Ê! Nhỏ Tóc Bím

Chương 23: Chương 23





Khóc.. khóc.. khóc và khóc nấc.. nó khóc đến độ ngất đi trong vòng tay Mạnh, Mạnh khẽ mím chặt môi nén đau, cậu khẽ ẵm nó lên giường, kêu y tá thay chiếc váy đã vấy máu của nó ra để khi tỉnh dậy nó sẽ không nhìn thấy để rồi lại đau thương, Mạnh lại gần Nam, khuôn mặt trắng lạnh đã tái đi không còn sức sống, đôi môi nhợt nhạt cùng thân thể lạnh đến đau lòng.
– em nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng cuối của anh… Nhất định chị ấy sẽ hạnh phúc! – Mạnh nén xúc động, trán đã nổi lên những đường gân của sự đau thương và cả giận dữ… Mạnh hít sâu rồi khoác lên mình chiếc áo khoác đen bằng da, ánh mắt ấm áp mọi khi thay đổi thành đôi mắt của ác quỉ, cậu nhìn nhanh qua nó rồi bước đi thật nhanh.
– “anh mau điều tra cho tôi danh tính bọn họ!”- Mạnh nói qua điện thoại với giọng sắc lạnh như sứ giả của địa ngục.
– “thưa thiếu gia.. bọn họ.. bọn họ là người của Mark!”- đầu dây bên kia e ngại.
– ” chết tiệt!” – Mạnh đá bay một chậu hoa trước cửa bệnh viện, dập máy rồi quăng điện thoại vào sọt rác, nhanh chóng bước vào chiếc xe màu đỏ rượu đậu sẵn ở cửa bệnh viện, chiếc ô tô lao đi với tốc độ kinh hoàng.
*****
– thưa ông chủ! nhị thiếu gia.. nhị thiếu gia có lẽ đang trên đường đến chỗ Mark! – một người đeo kính đen run rẩy.
– khỉ thật! định vị vị trí của nó mau! – chủ tịch Dương đập bàn giận dữ mà không kìm nén được xúc động, cảm xúc hiếm gặp trên khuôn mặt luôn đanh thép kia.
– nhị.. nhị thiếu gia có lẽ đã quăng điện thoại rồi ạ! vị trí điện thoại vẫn đang ở bệnh viện! – người kính đen gấp gáp.
– mau! chuẩn bị người đến chỗ Mark mau! – chủ tịch Dương đứng dậy đầy kích động.
*****
– ya…. *hự* *bốp* – hai tên áo đen canh trước một nhà kho bị Mạnh quật ngã trong chớp mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí của Mạnh tiến vào nhà kho làm bọn đàn em có chút run sợ mà lùi lại dần.
– tụi bay làm gì vậy! còn không mau xông lên cho tao! – tên đại ca mặt sẹo la lên tức giận.
– yahhh – bọn chúng nhất thảy đều xông lên, tay ai cũng lăm lăm vũ khí.
*bốp* *keng* *á* *hự* – Mạnh né đòn nhanh như cắt, trong chốc lát bọn đàn em đã nằm sóng soài dưới đất, sự ác quỉ trong cậu đang trỗi dậy, mạnh mẽ đến nỗi biến cậu thành con quái vật tàn bạo, từ bé cậu đã phải tập luyện chày da chóc vảy những ngón đòn hiểm độc này có lẽ là để dùng cho bây giờ.

*keng* – tiếng một con dao bấm sắc lạnh được Mạnh cầm lên tiến về phía tên mặt sẹo, điều kì lạ là tên đó không hề chống cự mà chỉ giơ hai tay lên đầu hàng, đôi mắt có chút gian tà thích thú.
– chết điiiiiiii!!!- Mạnh tức giận lia lưỡi dao về phía cổ tên mặt sẹo.
*đoàng* – tiếng thuốc súng xé toạc không khí, Mạnh ngã quỵ.
– chó má! hèn hạ đến thế sao? – Mạnh đưa đôi mắt sắc lẻm về phía một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, viên đạn ban nãy đã cắm phập vào chân cậu.
– vẫn còn hơn là đến mà không có một tấc sắt trong tay như cậu!- Người đàn ông nhún vai, mái tóc vàng ngoại quốc nhưng nói rất sỏi tiếng việt.
– vậy sao không giết tôi luôn đi? – Mạnh giận dữ hét lên, gân ở cổ cậu hiện lên đáng sợ.
– ha… nợ mạng phải trả bằng mạng, chẳng phải là huề rồi sao… ta đâu cần lấy mạng cậu nữa! – tên ngoại quốc ngoáy ngoáy lỗ tai xấc xược.
-câm miệng!! mày cũng phải xuống địa ngục đi! -Mạnh lao tới mặc kệ chân trái đang rỉ máu.
*đoàng* – âm thanh chói tai lại vang lên, Mạnh lại ngã quị một lần nữa, viên đạn cắm vào vai trái cậu, chỉ cần lệch một chút nữa thôi là viên đạn đó đã cắm thẳng vào tim cậu.
– ha ha ha ha ha ha… con trai à! hãy nhìn đi! nhìn lũ người đó đang quằn mình lên vì đau đớn kìa! – tên ngoại quốc cười một cách điên dại rồi đưa một tấm hình của một cậu trai tầm 11,12 tuổi có mái tóc đen mượt nhưng đôi mắt lại là màu xanh về phía Mạnh đang ôm lấy vai một cách đau đớn.
– dừng lại mau! – tiếng người xông vào trong nhà kho.
– a ha.. xem ai tự vác xác đến kìa con trai! – tên ngoại quốc nhìn tấm ảnh nói một cách cưng nựng rồi chĩa súng vào đầu Mạnh.
– đừng!! chẳng phải ông đã lấy mạng con trai tôi rồi sao? giờ còn muốn làm gì nó nữa! – chủ tịch Dương chĩa súng về phía người đàn ông ngoại quốc.
– đúng vậy nhỉ! nhưng biết sao bây giờ! con trai tôi đã chết đau đớn ra sao hẳn các người đều biết mà?- tên ngoại quốc chĩa mạnh nòng súng vào đầu Mạnh hơn, Mạnh đang yếu dần vì mất máu, mắt mờ dần đi.
– đừng! tôi cầu xin ông! làm ơn hãy tha mạng cho nó! cái chết của cậu bé đó thực sự tôi không hề cố ý! – chủ tịch Dương đột ngột hạ súng quỳ sụp xuống, Mạnh chỉ kịp thấy nhiêu đó rồi ngất lịm.

– láo lếu! lẽ nào là do tôi làm? – tên ngoại quốc bắt đầu việc bấm cò trong kích động để mặc chủ tịch quỳ rạp van xin lạy lục.
– Đúng vậy! – một giọng nam lạnh vang lên ở phía cửa làm mọi việc dừng lại một cách đột ngột.
– Ken? – tên ngoại quốc đầy kinh ngạc, cậu con trai đứng đó đầy khí chất cao ngạo, đôi mắt màu xám tro hút hồn và lạnh lùng, vẻ mặt anh tú hơn người và hơn cả là ánh nhìn như nhìn thấu mọi chuyện trên đời.
– cháu về nước khi nào? – tên ngoại quốc hơi lơ là bỏ khẩu súng ra khỏi đầu Mạnh, chủ tịch Dương vẫn quỳ đó nhìn Mạnh đau xót. Ken là bạn thân của Jun từ thuở bé, nói là bạn nhưng thật ra Jun hơn Ken đến 5 tuổi.
– chú vẫn nghĩ thằng Jun chết là do người đàn ông đó làm sao? – cậu con trai đó cao ngạo cho tay vào túi hất mặt về phía chủ tịch Dương, chủ tịch Dương hơi bất ngờ nhìn về phía cậu.
– cháu… cháu đang nói gì vậy? – tên ngoại quốc hơi mất bình tĩnh.
– chào ông! còn nhớ tôi chứ! – cậu con trai chẳng thèm đoái hoài gì đến tên ngoại quốc kia mà giơ tay lên chào chủ tịch Dương.
– cậu là… – chủ tịch Dương nhíu mày, đôi mắt xám tro này, rõ ràng ông đã thấy ở đâu đó.
~~ Flash back…
– “Nhóc từng nói rằng nếu thấy quá khó khăn thì nên buông xuôi đúng chứ…”-một giọng nói hơi run, một cậu con trai chừng 11,12 tuổi với đôi mắt xanh.
– ” ừm.. mà lại có chuyện gì hả? ba anh lại bắt anh làm chuyện đó nữa sao?”- đầu dây bên kia là một cậu bé tầm 6,7 tuổi với đôi mắt xám tro tinh anh hơn người.
– ” không có.. kể từ hôm nay tao sẽ không phải phục tùng bất cứ ý muốn nào của ông ấy nữa..”- giọng nói của cậu con trai kia vang lên đầy ẩn ý.
– “anh nói gì lạ vậy? ông ta dễ dàng buông tha anh vậy sao?”- đôi mắt xám tro hơi nhíu lại.
– “tất nhiên là không.. nhưng.. chính tao sẽ khiến ông ấy phải buông tha tao..”- cậu con trai buông thõng điện thoại, thất thần tiến về phía trước.

*tút.. tút .. tút*
– ” a lô.. a lô!! Jun! Anh còn nghe không vậy? Jun!!”- cậu nhóc có đôi mắt xám tro bỏ điện thoại thất thần đứng hồi tưởng lại những câu nói vừa rồi… rốt cuộc là có ý gì… “Tao mà chết thì may ra ông ấy sẽ buông tha cho tao..”- một câu nói hiện về từ quá khứ văng vẳng bên tai cậu, đôi mắt xám tro ánh lên điềm chẳng lành, cậu nhóc lao đi trong điên dại.
*tin tin tin* – *uỵch* – âm thanh ghê rợn vang lên trong đêm, trên mặt đường là một cậu con trai có mái đen nhánh, đôi mắt xanh khép hờ bắt đầu đờ đẫn dần, chiếc điện thoại văng ra xa với màn hình vẫn sáng có hình một người phụ nữ với đôi mắt một mí đặc trưng của xứ Hàn và nụ cười nồng hậu.
– thưa chủ tịch.. ta.. ta phải làm sao? – anh tài xế run lẩy bẩy khi bước xuống xe.
– còn làm gì nữa! mau chở cậu bé đến bệnh viện! – Chủ tịch Dương khi đó còn rất trẻ nhưng vẫn có khí chất hơn người.
– đợi đã! – một cậu nhóc với đôi mắt xám tro chạy theo chiếc xe đen đang dần chuyển bánh.
– cháu là? – chủ tịch Dương hỏi một cách gấp gáp.
– cháu là bạn của anh ấy!- cậu nhóc nhanh chóng leo lên xe đầy cương quyết.
– Jun!!! tỉnh táo lại nào!! tại sao lại làm điều dại dột này chứ? Anh là đứa yếu đuối như vậy sao? – đôi mắt xám tro đầy tức giận nhưng cũng chất chứa sự đau xót, cậu cố gắng giữ cho tên con trai trên tay tỉnh táo.
– Ken… tao xin lỗi.. tao không thể chịu đựng hơn được nữa.. ông ấy.. ông ấy bắt tao giết người đấy.. là giết người.. – cậu nhóc có đôi mắt xanh cố nói trong hơi thở nhưng đôi mắt cứ muốn nhắm lại đầy mệt mỏi.
– đừng có nói gì nữa! Anh phải giữ sức cho đến lúc tới bệnh viện! – Ken cương quyết.
– thiếu gia.. tôi.. tôi thực sự không cố ý.. cậu ấy tự nhiên lao ra trước đầu xe nên tôi không kịp.. – anh tài xế vừa nói vừa run lên từng đợt.
– không phải lỗi của anh đâu! – Ken gật đầu.
– đến nơi rồi! – chủ tịch Dương gấp gáp.
Chiếc băng ca trắng được đưa ra, Jun bắt đầu mất dần ý thức, khuôn mặt tái đi đầy đau đớn.
– anh phải sống! nhất định!- Ken nói với giọng hơi lạc đi.
Gần một tiếng đồng hồ trôi qua…
– ai là người nhà của bệnh nhân? – tiếng bác sĩ gấp gáp.

– tôi! – Ken đứng bật dậy, chủ tịch Dương cũng đứng dậy theo nhưng bác sĩ chỉ cho phép người nhà vào.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, chủ tịch cùng anh lái xe đứng ngồi không yên.
