Chương 31: Công Tử Vô Tình (9)
Chương 31 Công Tử Vô Tình (9)
Editor:KL
Lời còn chưa dứt,Phương Vân Dương chấn kinh tức giận hạ , cả người thuấn di đến bên người Yến Hành Chi ,đưa tay một chiêu toái tâm chưởng thẳng đến hậu tâm của hắn mà tới.
Cho dù từ trước đến nay làm việc Phật hệ, sẽ không cùng người khác sinh ra tranh chấp quá lớn, Phương Vân Dương vừa ra tay chính là sát chiêu, có thể thấy được Yến Hành Chi thực là chọc giận đến hắn.
Lúc trước hắn không vặn hỏi Đường Ninh, cũng không để ý đến Hoắc Thanh Thanh một lần lại một lần châm ngòi, không có nghĩa là hắn đối với chuyện này thật không hề khúc mắc, bất quá là nghĩ đến không để cho Đường Ninh khó xử, cũng cảm thấy nàng căn bản sẽ không là người như vậy, lại thêm hai người hôn kỳ gần, không muốn đồ sinh phá gấp, luôn cảm thấy một khi thành thân, hắn sẽ mang theo Đường Ninh đi khắp đại giang nam bắc, cho dù... Cho dù nàng thật đối Yến Hành Chi sinh một chút tâm tư khó tả, đến lúc đó người bên người nàng cũng là hắn, huống chi lúc trước nàng còn thích hắn như vậy.
Phương Vân Dương cho dù là bùn nặn còn có ba phần hỏa khí.
(*bùn nặn còn có ba phần hỏa khí(就是泥捏的还有三分火气呢)
Nghĩa đen của câu này là: những người được làm bằng bùn cũng sẽ có một sự tức giận nhất định. Người ta mô tả rằng mọi người đều có tính khí của riêng mình, và họ sẽ tức giận khi họ lo lắng.
Nguyên văn câu là: Tượng nhỏ bằng đất sét còn có ba điểm tức giận, người bình thường còn có điểm tức giận của người thường! )
Một đầu khác Yến Hành Chi cũng không phải đèn đã cạn dầu, hắn phải thừa nhận vừa nãy hắn xác thực bởi vì nghe được tiếng bước chân của Phương Vân Dương, mới làm ra khiêu khích như vậy.
Nghĩ như vậy Yến Hành Chi, một tay ôm lấy Đường Ninh rơi vào hôn mê lên giường, một tay khác nâng lên liền cùng Phương Vân Dương chạm nhau một chưởng.
Nội lực va chạm xung kích, thậm chí liền gian phòng bên trước kia bố trí tốt nến long phượng các thứ đều bị chấn lạc xuống, ngã thành hai nửa, ngay cả tóc cùng quần áo Đường Ninh cách gần nhất đều bay lượn theo.
Nhìn thấy động tĩnh này, Đường Ninh vẫn nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích.
Phương Vân Dương làm sao không biết đây rõ ràng chính là Yến Hành Chi đối nàng động tay chân, vì để tránh làm bị thương Đường Ninh, hắn dẫn đầu thu về chưởng, cả người cũng vì vậy rút lui về sau hai bước, tháo bỏ nội lực trút xuống đối phương.
Vừa thu tay lại, âm thanh phẫn nộ chất vấn của Phương Vân Dương liền vang lên, "Ngươi đến cùng đối Ninh Ninh làm cái gì?"
Nghe nói, Yến Hành Chi nhìn về phía gương mặt trơn bóng như ngọc của Đường Ninh, nhíu mày, "Làm cái gì? A..."
Nói chuyện hắn lại nhìn về phía Phương Vân Dương trước mặt, "Đương nhiên là cho mình tranh thủ một cơ hội cuối cùng. Tâm ta duyệt Đường Ninh, nàng lại muốn cùng ngươi thành thân, rõ ràng thời điểm lúc trước ngươi không có ở đây thời điểm, ta vì nàng bị thương, nàng còn không ngủ không nghỉ chiếu cố ta một đêm, ở Lan Chu thành chúng ta vui vẻ như vậy, cùng nhau ăn bánh nồi đất, cùng nhau ngắm pháo hoa, ta còn vì nàng thắng trở về một chiếc hoa đăng Thỏ ngọc bão nguyệt, nàng cũng nguyện ý khi nguy hiểm sắp tiến đến, đem ta liều mạng bảo hộ ở dưới thân. Chúng ta rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, nàng lại muốn cố thủ ước định của các trưởng bối, cùng ngươi thành thân, ngươi cảm thấy ta sẽ cam tâm sao?"
Vừa nghe đến như vậy, Phương Vân Dương tức giận đến mắt đều đỏ, tiến lên hai bước chỉ một cái liền bắt đến vạt áo Yến Hành Chi , vung lên nắm tay liền hung hăng cho hắn một quyền, "Yến Hành Chi, ngươi đến cùng có biết ngươi đang làm gì hay không?"
Bị hắn một quyền liền đập bể khóe miệng, lệ khí trong mắt Yến Hành Chi chợt lóe qua, khi Phương Vân Dương còn muốn giơ lên nắm tay, tay liền dùng sức nắm lấy nắm tay của hắn.
"Ta có biết hay không ta đang làm cái gì? A, đương nhiên biết, ta chẳng qua là đang cố gắng tranh thủ ta thứ ta vốn nên có mà thôi. Mười ba năm trước đây, ta không có năng lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp gia chúng ta từ trên xuống dưới bảy mươi hai miệng người bởi vì Phương Vân Dương ngươi mà chết dưới tay Ma giáo, phụ thân ta thậm chí không còn lưu lại xác. Hiện tại ta chỉ là muốn dựa vào chính mình lưu lại nữ nhân ta yêu mến nhất mà thôi, có vấn đề gì sao?"
Yến Hành Chi trên mặt rốt cục không còn nụ cười ôn nhuận thân hòa trước kia, ngược lại toàn thân trên dưới đều hiện đầy gai sắc hùng hổ dọa người, hung tợn hướng Phương Vân Dương trước mặt đâm tới.
Nghe được Yến Hành Chi nói như vậy, Phương Vân Dương không thể tin trừng lớn hai mắt, "Ngươi... Ngươi là..."
"Ngươi hẳn là nhận biết ta đúng không? Phương Vân Dương."
"Là... Diệp Dự... Ngươi là Diệp Dự! Ngươi không có chết..."
Phương Vân Dương đầu óc tất cả đều loạn.
Đối với Diệp Dự, hắn không phải không hổ thẹn, dù sao Danh Kiếm sơn trang nếu không phải bởi vì hắn cùng kiếm phổ trên người hắn, cũng sẽ không dẫn tới Tịch Nguyệt Giáo tàn sát đẫm máu. Rõ ràng Diệp bá bá là người thật nghiêm túc, lại vẫn luôn an ủi khuyến khích hắn, Diệp bá mẫu càng không cần phải nói, ôn nhu dễ thân, buổi chiều đầu tiên khi hắn đến Danh Kiếm sơn trang bởi vì quá nhiều thương tâm trốn ở trong chăn khóc rống,là bà phát hiện không thích hợp, quả thực bồi tiếp hắn ngủ thϊếp đi mới rời khỏi, Diệp muội muội vừa mới sáu tuổi, trắng trắng mập mạp, thường xuyên giơ đường gọi hắn ăn...
Rõ ràng đều là người tốt như vậy, hết lần này tới lần khác, một đêm kia, bởi vì Diệp bá mẫu luôn luôn mang theo Diệp tiểu muội ngủ với nhau, hai người bọn họ thậm chí không kịp trốn liền bị người gϊếŧ chết, còn hắn cùng Diệp Dự ở tiểu viện khá xa, mới làm Diệp bá phụ tới kịp đem bọn hắn giấu ở giếng cạn bên trong viện, đóng lại cơ quan, sau đó liền bị người gϊếŧ chết ở chỗ miệng giếng, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ kỹ một đêm kia,máu tươi ấm nóng theo vách giếng lưu lại dấu vết vặn vẹo.
Nhưng hai người bọn hắn căn bản không dám phát ra một thanh âm nào, thẳng đến sư phụ của hắn, Già Diệp lão nhân đến, mới đưa hai người bọn họ trong giếng cứu đi lên.
Khi đó Diệp gia ngay cả hồ nước trong hoa viên đều bị máu nhuộm đỏ, khắp nơi trong hồ nước đều là người bọn họ ban ngày còn quen thuộc, hắn lúc ấy liền khống chế không nổi nôn ra, thẳng nôn đến nước vàng đều ra, hắn mới té xỉu.
Tỉnh lại lần nữa hắn liền đã thành đồ đệ Già Diệp lão nhân, mà Diệp Dự thì thành đệ tử một vị Tần trưởng lão.
Hắn không phải không cùng sư phụ nói qua, hi vọng Diệp Dự có thể cùng hắn cùng nhau bái nhập môn hạ của hắn, mỗi một lần đều bị sư phụ hắn cự tuyệt, về sau hắn nghe lén được sư phụ cùng sư nương ngầm trò chuyện mới biết được bọn họ vì cái gì không nguyện ý nhận Diệp Dự.
Bọn họ nói hắn tính tình quá trái, trong mắt lộ ra lệ khí, nếu như không hảo hảo giáo dục, rất dễ dàng liền sẽ đi đến con đường cực đoan, mà hắn dạy bảo đệ tử chưa từng có dùng qua gậy gộc, cho nên cũng không thích hợp dạy bảo Diệp Dự, thêm nữa hắn căn cốt không tốt, cũng không thích hợp luyện kiếm phổ của hắn.
Tần sư đệ không giống thế, hắn dạy bảo đệ tử nguyện ý ra tay độc ác, trước tiên đưa hắn cho Tần trưởng lão bên kia mài giũa tính tình, mới khai triển tốt dạy bảo về sau.
Nghe được lời như vậy, Phương Vân Dương cũng thường xuyên vấn an Diệp Dự, chỉ bất quá đi qua mười lần chín lần đều sẽ bị Tần trưởng lão từ chối, duy còn lại một lần, Diệp Dự cho tới bây giờ đều là âm u mà nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói gì.
Qua mấy lần, Diệp Dự bên kia rốt cuộc không muốn thấy hắn, thậm chí lễ vật hắn đưa qua cũng không nguyện ý thu lại.
Ai cũng nghĩ không ra nửa năm sau, Tần trưởng lão liền bị người hạ độc chết ở bên trong phòng mình, đồng thời Diệp Dự cũng không thấy, mọi người chỉ là vết máu lốm đốm lấm tấm, bên bờ vực phát hiện một chiếc giày hắn thất lạc.
Tất cả mọi người cho là hắn tám chín phần đã chết.
Đặc biệt là mọi người còn trong phòng của hắn tìm ra một bản chép tay tùy thân của hắn, phía trên rõ ràng ghi lại vị Tần trưởng lão kia đối với hắn ngược đãi, bao gồm đánh đập, giam lại, không cho cơm ăn, thậm chí là giúp hắn thí nghiệm nghiên cứu ra độc dược chờ một chút thủ đoạn.
Lúc ấy xem hết bản chép tay, tâm lý áy náy của Phương Vân Dương càng dày đặc hơn.
Lúc này ngoài ý muốn biết được Yến Hành Chi trước mặt chính là Diệp Dự năm đó, Phương Vân Dương tâm lý chấn kinh đã nhanh chóng bao trùng cả người hắn.
"Ngươi..."
Hắn thu tay lại, cả người không khống chế lảo đảo ra sau,trong mắt không biết làm thế nào.
"Không biết ngươi còn nhớ hay không lúc chúng ta theo giếng cạn bên trong ra ngoài, ngươi nói với ta một câu. Ngươi nói đây là ngươi nợ ta, cả một đời nợ ta, về sau coi như vì ta lên núi đao xuống biển lửa, thậm chí đến cái mạng này, cũng phải trả cho ta."
Yến Hành Chi càng là nói, mặt Phương Vân Dương càng trắng.
"Ta không cần ngươi lên núi đao, cũng không cần ngươi xuống biển lửa, càng đối cái mạng này của ngươi không có bất kỳ hứng thú gì."
Hắn chăm chú nhìn mà nhìn mắt Phương Vân Dương.
"Ta chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội đánh cược cuối cùng. Ta không có hạ dược gì khác cho Đường Ninh , chỉ là khiên ty cổ mà thôi. Khiên ty cổ uy danh ngươi hẳn nghe nói qua, nếu nàng thật đối ngươi toàn tâm toàn ý, tình so với vàng càng kiên cố hơn, không phải ngươi không gả, cổ độc này sẽ không đối nàng có bất kỳ tác dụng gì. Nhưng nếu nàng đối ta-người hạ cổ có một điểm tình ý, như vậy từ nay về sau, ta liền sẽ trở thành nàng người yêu mến nhất, nàng sẽ triệt để lãng quên ngươi, trong mắt cũng không nhìn đến bất kỳ nam nhân khác trên đời này, thẳng đến khiên ty cổ độc mất đi hiệu lực mới thôi."
"Ta tin Phương huynh ngươi sẽ thành toàn cho ta phải không?"
Trên mặt Yến Hành Chi đầy ý cười, không chớp mắt nhìn Phương Vân Dương trước mắt, gương mặt tái nhợt đến không còn bất kỳ huyết sắc nào. Chỉ cảm thấy chính mình cố ý chọn ngày hắn cùng Đường Ninh thành thân, mà quyết định cùng hắn đưa ra yêu cầu như vậy thực sự là quá thú vị.
Mà bên này Phương Vân Dương, khi Yến Hành Chi khiêu khích, trước đó đốt lửa giận, tuôn ra thân phận cùng chuyện cũ bán thảm, cuối cùng nói ra lời hắn đã từng hứa hẹn, cùng tác dụng của khiên ty cổ, một loạt tổ hợp quyền xung kích, trong đầu sớm đã một mảnh hỗn độn, suy nghĩ cũng không thể.
"Đương nhiên, nếu như Phương huynh không muốn nói, bởi vì khiên ty cổ ta vừa hạ cho Đường Ninh không bao lâu, ngươi nếu muốn, tùy thời đều có thể dùng nội lực đưa cổ trùng trong cơ thể nàng bức ra."
Lúc này Yến Hành Chi ngược lại không ôm trộm Đường Ninh, ngược lại thấy nàng hôn mê bất tỉnh hướng Phương Vân Dương trước mặt đưa ra.
Thấy thế, Phương Vân Dương ý thức giật giật, lại cảm thấy tay của hắn như có ngàn cân nặng.
Trong đầu là mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Đường Ninh khi ở cùng với hắn,khi hai người ở trong địa động Đào Nguyên Lâm,lúc trên cây dong ở Không Minh Sơn , mỗi một chữ một câu đều trong tai của hắn không ngừng lượn vòng.
Thấy hắn run run giơ tay lên,ánh mắt Yến Hành Chi chớp lên.
Một giây sau liền nhìn thấy Phương Vân Dương đem tay đặt ở trên mặt Đường Ninh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm mắt của nàng.
Lời nói Hoắc Thanh Thanh lúc trước đã nói với hắn đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn không ngừng lượn vòng lấy.
Không biết qua bao lâu, hắn mới rốt cục mở miệng thanh âm khàn khàn, "Ngươi nói... Là thật sao?"
Hắn đang hỏi sự tình hắn khiên ty cổ .
Nghe được câu này, trong mắt Yến Hành Chi cấp tốc tràn đầy trên một tầng nụ cười thản nhiên.
"Đương nhiên là thật."
Phương Vân Dương rốt cuộc không có thanh âm, chỉ là nắm tay Đường Ninh đang không có tiêu cự đợi nàng tỉnh lại.
Hắn thậm chí không biết mình làm đến cùng là đúng hay sai, hắn càng không cách nào tưởng tượng nếu như Đường Ninh tỉnh lại không... Không biết hắn hắn phải làm sao...
Thế nhưng là hắn không có cách nào, biện pháp gì đều không nghĩ ra được...
Chính là hắn cảm thấy có lỗi với Diệp Dự , hết lần này tới lần khác làm tổn thương hắn . Tất cả đều là lỗi của hắn ...
(*đoạn này không hiểu sao không có bên cv,chỉ có bên web trung=)))
Phương Vân Dương nhắm lại mắt, che giấu thống khổ, sợ hãi, sợ hãi bên trong...
Khiên ti cổ tác dụng thời gian cũng không dài, dù sao bên ngoài nhiều người vẫn chờ như vậy, nào có nhiều thời gian như vậy dùng để lãng phí!
Rất nhanh,lông mi như cánh bướm của Đường Ninh liền nhẹ run rẩy.
Tim Phương Vân Dương như được dâng lên cao, hô hấp cũng không khỏi được ngừng lại.
Một giây sau Đường Ninh mở mắt, trực tiếp liền cùng đối mặt với Phương Vân Dương đang nửa quỳ bên người nàng.
Đôi mắt hơi chớp nhẹ, khóe miệng Đường Ninh hơi hơi giương lên.
Chỉ là còn không đợi Phương Vân Dương bên này cũng đi theo nàng cùng nhau giương lên.
Tay của nàng liền dùng sức từ trong tay của hắn rút ra, đứng dậy, nàng liền trực tiếp nhào trong ngực Yến Hành Chi đã sớm chờ bên cạnh.
Ôm lấy eo của hắn, ngẩng đầu lên, nàng liền hướng hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Hành Chi ca ca, ngươi tới đón ta trở về sao?"
10h34-12h03 16/8/2022
Hơn 2800 chữ
Ít chữ chừa cho chương sau hả tác giả=)?
Bình luận truyện