Duy Nhất Là Em
Chương 280: Thiên kim giả bị rơi lớp vỏ bọc, Phó Đông Thanh bị đổi
Editor: Nguyetmai
Cô ta lo đến đỏ mắt: "Sao ba không nói gì? Có phải mặt con bị hủy hoại rồi không?"Từ Bình Chinh vội an ủi cô ta: "Con đừng lo, bác sĩ nói là chỉ cần chờ vết thương khép miệng rồi làm phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo là không sao nữa."Thẩm mỹ xóa sẹo ư…Nghe ông nói vậy, Từ Trăn Trăn đờ đẫn cả người: "Như vậy chẳng phải là bị hủy hoại dung mạo rồi sao ba!" Tim cô ta trầm xuống, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế: "Đều do Đường Hồng Nguyệt, đều do bà ta hại con!"
"Trăn Trăn!" Từ Bình Chinh giữ tay cô ta, chỉ sợ cô ta giằng xé đến vết thương trên mặt, "Con cứ bình tĩnh đã."Cô ta đỏ ửng mắt gào lên: "Con bình tĩnh làm sao được? Mặt của con bị bà ta hủy mất rồi." Cô ta túm lấy tay Từ Bình Chinh, đồng tử trợn trừng lên: "Ba, ba phải báo thù giúp con.
Con muốn nhà Vũ Văn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."Trong đáy mắt cô ta, có ánh sáng tàn độc, tràn đầy sự căm thù, oán hận và phẫn nộ.
Từ Bình Chinh nhìn cô ta, sắc mặt có vẻ thất vọng.
Ông tránh đi nhìn ra chỗ khác, buông lỏng tay cô ta ra: "Chuyện này coi như xong đi."Từ Trăn Trăn không thể tin nổi: "Ba, ba nói gì vậy?" Nửa bên mặt tái mét kia cũng đỏ bừng lên vì không cam lòng và phẫn hận: "Coi như xong ư? Sao có thể coi như xong được chứ?"Mặt cô ta đã bị hủy rồi, mối thù này sao có thể không báo được!Từ Bình Chinh ngồi xuống, sắc mặt dần sa sầm xuống: "Sáng nay người của nhà Vũ Văn đã tới, mang theo giấy chứng nhận khám bệnh rồi."
"Giấy chứng nhận khám bệnh gì cơ?"
"Bà Vũ Văn bị mắc bệnh thần kinh." Từ Trăn Trăn căn bản không thể chấp nhận nổi cách giải thích này.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ oán hận, độc ác, giận điên người tranh cãi: "Bệnh thần kinh thì có thể giết người phóng hỏa sao? Bệnh thần kinh thì có thể dùng bạo lực với con sao?"Cô ta nghiến răng ken két, chỉ hận không thể lập tức lao đi giết người, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ, thần sắc cực kỳ hung ác.
Dáng vẻ này khiến Từ Bình Chinh cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không còn chút phóng khoáng ngoan ngoãn nào như mỗi lúc bình thường đứng trước mặt ông nữa."Trăn Trăn à." Giọng nói của ông hơi nặng hơn một chút, trong mắt bớt đi vài phần dung túng: "Con vừa tỉnh lại đã chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, không hề nghĩ gì đến vấn đề của mình sao."Lời này của ông mang theo ý trách cứ.
Đây là lần đầu tiên ông dùng ngữ khí như thế này để nói chuyện với cô ta.
Cô ta ấm ức, cũng rất không phục, lớn tiếng vặc lại: "Con làm sao chứ?" Rõ ràng cô ta là người bị hại, dựa vào cái gì mà phải chịu hết mọi sự uất ức như thế này.
Vẻ thất vọng trong đáy mắt Từ Bình Chinh càng lúc càng nhiều hơn: "Chuyện con và Vũ Văn Đàm Sinh, ba và ông nội con đều đã biết cả rồi." Tám giờ sáng nay, người của nhà Vũ Văn đã tới ngả bài.
Nếu không vì như vậy, thì ông cũng không biết còn có uẩn khúc như thế này nữa.
Từ Trăn Trăn nghe xong lập tức phủ nhận và trốn tránh ngay không cần suy nghĩ: "Ba, đó là chuyện ngoài ý muốn, có người hại con.
Có người bỏ thuốc cho con, con và Vũ Văn Đàm Sinh không có chuyện gì cả."Hoàn toàn không có chút hối lỗi nào, từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến chuyện đổ tội và báo thù thôi.
Đứa con gái này, đến cuối cùng cũng là do ông sơ suất trong chuyện quản lý và giáo dục, chỉ một lòng bận bịu việc chính trị, đảm bảo cho con bé không âu lo về ăn mặc tiêu pha, nhưng lại không biết con bé đã sinh ra tâm tính như thế này."Trăn Trăn," giọng nói của ông rất nặng nề, sâu xa, ngữ điệu cũng cứng rắn hơn một chút: "Bất kể là vì nguyên nhân gì, thì con cũng đều phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã từng làm.
Đúng là bà Vũ Văn không nên dùng bạo lực làm con bị thương, nhưng con cũng là người có lỗi." Có mối dây mơ rễ má như thế với Vũ Văn Đàm Sinh sao còn có thể lừa dối để đính hôn với Vũ Văn Xung Phong chứ.
Con bé thật quá tùy tiện, vọng tưởng.
Từ Trăn Trăn trừng mắt nhìn Từ Bình Chinh với vẻ không thể tin được.
Bình thường, đại đa số các trường hợp ông đều sẽ dung túng cô ta, giúp đỡ cô ta, nhưng lần này lại không thèm để ý tới.
Trong lòng cô ta hiện giờ chỉ còn lại sự oán hận.
Cô ta gào lên: "Ba có phải là ba của con không thế! Con đã thế này rồi mà ba còn không giúp con báo thù sao?"Giọng Từ Bình Chinh cao hơn vài phần: "Trong tay Vũ Văn Đàm Sinh có đoạn video đó, nếu tiếp tục làm ầm chuyện này lên, thì chính con sẽ thân bại danh liệt."Nhà họ Vũ Văn cũng đâu phải đối tượng dễ bắt nạt, nhất là Vũ Văn Đàm Sinh, ông ta đã sớm có chuẩn bị chu toàn không lọt chút nào rồi.
Nếu nhà họ Từ muốn gây khó dễ cho nhà Vũ Văn, thì cuối cùng cũng chỉ tạo thành kết quả cả hai nhà cùng tổn hại mà thôi, không có ai được lợi cả.
Hơn nữa, cả hai bên đều có lỗi sai cả, mối thù này, chẳng ai có mặt mũi mà đi báo nữa.
Từ Bình Chinh khẽ thở dài, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Con đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi."Từ Trăn Trăn như sụp đổ, gào lên khóc thất thanh."Trăn Trăn."Cô ta quay lưng lại phía ông: "Ba để con ở một mình một lúc đi."Từ Bình Chinh khẽ lắc đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cùng ngày hôm đó, Vũ Văn Xung Phong đã đăng bài xin lỗi và thanh minh, đồng thời công bố kết quả giám định tâm thần của bà Đường.
Nhà họ Vũ Văn tình nguyện gánh toàn bộ chi phí thuốc men điều trị và đền bù tổn thất tinh thần cho nhà họ Từ, trừ cái đó ra, anh không giải thích thêm bất cứ điều gì.
Còn về nguyên nhân khiến bà Đường bị bệnh thì không ai hé răng lời nào.
Chỉ sau hai tiếng, nhà họ Từ cũng cho câu trả lời.
Họ nói vết thương đã được điều trị cẩn thận, chuyện này hai nhà sẽ giải quyết riêng với nhau, vì thân phận của hai nhà rất đặc thù nên không tiện làm rõ công khai, mong công chúng không truyền bá lung tung, nghe mấy tin đồn thất thiệt.
Cứ tưởng hai nhà sẽ đấu nhau đến anh chết tôi sống, máu chảy đầm đìa, nhưng cuối cùng còn chẳng nổi lên một bọt nước nào.
Đối với việc này, trên mạng có rất nhiều lời ong tiếng ve, các kiểu phỏng đoán, dò xét, nhưng không ai dám làm quá đáng quá.
Dù sao, đây cũng là gia đình quyền thế, họ không chọc vào nổi.
Tóm lại, chuyện này coi như đã qua.
Bốn giờ chiều, nhà họ Vũ Văn có khách tới chơi.
Là Thời Cẩn, đúng là khách quý hiếm gặp.
Vũ Văn Xung Phong cầm tài liệu trên bàn lên, tiện tay lật vài tờ rồi hơi hứng thú hỏi: "Vì sao lại muốn mảnh đất này?"Thời Cẩn ngồi đối diện, tay cầm tách trà, tay trái cầm nắp tách, chậm rãi gạt lá trà trên mặt nước ra: "Nhà họ Phó muốn tiến quân vào thị trường Giang Bắc, họ nhìn trúng mảnh đất này."Anh ta muốn ra tay với nhà họ Phó sao?Vũ Văn Xung Phong cũng không hỏi nhiều.
Anh vắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế sofa, cười nói: "Thời Cẩn này, tôi là một tay gian thương, không làm mấy vụ làm ăn thua lỗ bao giờ đâu."Mảnh đất này nằm trên danh nghĩ của anh, từ ba năm trước, giá thị trường của nó đã trên trăm triệu rồi.
Thời Cẩn nhấp một ngụm trà, rất thẳng thắn nói: "Anh cứ việc ra giá."Vũ Văn Xung Phong chống cằm, sờ soạng hai cái rồi nói nửa thật nửa giả: "Đã vậy thì tôi phải làm một quả lớn mới được."Điện thoại của Thời Cẩn rung lên.
Anh nhìn số gọi đến rồi nhận cuộc gọi."Sênh Sênh à."Vũ Văn Xung Phong ngước lên, biếng nhác lườm sang.
Khóe môi Thời Cẩn khẽ mỉm cười: "Ừ, anh đang ở nhà Vũ Văn."Không nghe thấy tiếng Khương Cửu Sênh bên kia nói gì.
Thời Cẩn lại nói: "Anh đang bàn chuyện làm ăn." Lặng yên nghe bên kia nói xong, anh trả lời tiếp: "Chờ anh xong việc rồi qua đón em nhé."Họ chỉ nói chuyện tầm một phút rồi cúp điện thoại.
Thời Cẩn tiếp tục vấn đề vừa rồi, nụ cười dịu dàng trên môi đã biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có: "Muốn làm quả lớn cũng không sao, anh cứ ra giá, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng tới."Vũ Văn Xung Phong chống cằm.
Thôi bỏ đi, bà xã của anh ta vốn cũng là Sênh Sênh mà, phải giữ lại thôi.
Mùa thu trời tối rất nhanh, mới giờ này mà mặt trời đã chuẩn bị lặn xuống rồi.
Ở biệt thự nhà Vũ Văn có một khoảng sân, chuông cửa dẫn thẳng vào khu nhà mái bằng nơi ở của người giúp việc.
Chuông vang lên rất lâu, vú Lưu mới dừng việc đang làm, lau tay rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài cánh cổng sắt, một bà già đeo một chiếc túi hoa nhí đang thò cổ vào ngó nghiêng trong biệt thự.
Vú Lưu bước tới, lịch sự hỏi: "Xin hỏi bà là?"Vóc dáng của đối phương không cao, lưng hơi gù, nét mặt hơi dữ tợn.
Đó chính là bà Chu, bà nội của Từ Trăn Trăn chứ không ai khác.
Bà Chu nhoài người qua cửa sắt, lại liếc thêm hai cái nữa: "Đây là nhà Vũ Văn phỏng?" Nhà to gớm nhỉ, vừa nhìn đã biết là nhà giàu lắm tiền nhiều của rồi.
Vú Lưu gật đầu: "Đúng vậy ạ," sau đó lại khách sáo hỏi tiếp: "Xin hỏi bà cần tìm ai?"Bà Chu hất cằm lên, thái độ rất ngạo mạn vô lý: "Để cho tôi vào rồi nói."
"Ngại quá, phiền bà nói rõ thân phận của mình trước đi ạ." Vú Lưu xác định mình không quen bà già này, đương nhiên không thể tùy tiện cho bất cứ ai cũng vào trong được.
Bà Chu rất bất mãn, giọng sang sảng tự giới thiệu: "Tôi là bà nội của con gái thị trưởng.
Tôi tới tìm người của nhà Vũ Văn, bất kể là ai cũng được, chỉ cần họ Vũ Văn là được rồi."Bà nội của con gái thị trưởng ư?Trong lòng vú Lưu cũng thầm hiểu ngay, e rằng đây cũng chẳng phải khách khứa tử tế đàng hoàng gì.
Có điều, vú Lưu cũng không thể hiện sắc mặt gì cả, chỉ sửa lại: "Bà cụ ơi, bà cụ Từ qua đời lâu lắm rồi." Làm gì có bà nội của con gái thị trưởng chứ?! Vú Lưu quan sát bà ta một lượt.
Cái kiểu ăn mặc và thái độ thế này thì e là cụ già nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ mới đúng.
Bị vạch trần thân phận ngay tại chỗ, sắc mặt bà cụ Chu cũng không thể giữ được nữa, bà ta tức giận nói: "Tôi là bà nội ở dưới quê của con gái thị trưởng, trước khi nó được nhận về nhà thì tôi đã nuôi nó lớn đấy.
Cô không tin thì cứ đi hỏi mà xem."Hình như cũng có chuyện này thật.
Ban đầu con gái nhà họ Từ bị lưu lạc bên ngoài, sau đó mới được nhận về.
Vú Lưu nhất thời cũng không dám xác nhận thân phận của đối phương, bèn thận trọng hỏi lại: "Vậy, xin hỏi bà tới đây có việc gì ạ?"Bà Chu nói rất ngang nhiên: "Trên mạng đã nói ầm ầm lên rồi, Trăn Trăn nhà chúng tôi bị bà chủ nhà này hủy hoại dung mạo.
Tôi đến đây để đòi tiền thuốc men với tiền bồi thường tổn thất tinh thần."Bà ta tới để lừa gạt tiền bạc sao?Vú Lưu trả lời rất cứng rắn: "Ngại quá, tôi không thể cho bà vào được."Bà Chu vừa nghe vậy liền giận điên người, quát rống lên: "Cái gì? Không đền hả?!" Bà ta trừng mắt giận dữ, nhìn trừng trừng người bên trong cửa, hung ác nói: "Nhà giàu như thế này, làm người ta bị thương còn không chịu đền bù tổn thất hả? Có tin tao đi báo cảnh sát không?"Nhà họ Từ còn chưa tới đòi tiền, từ bao giờ mà lại đến lượt một người bà nội không biết ở đâu chui ra như thế này chứ?!Vú Lưu cũng không có kiên nhẫn bèn chặn họng bà ta: "Vậy bà đi báo cảnh sát đi.
Ai mà biết bà có mạo nhận là người nhà của cô Từ hay không."Bà Chu tức đến trợn trắng mắt, miệng rất hùng hồn nói: "Ai mạo nhận chứ! Tao là bà nội của Từ Trăn Trăn! Tao tên là Chu Ái Liên, ba của Từ Trăn Trăn tên là Khương Dân Hải, là con trai cả của tao.
Không tin thì giờ mày đi gọi điện đi mà hỏi."Vú Lưu không muốn mất thời gian với bà ta: "Tôi chỉ là người giúp việc ở đây thôi, những chuyện này tôi không quyết được."Bà Chu đập ầm ầm vào cửa sắt: "Vậy mày để cho tao vào nhà!"Vú Lưu không chút dao động: "Xin lỗi bà, không có sự đồng ý của chủ nhà, người lạ không được phép vào."Bà Chu cũng không đủ kiên nhẫn nữa, không đòi được tiền nên trong ruột nóng như lửa đốt: "Nói đi nói lại chẳng qua cũng là không muốn đền tiền thôi chứ gì.
Quả nhiên đám nhà giàu toàn là ngữ vắt cổ chày ra nước, tao phải báo cảnh sát, tố cáo nhà chúng mày."Bà ta làu bàu chửi mấy câu xong móc cái điện thoại cổ lỗ sĩ của mình ra, đang định báo cảnh sát thì lại có điện thoại gọi tới.
Bà Chu liếc nhìn số gọi đến, lập tức thấy vững tâm hẳn, giọng nói bất giác cao hơn vài phần: "Trăn Trăn đấy à, cháu gọi điện đến đúng lúc thế.
Nhà này lại dám bảo bà mạo nhận này."Vừa nói điện thoại, bà ta vừa trừng mắt nhìn vú Lưu bên trong biệt thự: "Bà đang ở nhà Vũ Văn mà."Từ Trăn Trăn hỏi bà ta tới đó làm gì.
Bà Chu nói rất ngang nhiên: "Con mụ nhà Vũ Văn đó hủy hoại dung mạo của cháu, không đền tiền làm sao được." Cảm xúc của Từ Trăn Trăn ở đầu dây bên kia rất kích động, sắc mặt bà Chu càng ngang ngược hơn: "Tao không về, tao còn chưa đòi được tiền."
"Mày mau bảo cái đứa giúp việc nhà Vũ Văn kia đi, cho nó biết tao là ai.
Nó lại dám khinh thường người khác, không cho tao vào…"Bà Chu đứng bên cạnh nói chuyện điện thoại, giọng nói rất to.
Vú Lưu không thèm để ý đến bà ta, quay người đi vào trong nhà.
Thấy Thời Cẩn đứng ngay sau lưng, cũng không biết đi ra đây từ bao giờ, bà liền lịch sự gật đầu chào: "Cậu Thời ạ."Thời Cẩn hỏi: "Vú mở cửa giúp tôi được không?"
"Vâng ạ."Vú Lưu mở cửa ra, liếc nhìn bên ngoài một cái.
Bà cụ ban nãy đã đi xa rồi, tay vẫn còn cầm điện thoại, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chửi bới của bà ta.
Bà cụ già này, đúng là vô sỉ không thể tưởng tượng nổi.
Xe của Thời Cẩn dừng ngay ngoài biệt thự.
Anh không vội rời đi ngay mà bấm số gọi đi: "Điều tra cho tôi về người bên phía quê nhà Khương Dân Xương!"Chu Ái Liên à.
Cái tên này, anh đã từng nhìn thấy trong tài liệu về Khương Dân Xương.
Lúc này đã gần hoàng hôn, bên ngoài khu trường quay Hoành Điếm lại có rất nhiều người đang túm tụm lại.
Khương Cửu Sênh đã thay đồ diễn xong, tóc cài trâm ngọc, váy cổ trang rất dài, kéo lê trên mặt đất.
Cô nhấc góc váy lên ngồi xuống, hỏi: "Sao nhiều phóng viên thế?"Mạc Băng xếp lại vạt váy cho cô, nói: "Đến vây Phó Đông Thanh đấy.
Hai ngày liên tiếp, trên bảng tìm kiếm nóng đều là cô ta.
Cả mạng internet đều đang phỉ nhổ cô ta, lần này chắc rửa cũng không sạch được rồi." Nói rồi cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Còn muốn giành tài nguyên nữa không?"Đến bây giờ phòng làm việc của Phó Đông Thanh cũng không lên tiếng bác bỏ tin đồn, e là muốn bỏ rơi cô ta rồi.
Khương Cửu Sênh ngước mặt lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía xa, thản nhiên nói một câu: "Cô ta vẫn còn chưa tới nhận lỗi mà."Mạc Băng nghe vậy cũng hiểu ngay.
Giờ Phó Đông Thanh đang bị anti trên toàn mạng internet, cướp tài nguyên của cô ta dễ dàng vô cùng.
Hôm nay Phó Đông Thanh có một cảnh quay, đoàn phim đều biết cô ta và Khương Cửu Sênh bất hòa với nhau nên cố tình sắp xếp nơi nghỉ ngơi xa nhau một chút.
Lý Huy An cúp điện thoại xong, sắc mặt hơi căng thẳng: "Đạo diễn Lâm và tổng giám đốc Ngô đều dừng hợp tác rồi, chỉ riêng tiền vi phạm hợp đồng đã không phải là con số nhỏ."Phó Đông Thanh nhắm mắt lại.
Thợ trang điểm đang hóa trang cho cô ta đều nín thở ngồi làm, không dám thở mạnh.
Cô ta mở mắt ra, xua tay cho thợ trang điểm tránh ra ngoài trước rồi mới nói: "Lấy từ tài khoản cá nhân của tôi ra đi."Lý Huy An nhíu mày: "Đông Thanh, đây không phải là vấn đề tiền bạc.
Lần này scandal của cô và ông Tần ảnh hưởng quá lớn đến danh tiếng của cô.
Nếu bộ phận xử lý truyền thông giải quyết không thỏa đáng thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của cô sau này."Dù sao, ngay cả đài truyền hình Trung ương cũng đều tỏ rõ là sẽ không dùng nghệ sĩ có tai tiếng rồi.
Sắc mặt Phó Đông Thanh không được tốt lắm, qua lớp trang điểm, nhìn cô ta càng bợt bạt hơn.
Cô ta cầm gương lên, tự vẽ mày, hỏi Lý Huy An: "Bộ phận xử lý truyền thông nói thế nào?"
"Họ vẫn chưa đưa ra phương án, bên phía nhà họ Tần cũng không tỏ thái độ gì.
Dù gì Tần Hành cũng là thương nhân, mấy tin đồn tình ái này không ảnh hưởng được gì đến ông ta cả.
Nhưng cô thì khác, điều quan trọng nhất của nữ diễn viên là danh tiếng.
Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, ảnh trên mạng có xóa cũng không hết, bên phòng làm việc căn bản không biết phải ra tay từ chỗ nào."Gì thì gì những bức ảnh kia cũng đều là bằng chứng xác thực cả.
Lý Huy An kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống: "Rốt cuộc chuyện tối hôm đó là thế nào? Sao cô lại ở cùng một phòng nghỉ với Tần Hành?"Động tác vẽ lông mày của Phó Đông Thanh bỗng khựng lại: "Tôi cũng không biết là chuyện gì nữa, mơ mơ hồ hồ vào căn phòng đó." Cô ta ở trong giới giải trí bao năm nay, vốn không phải là người sơ suất lơ là, tinh thần đề cao cảnh giác cực kỳ cao, nhưng cũng chưa từng gặp phải tình huống kỳ quái như thế này bao giờ.
Lý Huy An cũng cảm thấy quái lạ: "Có phải cô uống say không?"Phó Đông Thanh lắc đầu: "Tôi chỉ uống có một ly thôi." Tửu lượng của cô ta rất tốt, không đến mức một ly đã say được.
Thế này thì quá kỳ lạ.
Nếu không phải do cồn mà tinh thần lại không tỉnh táo, thì chỉ có thể là do thuốc.
Lý Huy An nghĩ một chút rồi đoán: "Liệu có phải trong ly rượu đó có vấn đề không?"
"Hẳn là không phải." Phó Đông Thanh nhớ lại: "Ly rượu đó tôi tùy tiện cầm từ trên bàn rượu lên, có rất nhiều người đều uống rượu trên bàn đó nhưng chỉ có mình tôi có vấn đề.
Chắc chắn không phải là do rượu."Lý Huy An nghĩ không thông được: "Vậy thì vấn đề ở đâu nhỉ?"Phó Đông Thanh đặt bút chì kẻ mày xuống, nhìn khuôn mặt mình trong gương, lông mày nhíu chặt lại: "Lúc đó con chó của Thời Cẩn là kẻ đầu tiên bước vào phòng.
Nó cắn chiếc váy lễ phục của tôi đi."
"Chó á?" Lý Huy An không dám chắc, hỏi lại: "Có phải là do Thời Cẩn giở trò không? Váy là do anh ta gửi tới, liệu anh ta có động tay động chân gì không?" Ít ra Thời Cẩn có động cơ, cũng có thủ đoạn.
Hơn nữa, anh ta còn là bác sĩ, quá quen thuộc với các loại thuốc rồi.
Phó Đông Thanh im lặng."Dù là anh ấy thì chúng ta cũng không có chút chứng cứ nào cả, không giải quyết được vấn đề gì." Lý Huy An cảm thấy đến chín phần mười là Thời Cẩn không thoát được mối liên quan.
Nghĩ một lúc, cô ta cũng đau hết cả đầu.
Nếu là Thời Cẩn thật, sẽ rất khó để nắm thóp của anh ta.
Con người của Thời Cẩn làm việc rất kín kẽ, tuyệt đối sẽ không để lại chứng cứ.
Chiếc váy đó có khi còn không giữ được cả chút tro tàn nào rồi."Buổi tối hôm ấy, tôi và Tần Hành không hề xảy ra chuyện gì cả." Phó Đông Thanh mím môi, mắt đầy vẻ không cam lòng: "Tôi hoàn toàn trong sạch."
"Tôi tin cô cũng chẳng ích gì.
Việc chúng ta phải làm là chặn miệng dư luận cơ." Lý Huy An muốn nói lại thôi.
Trầm mặc một lúc sau, giọng cô ta có vẻ nặng nề và khó xử: "Đông Thanh này, cô đi xin lỗi Khương Cửu Sênh một tiếng đi.
Nếu không, cô ta mà chen chân vào một cái, thì đúng là chó cắn áo rách đấy."Nếu lúc này Khương Cửu Sênh còn tới cướp tài nguyên, thì họ căn bản không có đất mà trở tay, rất có khả năng sau này muốn có cơ hội xuất hiện còn khó khăn ấy chứ.
Ánh mắt Phó Đông Thanh sa sầm xuống: "Nhà họ Phó chúng tôi còn chưa thê thảm đến mức phải cúi đầu với cô ta."Lý Huy An cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô ta biết tính cách của Phó Đông Thanh kiêu ngạo đến nhường nào.
Nhân viên trường quay chạy tới gọi: "Chị Đông Thanh, đến chị rồi ạ."
"Ừm, tôi tới đây."Hôm nay Phó Đông Thanh chỉ có một cảnh quay, là cảnh diễn cặp với Tô Vấn.
Không biết do khí thế của Tô Vấn quá mạnh mẽ hay là trạng thái của Phó Đông Thanh quá kém mà một cảnh quay thôi NG mất sáu lần còn chưa qua.
Quách Hồng Phi giận điên người, thẳng thừng hô ngừng để Phó Đông Thanh điều chỉnh lại trạng thái rồi quay tiếp, đỡ phải lãng phí thời gian.
Ông ta quay cảnh của Tô Vấn và Khương Cửu Sênh trước.
Ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, Hoàng hậu tổ chức hội thơ ở Quan Cảnh các, mở tiệc chiêu đãi tất cả các thiếu nữ nhà quyền quý trong kinh thành.
Tiểu thư Oanh Trầm của nhà Định Tây tướng quân cũng nằm trong số đó.
Sau khi cung yến kết thúc cũng đã quá hoàng hôn.
Trên con đường đá cuội uốn quanh Quan Cảnh các thanh u tĩnh mịch có trồng một bụi hoa mộc lan nhỏ.
Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy một người đứng giữa đường, áo trắng như tuyết, tay cầm kiếm, miệng còn ngầm một cành mộc lan.
Còn có thể là ai được nữa ngoài Thất vương gia Dung Lịch, người quý phái tuấn tú nhất, cũng tùy tính phóng khoáng nhất trong Hoàng thất chứ.
Oanh Trầm bước lại gần.
Hắn bèn chặn giữa đường, miệng khẽ mỉm cười.
Nàng hành lễ với hắn, khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao ngài lại chặn đường ta?"Hắn cầm cành mộc lan trong tay, xoay xoay nghịch nghịch: "Bản vương muốn đấu kiếm với nàng."Nàng nhíu mày, không chút ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ bình thường, mà dù chải tóc của con gái cũng chẳng thể che nổi khí khái anh hào trên người nàng: "Có phải Vương gia đã quên rồi không? Ở trên trường đua ngựa của phủ Hữu tướng, chính ta đã đánh ngài ngã ngựa đó."Cành hoa trong tay bị hắn vô thức bẻ gãy.
Hắn như hơi xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú thoáng ửng hồng.
Hắn nói: "Lần đó không tính."
"Sao lại không tính?"Sao có thể tính được chứ?! Lần ấy trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh nàng mặc đồ nam giới, làm sao nhìn thấy được chiêu thức mà nàng đánh ra.
Hắn ngồi phịch xuống đất, ném thanh kiếm Thanh Đồng được vua ban sang cạnh chân nàng, đầu ngón tay bóp nát đài hoa.
Gió thổi qua, cuốn cánh hoa bay lên trên vai hắn.
Hắn tiện tay nhặt đại một cành cây khô, nói: "Bản vương chấp nàng mười chiêu."Màu hoàng hôn ở chân trời càng sâu thẳm, ánh chiều tà vàng nhạt phủ khắp cả khu vườn, nhuộm đóa mộc lan thành một màu sắc khác.
Oanh Trầm nhặt kiếm lên xuất chiêu.
Sắc hoa đầy trời mê hoặc mắt người ta.
Không nhìn thấy chiêu thức, chỉ nhìn thấy vạt váy bay bay trên lưỡi kiếm.
Chỉ thoáng giây đã phân thắng bại.
Hắn đứng ngược ánh chiều tà, mỉm cười thu lại cành cây khô đang chỉ vào yết hầu của nàng: "Ta thắng rồi."Đúng thế, hắn thắng rồi, còn thắng rất đẹp và dứt khoát.
Oanh Trầm thu kiếm về, dâng hai tay trả cho hắn: "Vương gia có thể nhường đường cho ta chưa?"Hắn không chỉ không nhường đường mà còn bước tới một bước, đưa ta lên phất cánh hoa rơi trên lưỡi kiếm: "Thanh kiếm này tặng cho nàng đó.
Phụ thân nàng nói, nếu ta muốn làm phu quân của nàng, nhất định phải đánh thắng nàng." Hắn ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ô Nhĩ Giai Oanh Trầm, nàng thấy bản vương thế nào?"Sử sách có ghi lại rằng: Kiếm thuật của Viêm Hoằng đế Dung Lịch là do Võ trạng nguyên Kỳ Anh truyền thừa, trước nay không có đối thủ.
Oanh Trầm không địch lại được hắn.
Chỉ có điều, từ đó về sau, trong bao nhiêu năm oanh liệt, Viêm Hoằng đế lại chưa từng thằng Oanh Trầm một lần nào nữa.
Hắn chỉ thắng nàng duy nhất một trận này đó thôi.
Sau khi Oanh Trầm qua đời, Tần Tam từng hỏi hắn, vì sao kiếm thuật cao siêu là thế mà cứ gặp Oanh Trầm lại không thể ra tay?!Viêm Hoằng đế cười đáp: "Trẫm sợ nàng thua sẽ không vui.
Nàng không vui, trẫm lại không biết dỗ dành thế nào."Sau khi mỉm cười cho qua chuyện, hắn đi vào trong tẩm điện, ôm thanh kiếm đã từng tặng Oanh Trầm đó, rồi uống rượu cả đêm."OK!"Đạo diễn Quách hô to, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tô Vấn đóng cặp với Khương Cửu Sênh, quả là cao thủ phối với cao thủ.
Cả một cảnh diễn dài như vậy mà từ đầu tới cuối chỉ quay đúng một lần, quá hoàn hảo.
Ông ta quay đầu hỏi người đàn ông đứng sau lưng mình: "Anh Dung cảm thấy thế nào?"Người đàn ông đứng quay lưng lại ánh chiều ta, giọng nói rất trầm, "Đổi đi."Quách Hồng Phi quay sang, khó hiểu hỏi: "Cái gì cơ?"Vị họ Dung đó có dung mạo vô cùng tuấn tú xuất trần, khuôn mặt lành lạnh, thờ ơ, nhìn như không vướng khói lửa nhân gian, giống một vị tiên nhân vừa bước ra từ bức họa vậy.
Anh ta nhíu mày nói: "Cô nữ diễn viên đóng vai Hoa Khanh đó, đổi đi!"Thì ra là nói Phó Đông Thanh à.
Quách Hồng Phi thoải mái nói: "Tôi cũng có ý đó." Xong ông lại hỏi thêm: "Vậy anh Dung có đề cử được người nào không?"Màu môi anh ta hơi nhạt, giọng nói dường như cũng nhạt nhẽo theo: "Không có, ông cứ chọn đi."Vẻ tuấn tú của anh ta không hề giống người hiện đại chút nào.
Không biết vì sao, Khương Cửu Sênh cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng đạo diễn Quách kia còn giống Viêm Hoằng đế hơn cả Tô Vấn nữa.
Cô hỏi Mạc Băng: "Người đứng sau đạo diễn Quách là ai thế chị?"Mạc Băng nhìn một cái rồi nói: "Là tác giả của "Đế Hậu" đấy."Khương Cửu Sênh kinh ngạc hỏi: "Tác giả là đàn ông ạ?"Mạc Băng gật đầu: "Hơn nữa, cô có biết tác giả tên thật là gì không?" Cô ngừng lại một chút rồi nói: "Anh ấy cũng tên là Dung Lịch đấy."
Cô ta lo đến đỏ mắt: "Sao ba không nói gì? Có phải mặt con bị hủy hoại rồi không?"Từ Bình Chinh vội an ủi cô ta: "Con đừng lo, bác sĩ nói là chỉ cần chờ vết thương khép miệng rồi làm phẫu thuật thẩm mỹ xóa sẹo là không sao nữa."Thẩm mỹ xóa sẹo ư…Nghe ông nói vậy, Từ Trăn Trăn đờ đẫn cả người: "Như vậy chẳng phải là bị hủy hoại dung mạo rồi sao ba!" Tim cô ta trầm xuống, cảm xúc hoàn toàn mất khống chế: "Đều do Đường Hồng Nguyệt, đều do bà ta hại con!"
"Trăn Trăn!" Từ Bình Chinh giữ tay cô ta, chỉ sợ cô ta giằng xé đến vết thương trên mặt, "Con cứ bình tĩnh đã."Cô ta đỏ ửng mắt gào lên: "Con bình tĩnh làm sao được? Mặt của con bị bà ta hủy mất rồi." Cô ta túm lấy tay Từ Bình Chinh, đồng tử trợn trừng lên: "Ba, ba phải báo thù giúp con.
Con muốn nhà Vũ Văn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."Trong đáy mắt cô ta, có ánh sáng tàn độc, tràn đầy sự căm thù, oán hận và phẫn nộ.
Từ Bình Chinh nhìn cô ta, sắc mặt có vẻ thất vọng.
Ông tránh đi nhìn ra chỗ khác, buông lỏng tay cô ta ra: "Chuyện này coi như xong đi."Từ Trăn Trăn không thể tin nổi: "Ba, ba nói gì vậy?" Nửa bên mặt tái mét kia cũng đỏ bừng lên vì không cam lòng và phẫn hận: "Coi như xong ư? Sao có thể coi như xong được chứ?"Mặt cô ta đã bị hủy rồi, mối thù này sao có thể không báo được!Từ Bình Chinh ngồi xuống, sắc mặt dần sa sầm xuống: "Sáng nay người của nhà Vũ Văn đã tới, mang theo giấy chứng nhận khám bệnh rồi."
"Giấy chứng nhận khám bệnh gì cơ?"
"Bà Vũ Văn bị mắc bệnh thần kinh." Từ Trăn Trăn căn bản không thể chấp nhận nổi cách giải thích này.
Ánh mắt cô ta đầy vẻ oán hận, độc ác, giận điên người tranh cãi: "Bệnh thần kinh thì có thể giết người phóng hỏa sao? Bệnh thần kinh thì có thể dùng bạo lực với con sao?"Cô ta nghiến răng ken két, chỉ hận không thể lập tức lao đi giết người, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ, thần sắc cực kỳ hung ác.
Dáng vẻ này khiến Từ Bình Chinh cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không còn chút phóng khoáng ngoan ngoãn nào như mỗi lúc bình thường đứng trước mặt ông nữa."Trăn Trăn à." Giọng nói của ông hơi nặng hơn một chút, trong mắt bớt đi vài phần dung túng: "Con vừa tỉnh lại đã chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, không hề nghĩ gì đến vấn đề của mình sao."Lời này của ông mang theo ý trách cứ.
Đây là lần đầu tiên ông dùng ngữ khí như thế này để nói chuyện với cô ta.
Cô ta ấm ức, cũng rất không phục, lớn tiếng vặc lại: "Con làm sao chứ?" Rõ ràng cô ta là người bị hại, dựa vào cái gì mà phải chịu hết mọi sự uất ức như thế này.
Vẻ thất vọng trong đáy mắt Từ Bình Chinh càng lúc càng nhiều hơn: "Chuyện con và Vũ Văn Đàm Sinh, ba và ông nội con đều đã biết cả rồi." Tám giờ sáng nay, người của nhà Vũ Văn đã tới ngả bài.
Nếu không vì như vậy, thì ông cũng không biết còn có uẩn khúc như thế này nữa.
Từ Trăn Trăn nghe xong lập tức phủ nhận và trốn tránh ngay không cần suy nghĩ: "Ba, đó là chuyện ngoài ý muốn, có người hại con.
Có người bỏ thuốc cho con, con và Vũ Văn Đàm Sinh không có chuyện gì cả."Hoàn toàn không có chút hối lỗi nào, từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến chuyện đổ tội và báo thù thôi.
Đứa con gái này, đến cuối cùng cũng là do ông sơ suất trong chuyện quản lý và giáo dục, chỉ một lòng bận bịu việc chính trị, đảm bảo cho con bé không âu lo về ăn mặc tiêu pha, nhưng lại không biết con bé đã sinh ra tâm tính như thế này."Trăn Trăn," giọng nói của ông rất nặng nề, sâu xa, ngữ điệu cũng cứng rắn hơn một chút: "Bất kể là vì nguyên nhân gì, thì con cũng đều phải chịu trách nhiệm cho những chuyện mình đã từng làm.
Đúng là bà Vũ Văn không nên dùng bạo lực làm con bị thương, nhưng con cũng là người có lỗi." Có mối dây mơ rễ má như thế với Vũ Văn Đàm Sinh sao còn có thể lừa dối để đính hôn với Vũ Văn Xung Phong chứ.
Con bé thật quá tùy tiện, vọng tưởng.
Từ Trăn Trăn trừng mắt nhìn Từ Bình Chinh với vẻ không thể tin được.
Bình thường, đại đa số các trường hợp ông đều sẽ dung túng cô ta, giúp đỡ cô ta, nhưng lần này lại không thèm để ý tới.
Trong lòng cô ta hiện giờ chỉ còn lại sự oán hận.
Cô ta gào lên: "Ba có phải là ba của con không thế! Con đã thế này rồi mà ba còn không giúp con báo thù sao?"Giọng Từ Bình Chinh cao hơn vài phần: "Trong tay Vũ Văn Đàm Sinh có đoạn video đó, nếu tiếp tục làm ầm chuyện này lên, thì chính con sẽ thân bại danh liệt."Nhà họ Vũ Văn cũng đâu phải đối tượng dễ bắt nạt, nhất là Vũ Văn Đàm Sinh, ông ta đã sớm có chuẩn bị chu toàn không lọt chút nào rồi.
Nếu nhà họ Từ muốn gây khó dễ cho nhà Vũ Văn, thì cuối cùng cũng chỉ tạo thành kết quả cả hai nhà cùng tổn hại mà thôi, không có ai được lợi cả.
Hơn nữa, cả hai bên đều có lỗi sai cả, mối thù này, chẳng ai có mặt mũi mà đi báo nữa.
Từ Bình Chinh khẽ thở dài, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Con đừng nghĩ đến chuyện báo thù nữa, nghỉ ngơi dưỡng thương trước đi."Từ Trăn Trăn như sụp đổ, gào lên khóc thất thanh."Trăn Trăn."Cô ta quay lưng lại phía ông: "Ba để con ở một mình một lúc đi."Từ Bình Chinh khẽ lắc đầu rồi ra khỏi phòng bệnh.
Cùng ngày hôm đó, Vũ Văn Xung Phong đã đăng bài xin lỗi và thanh minh, đồng thời công bố kết quả giám định tâm thần của bà Đường.
Nhà họ Vũ Văn tình nguyện gánh toàn bộ chi phí thuốc men điều trị và đền bù tổn thất tinh thần cho nhà họ Từ, trừ cái đó ra, anh không giải thích thêm bất cứ điều gì.
Còn về nguyên nhân khiến bà Đường bị bệnh thì không ai hé răng lời nào.
Chỉ sau hai tiếng, nhà họ Từ cũng cho câu trả lời.
Họ nói vết thương đã được điều trị cẩn thận, chuyện này hai nhà sẽ giải quyết riêng với nhau, vì thân phận của hai nhà rất đặc thù nên không tiện làm rõ công khai, mong công chúng không truyền bá lung tung, nghe mấy tin đồn thất thiệt.
Cứ tưởng hai nhà sẽ đấu nhau đến anh chết tôi sống, máu chảy đầm đìa, nhưng cuối cùng còn chẳng nổi lên một bọt nước nào.
Đối với việc này, trên mạng có rất nhiều lời ong tiếng ve, các kiểu phỏng đoán, dò xét, nhưng không ai dám làm quá đáng quá.
Dù sao, đây cũng là gia đình quyền thế, họ không chọc vào nổi.
Tóm lại, chuyện này coi như đã qua.
Bốn giờ chiều, nhà họ Vũ Văn có khách tới chơi.
Là Thời Cẩn, đúng là khách quý hiếm gặp.
Vũ Văn Xung Phong cầm tài liệu trên bàn lên, tiện tay lật vài tờ rồi hơi hứng thú hỏi: "Vì sao lại muốn mảnh đất này?"Thời Cẩn ngồi đối diện, tay cầm tách trà, tay trái cầm nắp tách, chậm rãi gạt lá trà trên mặt nước ra: "Nhà họ Phó muốn tiến quân vào thị trường Giang Bắc, họ nhìn trúng mảnh đất này."Anh ta muốn ra tay với nhà họ Phó sao?Vũ Văn Xung Phong cũng không hỏi nhiều.
Anh vắt chéo chân, lười biếng dựa vào ghế sofa, cười nói: "Thời Cẩn này, tôi là một tay gian thương, không làm mấy vụ làm ăn thua lỗ bao giờ đâu."Mảnh đất này nằm trên danh nghĩ của anh, từ ba năm trước, giá thị trường của nó đã trên trăm triệu rồi.
Thời Cẩn nhấp một ngụm trà, rất thẳng thắn nói: "Anh cứ việc ra giá."Vũ Văn Xung Phong chống cằm, sờ soạng hai cái rồi nói nửa thật nửa giả: "Đã vậy thì tôi phải làm một quả lớn mới được."Điện thoại của Thời Cẩn rung lên.
Anh nhìn số gọi đến rồi nhận cuộc gọi."Sênh Sênh à."Vũ Văn Xung Phong ngước lên, biếng nhác lườm sang.
Khóe môi Thời Cẩn khẽ mỉm cười: "Ừ, anh đang ở nhà Vũ Văn."Không nghe thấy tiếng Khương Cửu Sênh bên kia nói gì.
Thời Cẩn lại nói: "Anh đang bàn chuyện làm ăn." Lặng yên nghe bên kia nói xong, anh trả lời tiếp: "Chờ anh xong việc rồi qua đón em nhé."Họ chỉ nói chuyện tầm một phút rồi cúp điện thoại.
Thời Cẩn tiếp tục vấn đề vừa rồi, nụ cười dịu dàng trên môi đã biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh lùng vốn có: "Muốn làm quả lớn cũng không sao, anh cứ ra giá, ngày mai tôi sẽ mang hợp đồng tới."Vũ Văn Xung Phong chống cằm.
Thôi bỏ đi, bà xã của anh ta vốn cũng là Sênh Sênh mà, phải giữ lại thôi.
Mùa thu trời tối rất nhanh, mới giờ này mà mặt trời đã chuẩn bị lặn xuống rồi.
Ở biệt thự nhà Vũ Văn có một khoảng sân, chuông cửa dẫn thẳng vào khu nhà mái bằng nơi ở của người giúp việc.
Chuông vang lên rất lâu, vú Lưu mới dừng việc đang làm, lau tay rồi chạy ra ngoài.
Bên ngoài cánh cổng sắt, một bà già đeo một chiếc túi hoa nhí đang thò cổ vào ngó nghiêng trong biệt thự.
Vú Lưu bước tới, lịch sự hỏi: "Xin hỏi bà là?"Vóc dáng của đối phương không cao, lưng hơi gù, nét mặt hơi dữ tợn.
Đó chính là bà Chu, bà nội của Từ Trăn Trăn chứ không ai khác.
Bà Chu nhoài người qua cửa sắt, lại liếc thêm hai cái nữa: "Đây là nhà Vũ Văn phỏng?" Nhà to gớm nhỉ, vừa nhìn đã biết là nhà giàu lắm tiền nhiều của rồi.
Vú Lưu gật đầu: "Đúng vậy ạ," sau đó lại khách sáo hỏi tiếp: "Xin hỏi bà cần tìm ai?"Bà Chu hất cằm lên, thái độ rất ngạo mạn vô lý: "Để cho tôi vào rồi nói."
"Ngại quá, phiền bà nói rõ thân phận của mình trước đi ạ." Vú Lưu xác định mình không quen bà già này, đương nhiên không thể tùy tiện cho bất cứ ai cũng vào trong được.
Bà Chu rất bất mãn, giọng sang sảng tự giới thiệu: "Tôi là bà nội của con gái thị trưởng.
Tôi tới tìm người của nhà Vũ Văn, bất kể là ai cũng được, chỉ cần họ Vũ Văn là được rồi."Bà nội của con gái thị trưởng ư?Trong lòng vú Lưu cũng thầm hiểu ngay, e rằng đây cũng chẳng phải khách khứa tử tế đàng hoàng gì.
Có điều, vú Lưu cũng không thể hiện sắc mặt gì cả, chỉ sửa lại: "Bà cụ ơi, bà cụ Từ qua đời lâu lắm rồi." Làm gì có bà nội của con gái thị trưởng chứ?! Vú Lưu quan sát bà ta một lượt.
Cái kiểu ăn mặc và thái độ thế này thì e là cụ già nhà quê chưa lên tỉnh bao giờ mới đúng.
Bị vạch trần thân phận ngay tại chỗ, sắc mặt bà cụ Chu cũng không thể giữ được nữa, bà ta tức giận nói: "Tôi là bà nội ở dưới quê của con gái thị trưởng, trước khi nó được nhận về nhà thì tôi đã nuôi nó lớn đấy.
Cô không tin thì cứ đi hỏi mà xem."Hình như cũng có chuyện này thật.
Ban đầu con gái nhà họ Từ bị lưu lạc bên ngoài, sau đó mới được nhận về.
Vú Lưu nhất thời cũng không dám xác nhận thân phận của đối phương, bèn thận trọng hỏi lại: "Vậy, xin hỏi bà tới đây có việc gì ạ?"Bà Chu nói rất ngang nhiên: "Trên mạng đã nói ầm ầm lên rồi, Trăn Trăn nhà chúng tôi bị bà chủ nhà này hủy hoại dung mạo.
Tôi đến đây để đòi tiền thuốc men với tiền bồi thường tổn thất tinh thần."Bà ta tới để lừa gạt tiền bạc sao?Vú Lưu trả lời rất cứng rắn: "Ngại quá, tôi không thể cho bà vào được."Bà Chu vừa nghe vậy liền giận điên người, quát rống lên: "Cái gì? Không đền hả?!" Bà ta trừng mắt giận dữ, nhìn trừng trừng người bên trong cửa, hung ác nói: "Nhà giàu như thế này, làm người ta bị thương còn không chịu đền bù tổn thất hả? Có tin tao đi báo cảnh sát không?"Nhà họ Từ còn chưa tới đòi tiền, từ bao giờ mà lại đến lượt một người bà nội không biết ở đâu chui ra như thế này chứ?!Vú Lưu cũng không có kiên nhẫn bèn chặn họng bà ta: "Vậy bà đi báo cảnh sát đi.
Ai mà biết bà có mạo nhận là người nhà của cô Từ hay không."Bà Chu tức đến trợn trắng mắt, miệng rất hùng hồn nói: "Ai mạo nhận chứ! Tao là bà nội của Từ Trăn Trăn! Tao tên là Chu Ái Liên, ba của Từ Trăn Trăn tên là Khương Dân Hải, là con trai cả của tao.
Không tin thì giờ mày đi gọi điện đi mà hỏi."Vú Lưu không muốn mất thời gian với bà ta: "Tôi chỉ là người giúp việc ở đây thôi, những chuyện này tôi không quyết được."Bà Chu đập ầm ầm vào cửa sắt: "Vậy mày để cho tao vào nhà!"Vú Lưu không chút dao động: "Xin lỗi bà, không có sự đồng ý của chủ nhà, người lạ không được phép vào."Bà Chu cũng không đủ kiên nhẫn nữa, không đòi được tiền nên trong ruột nóng như lửa đốt: "Nói đi nói lại chẳng qua cũng là không muốn đền tiền thôi chứ gì.
Quả nhiên đám nhà giàu toàn là ngữ vắt cổ chày ra nước, tao phải báo cảnh sát, tố cáo nhà chúng mày."Bà ta làu bàu chửi mấy câu xong móc cái điện thoại cổ lỗ sĩ của mình ra, đang định báo cảnh sát thì lại có điện thoại gọi tới.
Bà Chu liếc nhìn số gọi đến, lập tức thấy vững tâm hẳn, giọng nói bất giác cao hơn vài phần: "Trăn Trăn đấy à, cháu gọi điện đến đúng lúc thế.
Nhà này lại dám bảo bà mạo nhận này."Vừa nói điện thoại, bà ta vừa trừng mắt nhìn vú Lưu bên trong biệt thự: "Bà đang ở nhà Vũ Văn mà."Từ Trăn Trăn hỏi bà ta tới đó làm gì.
Bà Chu nói rất ngang nhiên: "Con mụ nhà Vũ Văn đó hủy hoại dung mạo của cháu, không đền tiền làm sao được." Cảm xúc của Từ Trăn Trăn ở đầu dây bên kia rất kích động, sắc mặt bà Chu càng ngang ngược hơn: "Tao không về, tao còn chưa đòi được tiền."
"Mày mau bảo cái đứa giúp việc nhà Vũ Văn kia đi, cho nó biết tao là ai.
Nó lại dám khinh thường người khác, không cho tao vào…"Bà Chu đứng bên cạnh nói chuyện điện thoại, giọng nói rất to.
Vú Lưu không thèm để ý đến bà ta, quay người đi vào trong nhà.
Thấy Thời Cẩn đứng ngay sau lưng, cũng không biết đi ra đây từ bao giờ, bà liền lịch sự gật đầu chào: "Cậu Thời ạ."Thời Cẩn hỏi: "Vú mở cửa giúp tôi được không?"
"Vâng ạ."Vú Lưu mở cửa ra, liếc nhìn bên ngoài một cái.
Bà cụ ban nãy đã đi xa rồi, tay vẫn còn cầm điện thoại, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng chửi bới của bà ta.
Bà cụ già này, đúng là vô sỉ không thể tưởng tượng nổi.
Xe của Thời Cẩn dừng ngay ngoài biệt thự.
Anh không vội rời đi ngay mà bấm số gọi đi: "Điều tra cho tôi về người bên phía quê nhà Khương Dân Xương!"Chu Ái Liên à.
Cái tên này, anh đã từng nhìn thấy trong tài liệu về Khương Dân Xương.
Lúc này đã gần hoàng hôn, bên ngoài khu trường quay Hoành Điếm lại có rất nhiều người đang túm tụm lại.
Khương Cửu Sênh đã thay đồ diễn xong, tóc cài trâm ngọc, váy cổ trang rất dài, kéo lê trên mặt đất.
Cô nhấc góc váy lên ngồi xuống, hỏi: "Sao nhiều phóng viên thế?"Mạc Băng xếp lại vạt váy cho cô, nói: "Đến vây Phó Đông Thanh đấy.
Hai ngày liên tiếp, trên bảng tìm kiếm nóng đều là cô ta.
Cả mạng internet đều đang phỉ nhổ cô ta, lần này chắc rửa cũng không sạch được rồi." Nói rồi cô hỏi Khương Cửu Sênh: "Còn muốn giành tài nguyên nữa không?"Đến bây giờ phòng làm việc của Phó Đông Thanh cũng không lên tiếng bác bỏ tin đồn, e là muốn bỏ rơi cô ta rồi.
Khương Cửu Sênh ngước mặt lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía xa, thản nhiên nói một câu: "Cô ta vẫn còn chưa tới nhận lỗi mà."Mạc Băng nghe vậy cũng hiểu ngay.
Giờ Phó Đông Thanh đang bị anti trên toàn mạng internet, cướp tài nguyên của cô ta dễ dàng vô cùng.
Hôm nay Phó Đông Thanh có một cảnh quay, đoàn phim đều biết cô ta và Khương Cửu Sênh bất hòa với nhau nên cố tình sắp xếp nơi nghỉ ngơi xa nhau một chút.
Lý Huy An cúp điện thoại xong, sắc mặt hơi căng thẳng: "Đạo diễn Lâm và tổng giám đốc Ngô đều dừng hợp tác rồi, chỉ riêng tiền vi phạm hợp đồng đã không phải là con số nhỏ."Phó Đông Thanh nhắm mắt lại.
Thợ trang điểm đang hóa trang cho cô ta đều nín thở ngồi làm, không dám thở mạnh.
Cô ta mở mắt ra, xua tay cho thợ trang điểm tránh ra ngoài trước rồi mới nói: "Lấy từ tài khoản cá nhân của tôi ra đi."Lý Huy An nhíu mày: "Đông Thanh, đây không phải là vấn đề tiền bạc.
Lần này scandal của cô và ông Tần ảnh hưởng quá lớn đến danh tiếng của cô.
Nếu bộ phận xử lý truyền thông giải quyết không thỏa đáng thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của cô sau này."Dù sao, ngay cả đài truyền hình Trung ương cũng đều tỏ rõ là sẽ không dùng nghệ sĩ có tai tiếng rồi.
Sắc mặt Phó Đông Thanh không được tốt lắm, qua lớp trang điểm, nhìn cô ta càng bợt bạt hơn.
Cô ta cầm gương lên, tự vẽ mày, hỏi Lý Huy An: "Bộ phận xử lý truyền thông nói thế nào?"
"Họ vẫn chưa đưa ra phương án, bên phía nhà họ Tần cũng không tỏ thái độ gì.
Dù gì Tần Hành cũng là thương nhân, mấy tin đồn tình ái này không ảnh hưởng được gì đến ông ta cả.
Nhưng cô thì khác, điều quan trọng nhất của nữ diễn viên là danh tiếng.
Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, ảnh trên mạng có xóa cũng không hết, bên phòng làm việc căn bản không biết phải ra tay từ chỗ nào."Gì thì gì những bức ảnh kia cũng đều là bằng chứng xác thực cả.
Lý Huy An kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống: "Rốt cuộc chuyện tối hôm đó là thế nào? Sao cô lại ở cùng một phòng nghỉ với Tần Hành?"Động tác vẽ lông mày của Phó Đông Thanh bỗng khựng lại: "Tôi cũng không biết là chuyện gì nữa, mơ mơ hồ hồ vào căn phòng đó." Cô ta ở trong giới giải trí bao năm nay, vốn không phải là người sơ suất lơ là, tinh thần đề cao cảnh giác cực kỳ cao, nhưng cũng chưa từng gặp phải tình huống kỳ quái như thế này bao giờ.
Lý Huy An cũng cảm thấy quái lạ: "Có phải cô uống say không?"Phó Đông Thanh lắc đầu: "Tôi chỉ uống có một ly thôi." Tửu lượng của cô ta rất tốt, không đến mức một ly đã say được.
Thế này thì quá kỳ lạ.
Nếu không phải do cồn mà tinh thần lại không tỉnh táo, thì chỉ có thể là do thuốc.
Lý Huy An nghĩ một chút rồi đoán: "Liệu có phải trong ly rượu đó có vấn đề không?"
"Hẳn là không phải." Phó Đông Thanh nhớ lại: "Ly rượu đó tôi tùy tiện cầm từ trên bàn rượu lên, có rất nhiều người đều uống rượu trên bàn đó nhưng chỉ có mình tôi có vấn đề.
Chắc chắn không phải là do rượu."Lý Huy An nghĩ không thông được: "Vậy thì vấn đề ở đâu nhỉ?"Phó Đông Thanh đặt bút chì kẻ mày xuống, nhìn khuôn mặt mình trong gương, lông mày nhíu chặt lại: "Lúc đó con chó của Thời Cẩn là kẻ đầu tiên bước vào phòng.
Nó cắn chiếc váy lễ phục của tôi đi."
"Chó á?" Lý Huy An không dám chắc, hỏi lại: "Có phải là do Thời Cẩn giở trò không? Váy là do anh ta gửi tới, liệu anh ta có động tay động chân gì không?" Ít ra Thời Cẩn có động cơ, cũng có thủ đoạn.
Hơn nữa, anh ta còn là bác sĩ, quá quen thuộc với các loại thuốc rồi.
Phó Đông Thanh im lặng."Dù là anh ấy thì chúng ta cũng không có chút chứng cứ nào cả, không giải quyết được vấn đề gì." Lý Huy An cảm thấy đến chín phần mười là Thời Cẩn không thoát được mối liên quan.
Nghĩ một lúc, cô ta cũng đau hết cả đầu.
Nếu là Thời Cẩn thật, sẽ rất khó để nắm thóp của anh ta.
Con người của Thời Cẩn làm việc rất kín kẽ, tuyệt đối sẽ không để lại chứng cứ.
Chiếc váy đó có khi còn không giữ được cả chút tro tàn nào rồi."Buổi tối hôm ấy, tôi và Tần Hành không hề xảy ra chuyện gì cả." Phó Đông Thanh mím môi, mắt đầy vẻ không cam lòng: "Tôi hoàn toàn trong sạch."
"Tôi tin cô cũng chẳng ích gì.
Việc chúng ta phải làm là chặn miệng dư luận cơ." Lý Huy An muốn nói lại thôi.
Trầm mặc một lúc sau, giọng cô ta có vẻ nặng nề và khó xử: "Đông Thanh này, cô đi xin lỗi Khương Cửu Sênh một tiếng đi.
Nếu không, cô ta mà chen chân vào một cái, thì đúng là chó cắn áo rách đấy."Nếu lúc này Khương Cửu Sênh còn tới cướp tài nguyên, thì họ căn bản không có đất mà trở tay, rất có khả năng sau này muốn có cơ hội xuất hiện còn khó khăn ấy chứ.
Ánh mắt Phó Đông Thanh sa sầm xuống: "Nhà họ Phó chúng tôi còn chưa thê thảm đến mức phải cúi đầu với cô ta."Lý Huy An cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Cô ta biết tính cách của Phó Đông Thanh kiêu ngạo đến nhường nào.
Nhân viên trường quay chạy tới gọi: "Chị Đông Thanh, đến chị rồi ạ."
"Ừm, tôi tới đây."Hôm nay Phó Đông Thanh chỉ có một cảnh quay, là cảnh diễn cặp với Tô Vấn.
Không biết do khí thế của Tô Vấn quá mạnh mẽ hay là trạng thái của Phó Đông Thanh quá kém mà một cảnh quay thôi NG mất sáu lần còn chưa qua.
Quách Hồng Phi giận điên người, thẳng thừng hô ngừng để Phó Đông Thanh điều chỉnh lại trạng thái rồi quay tiếp, đỡ phải lãng phí thời gian.
Ông ta quay cảnh của Tô Vấn và Khương Cửu Sênh trước.
Ngày mùng bảy tháng bảy âm lịch, Hoàng hậu tổ chức hội thơ ở Quan Cảnh các, mở tiệc chiêu đãi tất cả các thiếu nữ nhà quyền quý trong kinh thành.
Tiểu thư Oanh Trầm của nhà Định Tây tướng quân cũng nằm trong số đó.
Sau khi cung yến kết thúc cũng đã quá hoàng hôn.
Trên con đường đá cuội uốn quanh Quan Cảnh các thanh u tĩnh mịch có trồng một bụi hoa mộc lan nhỏ.
Từ đằng xa, nàng đã nhìn thấy một người đứng giữa đường, áo trắng như tuyết, tay cầm kiếm, miệng còn ngầm một cành mộc lan.
Còn có thể là ai được nữa ngoài Thất vương gia Dung Lịch, người quý phái tuấn tú nhất, cũng tùy tính phóng khoáng nhất trong Hoàng thất chứ.
Oanh Trầm bước lại gần.
Hắn bèn chặn giữa đường, miệng khẽ mỉm cười.
Nàng hành lễ với hắn, khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao ngài lại chặn đường ta?"Hắn cầm cành mộc lan trong tay, xoay xoay nghịch nghịch: "Bản vương muốn đấu kiếm với nàng."Nàng nhíu mày, không chút ngại ngùng e thẹn như thiếu nữ bình thường, mà dù chải tóc của con gái cũng chẳng thể che nổi khí khái anh hào trên người nàng: "Có phải Vương gia đã quên rồi không? Ở trên trường đua ngựa của phủ Hữu tướng, chính ta đã đánh ngài ngã ngựa đó."Cành hoa trong tay bị hắn vô thức bẻ gãy.
Hắn như hơi xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú thoáng ửng hồng.
Hắn nói: "Lần đó không tính."
"Sao lại không tính?"Sao có thể tính được chứ?! Lần ấy trong mắt hắn tràn ngập hình ảnh nàng mặc đồ nam giới, làm sao nhìn thấy được chiêu thức mà nàng đánh ra.
Hắn ngồi phịch xuống đất, ném thanh kiếm Thanh Đồng được vua ban sang cạnh chân nàng, đầu ngón tay bóp nát đài hoa.
Gió thổi qua, cuốn cánh hoa bay lên trên vai hắn.
Hắn tiện tay nhặt đại một cành cây khô, nói: "Bản vương chấp nàng mười chiêu."Màu hoàng hôn ở chân trời càng sâu thẳm, ánh chiều tà vàng nhạt phủ khắp cả khu vườn, nhuộm đóa mộc lan thành một màu sắc khác.
Oanh Trầm nhặt kiếm lên xuất chiêu.
Sắc hoa đầy trời mê hoặc mắt người ta.
Không nhìn thấy chiêu thức, chỉ nhìn thấy vạt váy bay bay trên lưỡi kiếm.
Chỉ thoáng giây đã phân thắng bại.
Hắn đứng ngược ánh chiều tà, mỉm cười thu lại cành cây khô đang chỉ vào yết hầu của nàng: "Ta thắng rồi."Đúng thế, hắn thắng rồi, còn thắng rất đẹp và dứt khoát.
Oanh Trầm thu kiếm về, dâng hai tay trả cho hắn: "Vương gia có thể nhường đường cho ta chưa?"Hắn không chỉ không nhường đường mà còn bước tới một bước, đưa ta lên phất cánh hoa rơi trên lưỡi kiếm: "Thanh kiếm này tặng cho nàng đó.
Phụ thân nàng nói, nếu ta muốn làm phu quân của nàng, nhất định phải đánh thắng nàng." Hắn ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt nàng: "Ô Nhĩ Giai Oanh Trầm, nàng thấy bản vương thế nào?"Sử sách có ghi lại rằng: Kiếm thuật của Viêm Hoằng đế Dung Lịch là do Võ trạng nguyên Kỳ Anh truyền thừa, trước nay không có đối thủ.
Oanh Trầm không địch lại được hắn.
Chỉ có điều, từ đó về sau, trong bao nhiêu năm oanh liệt, Viêm Hoằng đế lại chưa từng thằng Oanh Trầm một lần nào nữa.
Hắn chỉ thắng nàng duy nhất một trận này đó thôi.
Sau khi Oanh Trầm qua đời, Tần Tam từng hỏi hắn, vì sao kiếm thuật cao siêu là thế mà cứ gặp Oanh Trầm lại không thể ra tay?!Viêm Hoằng đế cười đáp: "Trẫm sợ nàng thua sẽ không vui.
Nàng không vui, trẫm lại không biết dỗ dành thế nào."Sau khi mỉm cười cho qua chuyện, hắn đi vào trong tẩm điện, ôm thanh kiếm đã từng tặng Oanh Trầm đó, rồi uống rượu cả đêm."OK!"Đạo diễn Quách hô to, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tô Vấn đóng cặp với Khương Cửu Sênh, quả là cao thủ phối với cao thủ.
Cả một cảnh diễn dài như vậy mà từ đầu tới cuối chỉ quay đúng một lần, quá hoàn hảo.
Ông ta quay đầu hỏi người đàn ông đứng sau lưng mình: "Anh Dung cảm thấy thế nào?"Người đàn ông đứng quay lưng lại ánh chiều ta, giọng nói rất trầm, "Đổi đi."Quách Hồng Phi quay sang, khó hiểu hỏi: "Cái gì cơ?"Vị họ Dung đó có dung mạo vô cùng tuấn tú xuất trần, khuôn mặt lành lạnh, thờ ơ, nhìn như không vướng khói lửa nhân gian, giống một vị tiên nhân vừa bước ra từ bức họa vậy.
Anh ta nhíu mày nói: "Cô nữ diễn viên đóng vai Hoa Khanh đó, đổi đi!"Thì ra là nói Phó Đông Thanh à.
Quách Hồng Phi thoải mái nói: "Tôi cũng có ý đó." Xong ông lại hỏi thêm: "Vậy anh Dung có đề cử được người nào không?"Màu môi anh ta hơi nhạt, giọng nói dường như cũng nhạt nhẽo theo: "Không có, ông cứ chọn đi."Vẻ tuấn tú của anh ta không hề giống người hiện đại chút nào.
Không biết vì sao, Khương Cửu Sênh cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng đạo diễn Quách kia còn giống Viêm Hoằng đế hơn cả Tô Vấn nữa.
Cô hỏi Mạc Băng: "Người đứng sau đạo diễn Quách là ai thế chị?"Mạc Băng nhìn một cái rồi nói: "Là tác giả của "Đế Hậu" đấy."Khương Cửu Sênh kinh ngạc hỏi: "Tác giả là đàn ông ạ?"Mạc Băng gật đầu: "Hơn nữa, cô có biết tác giả tên thật là gì không?" Cô ngừng lại một chút rồi nói: "Anh ấy cũng tên là Dung Lịch đấy."
Bình luận truyện