– chúng tôi đã cố gắng hết sức súc ruột để loại bỏ độc tố nhưng do một lượng độc lớn đã thấm vào máu nên không thể làm gì hơn.. – bác sĩ cúi đầu.
– độc? ý anh là sao? cậu ấy bị tai nạn xe mà! – Ken kinh ngạc.
– thiếu gia đang nói gì vậy? cậu ấy không hề bị nội thương, tất cả những gì chúng tôi thấy là cậu ấy đã uống một lượng độc dược rất lớn. – anh bác sĩ hoảng hốt, anh ta biết Ken và Jun là ai, đặc biệt việc Jun còn là con một Mafia khét tiếng anh ta đều biết nên việc cúi đầu trước một đứa trẻ 6 tuổi là không có gì lạ.
– tự tử với thuốc độc sao? Anh được lắm! – Ken lao vào phòng phẫu thuật đầy giận dữ.
– thiếu gia! cậu ấy đã yếu lắm rồi! – anh bác sĩ ra sức cản.
– yếu? đồ hèn nhát! nhu nhược! – Ken liên tiếp lao về phía Jun đang nhắm nghiền mắt, hơn ba người mới có thể giữ chặt cậu lại.
*ting…… * – âm thanh khô khốc của điện tâm đồ vang lên, Ken ngồi khuỵ xuống, hét lớn, cậu thất thần đi ra khỏi phòng cấp cứu, cậu không muốn nhìn Jun thêm một phút giây nào nữa, cậu sợ sẽ yếu đuối rồi rơi nước mắt, thứ cậu ghét nhất.
* ting tinh ting* – tiếng điện thoại vang lên “12h00 – tin nhắn từ Jun”.
” giờ này khi mày nhận được tin nhắn này thì có lẽ tao đã được giải thoát rồi, tao vui lắm, nhưng tao cũng thấy có lỗi với mày nhiều, tao không còn chịu đựng được nữa, ông ấy là con quỷ dữ, ông ấy muốn tao trở thành người như ông ấy, mày không hiểu được cảm giác của tao khi cầm trên tay khẩu súng lạnh băng đó đâu, tao đã giết chết một người rồi.. tao đã giết người đấy! nhưng còn bây giờ.. tao sẽ không phải giết thêm bất cứ một ai nữa.. tao sẽ về nơi có mẹ tao đang ở.. mày ở lại nhất định phải mạnh mẽ và sống thật tốt! còn nữa.. đây là di nguyện cuối cùng của tao.. xin mày đừng nói với bố tao rằng tao đã tự tử! tao hận ông ấy thật.. nhưng mẹ tao lại yêu ông ấy.. ít nhất tao cũng có thể nhìn mặt mẹ tao ở suối vàng.. Có lẽ mày không biết, nhưng thật ra tao bị viêm màng não, tao sống không được bao lâu nữa đâu, mày hãy nói với ông ấy tao chết vì bệnh.. đây là di nguyện cuối của tao.. hãy giúp tao để tao còn có thể nhìn mặt mẹ tao ở suối vàng..”- tin nhắn đã được Jun hẹn giờ gửi cho Ken, Ken ngã quỵ, cậu lau đi mồ hôi trên trán, mau chóng bước ra chỗ chủ tịch Dương.
– chú mau chốn đi! có lẽ chú không biết nhưng Jun là con trai của Mark! mafia khét tiếng ở đất Anh! còn chuyện hôm nay! không phải lỗi của chú hay anh lái xe, Jun nó chết không phải do lỗi của ai hết! chú chỉ cần biết vậy thôi! nhưng để đề phòng bất trắc thì chú vẫn nên chốn đi! – Ken lạnh lùng, cách nói già dặn hơn tuổi rất nhiều.
– Mark.. – chủ tịch Dương sửng sốt.
Ngay trong đêm đó chủ tịch đã chuyển định cư sang Mỹ, mang theo cả Nam và Mạnh để tránh hậu hoạ, ông vẫn mang mặc cảm tội lỗi nhưng lại không thể làm khác, ít ra ông làm vậy vì Nam và Mạnh.
Nhưng cái kim trong bọc có ngày lòi ra, chỉ là nó lòi ra không đúng cách, Mark đã hiểu lầm rằng chính chủ tịch Dương gây nên cái chết cho con ông.
~~ End Flash back..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện