Duyên Tới Là Anh
Chương 68: Nhiệt Huyết
Edit: Herm Moon
Beta: Tiểu Ly & Vi Vi
Cố Hàm Ninh đi theo Thôi Hà Miêu đã quen thuộc đường, cùng với Thịnh Mạn Mạn đi góp vui, có chút sửng sốt nhìn
một đám người đông nghìn nghịt vây quanh sân bóng rổ thành một bức
tường người.
Rất khó để vượt qua. . .
“Không sao, ngày hôm qua còn đông hơn cả hôm nay, cứ chen vào là được.” Thôi Hà Miêu cười, vẫy đôi tay nhỏ bé mập mạp của cô, mỗi tay kéo một người, vùi đầu đi vào bên trong bức tường người kia, “Xin nhường đường nào, nhường đường nào.”
Sức lực của Thôi Hà Miêu chắc chắn có thể lấy một chọi hai, Thịnh Mạn Mạn cười hỉ hả, tò mò quan sát, Cố Hàm Ninh thì cúi đầu, cố gắng hết sức đuổi theo bước chân của Thôi Hà Miêu. Đợi đến lúc ba người cố gắng mãi mới chen được một con đường nhỏ trong đám người vây xem nhiệt tình, thuận lợi tiến vào được hàng đầu tiên, trên trán Thôi Hà Miêu đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thấy chưa, đứng đây mới có thể nhìn rõ được.” Thôi Hà Miêu quay đầu, có chút đắc ý cười cười.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn nhìn, xung quanh hầu hết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi đang hò hét tên một thành viên đó, mắt cũng dõi theo một dáng người cố định, miệng hô “Cố lên”. Nên những người chưa có người yêu, thì cũng có người hâm mộ đi. Đương nhiên cũng có những người khác chỉ đến xem cho vui giống như Thịnh Mạn Mạn. Lác đác có vài nam sinh có lẽ là yêu thích bóng rổ, hoặc có bạn bè đang chơi trên sân.
Cố Hàm Ninh đưa mắt nhìn bên trong sân, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư lúc này, trên trán và trên người đầy mồ hôi, tóc trên trán dính vào da, áo trên người cũng ướt một mảng lớn, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, động tác dứt khoát mạnh mẽ.
Quả nhiên, đàn ông lúc vận động rất đẹp trai !
Cố Hàm Ninh mím môi nở nụ cười, đáy lòng ngọt ngào vô cùng.
Nhìn xem, người con trai đẹp đẽ lấp lánh ấy là bạn trai tôi!
Có lẽ bị nhiệt tình của Thôi Hà Miêu ở bên cạnh và những người vây xem ảnh hưởng, Cố Hàm Ninh cũng không tự chủ hô lên: “Cố lên! Triệu Thừa Dư!” Đáng tiếc tiếng cổ vũ đó bị pha tạp với những tiếng cổ vũ xung quanh, không có cách nào truyền tới tai Thừa Dư.
Khi tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên, toàn bộ thành viên trên sân đều dừng lại, huých vai hoặc đập tay hữu nghị, Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Thừa Dư, đang muốn hô tên anh thì đột nhiên thấy một bóng hình quen mắt.
Phía tây sân bóng rổ tựa vào tường, ngoài ra cách sân bóng khoảng hai mét có lan can sắt rào lại, đám Cố Hàm Ninh đang đứng ở bên ngoài lan can phía đông, mà huấn luyện viên và nhân viên nội bộ đang tựa vào tường trên khu đất trống bên kia, trên những băng ghế dài nước khoáng, áo khoác tuỳ ý để lộn xộn.
Mấy thành viên đi đến khu nghỉ ngơi phía tây, có rất nhiều người đang ngồi ở khu vực đó đứng dậy chào đón.
Cố Hàm Ninh liếc mắt đã thấy có một người đã có duyên gặp mặt mấy lần, bí thư của lớp Triệu Thừa Dư cũng có mặt trong nhóm đó, một tay cầm nước khoáng, một tay cầm khăn đang đón anh.
Cố Hàm Ninh híp mắt, mắt sáng như đuốc nhìn chòng chọc người kia.
Chắc sẽ không phải như tưởng tượng của cô, bí thư này hẳn là đi tới gần Triệu Thừa Dư, mắt khẽ nâng lên, nhẹ nhàng mỉm cười dịu dàng giống như một người bạn gái kiên nhẫn chờ bạn trai kết thúc trận đấu sau đó ân cần đưa khăn và nước uống chứ!
“Triệu Thừa Dư! Em ở đây!” Cố Hàm Ninh nhanh chóng đặt tay trên môi, làm thành hình cái loa, dùng sức hô to.
Triệu Thừa Dư lau mồ hôi trên tóc, đang cười cùng bạn bè đi về hướng cạnh sân bỗng dưng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, vội vàng xoay người, đã thấy Cố Hàm Ninh đang cười nhìn mình vẫy mạnh tay, chuyển bước, vội vàng cười bước quay lại, không hề chú ý tới có một người đang tha thiết chờ mong, vẻ tươi cười cứng lại, ngơ ngác ngừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.
Cố Hàm Ninh cười híp mắt dời tầm mắt từ trên người nữ sinh đang đứng bất động kia, nhìn về phía Triệu Thừa Dư đang bước về phía mình tươi cười đầy mặt, quay đầu lấy một chai nước trên tay Thịnh Mạn Mạn chưa uống.
“Thừa Dư, có mệt không? Uống nước đi.”
Triệu Thừa Dư đúng là đang khát, chỉ cười nhận lấy nước khoáng Cố Hàm Ninh đưa tới, mở nắp, uống ừng ực.
Cố Hàm Ninh vội vàng lấy ra mấy tờ giấy ăn, kéo Triệu Thừa Dư lại gần mình hơn, sau đó rướn người cẩn thận lau cổ anh.
“Sao em lại đến? Anh tưởng em nói không thích xem bóng rổ.” Triệu Thừa Dư dùng số nước còn lại dội lên tay mình, sau đó kéo tay Cố Hàm Ninh đang lau mồ hôi giúp mình, đặt tay cô trong tay anh mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Không phải em đến để xem bóng rổ, em tới xem anh.” Cố Hàm Ninh cười nhìn anh, cúi đầu lau nước từ tay anh đang nhỏ xuống tay mình.
Đây từng là nơi cô rất quen thuộc, kiếp này thực ra lại đến ít đi nhiều.
Cố Hàm Ninh biết rõ, Cao Thần cũng ở đây, anh ta còn là thành viên chủ lực. Có điều hiện tại ánh mắt cô đã không còn dõi theo anh ta nữa. Người từng trông toả sáng đến mức khiến tim cô đập nhanh, hôm nay nhìn lại, ngay cả cô cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt lúc đó của mình rồi.
Quả thực khi đó còn quá trẻ, thực sự cô đã nông cạn đến mức buồn cười rồi.
“Khi nào anh xong? Miêu Miêu nói cùng đi ăn cơm.”
Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Mạnh Khởi Đức đang cúi đầu để Thôi Hà Miêu lau giúp mồ hôi, gật đầu cười: “Được rồi, còn có một hiệp, giữa trận nghỉ ngơi 10 phút, một hiệp nữa kéo dài khoảng 20 phút, em chờ anh một chút, nếu đứng mỏi chân thì đến bên kia ngồi nghi, không cần đợi ở đây.”
Có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi đều là thành viên của đội bóng rổ, hoặc là nhân viên công tác của học viện, không có trường hợp nào đặc biệt.
“Em biết rồi.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ hơi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt dịu dàng thâm thúy của Triệu Thừa Dư, không nhịn được đưa tay vuốt ve chiếc cằm thô ráp của anh, “Anh lúc chơi bóng trông rất đẹp trai!”
“Tim có đập rộn lên hay không?” Triệu Thừa Dư nở nụ cười, nhướn mày hỏi.
“Có, tim đập phải đến hai trăm nhịp một phút!” Cố Hàm Ninh nhăn mũi, mím môi cười nói.
“Thì ra thế, vậy cũng có thể là bị bệnh tim rồi, nếu không để anh kiểm tra xem, rốt cuộc là mang tính sinh lý hay mang tính bệnh lý.”
Triệu Thừa Dư nhíu mày nói xong liền đưa tay ra, Cố Hàm Ninh vội vàng cười né tránh, hạ giọng nói: “Này! Chú ý xung quanh chứ! Chú ý tới hình tượng anh chàng bóng rổ đẹp trai của anh đó!”
“Thứ đó thì có tác dụng gì?” Triệu Thừa Dư cười nhíu mày, cũng không dám thật sự động tay động chân nơi đông người thế này, bên cạnh là đôi mắt to của Thịnh Mạn Mạn nhìn chằm chằm đến mức anh muốn kéo Cố Hàm Ninh đi luôn.
“Dùng để thu lấy trái tim các cô gái đó. Em xem chỉ riêng chiều nay, đã có thể thu được mấy trái tim đấy.” Cố Hàm Ninh híp mắt cười, tuyệt đối không thừa nhận trong lời nói của mình có ghen tuông, điều cô nói chính là sự thật.
“Anh muốn, tay anh túm chặt được trái tim của cô gái này, thế là đủ rồi. Của người khác, anh quả thật không còn chỗ để nữa, hay là chờ một lát nhờ cô dọn cỏ tới xử lý đi.” Triệu Thừa Dư kề sát đỉnh đầu Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói.
Bốn phía ồn ào náo động, nhưng lời nói của Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh vẫn nghe thấy rất rõ ràng, cô không nhịn được mím môi cười nhẹ, cười ngọt ngào nhìn Triệu Thừa Dư.
Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông thật không phải chuyện tốt, cho nên cô muốn nỗ lực rèn dũa kỹ năng đang dần hoàn thiện này của bạn học Triệu chỉ hướng tới một đối tượng.
“Này này này! Mình không chịu nổi rồi! Có thể đừng đắm đuối đưa tình ở trước đám đông có được không!”
Cố Hàm Ninh khẽ nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Mạn Mạn không thức thời chút nào, đưa tay véo gò má dường như lại mập lên của cô nàng: “Cô bé, cậu cũng không biết cái gì là phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe hay sao?”
“Thôi xin, hai người muốn ân ái phải đi tìm một không gian riêng chứ! Yêu đương ôm ấp gì đó cũng chẳng có ai quản!” Thịnh Mạn Mạn bĩu môi, “Cậu xem mình đây, trái một đôi phải một đôi, mình phải làm thế nào?”
Cố Hàm Ninh bật cười, bên kia Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức đương nhiên cũng đang anh anh em em ngọt ngào.
“Vậy cậu cũng đi tìm một người, thơm một cái ôm một cái là được rồi, như thế cũng không cần ghen với bọn mình.” Cố Hàm Ninh cười trêu chọc. Triệu Thừa Dư chỉ đứng một bên nhìn hai người cười nói.
Đối với chủ đề của Cố Hàm Ninh và đám bạn gái, bình thường anh rất ít khi xen vào, lúc nào cũng chỉ yên lặng sắm vai một người nghe kiên nhẫn, có điều lúc Cố Hàm Ninh rất lâu không chú ý tới mình, anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, ôm eo, để nhắc nhở anh cũng cần được chú ý. Cố Hàm Ninh nghĩ lại, trong quá khứ ngoài mình ra chưa từng thấy Triệu Thừa Dư cười nói đùa vui vẻ với một người con gái nào.
“Này, hai người, huấn luyện viên gọi hai người đấy.” Cao Thần cả người ướt sũng mồ hôi từ phía khu nghỉ ngơi đi tới, cười cười khoác tay lên vai Mạnh Khởi Đức, lại vỗ lên lưng Triệu Thừa Dư một cái.
“Vậy anh đi đây. Em chờ anh.” Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn xuống khu nghỉ ngơi, trước khi bắt đầu hiệp sau, huấn luyện viên tất nhiên sẽ dặn dò một chút.
“Được, em chờ anh.” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cười rồi vẫy vẫy tay, “Phải đấu thật tốt, thắng sẽ có thưởng!”
Mắt Triệu Thừa Dư sáng lên, ngừng chân lại một chút: “Được!”
“Vậy anh cũng đi đây.” Mạnh Khởi Đức cười nói với Thôi Hà Miêu, sau đó khẽ quay đầu gật gật với hai người bạn cùng phòng của bạn gái, sau đó mới bước đi.
Cao Thần bước chậm lại, buông vai Mạnh Khởi Đức ra, quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh một cái, mấp máy môi, sau đó mới quay gót trở về.
Nghe nói, tháng trước, Cao Thần chia tay với cô bạn gái tên Điềm Điềm kia của anh ta rồi.
Tin đồn tình cảm của Cao Thần, Cố Hàm Ninh tất nhiên là không có hứng thú. Chẳng qua trong phòng bọn họ còn có Bạch Vũ Hân. Cố Hàm Ninh đương nhiên cũng phát hiện ra kể từ tháng trước đến nay, mỗi lúc Bạch Vũ Hân trở về phòng ngủ, nụ cười tươi tắn đều hiện lên trên khuôn mặt của cô nàng. Thịnh Mạn Mạn là một bà tám, tháng trước đã nói cho cô biết một tin nho nhỏ: Cao Thần và bạn gái của anh ta chia tay rồi.
Đối với Bạch Vũ Hân, chuyện này dĩ nhiên là tin tức tốt làm cho cô nàng vô cùng vui vẻ.
Thật ra, Cố Hàm Ninh muốn nói với cô: đừng có vui mừng quá sớm.
Không phải cô không muốn Bạch Vũ Hân vui vẻ mà là cô hoàn toàn hiểu rõ Cao Thần, hi vọng rồi cuối cùng cũng sẽ thất vọng, cần gì phải như vậy?
Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì với Bạch Vũ Hân, thứ nhất, chuyện của Bạch Vũ Hân và Cao Thần, cô không quan tâm. Thứ hai, cô việc gì phải hắt một chậu nước lạnh lên người Bạch Vũ Hân ngay lúc cô nàng đang vui vẻ? Việc ác độc như thế cô cũng không có hứng làm.
Chuyện đó, hôm qua Thôi Hà Miêu từ sân bóng rổ trở về phòng ngủ đã có nói qua, ở sân bóng cô có thấy không rõ lắm cô gái đang được nghi ngờ là bạn gái mới của Cao Thần, sau khi trận đấu kết thúc, đã lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Cao Thần, dáng vẻ kia, rất thân mật.
So với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn buồn rầu, Cố Hàm Ninh sau khi nghe xong chỉ cười cười, hôm nay cô cũng không chú ý tới nhân vật khả nghi kia có xuất hiện hay không. Cho dù thế nào, đều không liên quan tới chuyện của cô. Còn với Bạch Vũ Hân, địa vị của cô cũng không phù hợp lắm, cho nên cứ làm người ngoài hoàn toàn không liên quan đi. Nghe qua một chút về tin đồn tình cảm, cũng rất thú vị.
Tiếng còi vang lên, hiệp sau đã bắt đầu. Cố Hàm Ninh tập trung chú ý trên sân bóng, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhanh nhẹn của Triệu Thừa Dư, ở mỗi thời khắc quan trọng, lúc anh đầm đìa mồ hôi, khi anh phối hợp ăn ý cùng đồng đội đưa bóng vào rổ, cô đều hưng phấn nhảy lên vỗ tay hoan hô thật to.
Tuổi trẻ thật tốt!
Rất khó để vượt qua. . .
“Không sao, ngày hôm qua còn đông hơn cả hôm nay, cứ chen vào là được.” Thôi Hà Miêu cười, vẫy đôi tay nhỏ bé mập mạp của cô, mỗi tay kéo một người, vùi đầu đi vào bên trong bức tường người kia, “Xin nhường đường nào, nhường đường nào.”
Sức lực của Thôi Hà Miêu chắc chắn có thể lấy một chọi hai, Thịnh Mạn Mạn cười hỉ hả, tò mò quan sát, Cố Hàm Ninh thì cúi đầu, cố gắng hết sức đuổi theo bước chân của Thôi Hà Miêu. Đợi đến lúc ba người cố gắng mãi mới chen được một con đường nhỏ trong đám người vây xem nhiệt tình, thuận lợi tiến vào được hàng đầu tiên, trên trán Thôi Hà Miêu đã bắt đầu đổ mồ hôi.
“Thấy chưa, đứng đây mới có thể nhìn rõ được.” Thôi Hà Miêu quay đầu, có chút đắc ý cười cười.
Cố Hàm Ninh quay đầu nhìn nhìn, xung quanh hầu hết đều là những thiếu nữ trẻ tuổi đang hò hét tên một thành viên đó, mắt cũng dõi theo một dáng người cố định, miệng hô “Cố lên”. Nên những người chưa có người yêu, thì cũng có người hâm mộ đi. Đương nhiên cũng có những người khác chỉ đến xem cho vui giống như Thịnh Mạn Mạn. Lác đác có vài nam sinh có lẽ là yêu thích bóng rổ, hoặc có bạn bè đang chơi trên sân.
Cố Hàm Ninh đưa mắt nhìn bên trong sân, rất nhanh đã tìm thấy bóng dáng của Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư lúc này, trên trán và trên người đầy mồ hôi, tóc trên trán dính vào da, áo trên người cũng ướt một mảng lớn, thần sắc nghiêm túc chuyên chú, động tác dứt khoát mạnh mẽ.
Quả nhiên, đàn ông lúc vận động rất đẹp trai !
Cố Hàm Ninh mím môi nở nụ cười, đáy lòng ngọt ngào vô cùng.
Nhìn xem, người con trai đẹp đẽ lấp lánh ấy là bạn trai tôi!
Có lẽ bị nhiệt tình của Thôi Hà Miêu ở bên cạnh và những người vây xem ảnh hưởng, Cố Hàm Ninh cũng không tự chủ hô lên: “Cố lên! Triệu Thừa Dư!” Đáng tiếc tiếng cổ vũ đó bị pha tạp với những tiếng cổ vũ xung quanh, không có cách nào truyền tới tai Thừa Dư.
Khi tiếng còi kết thúc hiệp một vang lên, toàn bộ thành viên trên sân đều dừng lại, huých vai hoặc đập tay hữu nghị, Cố Hàm Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng Triệu Thừa Dư, đang muốn hô tên anh thì đột nhiên thấy một bóng hình quen mắt.
Phía tây sân bóng rổ tựa vào tường, ngoài ra cách sân bóng khoảng hai mét có lan can sắt rào lại, đám Cố Hàm Ninh đang đứng ở bên ngoài lan can phía đông, mà huấn luyện viên và nhân viên nội bộ đang tựa vào tường trên khu đất trống bên kia, trên những băng ghế dài nước khoáng, áo khoác tuỳ ý để lộn xộn.
Mấy thành viên đi đến khu nghỉ ngơi phía tây, có rất nhiều người đang ngồi ở khu vực đó đứng dậy chào đón.
Cố Hàm Ninh liếc mắt đã thấy có một người đã có duyên gặp mặt mấy lần, bí thư của lớp Triệu Thừa Dư cũng có mặt trong nhóm đó, một tay cầm nước khoáng, một tay cầm khăn đang đón anh.
Cố Hàm Ninh híp mắt, mắt sáng như đuốc nhìn chòng chọc người kia.
