Duyên Tới Là Anh

Chương 91: Hôn lễ



Tuy rằng không phải là lần đầu tiên mặc áo cưới màu trắng nhưng Cố Hàm Ninh vẫn hồi hộp tim đập rộn lên, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh có ánh mắt nghiêm túc, lòng bàn tay nắm chặt tay mình đổ mồ hôi nhưng ánh mắt nhìn mình lại sáng ngời hơn, nóng rực hơn so với bình thường khiến cô dần đỏ ửng mặt. Cố Hàm Ninh không khỏi nở nụ cười, có anh làm bạn, hình như cũng không hồi hộp như vậy.

Hôn lễ của người Trung Quốc trước giờ luôn rất rườm rà, cởi ra mặc vào mấy bộ lễ phục, chân ít đi giày cao gót hơi nhức mỏi khiến cô cũng không biết nên đi đường thế nào rồi. Lớp trang điểm trên mặt hầu như đã che đi màu da vốn có của cô, sau khi toát mồ hôi cứ dính dính nhớp nhớp.

Mệt, về sau, toàn bộ hồi hộp, chờ mong, hưng phấn đều bị cái mệt lấn át, cuối cùng cô thấy vừa mệt vừa đói cộng thêm khuôn mặt đã cứng ngắc vì cười. Cô muốn đơn giản, cha mẹ muốn long trọng, cuối cùng Triệu Thừa Dư chỉ có thể cân nhắc chọn lọc làm sao vừa đơn giản vừa long trọng.

Lễ nghi gần giống y như nhau lặp lại ở hai bên, buổi trưa là bữa tiệc cưới bên thân thích của Cố Hàm Ninh, buổi tối là tiệc cưới bên nhà họ Triệu. Đến mười một rưỡi đêm khi kết thúc tất cả trở lại phòng khách sạn, Cố Hàm Ninh cởi lễ phục, tẩy trang, rửa mặt qua loa liền ôm gối ngủ, Triệu Thừa Dư còn đang ở trong phòng tắm thì cô đã ngủ, trong mông lung cảm thấy có gì đó vừa mềm mại vừa thô ráp dao động trên mặt, sau đó là xúc cảm ướt át như đôi môi, cuối cùng cô chỉ nhớ rõ mình bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, yên ổn ngủ say.

Cố Hàm Ninh đang ngủ mơ mơ màng màng, lại cảm giác được có cái gì đó ẩm ướt nong nóng dán lên cổ mình, cô hơi nhíu mày, phẩy tay, trở mình, tiếp tục ngủ.

“A.” Tiếng cười khẽ vang lên ở nơi rất gần, trái tim Cố Hàm Ninh thót lên, cô chậm rãi mở mắt ra đã thấy gương mặt tuấn tú tràn trề hưng phấn phía trên gương mặt mình, trên đó còn mang nụ cười nhàn nhạt, thuận thế cúi đầu nhẹ mổ.

“Chào buổi sáng, bà xã.”

Trên gương mặt anh tràn đầy ý cười trong trẻo, ánh mắt sáng quắc mang nhiệt độ có thể đốt cháy người khiến Cố Hàm Ninh từ từ đỏ mặt: “Chào buổi sáng, ông xã.”

“Đêm động phòng hoa chúc tối qua, một mình em ngủ thiếp đi, em nói nên bồi thường như thế nào?” Khóe môi Triệu Thừa Dư nhếch nhẹ, ánh mắt nóng rực vận sức chờ phát động, hai tay giữ sẵn cánh tay của Cố Hàm Ninh, đôi mắt như đang dò xét lãnh thổ hợp pháp của mình.

Cố Hàm Ninh sững lại, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện toàn bộ cúc áo ngủ của mình đều đã bị cởi hết, chiếc quần ngủ vốn xem như là bảo thủ, lúc này cũng bị cởi xuống đến đầu gối… Cô lúng túng, không nghĩ mình lại ngủ sâu thế.

"Cái đó, còn chẳng phải là em mệt quá …" Cố Hàm Ninh nở một nụ cười ngọt ngào, có ý đồ xoa dịu tình hình hết sức căng thẳng này.

"Vậy bây giờ thì sao, nghỉ ngơi đủ chưa?" Triệu Thừa Dư cúi đầu gian nan di chuyển từ trên da thịt trắng nõn hơi nhô ra lên trên gương mặt Cố Hàm Ninh, lại cúi thấp xuống vài phần, hơi thở gấp gáp phả vào gương mặt Cố Hàm Ninh.

"Tạm được." Cố Hàm Ninh đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt.

"Vậy anh bắt đầu đây ..."

Vừa dứt lời, trước mắt Cố Hàm Ninh tối sầm lại, Triệu Thừa Dư đã nhanh chóng cúi đầu che kín môi cô, làn môi ấm áp vội vã tìm kiếm, mang theo sự nhẫn nại nhàn nhạt.

Cố Hàm Ninh thấp giọng than nhẹ, ngoan ngoãn hé miệng, nửa khép mắt, nghênh đón sự thân mật vừa nóng bỏng vừa vội vàng. Thân thể vừa mềm mại vừa mịn màng dưới lòng bàn tay khiến Triệu Thừa Dư tiến đến đỉnh điểm của sự nhẫn nại, anh mở mắt ra, trượt xuống từng tấc từng tấc, đồng thời sử dụng cả tay và môi, khai phá bao nhiêu lãnh địa anh vẫn hằng chờ đợi!

...

Cố Hàm Ninh nghĩ, cô thật đánh giá thấp thể lực của đàn ông cấm dục thời gian dài rồi. Khi cô lần nữa chìm đắm trong cái ôm nóng bỏng mà quyến luyến, đầu óc mụ mị, chỉ có thể nhân lúc tạm nghỉ mà nhẹ giọng nhắc nhở: "Ba mẹ, còn, còn đang chờ..." Một câu nói đứt quãng này rất nhanh đã bị môi lưỡi của Triệu Thừa Dư quấn quýt, rốt cuộc không thốt ra được nữa.

...

Chờ đến Cố Hàm Ninh eo đau lưng mỏi đi ra khỏi phòng tắm, Triệu Thừa Dư với mái tóc ẩm ướt đang đứng ở cạnh giường, sửa sang quần áo, thấy Cố Hàm Ninh, lập tức nở nụ cười thật tươi: "Mau lên, sắp mười rưỡi rồi."

Cố Hàm Ninh khựng lại, đỏ mặt nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, vô cùng tức giận: "Cũng không phải là em ỳ ra không thức dậy!"

"Ừ, một mình anh cũng không ỳ được." Triệu Thừa Dư cười toe toét, nhìn mấy dấu hồng trên ngực Cố Hàm Ninh, ý cười trong mắt càng thêm đậm, "Chậc, thật không tệ."

Không tệ cái gì? ! Cố Hàm Ninh không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt hung dữ đáp lễ.

Khi hai người trở về nhà họ Cố đã là mười một giờ, đập vào mắt là gương mặt tươi tắn của cha mẹ mình, nhất là mẹ cô tươi cười rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Có thể ăn cơm trưa rồi." Cố Hàm Ninh không khỏi đỏ bừng mặt rồi.

Ngày hôm sau lại mặt, Cố Hàm Ninh yên ổn ăn trưa ở nhà, ngủ trưa thật đẫy, ăn tối xong mới trở về nhà họ Triệu. Bởi hai nhà cách nhau rất gần cho nên hai người nắm tay nhau đi bộ về.

Nhà riêng của bọn họ phải đến cuối năm mới bàn giao cho nên đơn giản bố trí một phòng tân hôn ở tầng ba nhà họ Triệu, bọn họ đều không quan trọng lắm, dù sao không lâu nữa họ lại phải quay lại trường học rồi.

Vừa nghĩ tới căn phòng đôi yên tĩnh không có cha mẹ, khi trở về trường học, Triệu Thừa Dư liền cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể khai giảng luôn ngày mai, không phải, là vào ngay lúc này. Ai, đáng tiếc a, còn rất nhiều ngày đấy.

Suy cho cùng chiếm được ưu thế địa lý, Triệu Thừa Dư đã sớm xin căn phòng đôi cho vợ chồng rồi, chỉ tiêu hữu hạn, đến lúc gì mà không đến lượt, muốn khóc cũng không kịp. Thật ra thuê nhà bên ngoài cũng không phải không được nhưng Cố Hàm Ninh thích ở trong trường, thẳng thừng bác bỏ đề nghị này.

"Hơi lạnh, mau về nhà đi." Triệu Thừa Dư ho nhẹ một tiếng, nắm chặt tay Cố Hàm Ninh.

"Lạnh gì? Không phải rất dễ chịu sao." Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Triệu Thừa Dư, lọt vào ánh mắt sáng ngời lại nóng rực, đáy lòng cô nhảy dựng, dường như không có việc gì vội vàng quay đầu lại, tự dưng khàn giọng đi mấy phần: "Đi từ từ cũng được, cũng không gấp."

"Quả thật hơi gấp." Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm màu hồng nhạt trên gương mặt của Cố Hàm Ninh mà cả ngọn đèn đường lờ mờ cũng không che hết được, lập tức tâm trì thần đãng (gần giống cụm mất hồn mất vía), chỉ cảm thấy đoạn đường về nhà trong mấy phút, thế mà dài đến mức khiến anh mất kiên nhẫn, dứt khoát dang tay ôm Cố Hàm Ninh bước nhanh về nhà mình.

"Đã về rồi à."

Nôn nóng đi vào, nháy mắt bị giọng nói nhẹ nhàng tạt nước lạnh, Triệu Thừa Dư nhìn cha mẹ đang xem ti vi trong phòng khách, khẽ gật đầu, khựng tay đang ôm eo Cố Hàm Ninh lại, khó xử không biết nên lập tức lên tầng, hay là ngồi xuống nói mấy câu với cha mẹ.

"Ba, mẹ." Cố Hàm Ninh mím môi cười trộm, giãy khỏi tay Triệu Thừa Dư, cứ thế ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu hướng về phía Triệu Thừa Dư chớp mắt vài cái.

Triệu Thừa Dư bật cười, khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Hàm Ninh, cùng ngồi xem ti vi với cha mẹ một lát.

Đương nhiên không lâu sau, chờ lúc cô bị áp lên cửa bất đắc dĩ ôm chặt lấy cổ Triệu Thừa Dư, mới phát hiện cô chẳng qua chỉ hoãn hình phạt lại mà thôi…

Có lẽ là ngày xưa luôn có một vài băn khoăn, bây giờ danh chính ngôn thuận rồi, trong lòng không còn gánh nặng gì rồi, Triệu Thừa Dư dứt khoát phóng túng giày vò, chỉ cần là ở trong lãnh thổ tầng ba của mình, bất kể địa điểm, bất kỳ tư thế, nói chung là nhấm nháp hoàn toàn triệt để giới hạn mà trước đây anh chưa từng vượt qua.

Cho đến khi phải ngâm nhẹ, thở dốc cầu xin tha thứ hết lần này đến lần khác, Cố Hàm Ninh mới phát hiện đàn ông có ham muốn cực kỳ dồi dào là tuyệt đối không thể trêu chọc, bằng không hậu họa vô cùng…

Tuần trăng mật vành tai và tóc mai chạm vào nhau (thân mật) mài mòn ý chí dễ dàng nhất, đến khi ngày khai giảng cận kề, thời gian đã cực kỳ thong thả trôi qua hai tháng.

Mặc dù có chút lưu luyến nhưng nghĩ đến những ngày sắp tới, Cố Hàm Ninh càng thêm hào hứng dạt dào, so ra, cô vẫn thích cuộc sống phong phú hơn lại không mất sự nhàn nhã.

Thuận lợi xin được căn phòng đôi cho vợ chồng, khi điểm danh, Triệu Thừa Dư liền lấy luôn chìa khóa. Hai người xách hành lý đi về ký túc xá, nửa đường gặp được người quen, đối phương thấy bọn họ rõ ràng ngẩn ra, theo sau mới nặn ra một nụ cười gượng gạo.

"Các cậu đã xong xuôi thủ tục?"

"Đúng a. Hiện tại đi tới ký túc." Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, không mở miệng, Cố Hàm Ninh nghiêng đầu quan sát anh một cái, cười nói.

Xa Hà Văn giật giật khóe miệng, chỉ dừng mắt ở trên mặt Triệu Thừa Dư một giây lại rời đi, khẽ gật đầu với Cố Hàm Ninh: "Vậy, tạm biệt."

"Ừ, tạm biệt." Cố Hàm Ninh mím môi cười yếu ớt, không quá thân thiện, cũng không định phớt lờ người ta.

Rối rắm một lúc rồi Cố Hàm Ninh mới cười vỗ vỗ cánh tay Triệu Thừa Dư: "hình như hai người cùng một chuyên ngành đi? Nghĩ thế nào mà nãy giờ không nói gì?"

"Lúc không cần thiết, tự nhiên không có gì để nói." Triệu Thừa Dư nghiêng đầu, cười liếc Cố Hàm Ninh một cái.

"Ừ, đúng vậy, đối xử với người đẹp khác thì phải duy trì thái độ kiểu này." Cố Hàm Ninh cười híp mắt gật đầu, đảo mắt nhìn gương mặt Triệu Thừa Dư, hơi nhíu mi, "Chỉ sợ có người lại thích kiểu này thế thì phiền phức rồi."

"Vậy làm sao bây giờ? Có cần về sau anh cứ ra ngoài là che mặt không?" Triệu Thừa Dư hai tay đều xách hành lý, không có cách nào làm động tác dư thừa, chỉ có thể cười nhìn Cố Hàm Ninh.

"Ừ, xem ra là cần thiết." Cố Hàm Ninh chỉ đeo một ba lô, híp mắt cười, đưa tay véo nhẹ hai má của Triệu Thừa Dư, "Trông đẹp trai cũng là loại tội ác a!"

Phòng ngủ rất đơn sơ, không có giường lớn gì cả, chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn rộng 1.2m có thể đặt cạnh nhau, hai bàn học, hai tủ quần áo và giá sách, một phòng tắm, có ban công, Cố Hàm Ninh nhìn căn phòng ở trong hai năm tới, nhìn đi nhìn lại, vô cùng thỏa mãn.

Đây là một tòa nhà chỉ có sáu tầng, không tính là mới, mỗi tầng cũng không có nhiều phòng lắm, nhưng đều là hướng nam, cách các tòa ký túc xá khác hơi xa, điều kiện cũng không tệ, căn phòng mới của bọn họ ở tầng bốn, phòng 405.

Môi trường trường học họ đã rất quen thuộc rồi, sửa sang sơ qua rồi đi xuống tầng tới căn tin.

Dĩ vãng bọn họ thích đi căn tin số ba, hiện tại tuy cách ký túc khá xa nhưng họ vẫn thích đi đến đó ăn.

Hai người tay trong tay đi chậm rì rì tới nơi, trong lòng Triệu Thừa Dư trào dâng niềm vui sướng an bình. Tuy rằng vẫn là khuôn viên trường y như thế, tuy rằng mới chỉ qua hai tháng nhưng anh đã có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố với mọi người, anh và Cố Hàm Ninh đã là vợ chồng hợp pháp rồi, sở hữu lẫn nhau, phụ trách lẫn nhau, người bên ngoài không còn cách nào chen vào nữa! Còn có thằng nhóc nào tỏ tình, anh có thể mỉm cười, xòe ra giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót: "Nhóc, bà xã của anh, đừng nhìn lung tung!"

Cố Hàm Ninh vừa quay đầu đã thấy Triệu Thừa Dư cười toe toét, cười đến có chút ngốc ngếch: "Cười cái gì? Chảy cả nước miếng."

Triệu Thừa Dư khép miệng lại, cũng không thật đi sờ khóe miệng mình: "Nghĩ đến đã một thời gian không ăn thịt Đông Pha (*) rồi nên hơi nhớ." Tưởng Cẩn Du mới năm thứ tư đây, không chừng lúc nào đó sẽ gặp phải, không đề phòng chút là không được, sao anh cứ cảm thấy dáng dấp Cố Hàm Ninh giống như mới năm nhất, năm hai, lại thêm phần quyến rũ so với nữ sinh ngây ngô. Nam sinh viên ngu ngốc kích động có nhiều lắm, ai biết có tên nào không nghe ngóng rõ ràng thân phận có chồng của Cố Hàm Ninh mà tùy ý thầm mến hoặc tỏ tình chứ. Anh không thể ngày ngày canh chừng, càng không thể dán nhãn: “người đã kết hôn” lên người Cố Hàm Ninh, tất nhiên phòng bị chặt chẽ rồi.

[(*) thịt Đông Pha: thịt kho tàu Đông Pha – một đặc sản của Hàng Châu

Triệu Thừa Dư nhíu mày lại, sao đột nhiên cảm thấy, dù kết hôn rồi, giống như cũng là gánh nặng đường xa (**) a!

[(**) ý chỉ gánh vác trọng trách trải qua sự phấn đấu trường kỳ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện