Chương 157: Bạn Gái Cũ Đột Kích (22)
Editor:KL
Trong lòng tính toán như vậy nhưng Bùi Uyên khi nghe được cái tên Tô Mặc này cùng lời ác ý với Đường Ninh ở sát vách, lập tức không thể tin ngẩng đầu lên, trên mặt hiện đầy lo lắng cùng kinh nghi, "Đường..."
Lời nói của hắn vừa mới mở đầu, ngồi bên cạnh, Đường Ninh đưa đầu ngón tay hơi lạnh lập tức đặt trên môi hắn.
Động tác như vậy khiến cho Bùi Uyên ngầm hiểu yên tĩnh trở lại, một mảnh tĩnh mịch, âm thanh trò chuyện sát vách không có gì có thể che giấu, có vẻ đặc biệt rõ ràng, chói tai.
"Tôi đang câu dẫn chị ta theo yêu cầu của chị."
Thanh âm lạnh bạc của Tô Mặc vang lên, Bùi Uyên rõ ràng thấy được sắc mặt Đường Ninh bên người đột nhiên trắng lên, thậm chí liền ngón tay quên thu hồi trên môi hắn cũng khẽ run lên.
Đối với Đường Ninh, nếu như nói trước đó nghe thấy tên Tô Mặc cô còn trong lòng ôm lấy hoài nghi nhưng hiện tại nghe thấy thanh âm quen thuộc của Tô Mặc lại cảm thấy không còn may mắn.
"Câu dẫn?"
Chỉ nghe Hạ Ương ở sát vách lập tức khinh miệt lặp lại lần nữa.
Đúng vậy, Hạ Ương.
Sớm khi Đường Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương liền đã biết ra chủ nhân giọng nói không phải Hạ Ương vì Hàn Tuyển mà đối phó cô nhiều lần còn có thể là ai.
Chỉ là ngay cả cô không nghĩ tới Tô Mặc vậy mà cũng cùng Hạ Ương đã sớm quen biết, thậm chí còn...
Nghĩ tới đây, đôi mắt Đường Ninh cụp xuống, môi cũng mím chặt.
"Cậu hẳn là rõ ràng, thứ tôi hiện tại muốn cũng không phải là chuyện đó!"
Ngón tay Hạ Ương khẽ chọc gõ trên mặt bàn, nếu không phải thấy được trên vách tường dán cấm hút thuốc cô đã muốn lấy thuốc lá cho nữ vừa mua hút một ngụm.
Gần đây cô vậy mà nghĩ hết tất cả biện pháp đều liên lạc không được Hàn Tuyển, điện thoại không gọi được, wechat không có người phản hồi, thậm chí ngay cả vòng bạn bè cũng là bạn cô nhìn thấy nói cho cô, cô mới biết được chính mình lại bị Hàn Tuyển chặn xem vòng bạn bè.
Khi đối mặt với ánh mắt trào phúng của bạn thân, cô hận đến suýt chút cắn nát răng.
Cô thật không nghĩ ra, chính mình ở bên Hàn Tuyển làm sao lại thành hồng thủy mãnh thú(*lỗ mảng) như vậy? Rõ ràng vừa mới về nước, dưới kế hoạch của cô, đối phương đã từng chút từng chút bắt đầu bị cô hấp dẫn, thậm chí một lần nữa thích cô cũng bất quá là chuyện sớm hay muộn.
Hết lần này tới lần khác hết thảy an bài đều từ sau đêm bị Đường Ninh bắt gian ở thành phố Vân mà triệt triệt để để chệch đường.
Cho tới bây giờ vậy mà Hàn Tuyển cầu mà không được với nữ nhân kia, còn đối với cô thì tránh như tránh rắn.
Ở trong đó, nói nữ nhân họ Đường kia không ở bên trong động tới tay chân, Hạ Ương liền không tin.
Cô tin trước kia điều tra tin tức về nữ nhân kia không đủ mới có thể ngay từ đầu cũng bởi vì khinh thị mà một bước sai, từng bước sai, cú thế rơi xuống cục diện lúng ta lúng túng như bây giờ, huống chi, cô cũng bởi vì cô ta, lần lượt bị nhục nhã, thù này không báo, cô căn bản nuốt không trôi khẩu khí này.
"Tôi đã nói nhiều lần rồi, Tô Mặc, tôi khuyên cậu đừng khiêu chiến kiên nhẫn còn sót lại không nhiều của tôi. Tôi muốn ảnh giường chiếu của cậu cùng Đường Ninh kia, đương nhiên, có video càng tốt hơn. Hơn nữa cậu có thể yên tâm, trước khi tôi phát tán những hình kia hoặc video đều sẽ cố ý ghép cậu vào "
Hạ Ương giảm thấp thanh âm nói, sau đó cười khẽ.
"Bất quá cậu cũng khôn khéo mà, muốn chụp hình hoặc là video sợ là từ đầu tới đuôi căn bản cũng sẽ không lộ diện, cho nên cậu còn đang lo lắng cái gì?"
Hạ Ương nhíu chặt lông mày, ánh mắt sắc bén lại từ đầu đến cuối đều không rời đi hai con ngươi của Tô Mặc.
Đợi thấy rõ ràng đáy mắt thiếu niên trước mặt chợt lóe lên bài xích cùng không thích, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi chậm rãi dâng lên trong lòng Hạ Ương, cô ta híp mắt, "Sao không nói lời nào? Tô Mặc, cậu sẽ không... thích nữ nhân họ Đường kia chứ?"
Cô ta vừa nói ra khỏi miệng liền lập tức chú ý tới con ngươi Tô Mặc hơi hơi co rụt lại, thậm chí liền thấy ngón tay hắn để ở trên bàn cũng khẽ run lên.
Nếu nói Hạ Ương trước đó hoài nghi chỉ có bốn năm phần lời, hiện tại Tô Mặc phản ứng như vậy, không kém là mấy hoàn toàn xác nhận suy đoán của cô ta.
Yên tĩnh qua đi, nhìn mặt Tô Mặc, Hạ Ương nhịn không được vậy mà trực tiếp nở nụ cười.
Càng cười thanh âm càng lớn, càng cười biểu lộ liền càng cổ quái, cười đến suýt chút liền nước mắt đều ra, "Trời ạ, trời ạ, Tô Mặc không phải cậu chứ? Một tên lừa đảo vậy mà lại thích mục tiêu mình lừa gạt, nói ra sẽ làm mọi người cười rớt răng! Còn có..."
Nói đến đây, Hạ Ương giơ ngón tay nhẹ nhàng lau một giọt tiếu lệ ở khóe mắt, ánh mắt mỉa mai mà đùa cợt, "Tô Mặc cậu không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem hình dạng của mình sao? Một con rệp bùn nhão mà thôi cũng dám ngấp nghé hoa hồng dưới ánh mặt trời..."
"Cô nói cái gì!"
Bị Hạ Ương xé rách mặt đau đớn không chịu nổi, Tô Mặc siết quả đấm liền hung tợn nhìn Hạ Ương.
"Tôi nói gì? Làm sao vậy, ăn ngay nói thật đâm đau cậu sao?"
Hạ Ương cười đến tùy ý, "Tôi nói cậu làm sao dám thích người ta thế? Cậu chẳng lẽ không sợ nữ nhân họ Đường kia biết quá khứ cậu đi qua, biết cậu đi đến bên cạnh cô ta hoàn toàn là bởi vì giao dịch giữ tôi và cậu sao?"
"A, cô không sợ Hàn Tuyển biết cô từ sơ trung liền bắt đầu nuôi lốp xe dự phòng, treo nam nhân thì tôi sợ cái gì?"
Tô Mặc không cam lòng yếu thế nói.
"Cậu..."
Hạ Ương ngón tay chỉ vào Tô Mặc trước mặt, hồi lâu mới chậm rãi thả xuống, lần nữa giang tay ra, "Tôi không sợ, ai kêu tôi chỉ cầu tiền chứ? Không giống cậu, muốn cả hai, tiểu bạch thỏ giả bộ thanh thuần trước mặt Đường Ninh, cậu dám lộ ra bộ mặt thật của cậu cho cô ta nhìn sao? Cậu nói xem nếu tôi hiện tại tìm cô ta tâm sự quá khứ của cậu, cậu đoán xem cô ta có hứng thú không?"
Nghe cô ta nói, hai con ngươi Tô Mặc bỗng dưng trầm xuống.
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của đối phương, Hạ Ương cong cong môi, cúi người đến, "Lại để tôi nói một lần nữa yêu cầu của tôi chính là mau chóng cầm tới ảnh giường chiếu của cậu cùng Đường Ninh, nếu muốn có người ta, sau khi lộ ảnh giường chiếu cậu hoàn toàn có thể kiên định hầu bên cạnh cô ta, cảm hóa cô ta, hoàn toàn xem nhẹ chính mình. Bất quá trước đó tôi vẫn có một lời khuyên cho cậu, trên đời này, cảm tình là thứ khó tin cậy nhất, cầm số tiền còn lại mang theo em gái quỷ bệnh lao của cậu tiêu dao tự tại không tốt sao? Cảm tình sao có thể so với tiền chứ, có đúng không?"
Đang nói chuyện, tay Hạ Ương vỗ nhẹ nhẹ trên mặt Tô Mặc, lại không nghĩ bị đối phương đưa tay hất ra.
Bộp một tiếng giòn vang, đau đến rút tay về, Hạ Ương nhìn thấy mu bàn ta chính mình đỏ lên một mảnh, nộ khí chợt lóe qua trong mắt, "Không biết tốt xấu!"
"Được rồi, không cùng cậu so đo nữa, nhớ kỹ giao dịch của chúng ta!"
Đeo kính râm, Hạ Ương quay người liền kéo ra cửa gỗ trước mặt hai người, nhấc chân vừa định đi ra ngoài, cả người liền cứng ở tại chỗ.
Mà Tô Mặc cảm nhận được Hạ Ương bên cạnh rõ ràng đều đã kéo cửa ra nhưng vẫn là như cái cọc gỗ, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhíu nhíu mày liền cũng đi theo quay đầu lại trực tiếp liền cùng đôi mắt băng lãnh đạm mạc của Đường Ninh đứng đối diện Hạ Ương đối mặt đến cùng một chỗ.
Chỉ một chút, trong đầu Tô Mặc liền lập tức trống rỗng, huyết sắc trên mặt cũng đều rút đi.
Hắn biết, hắn vẫn luôn biết...
Biết mình sớm muộn có một ngày sẽ không gạt được nữa, sẽ bị bại lộ.
Nhưng lại chưa từng nghĩ qua, hắn sẽ là trong lúc hắn không hề chuẩn bị, triệt triệt để để đem chính mình ti tiện vô sỉ không chịu nổi dửng dưng mở ra trước mặt Đường Ninh.
Hắn thậm chí cũng không dám nghĩ Đường Ninh đến cùng nghe được bao nhiêu, cô là lúc nào xuất hiện, lại vì cái gì xuất hiện ở đây...
Nhìn qua Đường Ninh trước mắt lạ lẫm lại quen thuộc, hình ảnh từ sau đêm hắn đến trước mặt Đường Ninh phỏng vấn đến mấy giờ trước Đường Ninh cười híp mắt nói với hắn sẽ đem quà khu vui chơi về cho hắn, hình ảnh bọn họ chung đụng trong đoạn thời gian này toàn diện không ngừng lặp lại trong đầu Tô Mặc.
Hắn giật giật môi, người lại giống như là bị tắt tiếng, thế nào cũng nói không nên lời một chữ.
Tay càng run rẩy kịch liệt, mặc kệ hắn liều mạng khống chế thế nào cũng không khống chế được.
"Đường..."
Khó khăn nói ra một chữ như thế, Tô Mặc nhìn thấy Đường Ninh ngoài cửa đột nhiên cười...
Cười xong, cô nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.
Thấy thế, Tô Mặc lập tức không quan tâm liền đuổi tới, bởi vì động tác quá phận kịch liệt, hắn thậm chí liền đụng đồ trên bàn đều đổ nhào đến trên mặt đất, kèm theo tiếng mọi thứ rơi xuống đất, Tô Mặc hai ba bước liền đuổi kịp Đường Ninh, kéo lại cổ tay cô.
"Đừng... Đi... Tôi... Tôi... Tôi có thể giải thích, tôi có thể..."
Câu nói kế tiếp Tô Mặc vẫn chưa nói xong, Đường Ninh liền đã nâng lên một tay khác, kiên định mà hữu lực kéo ra tay Tô Mặc, mắt nhìn chằm chằm vào mắt của hắn.
Nhìn thấy Đường Ninh như thế, sợ hãi trong lòng Tô Mặc lại sắp đem cả người hắn che mất, hốc mắt của hắn chậm rãi, chậm rãi đỏ lên, răng cắn rất chặt, phảng phất như chỉ có như vậy hắn mới có thể tìm về một điểm lực lượng.
"Bất kể thế nào..."
Giọng Đường Ninh có chút khàn khàn, "Tôi cũng cảm ơn cậu đã từng hỗ trợ, nếu không tôi tuyệt đối đi không trở thanh hiện tại. Bệnh của Tô Nhã tôi cũng sẽ không nuốt lời, sẽ tiếp tục giúp con bé trị liệu, coi như hồi báo cậu đã từng đã cứu tôi, cậu cứu tôi một mạng, tôi trả lại cậu một mạng, về sau chúng ta xóa bỏ, tôi không nợ cậu, cậu cũng không cần cảm thấy áy náy. Còn có, tôi cho cậu thời gian một ngày, hi vọng cậu có thể mau chóng dọn ra ngoài, nếu như có thể, sau này tôi không muốn lại nhìn thấy cậu!"
Nói xong, Đường Ninh dắt tay Bùi Uyên liền lập tức hướng xe hai người dừng ven đường.
Vừa lên xe, thanh âm áy náy của thanh âm vang lên bên tai cô, "Ninh Ninh, thật xin lỗi, nếu không phải anh đột nhiên tuột huyết áp, em cũng sẽ không..."
Nghe đến đó, Đường Ninh cấp tốc lấy lại tinh thần, quay đầu liền hướng về phía nam nhân miễn cưỡng cười cười, "Anh nói cái gì đó? Người nói xin lỗi là em mới đúng, buổi hẹn hôm nay loạn thất bát tao, để anh thể nghiệm như vậy thật không tốt..."
"Không sao, chỉ cần có thể đi cùng với em anh đã rất vui vẻ."
Bùi Uyên dùng sức nắm chặt tay Đường Ninh.
Cảm nhận được lực lượng trên tay, nước mắt trong mắt Đường Ninh mới rốt cục có xu thế ngừng lại, cô không chớp mắt nhìn Bùi Uyên trước mặt, bỗng nhiên mở miệng nghiêm túc hỏi, "Cho nên, anh sẽ gạt em chứ?"
Nghe được Đường Ninh đột nhiên đặt câu hỏi, Bùi Uyên có chút dừng lại, sau đó liền nghe được cô ngượng ngùng giải thích.
"Em... em không có ý đó, chỉ là... Chỉ là người bên cạnh em, Hàn Tuyển gạt em, Tô Mặc cũng gạt em, em thực sự..."
Đường Ninh có chút hoài nghi bản thân vì cái gì cô lại bị lừa gạt, một lần lại một lần bị lừa gạt, rõ ràng cô thực tình đối đãi bọn họ như vậy, hận không thể đem tin móc ra để bọn họ nhìn, nhưng vì cái gì họ còn lừa gạt cô!
Thấy rõ ràng hoài nghi ở đáy mắt Đường Ninh, Bùi Uyên trực tiếp liền đem tay Đường Ninh hơi có chút lạnh buốt kéo đến môi của mình khẽ hôn.
"Sẽ không, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
"Được, vậy nếu như về sau anh lừa em liền phạt anh cả một đời cũng không tìm tới em..."
Đường Ninh vừa cười vừa nói.
Sẽ không.
Bùi Uyên ở trong lòng kiên định nói, hắn mãi mãi cũng sẽ không để cho khả năng này xuất hiện, bởi vì trước mặt Đường Ninh, hắn có thể cả một đời đều là một Thẩm Dần mù lòa, cả một đời cũng có thể.
Mà đúng lúc này, cuối cùng từ lấy lại tinh thần từ lời quyết tuyệt của Đường Ninh, Tô Mặc cũng vội vàng đuổi tới nhưng chờ hắn đuổi tới ven đường xe Đường Ninh đã bắt đầu khởi động.
"Đủ rồi, Tô Mặc, nhìn cô ta như vậy, cậu đuổi theo cũng không được gì..."
Hạ Ương cũng đuổi tới, tay vừa khoác lên trên cánh tay Tô Mặc liền bị bỗng nhiên đẩy ra, "Cút đi!"
Cô nghe thấy hắn gầm một tiếng như vậy, sau đó không chút do dự liền hướng về phía xe đã lái ra ngoài.
Lưu lại vội vàng không kịp chuẩn bị bỗng nhiên bị đẩy ngã cả người Hạ Ương trực tiếp liền ném tới trên mặt đất, lòng bàn tay non mềm một chút liền bị mặt đất thô ráp cho cọ rách một khối da, máu me đầm đìa, đau đớn khó nhịn.
Thật xui xẻo!
Sau khi về nước đủ loại thất bại, khuất nhục, đả kích cùng nhau xông tới Hạ Ương, siết quả đấm dùng sức đấm xuống mặt đất, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô ta không rõ, chính mình vì cái gì cứ xui xẻo như vậy, Hàn Tuyển là như thế này, Tô Mặc cũng là như vậy.
Mà đúng lúc này, một cái khăn tay bỗng nhiên bị người đưa tới trước mặt cô ta, Hạ Ương do dự ngẩng đầu đến liền cùng một đôi con ngươi xanh thẳm trực tiếp đối mặt đến cùng một chỗ.
"Anh..."
Cô ta vừa mở miệng, nam nhân đeo một đôi găng tay màu đen bằng da liền thân sĩ đưa tay ra đến, "Tiểu thư xinh đẹp, cần tôi dìu cô đứng lên không?"
Tiếng nói nhu hòa của nam nhân tựa như là gió xuân nhẹ nhàng thổi qua.
Thấy thế, Hạ Ương quỷ thần xui khiến đem tay chính mình liền đặt trong tay nam nhân lễ phép vươn ra.
Cùng lúc đó, Tô Mặc còn đang không ngừng đuổi theo xe Đường Ninh.
Chỉ tiếc hai cái đùi làm sao có thể đuổi được bốn bánh xe chứ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xe càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, xa đến làm hắn tuyệt vọng...
Quả nhiên con chuột sinh ra trong khe cống ngầm như hắn không thể gặp dương quang.
Nước mắt Tô Mặc bỗng nhiên rơi xuống nhưng chân của hắn lại còn máy móc đuổi theo, có thể liền chính hắn cũng không biết hắn đang đuổi theo cái gì, hắn chỉ là không muốn dừng lại.
Lại bởi vì quá phận hoảng hốt, đi ngang qua một chỗ góc rẽ lúc, một cỗ xe chạy nhanh đến trực tiếp đem Tô Mặc ánh mắt trống rỗng tông đến trên mặt đất.
Thấy thế, người trên xe tranh thủ thời gian xuống tới, "Vị tiên sinh này, cậu... cậu không sao chứ?"
Người chung quanh cũng vội vàng xông tới.
Ngửa mặt ngã xuống đất, Tô Mặc lại kinh ngạc đưa tay lau lau trán mình chảy ra máu, màu đỏ chói mắt.
Nghiêng đầu, xe Đường Ninh cũng sớm đã không có tung tích.
Tô Mặc không nói tiếng nào từ dưới đất bò dậy, một cái chân cà thọt lại còn muốn từng bước một chậm rãi đi lên phía trước...
Thanh âm bên tai huyên náo không dứt bên tai.
"Tiên sinh, tiên sinh, tôi đưa cậu đi bệnh viện đi... Trên người cậu đều là máu..."
"Cậu đi bệnh viện đi... Bị xe đụng cũng không phải việc nhỏ..."
"Đúng thế, về sau nếu có di chứng gì sẽ không tốt!"
...
Tô Mặc đối với chuyện này mắt điếc tai ngơ, cuối cùng đi một trăm mé ầm vang ngã xuống đất, nháy mắt hù dọa một đám người.
Trong một mảnh lộn xộn, mắt Tô Mặc liều mạng muốn trợn to nhưng đến cùng vẫn dần dần mệt mỏi đóng lại, hô hấp càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng nhẹ...
Đường... Ninh...
[Độ hảo cảm Tô Mặc: 94.]
Hơn 3200 chữ
11/12/2022
Bình luận truyện