Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Quyển 1 - Chương 11: "Cậu chỉ cần mình tôi là được rồi! Kệ nó!"



"Hm....mmmm.... À... em thưa... cô... cấu trúc của thì... thì... hiện tại... ơn... đơn... là... sắp dếch... cộng.... Hmm...."

Hai bàn tay tôi chắp ra sau run lẩy bẩy, cả hai chân tôi cũng run lẩy bẩy. Lưng tôi hiện tại là một tầng mồ hôi lạnh...

"Em có học bài không?"

"Dạ... thưa cô... em..."

"Vở ghi nhố nhăng, không thứ ngày tháng, kẻ hết bài gì cả. Bài tập không làm. 0 điểm cộng thêm 1 điểm công lên bảng."

Nhận lấy vở từ tay cô, tôi nổi lên xúc động muốn khóc. Mà không, tôi đang rơm rớm nước mắt rồi...

Lớp 6 học khó quá đi!! Khó chết mất!! Nhất là cái môn Tiếng Anh chết tiệt kia nữa!!

(Ọ v Ọ)/ Nếu như tôi làm ở bộ giáo dục!! Nhất quyết phải quẳng ngay cái môn tà ma ngoại đạo này ra!!

Tôi là người Việt Nam! Là cháu ngoan Bác Hồ!! Tại sao phải học cái môn này cơ chứ!!

Ngồi vào bàn, điều đầu tiên là tôi há miệng cạp ngay vào tay thằng Lùn một nhát. Xong, nhanh tay bịt luôn miệng nó.

Nó không hét lên được, mà cũng chẳng dám đánh lại tôi, đành ngậm ngùi kìm nén nỗi đau.

Lát sau, khi cơn đau đã giảm, nó ấm ức hỏi tôi.

"Tại... tại... sao mày... mày lại làm thế với tao?"

Tôi hậm hực nhằm ngay chỗ vừa cắn còn nguyên dấu răng kia, cấu mạnh một cái.

"Tại vì mày giỏi Anh nhất lớp!! Thằng đần!! Tao ghét mày! Tao lên bảng chịu trận! Mày không thèm ra tay ứng cứu! Thằng lừa thầy phản bạn như mày không xứng với tình huynh đệ cao quý của tao!"

Nghe tôi mắng xong, mặt nó nghệt ra một lúc. Xong, chậm rãi cúi gằm mặt xuống...

Tôi biết thừa nó khóc!!!

"Tao... tao..."

Hừ!!! Nó định xin lỗi tôi đấy, há há!! Hả dạ biết bao nhiêu.

"Tao đếch cần làm bạn mày." - Thằng Lùn ngẩng lên, nhếch môi nói vậy.

Mắt tôi nhanh chóng thu hết cái hành vi đê tiện của nó. Tai tôi truyền tới câu nói lạnh tanh của nó.

Đại não tôi nhất thời đình chỉ hoạt động...

Chờ đã... Nó, nó vừa làm phản đấy à?? Cái thằng đần độn như nó mà cũng có ngày dám bật lại tôi cơ à??

... Mà...

Tôi biết rồi, biết rồi đấy!! Tôi không biết nó quan hệ... ách, tức là nó chơi với thằng Dư lén lút sau lưng tôi khi nào!! Nhưng mà tôi biết!! Nó chắc chắn bị thằng Dư làm hư rồi!! Cư nhiên suốt 12 năm, cũng có ngày nó nổi dậy đả đảo tôi!!

"Tao không trách mày." - Tôi vỗ vỗ cái vai nó.

Nó ngu ngơ không hiểu gì.

Kệ nó đi.

Ngay khi trống ra chơi vừa điểm, tôi phi như bay sang lớp 6B.

Đứng ở cửa réo to tên thằng Dư.

"Sao cưng?"

Thấy thằng Dư được đống đứa bu, trai gái đủ cả, chậc, tôi biết thừa nó chỉ lợi dụng Phụng bé nhỏ của tôi thôi! Nó thiếu gì bạn đâu!!

Dám dụ dỗ Phụng ngây thơ nai tơ!!   "Tao cảnh cáo mày, từ giờ cách xa thằng Lùn ra!"

Không hề lo sợ trước lời đe dọa của tôi, nó thản nhiên nói.

"Ò ò ò, là thằng Phụng bám anh đây đó chứ?"

Hai tay tôi chắp sau lưng đang run rẩy, tôi kiềm chế xúc động muốn lôi thằng Dư đè xuống đấm một trận!!

Nó! Cái thằng ranh ma xảo quyệt như nó!! Bỏ bùa thằng Phụng xong giờ còn chối bay chối biến!! Còn đổ lỗi nữa chứ!!

Thầm phỉ nhổ 10 cái, tôi mang cục tức về lớp.

"Mày... mày có thấy cái giọng thằng nhóc vừa rồi quen quen không?" - Cháu học sinh lớp 6B 1.

"Quen..." - Cháu 2.

"À!!! Giống với cái đứa hôm tập duyệt phá chúng mình đấy mày!!" - Cháu 3.

Ba cháu nhỏ nhìn nhau một hồi.

"Có nên báo với đại ca không?" - Cháu 1.

"Thôi đừng, đại ca vẫn còn bận nghỉ hè...." - Cháu 2.

"Mà chuyện vặt tao với hai đứa mày xử lí là đủ rồi." - Cháu 3.

___ ______ ____________

Nhìn đồng hồ là 11 giờ 29 phút.

Tôi bắt đầu đếm ngược 60 giây.

"Tiết sau cô tiếp tục kiểm tra ngữ pháp. Nhớ học bài kĩ."

Ngay sau đó là tiếng trống dồn vội vã.

Thấy thằng Phụng xách cặp đứng dậy, tôi vội kéo nó lại.

"Mày đi tìm thằng Dư đúng không??"

Nó gật đầu khẳng định.

"Mày điên à!! Nó căn bản chả coi mày ra gì đâu!! Đừng có tự dưng rước nhục làm cái gì chứ!"

Thế nhưng cái thằng Phụng rõ ngu rõ cứng đầu, vừa thấy tiếng cười của Dương Dư thì liền bỏ lơ lời tôi nói, cun cút chạy theo.

Sao chứ?? Tôi là bạn tốt! Tôi khuyên nó đấy! Mà nó không chịu nghe kìa!!

Chẳng giận nó được bao lâu, thấy Vương Thư đứng chờ ở cửa lớp, tôi hớt hải chạy ra.

"Thư, thằng Phụng ngu quá!"

Vẫn như cũ, được vài buổi đầu đèo tôi, xong, về sau toàn là tôi đèo lại thằng Thư!!

"Nhìn đường, đừng có quay xuống."

Tôi có cái tật nói chuyện với ai thường nhìn thẳng mặt người đó, nên là nói câu nào, tôi lại ngoái ra sau xem biểu cảm Vương Thư.

"Thằng Dư ý! Nó cướp mất thằng Phụng của tao rồi!!"

"Của ai?"

"Của tao chứ ai!! Thằng Phụng rõ ràng là vệ sĩ của tao! Thế mà bị hẫng mất rồi!!"

Tôi cũng chẳng trông mong gì thằng Thư chịu tiếp chuyện tôi nên là suốt đường về, mình tôi nói liên hồi không ngừng nghỉ.

Dừng trước cửa nhà rồi, mà miệng tôi vẫn chưa nghỉ. Quả thật là rất đáng giận! Nỗi nghẹn uất này quá lớn!

"Im xem nào." - Vương Thư xoa xoa cái tai.

"Nhưng, nhưng mà mày không biết đâu! Thằng Phụng đó giờ luôn bảo kê tao! Nó rấ--"

"Biết. Kệ nó đi."

Thế nhưng tôi kệ bằng niềm tin à!!

"Thằng Phụng nó r--"

Bỗng dưng thằng Thư gắt lên với tôi.

"Cậu chỉ cần mình tôi là được rồi! Kệ nó!"

Miệng tôi trơ ra, nhất thời không khép lại được.

"Xin lỗi mà..." - Tôi cúi thấp đầu, hai bàn tay tôi nắm lấy góc áo của Vương Thư mà vò vò. Khe khẽ nói - "Tao buồn... lắm."

Bắt lại bàn tay đang nghịch ngợm của tôi, nó cẩn thận gỡ ra.

Nâng cao tay tôi, ghé sát môi nó.

Theo đó, tôi ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt đen thẳm đang chăm chú nhìn mình.

"Ừ." - Nó nói.

"Tao ôm mày được không?"

"Làm gì?"

"Khóc."

"Vì?"

"... Tình bạn vừa tan vỡ của tao..."

Vương Thư không nói thêm lời nào, lẳng lặng đặt hai tay tôi vòng qua eo nó. Tôi thuận thế ngả người vào nơi ấm áp kia.

____ _______ _________

Sở Vương Lãnh ngồi đối mặt với Sở Vương Thư.

Hai bố con bốn mắt nghiêm túc nhìn nhau.

"Con muốn học võ để khỏe mạnh."

"Cần lí do xác thực hơn."

Với người đàn ông có hơn 30 năm mặt lạnh ngầu gấu kia, hắn đấu mắt không nổi, Vương Thư thu lại, nhìn xuống nền nhà.

".... Không, không nói đâu. Bố lại tung tin với mẹ."

Vừa lên cót, chuẩn bị thoát thân đã bị bé Vương Ngân ôm chầm giữ lấy.

Hắn sợ sẽ làm đau bé, không dám cử động nên bất ngờ bị Vương Lãnh đánh úp. Bắt giữ tại chỗ.

Hai Lãnh, Ngân song kiếm hợp bích tra khảo Vương Thư.

"Để bảo vệ người ta mà bố cũng hỏi!!!!!!!" - Đây là khi con người bị áp bức dồn đến đường cùng mới chịu nói.

Mặt hắn, cả hai tai hắn cũng phát đỏ.

Thừa nhận - Là điều Sở Vương Thư ghét nhất!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện