này, cũng là do Hoa Phượng Hoàng từng nói với Tần Lập những chuyện ở Lang Gia Thần Giáo.

Lúc đó Tần Lập đều có một chút hiểu biết về nhiều cao tầng Lang Gia Thần Giáo, không ngờ tới hôm nay, lại phát huy ra công dụng.

Im lặng một lúc, Hà Thanh Tùng Hà Thanh Tùng gật đầu, truyền âm cho Tần Lập nói ra một nơi.

Thẳng đến khi thân hình Tần Lập biến mất khỏi phòng hắn thật lâu, Trường Tôn Bình mới hồi thần lại, quay sang nhìn nữ nhi vẫn đang ngủ say, các phương diện đều rất bình thường, mới thở ra một hơi thật dài.

Trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Tần Lập: hy vọng ngươi có thể giải thoát Lang Gia Thần Giáo khỏi trận kịch biến này.

Thân thể Tần Lập bước đi giữa hư không, nhắm về phía một ngọn núi nhỏ không có gì nổi bật. Phạm vi thế lực Lang Gia Thần Giáo cực kỳ bao la, diện tích mấy chục dặm đều là phạm vi thế lực Lang Gia Thần Giáo, gần như không có mấy người ở nội bộ Lang Gia Thần Giáo dám nói nắm rõ tất cả các nơi Lang Gia Thần Giáo như lòng bàn tay.Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net

Trường Tôn Bình này thật là một ngoại lệ, trong lòng Tần Lập thầm nghĩ.

Dọc theo đường đi, ngược lại gặp được không ít Đệ tử Lang Gia Thần Giáo truy tìm tung tích Hoa Phượng Hoàng, Tần Lập nhìn thấy trong mắt những người này sự hưng phấn mãnh liệt, có lẽ là bởi Hà Thanh Tùng hứa cho bọn họ chỗ tốt rất lớn. Trong lòng không khỏi cảm thấy có phần bi thương: Hoa Anh Hùng quản lý Lang Gia Thần Giáo nhiều năm như vậy, một khi ngã xuống, cũng là cây đổ bầy khỉ tan, rơi xuống kết cục chúng bạn xa lánh.

Chỉ là những người này có thể còn không biết, dù bọn họ tìm được Hoa Phượng Hoàng, vậy thì thật sự có thể phú quý suốt đời được hay sao?

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười lạnh, không để ý đến những người này, bay thẳng đến một ngọn núi nhỏ chỉ cao mấy trăm thước. Tìm được một hang động không có gì nổi bậc, đi vào trong, đây đã là nơi thứ tư mà Tần Lập tìm kiếm mấy ngày nay.

Trường Tôn Bình cũng không dám xác định cuối cùng cha con Hoa Phượng Hoàng đã trốn ở nơi nào, nhưng cung cấp cho Tần Lập mấy vị trí có khả năng, Tần Lập đều tìm từng chỗ một.

Nếu như còn không tìm được bóng đáng bọn họ, Tần Lập còn muốn tiếp tục tìm kiếm.

Hang động này không sâu, liếc mắt là nhìn được đến cuối, bên trong còn có một chút đấu tích dã thú từng ở đây, Tần Lập đi thẳng đến tận cùng hang động, ấn trên tường một cái, tường đá nhìn như khép kín, đột nhiên tách ra làm hai, lộ ra một hang động sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện