Duyên Tới Là Anh
Chương 29: Phơi bày
Edit: Violet
Beta: Vi Vi
Triệu Thừa Dư không rõ nguyên do nhìn Cố Hàm Ninh.
“Được, nhưng mà, không phải cậu nói muốn muộn muộn sao?”
Cố Hàm Ninh buông tay đang khoát ngang hông Triệu Thừa Dư ra, thoáng lui về sau một bước nhỏ, than thở vỗ vỗ vai trái Triệu Thừa Dư, hướng tới phía sau cậu bĩu bĩu môi.
Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu, lập tức liền thấy trên mặt Thịnh Mạn Mạn đã từ kinh nghi chuyển thành vui cười, một đôi mắt lóe sáng, trái phải trên dưới quan sát hai người bọn họ.
Triệu Thừa Dư thoáng chốc liền đỏ mặt, quay đầu trợn mắt nhìn ánh mắt vô tội nhìn Cố Hàm Ninh, đột nhiên liền nhớ tới cái đôi bị cậu và Cố Hàm Ninh tình cờ bắt gặp mấy hôm trước.
Thật là vừa phá hoại liền gặp quả báo . . .
Triệu Thừa Dư chịu đựng khô nóng trên mặt, xoay người nhếch lên chút ý cười.
“Cái đó, Thịnh Mạn Mạn, trưa nay mình mời các cậu ăn cơm? Cậu muốn ăn cái gì?”
Thịnh Mạn Mạn lập tức cười nheo mắt, ra sức gật đầu: “Không tồi! Còn thật thức thời! Vậy thì, ừ, gần đây ở đâu ngon nhất đây? Vừa nói như thế, bụng mình lại là thật đói bụng!”
Cố Hàm Ninh cười kéo tay Triệu Thừa Dư, đi tới.
“Ăn đi! Ra sức nhồi vào miệng của cậu!”
Thịnh Mạn Mạn tâm tình cực tốt cười hắc hắc hai tiếng, cười đùa ái muội nhìn hai người, đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, đưa ra chân phải đụng nhẹ một chút, lại tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh, dùng thanh âm không nhỏ hỏi: “Mình nói, hai người các cậu là lúc nào thì trở nên tốt vậy?”
Cố Hàm Ninh lườm cô một cái, nghiêm túc nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng những bạn học khác.”
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên không phải tới một người, chờ ba người đi tới bên ngoài, Cố Hàm Ninh liền thấy Thôi Hà Miêu, chỉ là so với Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu trong mắt bớt chút ngoài ý muốn, nhiều một chút trong dự liệu.
“Miêu Miêu! Cậu biết mình vừa rồi thấy cái gì?” Thịnh Mạn Mạn nháy mắt với Thôi Hà Miêu, con ngươi ở trên người Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư chuyển động qua lại.
“Đại khái đoán ra.” Thôi Hà Miêu cười đến trấn định, “Mình cũng không phải là cậu, cả đầu đầy ruột đều là ăn.”
“Ăn có cái gì không tốt? Dân lấy ăn làm trời nha!” Thịnh Mạn Mạn ngay thẳng.
Cố Hàm Ninh bật cười nhìn Thịnh Mạn Mạn, lắc lắc đầu: “Tốt lắm, đừng làm mất mặt xấu hổ.”
Thịnh Mạn Mạn cười hắc hắc: “Có gì nha! Con rể của phòng ngủ chúng ta nha, sao có thể tính người ngoài đây? !”
“Đúng, không tính là người ngoài.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu.
Đã mời bạn cùng phòng Cố Hàm Ninh ăn cơm, tự nhiên cũng không thể không có Bạch Vũ Hân.
Thôi Hà Miêu gọi điện thoại cho Bạch Vũ Hân, Thịnh Mạn Mạn cùng Triệu Thừa Dư thảo luận địa điểm ăn cơm, địa điểm được chọn là một nhà hàng cách trường học khoảng 15 phút đường xe, thấp thoáng dưới tán cây xanh, có vẻ rất nên thơ, mấy lần xe buýt đi qua, Thịnh Mạn Mạn cũng sẽ víu cửa kính xe thèm nhỏ dãi.
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên rất hài lòng, hướng về phía Triệu Thừa Dư liên tục gật đầu.
“Con rể Triệu quả nhiên xứng đôi với Ninh Ninh chúng ta! Mình kết cậu!”
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhưng mà suy nghĩ một chút Triệu Thừa Dư cũng hẳn là có thể gánh vác, thật cũng không có phản đối.
Tuy rằng kỳ thật tính nghiêm túc ra, kiếp này, cô mới chính thức quen thuộc Triệu Thừa Dư, thời gian chẳng hề dài, nhưng cũng biết, Triệu Thừa Dư không phải cái tự cho là đúng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá khả năng.
Chờ lúc Bạch Vũ Hân gửi tin nhắn tới nói cô đã chuẩn bị xong, bốn người liền thu thập các thứ, đi ra cửa trạm xe bus.
Lần này, Triệu Thừa Dư rốt cục có thể quang minh chính đại dắt tay Cố Hàm Ninh mà không cần che che giấu giấu, trong lòng cậu vui sướng không nói nên lời, đáy lòng càng thêm vô cùng vừa lòng Thịnh Mạn Mạn “Không thức thời”
Bữa này, dĩ nhiên là ăn đến khách và chủ cùng vui mừng.
Triệu Thừa Dư không chút keo kiệt để tùy Thịnh Mạn Mạn gọi thức ăn, Cố Hàm Ninh một mực nghĩ tới sẽ có một lần như vậy, đau lòng cũng chỉ là một lần, chịu đựng đi.
Đến cuối cùng, một bàn món ăn cũng không có ăn hết, Thôi Hà Miêu kêu người phục vụ đóng gói.
Cố Hàm Ninh cười nói: “Được rồi, ngày mai không cần mua món ăn, mua cơm là được.”
“Cậu xem, mình làm cho đoàn người cải thiện cơm nước, còn thuận tiện tiết kiệm tiền.” Thịnh Mạn Mạn ngẩng đầu hùng hồn, tất cả mọi người nở nụ cười.
Cố Hàm Ninh ánh mắt dừng ở trên mặt Bạch Vũ Hân cười đến vô cùng thư thái, trong lòng vòng vo lại chuyển.
Một bữa cơm vừa rồi, Bạch Vũ Hân gửi vài dòng tin nhắn, còn đặc biệt cố ý che điện thoại di động đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.
Cố Hàm Ninh tự nhiên nhìn ở trong mắt, Bạch Vũ Hân vội vã muốn cho Cao Thần tỉnh ngộ, cô tự nhiên không ngăn trở, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, không bằng hôm nay cùng nhau giải quyết.
Vừa rồi cô cùng Triệu Thừa Dư tay trong tay cùng lúc xuất hiện ở trước mắt Bạch Vũ Hân, Cố Hàm Ninh rõ ràng thấy, trừ ra một tia kinh ngạc, trong mắt Bạch Vũ Hân nhiều hơn là kinh hỉ, giống như là giải quyết một vấn đề nan giải cực kỳ phức tạp đã lâu, thậm chí không cần cô ấy tự mình giải quyết, mà là hết thảy đột nhiên liền được giải quyết dễ dàng.
Bạch Vũ Hân có lẽ cảm thấy, cơ hội của cô ta đã tới!
Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống che đi một tia ánh sáng lạnh.
Dùng hiểu biết của cô về Cao Thần, cậu ta tự có niềm kiêu ngạo, Cao Thần kiêu ngạo lại tự đại, kỳ thật, rất khó tiếp nhận mình thất bại, để cậu ta cứ hết hi vọng như vậy, khả năng rất ít, cậu ta không thể tiếp nhận, là mình không sánh bằng người khác, cho nên mới bị loại.
Ăn cơm trưa vui đùa ầm ĩ xong, năm người lại ngồi xe buýt trở về trường học.
Xuống xe buýt, bước chân Bạch Vũ Hân liền bước dài hơn so người khác, thoắt cái vượt lên trước mọi người.
Cố Hàm Ninh chỉ tùy ý liếc bóng lưng Bạch Vũ Hân trước mặt một cái, kéo tay Triệu Thừa Dư, chậm rì rì cùng Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu nói chuyện phiếm.
Mới vừa vào cửa trường, Cố Hàm Ninh liền thấy vẻ mặt âm trầm của Cao Thần cùng bóng lưng Bạch Vũ Hân đối diện với mình đang nói chuyện.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, rúc vào bên cạnh Triệu Thừa Dư, bước chân không thay đổi.
Trái lại Triệu Thừa Dư, lúc nhìn đến Cao Thần, bước chân rõ ràng sững lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Cao Thần ngẩng đầu liền thấy được Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư thân mật tựa vào nhau, bước lên, cho đến khi đi tới trước mặt hai người mới ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất khó xem, cực lực muốn duy trì phong độ của mình.
“Cậu, các cậu đây là lúc nào. . .” Cao Thần cố gắng hòa hoãn giọng điệu của mình đối với Cố Hàm Ninh, nhưng lúc ánh mắt chuyển qua trên mặt Triệu Thừa Dư, lại thoáng cái có chút vặn vẹo.
“Cao Thần. . .” Triệu Thừa Dư có chút khó xử mở miệng, cũng rất nhanh bị Cố Hàm Ninh cắt đứt.
“Cao Thần, thực xin lỗi. Cậu rất tốt, nhưng là chung sống về sau, mình cảm thấy vẫn là mình và Thừa Dư thích hợp hơn, cho nên. . .” Cố Hàm Ninh trên mặt càng khó xử hơn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy, “Mình cũng cảm thấy ngay từ đầu phải nói cho cậu biết, nhưng mình sợ cậu không thể tiếp nhận, cho nên quyết định chậm một chút sẽ nói cho cậu biết. Hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, cậu ấy (Triệu Thừa Dư) không muốn tổn thương cậu, mình cũng không muốn phá hoại tình bạn giữa hai người các cậu.”
Cố Hàm Ninh mở to mắt, nói vô cùng thành khẩn.
Triệu Thừa Dư lại có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Ninh, hơi hơi há mồm, cuối cùng vẫn còn cũng không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía Cao Thần sắc mặt khó coi.
“Cao Thần, thực xin lỗi, đều là lỗi của mình. . .”
“Triệu Thừa Dư! Coi như cậu được. . .” Cao Thần cực lực đè nén phẫn nộ cùng cáu thẹn của mình, vừa hít thở sâu một lần mới nhìn về phía Cố Hàm Ninh, “Cố Hàm Ninh, mình là thật lòng thích cậu, phần này tình cảm tuyệt đối có thể không ít hơn so với Triệu Thừa Dư. Gần đây mình bận hội diễn, nhất thời bỏ quên cậu, cho nên không thể để cho cậu thấy thành ý của mình. Tuy rằng, bây giờ cậu lựa chọn Triệu Thừa Dư, nhưng mình không muốn buông tha cho, mình không bỏ được. . . Cho nên, hi vọng cậu không cự tuyệt ý tốt của mình, coi như, không phải tình cảm nam nữ, nhưng cũng không thể cự tuyệt sự quan tâm của mình đối với cậu. . .”
Cao Thần dường như là tìm được nhịp điệu mình, hơi bi thương cùng mất mát nhìn Cố Hàm Ninh, làm cho Bạch Vũ Hân bên cạnh nghe được dị thường chua xót.
Cô thật là không biết, hóa ra, Cao Thần thế nhưng đã tỏ tình với Cố Hàm Ninh. . .
Bạch Vũ Hân ngơ ngác đứng ở một bên, ánh mắt tối sầm khó hiểu nhìn ba người trước mắt dây dưa.
Cố Hàm Ninh thì cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, Cao Thần đối với mình sắm vai tình thánh như thế nào, kỳ thật rất tâm đắc.
Nhưng trên mặt, Cố Hàm Ninh vẫn là lộ ra một tia cảm động, cùng với khó xử.
“Cao Thần, cám ơn cậu. . . Chính là. . .”
“Cố Hàm Ninh, cậu không cần phải để ý đến mình, chỉ là muốn mình từ nay về sau liền cách cậu rất xa, mình làm không được!”
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh yếu ớt mà nói, sau đó liền nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Thừa Dư một cái, nói: “Thực xin lỗi, mình đã làm khó cho cậu. . .”
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh hơi hơi giật giật khóe miệng, nhìn vô cùng ưu thương, sau đó liền đi đầu cũng không quay lại.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư bên cạnh có vẻ mặt cứng ngắc, đáy lòng thầm than.
Triệu Thừa Dư, thực xin lỗi, vì phá hoại cái gọi là tình anh em của cậu cùng Cao Thần, mình tự nhiên muốn dốc hết sức. Người khẩu Phật tâm xà(*) như Cao Thần, để ở bên cạnh cậu, mình thật sự không yên tâm!
(*) Khẩu Phật tâm xà: Miệng nói lời nhân đạo như niệm Phật, trong lòng độc ác như rắn rết.
Thay vì ngóng trông ngày sau có một ngày cậu có thể thấy rõ con người thật của Cao Thần, không bằng hiện tại sẽ để cho các cậu cách lòng, đại học tuy rằng không phức tạp ác nghiệt bằng xã hội, nhưng nếu như Cao Thần ngáng chân làm cho cậu ngã, vẫn có rất nhiều cơ hội. Nếu như cậu thương tâm, mình tự nhiên sẽ an ủi cậu thật nhiều!
Nhìn một màn có chút ngoài ý muốn, Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu cảm thấy có chút bất ngờ và lúng túng, liền cười khan đi trước, Bạch Vũ Hân tự nhiên cũng không có tâm tình ở lại.
Cố Hàm Ninh khẽ nhíu mày nhìn Triệu Thừa Dư, đôi tay nắm càng chặt hơn, dính sát vào cánh tay Triệu Thừa Dư, thấp giọng lấy lòng nói: “Triệu Thừa Dư? Vừa rồi mình nói như vậy, cậu sẽ không trách mình chứ?”
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt thấp thỏm của Cố Hàm Ninh, liền vội vàng lắc đầu: “Làm sao sẽ. . . Từ lúc mình cùng cậy ấy đồng thời thích cậu, mình cũng biết bọn mình không thể còn giống như trước đây. . . Mình chỉ là có một chút tiếc nuối. Nhưng mình cũng không thể có lòng tham quá, nếu như muốn mình chọn một giữa cậu và cậu ấy, mình tuyệt không có do dự! Hàm Ninh, cậu không cần lo lắng.”
Triệu Thừa Dư nói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã bình thường, nói xong, cười xoa trán Cố Hàm Ninh.
“Đi thôi, không phải cậu nói muốn đi ngủ trưa sao. Buổi chiều cùng nhau chơi bóng?”
“Được, vậy mình lên đây.” Cố Hàm Ninh nghe lời cười, vẫy vẫy tay, trở về phòng ngủ trước .
Triệu Thừa Dư vừa đi lên cửa cầu thang tầng hai, liền thấy Cao Thần cúi đầu dựa vào tường, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, nhìn sang, ánh sáng u ám, ở trên mặt Cao Thần để lại một đạo bóng râm.
“Triệu Thừa Dư, cậu khá lắm a! Trong miệng vừa nói là anh em, sau lưng lại bày ra thủ đoạn? ! Nói gì muốn một cơ hội cạnh tranh công bình? ! Là mình ngốc mới tin cậu!”
“Được, nhưng mà, không phải cậu nói muốn muộn muộn sao?”
Cố Hàm Ninh buông tay đang khoát ngang hông Triệu Thừa Dư ra, thoáng lui về sau một bước nhỏ, than thở vỗ vỗ vai trái Triệu Thừa Dư, hướng tới phía sau cậu bĩu bĩu môi.
Triệu Thừa Dư nghi ngờ quay đầu, lập tức liền thấy trên mặt Thịnh Mạn Mạn đã từ kinh nghi chuyển thành vui cười, một đôi mắt lóe sáng, trái phải trên dưới quan sát hai người bọn họ.
Triệu Thừa Dư thoáng chốc liền đỏ mặt, quay đầu trợn mắt nhìn ánh mắt vô tội nhìn Cố Hàm Ninh, đột nhiên liền nhớ tới cái đôi bị cậu và Cố Hàm Ninh tình cờ bắt gặp mấy hôm trước.
Thật là vừa phá hoại liền gặp quả báo . . .
Triệu Thừa Dư chịu đựng khô nóng trên mặt, xoay người nhếch lên chút ý cười.
“Cái đó, Thịnh Mạn Mạn, trưa nay mình mời các cậu ăn cơm? Cậu muốn ăn cái gì?”
Thịnh Mạn Mạn lập tức cười nheo mắt, ra sức gật đầu: “Không tồi! Còn thật thức thời! Vậy thì, ừ, gần đây ở đâu ngon nhất đây? Vừa nói như thế, bụng mình lại là thật đói bụng!”
Cố Hàm Ninh cười kéo tay Triệu Thừa Dư, đi tới.
“Ăn đi! Ra sức nhồi vào miệng của cậu!”
Thịnh Mạn Mạn tâm tình cực tốt cười hắc hắc hai tiếng, cười đùa ái muội nhìn hai người, đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, đưa ra chân phải đụng nhẹ một chút, lại tiến đến bên tai Cố Hàm Ninh, dùng thanh âm không nhỏ hỏi: “Mình nói, hai người các cậu là lúc nào thì trở nên tốt vậy?”
Cố Hàm Ninh lườm cô một cái, nghiêm túc nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng những bạn học khác.”
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên không phải tới một người, chờ ba người đi tới bên ngoài, Cố Hàm Ninh liền thấy Thôi Hà Miêu, chỉ là so với Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu trong mắt bớt chút ngoài ý muốn, nhiều một chút trong dự liệu.
“Miêu Miêu! Cậu biết mình vừa rồi thấy cái gì?” Thịnh Mạn Mạn nháy mắt với Thôi Hà Miêu, con ngươi ở trên người Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư chuyển động qua lại.
“Đại khái đoán ra.” Thôi Hà Miêu cười đến trấn định, “Mình cũng không phải là cậu, cả đầu đầy ruột đều là ăn.”
“Ăn có cái gì không tốt? Dân lấy ăn làm trời nha!” Thịnh Mạn Mạn ngay thẳng.
Cố Hàm Ninh bật cười nhìn Thịnh Mạn Mạn, lắc lắc đầu: “Tốt lắm, đừng làm mất mặt xấu hổ.”
Thịnh Mạn Mạn cười hắc hắc: “Có gì nha! Con rể của phòng ngủ chúng ta nha, sao có thể tính người ngoài đây? !”
“Đúng, không tính là người ngoài.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu.
Đã mời bạn cùng phòng Cố Hàm Ninh ăn cơm, tự nhiên cũng không thể không có Bạch Vũ Hân.
Thôi Hà Miêu gọi điện thoại cho Bạch Vũ Hân, Thịnh Mạn Mạn cùng Triệu Thừa Dư thảo luận địa điểm ăn cơm, địa điểm được chọn là một nhà hàng cách trường học khoảng 15 phút đường xe, thấp thoáng dưới tán cây xanh, có vẻ rất nên thơ, mấy lần xe buýt đi qua, Thịnh Mạn Mạn cũng sẽ víu cửa kính xe thèm nhỏ dãi.
Thịnh Mạn Mạn tự nhiên rất hài lòng, hướng về phía Triệu Thừa Dư liên tục gật đầu.
“Con rể Triệu quả nhiên xứng đôi với Ninh Ninh chúng ta! Mình kết cậu!”
Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhưng mà suy nghĩ một chút Triệu Thừa Dư cũng hẳn là có thể gánh vác, thật cũng không có phản đối.
Tuy rằng kỳ thật tính nghiêm túc ra, kiếp này, cô mới chính thức quen thuộc Triệu Thừa Dư, thời gian chẳng hề dài, nhưng cũng biết, Triệu Thừa Dư không phải cái tự cho là đúng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện quá khả năng.
Chờ lúc Bạch Vũ Hân gửi tin nhắn tới nói cô đã chuẩn bị xong, bốn người liền thu thập các thứ, đi ra cửa trạm xe bus.
Lần này, Triệu Thừa Dư rốt cục có thể quang minh chính đại dắt tay Cố Hàm Ninh mà không cần che che giấu giấu, trong lòng cậu vui sướng không nói nên lời, đáy lòng càng thêm vô cùng vừa lòng Thịnh Mạn Mạn “Không thức thời”
Bữa này, dĩ nhiên là ăn đến khách và chủ cùng vui mừng.
Triệu Thừa Dư không chút keo kiệt để tùy Thịnh Mạn Mạn gọi thức ăn, Cố Hàm Ninh một mực nghĩ tới sẽ có một lần như vậy, đau lòng cũng chỉ là một lần, chịu đựng đi.
Đến cuối cùng, một bàn món ăn cũng không có ăn hết, Thôi Hà Miêu kêu người phục vụ đóng gói.
Cố Hàm Ninh cười nói: “Được rồi, ngày mai không cần mua món ăn, mua cơm là được.”
“Cậu xem, mình làm cho đoàn người cải thiện cơm nước, còn thuận tiện tiết kiệm tiền.” Thịnh Mạn Mạn ngẩng đầu hùng hồn, tất cả mọi người nở nụ cười.
Cố Hàm Ninh ánh mắt dừng ở trên mặt Bạch Vũ Hân cười đến vô cùng thư thái, trong lòng vòng vo lại chuyển.
Một bữa cơm vừa rồi, Bạch Vũ Hân gửi vài dòng tin nhắn, còn đặc biệt cố ý che điện thoại di động đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại.
Cố Hàm Ninh tự nhiên nhìn ở trong mắt, Bạch Vũ Hân vội vã muốn cho Cao Thần tỉnh ngộ, cô tự nhiên không ngăn trở, dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, không bằng hôm nay cùng nhau giải quyết.
Vừa rồi cô cùng Triệu Thừa Dư tay trong tay cùng lúc xuất hiện ở trước mắt Bạch Vũ Hân, Cố Hàm Ninh rõ ràng thấy, trừ ra một tia kinh ngạc, trong mắt Bạch Vũ Hân nhiều hơn là kinh hỉ, giống như là giải quyết một vấn đề nan giải cực kỳ phức tạp đã lâu, thậm chí không cần cô ấy tự mình giải quyết, mà là hết thảy đột nhiên liền được giải quyết dễ dàng.
Bạch Vũ Hân có lẽ cảm thấy, cơ hội của cô ta đã tới!
Cố Hàm Ninh rũ mắt xuống che đi một tia ánh sáng lạnh.
Dùng hiểu biết của cô về Cao Thần, cậu ta tự có niềm kiêu ngạo, Cao Thần kiêu ngạo lại tự đại, kỳ thật, rất khó tiếp nhận mình thất bại, để cậu ta cứ hết hi vọng như vậy, khả năng rất ít, cậu ta không thể tiếp nhận, là mình không sánh bằng người khác, cho nên mới bị loại.
Ăn cơm trưa vui đùa ầm ĩ xong, năm người lại ngồi xe buýt trở về trường học.
Xuống xe buýt, bước chân Bạch Vũ Hân liền bước dài hơn so người khác, thoắt cái vượt lên trước mọi người.
Cố Hàm Ninh chỉ tùy ý liếc bóng lưng Bạch Vũ Hân trước mặt một cái, kéo tay Triệu Thừa Dư, chậm rì rì cùng Thịnh Mạn Mạn, Thôi Hà Miêu nói chuyện phiếm.
Mới vừa vào cửa trường, Cố Hàm Ninh liền thấy vẻ mặt âm trầm của Cao Thần cùng bóng lưng Bạch Vũ Hân đối diện với mình đang nói chuyện.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, rúc vào bên cạnh Triệu Thừa Dư, bước chân không thay đổi.
Trái lại Triệu Thừa Dư, lúc nhìn đến Cao Thần, bước chân rõ ràng sững lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.
Cao Thần ngẩng đầu liền thấy được Cố Hàm Ninh cùng Triệu Thừa Dư thân mật tựa vào nhau, bước lên, cho đến khi đi tới trước mặt hai người mới ngừng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rất khó xem, cực lực muốn duy trì phong độ của mình.
“Cậu, các cậu đây là lúc nào. . .” Cao Thần cố gắng hòa hoãn giọng điệu của mình đối với Cố Hàm Ninh, nhưng lúc ánh mắt chuyển qua trên mặt Triệu Thừa Dư, lại thoáng cái có chút vặn vẹo.
“Cao Thần. . .” Triệu Thừa Dư có chút khó xử mở miệng, cũng rất nhanh bị Cố Hàm Ninh cắt đứt.
“Cao Thần, thực xin lỗi. Cậu rất tốt, nhưng là chung sống về sau, mình cảm thấy vẫn là mình và Thừa Dư thích hợp hơn, cho nên. . .” Cố Hàm Ninh trên mặt càng khó xử hơn, cắn môi dưới, gương mặt áy náy, “Mình cũng cảm thấy ngay từ đầu phải nói cho cậu biết, nhưng mình sợ cậu không thể tiếp nhận, cho nên quyết định chậm một chút sẽ nói cho cậu biết. Hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, cậu ấy (Triệu Thừa Dư) không muốn tổn thương cậu, mình cũng không muốn phá hoại tình bạn giữa hai người các cậu.”
Cố Hàm Ninh mở to mắt, nói vô cùng thành khẩn.
Triệu Thừa Dư lại có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Ninh, hơi hơi há mồm, cuối cùng vẫn còn cũng không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía Cao Thần sắc mặt khó coi.
“Cao Thần, thực xin lỗi, đều là lỗi của mình. . .”
“Triệu Thừa Dư! Coi như cậu được. . .” Cao Thần cực lực đè nén phẫn nộ cùng cáu thẹn của mình, vừa hít thở sâu một lần mới nhìn về phía Cố Hàm Ninh, “Cố Hàm Ninh, mình là thật lòng thích cậu, phần này tình cảm tuyệt đối có thể không ít hơn so với Triệu Thừa Dư. Gần đây mình bận hội diễn, nhất thời bỏ quên cậu, cho nên không thể để cho cậu thấy thành ý của mình. Tuy rằng, bây giờ cậu lựa chọn Triệu Thừa Dư, nhưng mình không muốn buông tha cho, mình không bỏ được. . . Cho nên, hi vọng cậu không cự tuyệt ý tốt của mình, coi như, không phải tình cảm nam nữ, nhưng cũng không thể cự tuyệt sự quan tâm của mình đối với cậu. . .”
Cao Thần dường như là tìm được nhịp điệu mình, hơi bi thương cùng mất mát nhìn Cố Hàm Ninh, làm cho Bạch Vũ Hân bên cạnh nghe được dị thường chua xót.
Cô thật là không biết, hóa ra, Cao Thần thế nhưng đã tỏ tình với Cố Hàm Ninh. . .
Bạch Vũ Hân ngơ ngác đứng ở một bên, ánh mắt tối sầm khó hiểu nhìn ba người trước mắt dây dưa.
Cố Hàm Ninh thì cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên, Cao Thần đối với mình sắm vai tình thánh như thế nào, kỳ thật rất tâm đắc.
Nhưng trên mặt, Cố Hàm Ninh vẫn là lộ ra một tia cảm động, cùng với khó xử.
“Cao Thần, cám ơn cậu. . . Chính là. . .”
“Cố Hàm Ninh, cậu không cần phải để ý đến mình, chỉ là muốn mình từ nay về sau liền cách cậu rất xa, mình làm không được!”
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh yếu ớt mà nói, sau đó liền nhìn cũng không thèm nhìn Triệu Thừa Dư một cái, nói: “Thực xin lỗi, mình đã làm khó cho cậu. . .”
Cao Thần nhìn Cố Hàm Ninh hơi hơi giật giật khóe miệng, nhìn vô cùng ưu thương, sau đó liền đi đầu cũng không quay lại.
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư bên cạnh có vẻ mặt cứng ngắc, đáy lòng thầm than.
Triệu Thừa Dư, thực xin lỗi, vì phá hoại cái gọi là tình anh em của cậu cùng Cao Thần, mình tự nhiên muốn dốc hết sức. Người khẩu Phật tâm xà(*) như Cao Thần, để ở bên cạnh cậu, mình thật sự không yên tâm!
(*) Khẩu Phật tâm xà: Miệng nói lời nhân đạo như niệm Phật, trong lòng độc ác như rắn rết.
Thay vì ngóng trông ngày sau có một ngày cậu có thể thấy rõ con người thật của Cao Thần, không bằng hiện tại sẽ để cho các cậu cách lòng, đại học tuy rằng không phức tạp ác nghiệt bằng xã hội, nhưng nếu như Cao Thần ngáng chân làm cho cậu ngã, vẫn có rất nhiều cơ hội. Nếu như cậu thương tâm, mình tự nhiên sẽ an ủi cậu thật nhiều!
Nhìn một màn có chút ngoài ý muốn, Thịnh Mạn Mạn và Thôi Hà Miêu cảm thấy có chút bất ngờ và lúng túng, liền cười khan đi trước, Bạch Vũ Hân tự nhiên cũng không có tâm tình ở lại.
Cố Hàm Ninh khẽ nhíu mày nhìn Triệu Thừa Dư, đôi tay nắm càng chặt hơn, dính sát vào cánh tay Triệu Thừa Dư, thấp giọng lấy lòng nói: “Triệu Thừa Dư? Vừa rồi mình nói như vậy, cậu sẽ không trách mình chứ?”
Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt thấp thỏm của Cố Hàm Ninh, liền vội vàng lắc đầu: “Làm sao sẽ. . . Từ lúc mình cùng cậy ấy đồng thời thích cậu, mình cũng biết bọn mình không thể còn giống như trước đây. . . Mình chỉ là có một chút tiếc nuối. Nhưng mình cũng không thể có lòng tham quá, nếu như muốn mình chọn một giữa cậu và cậu ấy, mình tuyệt không có do dự! Hàm Ninh, cậu không cần lo lắng.”
Triệu Thừa Dư nói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã bình thường, nói xong, cười xoa trán Cố Hàm Ninh.
“Đi thôi, không phải cậu nói muốn đi ngủ trưa sao. Buổi chiều cùng nhau chơi bóng?”
“Được, vậy mình lên đây.” Cố Hàm Ninh nghe lời cười, vẫy vẫy tay, trở về phòng ngủ trước .
Triệu Thừa Dư vừa đi lên cửa cầu thang tầng hai, liền thấy Cao Thần cúi đầu dựa vào tường, nghe được tiếng vang, ngẩng đầu, nhìn sang, ánh sáng u ám, ở trên mặt Cao Thần để lại một đạo bóng râm.
“Triệu Thừa Dư, cậu khá lắm a! Trong miệng vừa nói là anh em, sau lưng lại bày ra thủ đoạn? ! Nói gì muốn một cơ hội cạnh tranh công bình? ! Là mình ngốc mới tin cậu!”
Bình luận truyện