Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...

Chương 2



Ngày đầu tiên tới trường mới, tôi tự trang bị cho mình cái vỏ ngoài lạnh lùng nhưng ăn mặc thì vẫn rất nữ tính. Tạm biệt bộ đồng phục đi mà là chiếc váy mỏng đến đầu gối. Tha hồ mát mẻ bay trong gió. Từ hôm qua tới giờ nhà hàng xóm ấy (chắc chủ nhà là nữ) vẫn chưa mở cửa.

Lúc đi qua một con hẻm, tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy 3, 4 chị dường như lớn tuổi hơn đang giằng co một tập tài liệu gì đó với một học sinh nữ khác. Nhìn thái độ với vẻ mặt đe dọa, thôi thở dài: ai cha! Lại có việc làm rồi, đang chán, quậy một chút thôi. Tôi bước đến gần với vẻ lạnh lùng, giọng đầy thách thức:

-Mấy người ỷ đông bắt nạt một, không thấy hèn hạ sao?

-Con bé này từ đâu chui ra vậy? Chúng mày biết nó không?

Người vừa nói quay sang hỏi đồng bọn. Chắc là thủ lĩnh đây. Bọn đàn em lắc đầu làm cô ả nhìn chằm chằm vào tôi, tay bẻ rôm rốp:

-Con bé kia! Muốn ăn đập hả? Nhìn mày cũng baby đấy chứ!

-Chuyện! Nhìn mấy bà chị ui cha, mắt thì thâm cuồng, tóc thì xù, quần áo thì chả ra đâu vào đâu. Xuống địa ngục rồi cũng bị Diêm Vương đuổi về thôi…

-Con bé này láo. Bọn bay xử nó cho tao.

Tôi cũng bẻ tay (kêu rôm rốp chứ bộ). Nhưng tay tôi bị một bàn tay khác kéo giật lại. Quay ra nhìn thì là con bé bị bắt nạt. Trông mặt nhăn nhó đến là tội nghiệp.

-Chạy đi! Bọn này ác lắm. Cảm ơn vì cậu đã giúp nhưng cậu chạy đi.

-Bỏ tay ra.

Giọng lạnh lùng của tôi kèm đôi mắt sắc của tôi khiến con bé đỏ rần mặt,từ từ buông tay ra. Bọn kia tiến lại gần tôi, nhếch mắt cười đểu. Một đứa giơ tay định tát tôi.

-Á…á…á…

Âm thanh phát ra từ miệng đứa kia do bị tôi bắt kịp tay, bẻ ngược về phía sau. Con bé vừa bị bắt nạt thấy thế thì hét lên làm tôi giật mình. Nó lấy tay che mặt. Đúng là hết cách. Yếu đuối đến thế là cùng.

Nhận thấy một người trong nhóm bị tôi đánh bại, thế là cả đám xông lên. Tôi chỉ kịp vứt cặp xuống đất rồi ra trưởng. Sút, đấm, đá… cho đến khi mấy chị quái dị ngã lăn ra đất thì tôi cũng dựa vào tường hổn hển nói:

-Đây chỉ là cảnh cáo thôi. Lần sau mà còn bắt nạt người khác yếu thế hơn thì liệu hồn.

-Vâng! Bọn em xin lỗi.

Tôi nhìn cô nàng thủ lĩnh mới lúc nãy còn to mồm bây giờ mặt mày tái mét. Nhìn kĩ ra mới để ý: toàn bộ bọn họ mặc đồng phục trường Hàn Châu mà (trường mà tôi nhập học hôm nay). Tại vì nhà nghèo nên phải xin vào trường này. Tưởng trường tốt, ai dè lại toàn đầu gấu đánh nhau thế này. Oái! Đồng hồ đã chỉ 7strong0 rồi. Buổi đầu không nên muộn học. Tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng của mình nhìn khắp một lượt rồi nói:

-Mấy người không đi học sao? Trường Hàn Châu đóng cổng lúc 7h30 đấy!

-Chị học trường Hàn Châu sao?

Bọn kia nhốn nháo hỏi. Mặt ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng tôi sướng tênh. Được gọi bằng chị cơ mà. Mát mặt quá. Tôi gằn giọng:

-Sẽ biết nhau thôi!

Tôi liếc nhìn cô bé bị bắt nạt thấy bảng tên trên áo ghi là Hoàng Vi Diệp, lớp 11c. Oái! Bằng tuổi mình mà sao nhìn ngây thơ vậy? Chả quan tâm. Giờ học cùng trường rồi, sẽ chạm mặt nhau thôi. Tôi quay lưng bước đi, miệng nở nụ cười giấu khi nghe những tiếng rì rầm đằng sau. “Sao chị ta giỏi võ thế? Gương mặt thì không có cảm xúc, lạnh như băng vậy….” Tôi buồn cười chết mất nhưng không dám cười cho đến khi ra khỏi ngõ tôi mới cười thoải mái. Đúng là bọn ngốc. Đụng vào Đai Đen Karate Dương Liễu Liễu thì chỉ có nước tìm đường vào bệnh viện nghỉ ngơi thôi.

Chết! Tôi tăng tốc chạy vào đến cổng trường thì bảo vệ ra khóa chốt. Học sinh lượn lờ khắp các nẻo,ăn mặc thì quái dị như yêu tinh xổng chuồng từ đại ngục chui lên. Tôi đang mải tìm lớp 11c thì… “rầm”. Một khối nặng đang đè úp tôi xuống đất. Mẹ ơi, đau chết mất, vẹo xương sống con rồi. Tôi tròn mắt nhìn cái vật đang ngự trị trên người mình. Mặt tôi nóng dần khi thấy đầu của người con trai áp sát ngực mình. Hắn cũng ngẩng đầu mỉm cười ngẩng đầu nhìn tôi. Điên. Điên thật! Tôi đẩy hắn ra lồm cồm bò dậy, hét lên:

Mù hả? Cái tên dê sồm kia!!

Tôi nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí. Hắn mỉm cười:

-Sorry! Anh không cố ý. Người em thơm thật đấy, giống loài hoa mà anh trồng ở nhà.

Sau câu nói ấy, anh ta mất dạng dưới cuối hành lang. Chúa ơi! Hãy chứng dám cho sự trong trắng, trinh bạch, gìn lòng của con. Tôi cầu nguyện xong rồi phủi quần áo. Chiếc bảng tên nằm chềnh ềnh dưới chân tôi. Chắc hắn làm rơi khi đụng vào tôi.

-Hoàng Vi Ân, lớp 11c.

Lại là 11c. Cái lớp quái quỉ ấy ở đâu không biết? Mà hắn vừa chạy về phía cuối hành lang thì phải…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện