Duyên Nợ

Chương 2: Giới thiệu



Cô tên đầy đủ là Trịnh Mai Hương năm nay vừa tròn 16 tuổi con gái của của Trịnh Vũ Văn chủ tịch tập đoàn công ty MV chuyên phân phối thiết bị xây dựng lớn nhất cả nước. Từ nhỏ đã được phong cho danh hiệu hoa khôi nên không cần giới thiệu các bạn cũng biết cô xinh đẹp phải không?

Chính cô cũng từng nói thứ khiến cô tự hào nhất là cái nhan sắc trời ban này, Khuôn mặt nhỏ nhắn điểm trên đó là cặp lông mày lá liễu, đôi mắt to hai mí cùng đôi lông mày cong vút. Cộng với chiếc mũi dọc dừa cao thẳng và đôi môi lúc nào cũng căng mọng kia thì ai nhìn cô cũng phải đứng hình mất mây giây nhất là khi khuôn mặt hoàn hảo kia lại được làn da trắng sứ làm nền khiến mọi đường nét trên gương mặt cô vốn đã hoàn hảo nay càng nổi bật hơn.

Thứ duy nhất khiến cô thua kém với đám mỹ nhân ngoài kia chính là chiều cao, có lẽ cô thừa hưởng gen của mẹ thế nên chiều cao khá khiêm tốn, chưa đầy 1m50. Nhưng tôi thì thấy ông trời làm gì cũng có tính toán của riêng mình cái chiều cao ấy không thể dìm hàng được cô mà lại khiến cô trông giống 1 con búp bê nhỏ nhắn dễ thương. Người thân của cô đều nhận xét cô và mẹ giống nhau như 2 giọt nước, mỗi lần như thế cô đều mỉm cười chua chát bởi cô dường như còn không thể nhớ nổi hình dáng mẹ ra sao.

Năm cô lên 4 mẹ cô mất khi trên đường đến bệnh viện sinh em trai cô, ngày ấy còn bé cô chưa hiểu chuyện chỉ biết khóc mỗi khi nhớ mẹ. Mãi sau này khi cô lớn mẹ kế của cô vô tình nói cho cô biết tai nạn năm ấy là do có kẻ ganh đua với sự nghiệp của bố cô nên cố tình hãm hại mẹ cô. Khi ấy cô vừa tròn 15 tuổi, sinh nhật tuổi 15 với món quà là nguyên nhân cái chết của mẹ, ngàn vạn lần cô vẫn tự nhủ rằng bố cô không hề muốn thế, rằng là do người ta ganh gét với bố nên mới hại mẹ, ngày mẹ mất bố cũng đau lòng cũng suy sụp nhiều lắm. Cô vẫn tự nói với bản thân mình như thế nhưng chẳng hiểu sao trông thể xua đi cái cảm giác căm hận bố len lỏi trong tim. Và rồi từ đó khoảng cách giữa cô và bố cứ lớn dần, lớn dần, chẳng biết tình cảm của bố có dành cho cô có thay đổi hay không nhưng cô dám chắc tình cảm của cô dành cho bố thì vơi dần nhất là những khi cô nhớ mẹ.

Bố cô, ông Trịnh Vũ Văn là 1 trong những người giầu nhất nước khi ở tuổi 40 ông là chủ tịch tập đoang MV với hàng chục chi nhánh lớn nhỏ phân phối thiết bị xây dựng lớn nhất cả nước. Công ty này là tâm huyết cả đời của ông cùng người vợ trước, bà Mai Thị Hoa, người ông hết lòng yêu thương kể cả khi bà đã khuất xa ông cũng không cách nào ngừng yêu bà.

Điều khiến ông ân hận nhất là đã không bảo vệ được bà để bà và đứa con chưa kịp chào đời của ông phải chịu đau đớn, để cô con gái của ông phải sống trong cảnh thiếu hơi ấm người mẹ. Ông thương cô nhưng công việc của ông phải đi triền miên, nên sau 2 năm ngày mất của bà Hoa ông quyết định đi thêm bước nữa. Thật ra ông lấy bà Liên 1 phần vì thương hoàn cảnh một mình bương chải nuôi con của bà. Nhưng phần lớn là vì cô, ông muốn có người thay ông chăm sóc cô. Đặc biệt bà Liên có 1 cô con gái bằng tuổi cô, ông hi vọng lấy bà rồi cô vừa có người chăm sóc lại có con gái bà bầu bạn để lấp đi khoảng trống của mẹ cô để lại.

Nhưng ông đã nhầm bà Trần Thị Liên tuy thương cô rất nhiều nhưng chính vì Huệ, con riêng của bà Liên, bằng tuổi cô lại khiến cô chịu nhiều thiệt thòi. Dù bà có thương cô nhiều đến bao nhiêu thì đứng trước con gái bà cô vẫn có đôi phần thua kém, dĩ nhiên bà phải thương Huệ hơn cô. Mà Huệ lại là 1 đứa trẻ ích kỉ, nó không hề muốn ai san sẻ tình cảm với nó chưa kể ông Văn lại luôn yêu chiều cô, mua cho cô mọi thứ đẹp nhất, tốt nhất khiến cô càng biến thành cái gai trong mắt Huệ.

Khi mà cô và Huệ có cãi vã đương nhiên bà Liên sẽ bênh vực bảo vệ con gái bà dù cho nó có là người kiếm chuyện trước. Lâu dần người duy nhất trong căn nhà cô có thể tin tưởng, tâm sự là thằng em trai 5 tuổi, nó là con chung của bố cô cùng bà Liên. Có lẽ do cô và nó có cùng dòng máu của bố chảy trong người nên nó rất quấn cô, ngoài những lúc đi học thì gần như toàn bộ thời gian cô đều dành để chơi với nó. Nó rất giống bố từ khuôn mặt đến đôi chân dài chứ không lùn như cô. Em trai cùng cha khác mẹ Trịnh Vũ Vương luôn nói sau này lớn nhất định sẽ bảo vệ cô, cô ngây ngốc cười nhìn nó huyên thuyên mỗi khi được cô bế vào lòng.

Khi ấy cô từng nghĩ sau này nhất định cô sẽ không lấy chồng, sẽ cả đời ở bên cạnh yêu thương chăm sóc nó, chàng trai nhỏ bé của cô. Chỉ có điều yêu thương chưa kịp trao cô đã phải bất lực rời xa nó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện