Duyên Tới Là Anh
Chương 65: Bữa tối
Edit: Herm Moon
Beta: Vi Vi Triệu Thừa Dư nhìn Tưởng Cẩn Du đang ba bước làm thành hai bước đuổi kịp, trong lòng có chút tức giận: Thời gian cậu bị chiếm dụng còn chưa bù đắp được, lại còn có người tiếp tục tham lam nghấp nghé?
Cho dù là một cái nhìn của Cố Hàm Ninh, cũng cho phép bị phân tán đi!
Nhưng trong lòng Triệu Thừa Dư hiểu rõ, cậu không thể giấu Cố Hàm Ninh vào trong túi, không cho gặp bất kỳ ai.
Từ nhà khách đến nơi làm tiệc nướng chỉ mất có năm phút đi đường, cả đoạn đường bằng đá bằng phẳng, có bàn nướng loại nhỏ được đặt bừa bãi, cái chỗ này cũng không được cho là hấp dẫn cho lắm, vào buổi tối thứ bảy trong thời tiết quang đãng cuối thu như vậy, cũng chỉ có đoàn bọn họ đến đặt chân đến mà thôi
Bởi vì đã khá quen thuộc nên Phương Mẫn kéo Cố Hàm Ninh thành lập một nhóm, bởi vì ít người nhưng nhiều nhiều bàn nướng, Mao Kiệt liền sắp xếp bốn, năm người một bàn nướng.
Tưởng Cẩn Du dĩ nhiên muốn xán vào đây, lại bị Phương Mẫn đuổi thẳng thừng đi rồi.
“Cậu xem, chỗ Mao Kiệt chỉ có hai người, cậu đi qua bên đó với họ đi, bọn mình mang ít đồ ăn, chỉ đủ cho bốn người bọn mình, không chuẩn bị thừa một phần nào hết, nên cậu đi tìm đội trưởng mà ăn đi?”
Bởi vì đây là lần đầu Tưởng Cẩn Du tham gia, lại không được tin nhắn nhắc nhở của đội trưởng, nên chỉ mang theo bánh bích quy và nước khoáng, thêm một bát mì tôm, nếu như cậu ta muốn ăn đồ nóng, thì ngoại trừ pha mì tôm ra, chỉ đành phải đi xin mọi người chia cho một ít.
Phương Mẫn rõ ràng không muốn, người đàn ông của cô phải vất vả cõng một bịch thức ăn lên đây, việc này dễ lắm chắc? Tại sao phải chia cho người không quen không biết ăn chứ?
Tầm mắt của Tưởng Cẩn Du chuyển sang Cố Hàm Ninh thì thấy cô bận rộn lấy thứ linh tinh gì đó từ trong ba lô ra, bộ dạng rất bận bịu, Triệu Thừa Dư không cúi đầu, chỉ cười như có như không nhìn cậu ta một cái, sau đó thì cúi đầu đi giúp Cố Hàm Ninh.
“Chị Cố….” Tưởng Cẩn Du vừa hé miệng, vừa nói một câu, Mao Kiệt từ bên kia gọi to: “Tưởng Cẩn Du, đàn em Tưởng! Cậu không mang thức ăn đến phải không? Đến đây, anh mang nhiều lắm, đến đây cho cậu một ít” Nói xong, Mao Kiệt còn ân cần bước nhanh tới: “Cậu đừng ngại gì hết, anh cũng biết nhóm người mới không đem đồ đi, cho nên đặc biệt mang nhiều, tuyệt đối đủ cho cậu ăn, yên tâm, cho dù cậu ăn nhiều thế nào, đàn anh đây cũng sẽ không bị đói đâu!”
Tưởng Cẩn Du bị Mao Kiệt có lòng tốt đem đi, Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi liếc nhìn Triệu Thừa Dư, hai người nhịn không được cười to.
Hai cặp tinh nhân bọn họ đều mang không ít đồ, nhưng ba lô của hai người Cố Hàm Ninh vẫn to nhiều, nhét nhiều đồ hơn. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Vạn Thành dáng người hơi gầy, lại nhìn thân hình thon dài của bạn học Triệu, nghĩ đến những múi cơ giấu dưới lớp quần áo, cảm thấy rất hài lòng.
Bạn trai, cu li, thợ sửa chữa máy tính, thợ khuôn vác, quả nhiên một người đàn ông tốt là phải đảm nhiệm được rất nhiều vai trò.
Triệu Thừa Dư và Vạn Thành nhóm lửa, Cố Hàm Ninh cùng với Phương Mẫn nấu ăn, chờ đến lúc ngọn lửa được nhóm lên cũng là lúc mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, từng dải nắng chiều đỏ rực nhuộm đỏ cả đỉnh núi, toàn bộ thế giới từ từ tĩnh lặng trong ráng chiều.
Lúc đèn vừa sáng lên, động tác của mọi người càng nhanh hơn, đã ăn được miếng thịt nướng vừa chín.
Cố Hàm Ninh miệng cắn miếng thịt được thái mỏng, nướng vô cùng dễ dàng, mình nếm một miếng, lại cầm đũa tre gắp một miếng đút vào miệng Triệu Thừa Dư đang nỗ lực nướng cái cánh gà.
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu cắn miếng thịt được đưa tới miệng, cười với Cố Hàm Ninh, ánh mắt kia còn dịu dàng hơn so với ngọn lửa vàng của lò nướng bên cạnh.
“Nào, mở miệng!” Phương Mẫn không nhìn được nhất là người khác ân ái trước mặt mình, mặc dù, người ta là vô tâm, cô nàng quay đầu, dùng âm thanh mị hoặc, đến cạnh Vạn Thành, cô cũng muốn đút cho cậu ăn.
Vạn Thành tay đang thái con mực trơn bóng, bởi vì thái chưa quen tay, đang lúc con dao bị lệch đi, thấy Phương Mẫn ân cần đút thức ăn, vội vàng buông cây dao trong tay ra, thò đầu đón lấy miếng thịt nóng hổi, chịu đựng không để con mắt trợn ra, ra sức chớp mắt, cương quyết nuốt miếng thịt, cố không chảy nước mắt.
“Em, em ăn đi! Anh còn chưa đói bụng, em ăn trước đi!” Vạn Thành vất vả lắm mới nuốt được miếng thịt xuống, vội vàng cười nói với Phương Mẫn đang muốn đút tiếp.
Phương Mẫn nhìn miếng thịt ngon trước mắt mình, suy nghĩ một chút, giọng nói khôi phục lại như bình thường “Được rồi, em ăn trước!”
Cố Hàm Ninh một miếng, Triệu Thừa Dư một miếng từ từ lấp đần dạ dày, nhìn Vạn Thành và Phương Mẫn thì thầm cười.
Hai người này, phong cách thì hoàn toàn khác nhau, vậy mà ở cạnh nhau lại hài hòa như thế, thật sự thú vị!
Mỗi cặp đôi đều không giống nhau, mỗi người đều có tình yêu tuyệt vời của riêng mình! Chỉ cần tâm hồn thỏa mãn, sẽ không cần thấy hâm mộ!
Để lúc xuống núi khỏi phải mang nặng, lại không vứt đồ đi, sau khi cho những nhóm mang thiếu đồ ăn một ít, thức ăn còn lại đều ở trong bụng bốn người.
Đến phút cuối, bốn người ăn bụng tròn vo, quyết định đi bộ để tiêu thức ăn, đêm thu gió núi thổi nhè nhẹ, nắm tay người yêu, thời gian trôi qua thật yên tĩnh, chỉ cần như thế.
Lúc trở về nhà khách đã 9:30, leo núi cả một ngày, phần lớn mọi người đều sớm đi ngủ. Bốn người Cố Hàm Ninh đi ra khỏi thang máy, đi nhẹ nhàng đến cửa phòng, lúc đi đến cửa phòng, Phương Mẫn quay đầu cười đưa chìa khóa.
“Này, cho cậu. Ngủ đi, mai còn đi nữa!” Vừa nói vừa cười, kéo Vạn Thành đang đỏ mặt đi qua phòng của các cô, đi về phía trước.
Cố Hàm Ninh cười vẫy tay chào bọn họ, lúc quay đầu thì thấy Triệu Thừa Dư đang nhướn mày, khóe môi cong lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Thì ra hai người đã sớm bàn bạc, anh còn không hiểu tại sao Vạn Thành lại đỏ mặt, còn nóng đến mức như thế, thì ra là trong lòng cậu ta đã nóng rồi…”
Hơi thở ấm áp phả bên tai Cố Hàm Ninh, có chút ngứa, cô rụt đầu cười, bước nhanh đến cửa, vừa mở cửa ra, vừa quay đầu cười híp mắt nói: “Ừ, thật ra em thì không sao hết, nếu như anh thích ở một phòng cùng Vạn Thành thì bây giờ đổi lại vẫn còn kịp.”
Nói xong nhanh chóng mở cửa chạy vào, vừa đến cửa phòng tắm thì tay bị kéo lại.
”Cạch” một tiếng, cửa phía sau bọn họ đóng lại, trong lòng Cố Hàm Ninh khẽ run một cái, cả người chợt nhẹ, nhanh chóng được bế bổng lên.
“Aaaa…” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng vươn tay ôm lấy cổ Triệu Thừa Dư, cười giận: “Làm gì vậy? Buông em xuống”
”Không phải em vừa nói muốn tắm sao? Không bằng bây giờ anh giúp em tắm rửa?” Triệu Thừa Dư nhíu mày cười, tay ôm Cố Hàm Ninh, mạnh mẽ mà có lực, bước chân vững vàng đi vào phòng tắm.
“Này, đợi một chút, tự em cởi…”
“Ô…Em còn chưa đánh răng…. Em, em vừa ăn tỏi đấy….”
“Triệu Thừa Dư! Anh đừng. . . A. .”
“Chờ một chút. . .”
Tiếng kháng nghị đứt quãng dần yếu đi, thay vào là tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên khẽ nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng tắm.
Cố Hàm Ninh khép hờ mắt thở gấp, va chạm nhẹ hoặc mạnh lần lượt khiến cho cô chạm vào gạch men sứ lạnh buốt lúc nhẹ lúc nặng, phần lưng trơn nhẵn truyền tới cảm giác mát lạnh hơi đau đớn, tất cả đều không thể xóa bỏ được nóng rực ở trong lòng
Vòi sen mở mức to nhất, nước ấm chảy trên hai thân thể quấn chặt nhau, dọc theo cả người chảy xuống mặt đất, cả người bọn họ ướt sũng, không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước. Cố Hàm Ninh cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt…
“Ting tong”, khi chuông cửa vang lên cũng là lúc Triệu Thừa Dư vừa khoác áo tắm lên, cúi đầu buộc thắt lưng, những giọt nước theo động tác cúi đầu của cậu chảy xuống vạt áo. Nghe thấy tiếng chuống cửa vang lên, cậu nhíu mày, xoay người nhặt điện thoại rơi trên sàn nhìn đồng hồ.
Mười một giờ mười lăm phút.
Giờ này còn ai đến gõ cửa?
Triệu Thừa Dư tóc tai lộn xộn còn ẩm ướt, nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa, khi ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày, khoé miệng nhếch lên, tỏ vẻ thoả mãn đầy hứng thú, vuốt cằm, khi chuông cửa vang lên lần thứ hai, tâm tình vô cùng tốt mở cửa ra.
Cửa phòng từ từ mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Triệu Thừa Dư là gương mặt sáng sủa tươi cười của Tưởng Cẩn Du, nhưng khi nhìn thấy rõ người đang đứng sau cánh cửa, trong nháy mắt cứng đờ người, mở to mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm thân hình cao lớn đang đứng ở cửa mà cậu không ngờ tới, cố chớp chớp mắt, người không nên xuất hiện kia cũng không hề biến mất.
Khoé miệng khẽ nhếch, gương mặt thả lỏng cho thấy tâm trạng đối phương đang rất tốt, trên người khoác một chiếc áo bông trắng lộ ra làn da sậm màu, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ xuống những giọt nước li ti, một vài giọt rơi trên mi, anh giơ tay tùy ý lau đi.
Tưởng Cẩn Du cảm thấy trong lòng nặng trình trịch, rơi thẳng xuống vực sâu.
Không thể nào. . .
“Em tìm chị Cố. . . mấy người đổi phòng cho nhau sao? Em ấn chuông cửa nhầm, xin lỗi anh. . .” Tưởng Cẩn Du trong đầu hoảng loạn cố tìm ra lí do. Hẳn là bọn họ đổi phòng? Đúng vậy không sai, hai mắt cậu sáng rực lên, vì tìm được lí do hợp lí mà thả lỏng. Nhất định là như vậy không sai được !
“À, nếu cậu muốn tìm Cố Hàm Ninh thì không phải đi nhầm phòng đâu, cô ấy đang tắm, cậu có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp.” Triệu Thừa Dư một tay tựa vào khung cửa, ung dung đứng ở ngưỡng cửa, chặn ánh mắt dò xét của đối phương, khóe môi lại cong thêm một chút, cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu cảm mờ mịt hoảng loạn của đối phương.
“Sao lại đứng ở cửa?” Cố Hàm Ninh ra khỏi phòng tắm, thấy bóng lưng Triệu Thừa Dư đứng chắn ở cửa, hơi thắc mắc.
Triệu Thừa Dư xoay người thì thấy Cố Hàm Ninh vừa ra phòng tắm, tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt rối tung ở trên vai, làm ướt bờ vai và cả khoảng áo tắm trước ngực.
“Là cậu đàn em Tưởng, cậu ấy tìm em.” Triệu Thừa Dư tâm tình rất tốt đi qua, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ướt dính trên má Cố Hàm Ninh vuốt ra sau tai, đưa tay kéo lại cổ áo hơi mở rộng của cô, từ góc nhìn của anh có thể thấy rất rõ độ cong nơi trắng nõn lộ ra kia, ánh mắt dần tối.
Thôi, trước hết đuổi cái người không liên quan kia đi rồi hãy nói!
Triệu Thừa Dư buông bàn tay đang chỉnh cổ áo của Cố Hàm Ninh, chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm đôi chân trần trắng nõn lộ ra khỏi áo tắm của Cố Hàm Ninh nhíu nhíu mày.
Đúng là không biết nặng nhẹ.
Triệu Thừa Dư chỉnh lại đai lưng của Cố Hàm Ninh, sau đó mới ôm hông cô đi đến phía cửa ra vào.
Ngoài cửa, Tưởng Cẩn Du trợn mắt nhìn chằm chằm hai người cùng mặc một loại áo tắm ở trong phòng, trong nháy mắt đã hoá đá, chỉ cảm thấy hơi lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người từ trên xuống dưới rét run.
“À, là cậu, đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
Đúng thế, hai người rõ ràng là vừa tắm xong, đều mặc áo tắm, lại muộn thế này, rút cuộc thì chuyện gì?
Không thể nào, chị Cố trong trắng không tỳ vết chút cỡ nào! Không thể nào!
Beta: Vi Vi Triệu Thừa Dư nhìn Tưởng Cẩn Du đang ba bước làm thành hai bước đuổi kịp, trong lòng có chút tức giận: Thời gian cậu bị chiếm dụng còn chưa bù đắp được, lại còn có người tiếp tục tham lam nghấp nghé?
Cho dù là một cái nhìn của Cố Hàm Ninh, cũng cho phép bị phân tán đi!
Nhưng trong lòng Triệu Thừa Dư hiểu rõ, cậu không thể giấu Cố Hàm Ninh vào trong túi, không cho gặp bất kỳ ai.
Từ nhà khách đến nơi làm tiệc nướng chỉ mất có năm phút đi đường, cả đoạn đường bằng đá bằng phẳng, có bàn nướng loại nhỏ được đặt bừa bãi, cái chỗ này cũng không được cho là hấp dẫn cho lắm, vào buổi tối thứ bảy trong thời tiết quang đãng cuối thu như vậy, cũng chỉ có đoàn bọn họ đến đặt chân đến mà thôi
Bởi vì đã khá quen thuộc nên Phương Mẫn kéo Cố Hàm Ninh thành lập một nhóm, bởi vì ít người nhưng nhiều nhiều bàn nướng, Mao Kiệt liền sắp xếp bốn, năm người một bàn nướng.
Tưởng Cẩn Du dĩ nhiên muốn xán vào đây, lại bị Phương Mẫn đuổi thẳng thừng đi rồi.
“Cậu xem, chỗ Mao Kiệt chỉ có hai người, cậu đi qua bên đó với họ đi, bọn mình mang ít đồ ăn, chỉ đủ cho bốn người bọn mình, không chuẩn bị thừa một phần nào hết, nên cậu đi tìm đội trưởng mà ăn đi?”
Bởi vì đây là lần đầu Tưởng Cẩn Du tham gia, lại không được tin nhắn nhắc nhở của đội trưởng, nên chỉ mang theo bánh bích quy và nước khoáng, thêm một bát mì tôm, nếu như cậu ta muốn ăn đồ nóng, thì ngoại trừ pha mì tôm ra, chỉ đành phải đi xin mọi người chia cho một ít.
Phương Mẫn rõ ràng không muốn, người đàn ông của cô phải vất vả cõng một bịch thức ăn lên đây, việc này dễ lắm chắc? Tại sao phải chia cho người không quen không biết ăn chứ?
Tầm mắt của Tưởng Cẩn Du chuyển sang Cố Hàm Ninh thì thấy cô bận rộn lấy thứ linh tinh gì đó từ trong ba lô ra, bộ dạng rất bận bịu, Triệu Thừa Dư không cúi đầu, chỉ cười như có như không nhìn cậu ta một cái, sau đó thì cúi đầu đi giúp Cố Hàm Ninh.
“Chị Cố….” Tưởng Cẩn Du vừa hé miệng, vừa nói một câu, Mao Kiệt từ bên kia gọi to: “Tưởng Cẩn Du, đàn em Tưởng! Cậu không mang thức ăn đến phải không? Đến đây, anh mang nhiều lắm, đến đây cho cậu một ít” Nói xong, Mao Kiệt còn ân cần bước nhanh tới: “Cậu đừng ngại gì hết, anh cũng biết nhóm người mới không đem đồ đi, cho nên đặc biệt mang nhiều, tuyệt đối đủ cho cậu ăn, yên tâm, cho dù cậu ăn nhiều thế nào, đàn anh đây cũng sẽ không bị đói đâu!”
Tưởng Cẩn Du bị Mao Kiệt có lòng tốt đem đi, Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn hai người một cái rồi liếc nhìn Triệu Thừa Dư, hai người nhịn không được cười to.
Hai cặp tinh nhân bọn họ đều mang không ít đồ, nhưng ba lô của hai người Cố Hàm Ninh vẫn to nhiều, nhét nhiều đồ hơn. Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Vạn Thành dáng người hơi gầy, lại nhìn thân hình thon dài của bạn học Triệu, nghĩ đến những múi cơ giấu dưới lớp quần áo, cảm thấy rất hài lòng.
Bạn trai, cu li, thợ sửa chữa máy tính, thợ khuôn vác, quả nhiên một người đàn ông tốt là phải đảm nhiệm được rất nhiều vai trò.
Triệu Thừa Dư và Vạn Thành nhóm lửa, Cố Hàm Ninh cùng với Phương Mẫn nấu ăn, chờ đến lúc ngọn lửa được nhóm lên cũng là lúc mặt trời bắt đầu ngả về phía Tây, từng dải nắng chiều đỏ rực nhuộm đỏ cả đỉnh núi, toàn bộ thế giới từ từ tĩnh lặng trong ráng chiều.
Lúc đèn vừa sáng lên, động tác của mọi người càng nhanh hơn, đã ăn được miếng thịt nướng vừa chín.
Cố Hàm Ninh miệng cắn miếng thịt được thái mỏng, nướng vô cùng dễ dàng, mình nếm một miếng, lại cầm đũa tre gắp một miếng đút vào miệng Triệu Thừa Dư đang nỗ lực nướng cái cánh gà.
Triệu Thừa Dư ngẩng đầu cắn miếng thịt được đưa tới miệng, cười với Cố Hàm Ninh, ánh mắt kia còn dịu dàng hơn so với ngọn lửa vàng của lò nướng bên cạnh.
“Nào, mở miệng!” Phương Mẫn không nhìn được nhất là người khác ân ái trước mặt mình, mặc dù, người ta là vô tâm, cô nàng quay đầu, dùng âm thanh mị hoặc, đến cạnh Vạn Thành, cô cũng muốn đút cho cậu ăn.
Vạn Thành tay đang thái con mực trơn bóng, bởi vì thái chưa quen tay, đang lúc con dao bị lệch đi, thấy Phương Mẫn ân cần đút thức ăn, vội vàng buông cây dao trong tay ra, thò đầu đón lấy miếng thịt nóng hổi, chịu đựng không để con mắt trợn ra, ra sức chớp mắt, cương quyết nuốt miếng thịt, cố không chảy nước mắt.
“Em, em ăn đi! Anh còn chưa đói bụng, em ăn trước đi!” Vạn Thành vất vả lắm mới nuốt được miếng thịt xuống, vội vàng cười nói với Phương Mẫn đang muốn đút tiếp.
Phương Mẫn nhìn miếng thịt ngon trước mắt mình, suy nghĩ một chút, giọng nói khôi phục lại như bình thường “Được rồi, em ăn trước!”
Cố Hàm Ninh một miếng, Triệu Thừa Dư một miếng từ từ lấp đần dạ dày, nhìn Vạn Thành và Phương Mẫn thì thầm cười.
Hai người này, phong cách thì hoàn toàn khác nhau, vậy mà ở cạnh nhau lại hài hòa như thế, thật sự thú vị!
Mỗi cặp đôi đều không giống nhau, mỗi người đều có tình yêu tuyệt vời của riêng mình! Chỉ cần tâm hồn thỏa mãn, sẽ không cần thấy hâm mộ!
Để lúc xuống núi khỏi phải mang nặng, lại không vứt đồ đi, sau khi cho những nhóm mang thiếu đồ ăn một ít, thức ăn còn lại đều ở trong bụng bốn người.
Đến phút cuối, bốn người ăn bụng tròn vo, quyết định đi bộ để tiêu thức ăn, đêm thu gió núi thổi nhè nhẹ, nắm tay người yêu, thời gian trôi qua thật yên tĩnh, chỉ cần như thế.
Lúc trở về nhà khách đã 9:30, leo núi cả một ngày, phần lớn mọi người đều sớm đi ngủ. Bốn người Cố Hàm Ninh đi ra khỏi thang máy, đi nhẹ nhàng đến cửa phòng, lúc đi đến cửa phòng, Phương Mẫn quay đầu cười đưa chìa khóa.
“Này, cho cậu. Ngủ đi, mai còn đi nữa!” Vừa nói vừa cười, kéo Vạn Thành đang đỏ mặt đi qua phòng của các cô, đi về phía trước.
Cố Hàm Ninh cười vẫy tay chào bọn họ, lúc quay đầu thì thấy Triệu Thừa Dư đang nhướn mày, khóe môi cong lên, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Thì ra hai người đã sớm bàn bạc, anh còn không hiểu tại sao Vạn Thành lại đỏ mặt, còn nóng đến mức như thế, thì ra là trong lòng cậu ta đã nóng rồi…”
Hơi thở ấm áp phả bên tai Cố Hàm Ninh, có chút ngứa, cô rụt đầu cười, bước nhanh đến cửa, vừa mở cửa ra, vừa quay đầu cười híp mắt nói: “Ừ, thật ra em thì không sao hết, nếu như anh thích ở một phòng cùng Vạn Thành thì bây giờ đổi lại vẫn còn kịp.”
Nói xong nhanh chóng mở cửa chạy vào, vừa đến cửa phòng tắm thì tay bị kéo lại.
”Cạch” một tiếng, cửa phía sau bọn họ đóng lại, trong lòng Cố Hàm Ninh khẽ run một cái, cả người chợt nhẹ, nhanh chóng được bế bổng lên.
“Aaaa…” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng vươn tay ôm lấy cổ Triệu Thừa Dư, cười giận: “Làm gì vậy? Buông em xuống”
”Không phải em vừa nói muốn tắm sao? Không bằng bây giờ anh giúp em tắm rửa?” Triệu Thừa Dư nhíu mày cười, tay ôm Cố Hàm Ninh, mạnh mẽ mà có lực, bước chân vững vàng đi vào phòng tắm.
“Này, đợi một chút, tự em cởi…”
“Ô…Em còn chưa đánh răng…. Em, em vừa ăn tỏi đấy….”
“Triệu Thừa Dư! Anh đừng. . . A. .”
“Chờ một chút. . .”
Tiếng kháng nghị đứt quãng dần yếu đi, thay vào là tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên khẽ nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng tắm.
Cố Hàm Ninh khép hờ mắt thở gấp, va chạm nhẹ hoặc mạnh lần lượt khiến cho cô chạm vào gạch men sứ lạnh buốt lúc nhẹ lúc nặng, phần lưng trơn nhẵn truyền tới cảm giác mát lạnh hơi đau đớn, tất cả đều không thể xóa bỏ được nóng rực ở trong lòng
Vòi sen mở mức to nhất, nước ấm chảy trên hai thân thể quấn chặt nhau, dọc theo cả người chảy xuống mặt đất, cả người bọn họ ướt sũng, không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước. Cố Hàm Ninh cảm thấy tầm mắt bắt đầu mơ hồ, càng lúc càng hoa mắt chóng mặt…
“Ting tong”, khi chuông cửa vang lên cũng là lúc Triệu Thừa Dư vừa khoác áo tắm lên, cúi đầu buộc thắt lưng, những giọt nước theo động tác cúi đầu của cậu chảy xuống vạt áo. Nghe thấy tiếng chuống cửa vang lên, cậu nhíu mày, xoay người nhặt điện thoại rơi trên sàn nhìn đồng hồ.
Mười một giờ mười lăm phút.
Giờ này còn ai đến gõ cửa?
Triệu Thừa Dư tóc tai lộn xộn còn ẩm ướt, nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa, khi ngẩng đầu lên khẽ nhíu mày, khoé miệng nhếch lên, tỏ vẻ thoả mãn đầy hứng thú, vuốt cằm, khi chuông cửa vang lên lần thứ hai, tâm tình vô cùng tốt mở cửa ra.
Cửa phòng từ từ mở ra, xuất hiện trong tầm mắt Triệu Thừa Dư là gương mặt sáng sủa tươi cười của Tưởng Cẩn Du, nhưng khi nhìn thấy rõ người đang đứng sau cánh cửa, trong nháy mắt cứng đờ người, mở to mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm thân hình cao lớn đang đứng ở cửa mà cậu không ngờ tới, cố chớp chớp mắt, người không nên xuất hiện kia cũng không hề biến mất.
Khoé miệng khẽ nhếch, gương mặt thả lỏng cho thấy tâm trạng đối phương đang rất tốt, trên người khoác một chiếc áo bông trắng lộ ra làn da sậm màu, mái tóc ướt đẫm vẫn còn nhỏ xuống những giọt nước li ti, một vài giọt rơi trên mi, anh giơ tay tùy ý lau đi.
Tưởng Cẩn Du cảm thấy trong lòng nặng trình trịch, rơi thẳng xuống vực sâu.
Không thể nào. . .
“Em tìm chị Cố. . . mấy người đổi phòng cho nhau sao? Em ấn chuông cửa nhầm, xin lỗi anh. . .” Tưởng Cẩn Du trong đầu hoảng loạn cố tìm ra lí do. Hẳn là bọn họ đổi phòng? Đúng vậy không sai, hai mắt cậu sáng rực lên, vì tìm được lí do hợp lí mà thả lỏng. Nhất định là như vậy không sai được !
“À, nếu cậu muốn tìm Cố Hàm Ninh thì không phải đi nhầm phòng đâu, cô ấy đang tắm, cậu có chuyện gì tôi có thể chuyển lời giúp.” Triệu Thừa Dư một tay tựa vào khung cửa, ung dung đứng ở ngưỡng cửa, chặn ánh mắt dò xét của đối phương, khóe môi lại cong thêm một chút, cảm thấy vô cùng hài lòng với biểu cảm mờ mịt hoảng loạn của đối phương.
“Sao lại đứng ở cửa?” Cố Hàm Ninh ra khỏi phòng tắm, thấy bóng lưng Triệu Thừa Dư đứng chắn ở cửa, hơi thắc mắc.
Triệu Thừa Dư xoay người thì thấy Cố Hàm Ninh vừa ra phòng tắm, tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt rối tung ở trên vai, làm ướt bờ vai và cả khoảng áo tắm trước ngực.
“Là cậu đàn em Tưởng, cậu ấy tìm em.” Triệu Thừa Dư tâm tình rất tốt đi qua, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ướt dính trên má Cố Hàm Ninh vuốt ra sau tai, đưa tay kéo lại cổ áo hơi mở rộng của cô, từ góc nhìn của anh có thể thấy rất rõ độ cong nơi trắng nõn lộ ra kia, ánh mắt dần tối.
Thôi, trước hết đuổi cái người không liên quan kia đi rồi hãy nói!
Triệu Thừa Dư buông bàn tay đang chỉnh cổ áo của Cố Hàm Ninh, chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm đôi chân trần trắng nõn lộ ra khỏi áo tắm của Cố Hàm Ninh nhíu nhíu mày.
Đúng là không biết nặng nhẹ.
Triệu Thừa Dư chỉnh lại đai lưng của Cố Hàm Ninh, sau đó mới ôm hông cô đi đến phía cửa ra vào.
Ngoài cửa, Tưởng Cẩn Du trợn mắt nhìn chằm chằm hai người cùng mặc một loại áo tắm ở trong phòng, trong nháy mắt đã hoá đá, chỉ cảm thấy hơi lạnh dội từ trên đầu xuống, cả người từ trên xuống dưới rét run.
“À, là cậu, đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
Đúng thế, hai người rõ ràng là vừa tắm xong, đều mặc áo tắm, lại muộn thế này, rút cuộc thì chuyện gì?
Không thể nào, chị Cố trong trắng không tỳ vết chút cỡ nào! Không thể nào!
Bình luận truyện