Chắc sẽ không phải như tưởng tượng của cô, bí thư này hẳn là đi tới gần Triệu Thừa Dư, mắt khẽ nâng lên, nhẹ nhàng mỉm cười dịu dàng giống như một người bạn gái kiên nhẫn chờ bạn trai kết thúc trận đấu sau đó ân cần đưa khăn và nước uống chứ!
“Triệu Thừa Dư! Em ở đây!” Cố Hàm Ninh nhanh chóng đặt tay trên môi, làm thành hình cái loa, dùng sức hô to.
Triệu Thừa Dư lau mồ hôi trên tóc, đang cười cùng bạn bè đi về hướng cạnh sân bỗng dưng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, vội vàng xoay người, đã thấy Cố Hàm Ninh đang cười nhìn mình vẫy mạnh tay, chuyển bước, vội vàng cười bước quay lại, không hề chú ý tới có một người đang tha thiết chờ mong, vẻ tươi cười cứng lại, ngơ ngác ngừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.
Cố Hàm Ninh cười híp mắt dời tầm mắt từ trên người nữ sinh đang đứng bất động kia, nhìn về phía Triệu Thừa Dư đang bước về phía mình tươi cười đầy mặt, quay đầu lấy một chai nước trên tay Thịnh Mạn Mạn chưa uống.
“Thừa Dư, có mệt không? Uống nước đi.”
Triệu Thừa Dư đúng là đang khát, chỉ cười nhận lấy nước khoáng Cố Hàm Ninh đưa tới, mở nắp, uống ừng ực.
Cố Hàm Ninh vội vàng lấy ra mấy tờ giấy ăn, kéo Triệu Thừa Dư lại gần mình hơn, sau đó rướn người cẩn thận lau cổ anh.
“Sao em lại đến? Anh tưởng em nói không thích xem bóng rổ.” Triệu Thừa Dư dùng số nước còn lại dội lên tay mình, sau đó kéo tay Cố Hàm Ninh đang lau mồ hôi giúp mình, đặt tay cô trong tay anh mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Không phải em đến để xem bóng rổ, em tới xem anh.” Cố Hàm Ninh cười nhìn anh, cúi đầu lau nước từ tay anh đang nhỏ xuống tay mình.
Đây từng là nơi cô rất quen thuộc, kiếp này thực ra lại đến ít đi nhiều.
Cố Hàm Ninh biết rõ, Cao Thần cũng ở đây, anh ta còn là thành viên chủ lực. Có điều hiện tại ánh mắt cô đã không còn dõi theo anh ta nữa. Người từng trông toả sáng đến mức khiến tim cô đập nhanh, hôm nay nhìn lại, ngay cả cô cũng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt lúc đó của mình rồi.
Quả thực khi đó còn quá trẻ, thực sự cô đã nông cạn đến mức buồn cười rồi.
“Khi nào anh xong? Miêu Miêu nói cùng đi ăn cơm.”
Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn Mạnh Khởi Đức đang cúi đầu để Thôi Hà Miêu lau giúp mồ hôi, gật đầu cười: “Được rồi, còn có một hiệp, giữa trận nghỉ ngơi 10 phút, một hiệp nữa kéo dài khoảng 20 phút, em chờ anh một chút, nếu đứng mỏi chân thì đến bên kia ngồi nghi, không cần đợi ở đây.”
Có thể ngồi ở khu nghỉ ngơi đều là thành viên của đội bóng rổ, hoặc là nhân viên công tác của học viện, không có trường hợp nào đặc biệt.
“Em biết rồi.” Cố Hàm Ninh cười nhẹ hơi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt dịu dàng thâm thúy của Triệu Thừa Dư, không nhịn được đưa tay vuốt ve chiếc cằm thô ráp của anh, “Anh lúc chơi bóng trông rất đẹp trai!”
“Tim có đập rộn lên hay không?” Triệu Thừa Dư nở nụ cười, nhướn mày hỏi.
“Có, tim đập phải đến hai trăm nhịp một phút!” Cố Hàm Ninh nhăn mũi, mím môi cười nói.
“Thì ra thế, vậy cũng có thể là bị bệnh tim rồi, nếu không để anh kiểm tra xem, rốt cuộc là mang tính sinh lý hay mang tính bệnh lý.”
Triệu Thừa Dư nhíu mày nói xong liền đưa tay ra, Cố Hàm Ninh vội vàng cười né tránh, hạ giọng nói: “Này! Chú ý xung quanh chứ! Chú ý tới hình tượng anh chàng bóng rổ đẹp trai của anh đó!”
“Thứ đó thì có tác dụng gì?” Triệu Thừa Dư cười nhíu mày, cũng không dám thật sự động tay động chân nơi đông người thế này, bên cạnh là đôi mắt to của Thịnh Mạn Mạn nhìn chằm chằm đến mức anh muốn kéo Cố Hàm Ninh đi luôn.
“Dùng để thu lấy trái tim các cô gái đó. Em xem chỉ riêng chiều nay, đã có thể thu được mấy trái tim đấy.” Cố Hàm Ninh híp mắt cười, tuyệt đối không thừa nhận trong lời nói của mình có ghen tuông, điều cô nói chính là sự thật.
“Anh muốn, tay anh túm chặt được trái tim của cô gái này, thế là đủ rồi. Của người khác, anh quả thật không còn chỗ để nữa, hay là chờ một lát nhờ cô dọn cỏ tới xử lý đi.” Triệu Thừa Dư kề sát đỉnh đầu Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói.
Bốn phía ồn ào náo động, nhưng lời nói của Triệu Thừa Dư, Cố Hàm Ninh vẫn nghe thấy rất rõ ràng, cô không nhịn được mím môi cười nhẹ, cười ngọt ngào nhìn Triệu Thừa Dư.
Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông thật không phải chuyện tốt, cho nên cô muốn nỗ lực rèn dũa kỹ năng đang dần hoàn thiện này của bạn học Triệu chỉ hướng tới một đối tượng.
“Này này này! Mình không chịu nổi rồi! Có thể đừng đắm đuối đưa tình ở trước đám đông có được không!”
Cố Hàm Ninh khẽ nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Mạn Mạn không thức thời chút nào, đưa tay véo gò má dường như lại mập lên của cô nàng: “Cô bé, cậu cũng không biết cái gì là phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe hay sao?”
“Thôi xin, hai người muốn ân ái phải đi tìm một không gian riêng chứ! Yêu đương ôm ấp gì đó cũng chẳng có ai quản!” Thịnh Mạn Mạn bĩu môi, “Cậu xem mình đây, trái một đôi phải một đôi, mình phải làm thế nào?”
Cố Hàm Ninh bật cười, bên kia Thôi Hà Miêu và Mạnh Khởi Đức đương nhiên cũng đang anh anh em em ngọt ngào.
“Vậy cậu cũng đi tìm một người, thơm một cái ôm một cái là được rồi, như thế cũng không cần ghen với bọn mình.” Cố Hàm Ninh cười trêu chọc. Triệu Thừa Dư chỉ đứng một bên nhìn hai người cười nói.
Đối với chủ đề của Cố Hàm Ninh và đám bạn gái, bình thường anh rất ít khi xen vào, lúc nào cũng chỉ yên lặng sắm vai một người nghe kiên nhẫn, có điều lúc Cố Hàm Ninh rất lâu không chú ý tới mình, anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, ôm eo, để nhắc nhở anh cũng cần được chú ý. Cố Hàm Ninh nghĩ lại, trong quá khứ ngoài mình ra chưa từng thấy Triệu Thừa Dư cười nói đùa vui vẻ với một người con gái nào.
“Này, hai người, huấn luyện viên gọi hai người đấy.” Cao Thần cả người ướt sũng mồ hôi từ phía khu nghỉ ngơi đi tới, cười cười khoác tay lên vai Mạnh Khởi Đức, lại vỗ lên lưng Triệu Thừa Dư một cái.
“Vậy anh đi đây. Em chờ anh.” Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn xuống khu nghỉ ngơi, trước khi bắt đầu hiệp sau, huấn luyện viên tất nhiên sẽ dặn dò một chút.
“Được, em chờ anh.” Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư cười rồi vẫy vẫy tay, “Phải đấu thật tốt, thắng sẽ có thưởng!”
Mắt Triệu Thừa Dư sáng lên, ngừng chân lại một chút: “Được!”
“Vậy anh cũng đi đây.” Mạnh Khởi Đức cười nói với Thôi Hà Miêu, sau đó khẽ quay đầu gật gật với hai người bạn cùng phòng của bạn gái, sau đó mới bước đi.
Cao Thần bước chậm lại, buông vai Mạnh Khởi Đức ra, quay đầu nhìn Cố Hàm Ninh một cái, mấp máy môi, sau đó mới quay gót trở về.
Nghe nói, tháng trước, Cao Thần chia tay với cô bạn gái tên Điềm Điềm kia của anh ta rồi.
Tin đồn tình cảm của Cao Thần, Cố Hàm Ninh tất nhiên là không có hứng thú. Chẳng qua trong phòng bọn họ còn có Bạch Vũ Hân. Cố Hàm Ninh đương nhiên cũng phát hiện ra kể từ tháng trước đến nay, mỗi lúc Bạch Vũ Hân trở về phòng ngủ, nụ cười tươi tắn đều hiện lên trên khuôn mặt của cô nàng. Thịnh Mạn Mạn là một bà tám, tháng trước đã nói cho cô biết một tin nho nhỏ: Cao Thần và bạn gái của anh ta chia tay rồi.
Đối với Bạch Vũ Hân, chuyện này dĩ nhiên là tin tức tốt làm cho cô nàng vô cùng vui vẻ.
Thật ra, Cố Hàm Ninh muốn nói với cô: đừng có vui mừng quá sớm.
Không phải cô không muốn Bạch Vũ Hân vui vẻ mà là cô hoàn toàn hiểu rõ Cao Thần, hi vọng rồi cuối cùng cũng sẽ thất vọng, cần gì phải như vậy?
Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì với Bạch Vũ Hân, thứ nhất, chuyện của Bạch Vũ Hân và Cao Thần, cô không quan tâm. Thứ hai, cô việc gì phải hắt một chậu nước lạnh lên người Bạch Vũ Hân ngay lúc cô nàng đang vui vẻ? Việc ác độc như thế cô cũng không có hứng làm.
Chuyện đó, hôm qua Thôi Hà Miêu từ sân bóng rổ trở về phòng ngủ đã có nói qua, ở sân bóng cô có thấy không rõ lắm cô gái đang được nghi ngờ là bạn gái mới của Cao Thần, sau khi trận đấu kết thúc, đã lấy khăn mặt lau mồ hôi cho Cao Thần, dáng vẻ kia, rất thân mật.
So với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn buồn rầu, Cố Hàm Ninh sau khi nghe xong chỉ cười cười, hôm nay cô cũng không chú ý tới nhân vật khả nghi kia có xuất hiện hay không. Cho dù thế nào, đều không liên quan tới chuyện của cô. Còn với Bạch Vũ Hân, địa vị của cô cũng không phù hợp lắm, cho nên cứ làm người ngoài hoàn toàn không liên quan đi. Nghe qua một chút về tin đồn tình cảm, cũng rất thú vị.
Tiếng còi vang lên, hiệp sau đã bắt đầu. Cố Hàm Ninh tập trung chú ý trên sân bóng, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhanh nhẹn của Triệu Thừa Dư, ở mỗi thời khắc quan trọng, lúc anh đầm đìa mồ hôi, khi anh phối hợp ăn ý cùng đồng đội đưa bóng vào rổ, cô đều hưng phấn nhảy lên vỗ tay hoan hô thật to.
Tuổi trẻ thật tốt!
Bình luận truyện