Em Bị Bệnh Phải Trị

Chương 5



Nam An An: “….”

Sau khi nhận điện thoại từ tay Đường Viên Nam An An cũng không nhìn nội dung mà trực tiếp xóa sạch tin nhắn nổi trên màn hình, đút di động vào túi quần theo dòng người di chuyển đi vào lớp học.

Cả một tiết học Nam An An đều tư thế sẵn sàng bày thế trận chờ đón quân địch, chờ Khương Minh gọi cô lên làm bài, đáng tiếc hình như Khương Minh đã quên chuyện giao ước kia của bọn họ, ngay cả ánh mắt cũng chưa cho cô một cái. Một bàn tay Khương Minh đặt trên bàn giáo viên một bàn tay tùy ý xoay xoay viên phấn, anh giảng bài cũng không dùng sách giáo khoa, dòng suy nghĩ rõ ràng giọng nói giản đơn dễ hiểu.

Đã không còn đối mặt lo lắng, Nam An An ngồi phía sau quang minh chính đại quan sát Khương Minh, lúc đối diện thì cô quan sát khuôn mặt, lúc đưa lưng về phía cô thì quan sát cái gáy.

Nam thần ngay cả ót cũng dài hơn nhìn rất đẹp, đối diện với khuôn mặt càng khiến cô muốn ngừng mà không được,mái tóc ngắn gọn gàng mát mẻ màu đen làm lộ ra vầng trán đẹp đẽ, phía sau kính không gọng là ánh mắt được che phủ bởi lông mi dày đặc nhìn phía ngoài giống như có một bí mật nào đó, cả người Khương Minh luôn khiến người ta có cảm giác lười biếng mà lại tùy tâm tình, vừa mang theo lạnh lùng và xa cách bẩm sinh.

Người đàn ông như vậy thật ra rất thích hợp được người ta xem như nam thần mà sùng bái, mà không phải là một người đàn ông.

Nhưng mà An Dạng đã nói, muốn có tuổi thanh xuân đẹp nhất, thì theo đuổi một người đàn ông tốt nhất, Nam An An hỏi --- đuổi không kịp thì sao?

An Dạng liếc cô một cái --- có khả năng... Đuổi không kịp thì lùi sau đó tìm cách tiếp. Nam An An cảm thấy mẹ cô trong vấn đề này hiểu rộng như vậy, có thể vì ngày trước bà là người theo đuổi ba cô.

Giữa lúc Nam An An ngẩn người ngắm khuôn mặt Khương Minh thì cánh tay bị Cố Li chạm một cái, “Đi làm bài đi, cô gái.”

Nam An An đi qua mấy tên nam sinh lên bục giảng, nhận được một tiếng huýt sáo và một tiếng thô lỗ “Nam thần,” trong phòng học yên tĩnh đặc biệt vang dội, Nam An An bị bọn họ gọi là Nam thần tài chính, mà hot girl Lữ Húc trong ban họ thì gọi --- nữ thần, tiếng huýt sáo kia phát ra từ miệng của đám gọi “Nữ thần”, tất cả các bạn học im lặng mấy giây sau đó cười ồ lên một hồi, mãi đến khi Khương Minh làm động tác ngón trỏ để ở lòng bàn tay mới yên tĩnh lại.

Với thị lực 5.0, Nam An An đảm bảo cô thấy Khương Minh hơi nhíu mày, mặc dù không nhìn kỹ nhưng vẫn không tránh được hỏa nhãn kim tinh của cô.

Lúc nhận viên phấn từ ngón tay đang giữ nó của Khương Minh, cô ngẩng đầu đúng lúc đối diện với ánh mắt của anh, tròng mắt màu đen sau đôi kính của Khương Minh rất tinh khiết, đến nỗi trong nháy mắt đó khiến cô có ảo giác trong mắt anh chỉ có cô, Nam An An thất thần một chút tay lướt qua đầu ngón tay Khương Minh, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ tay anh có thể khiến các ngón tay cô nóng đến phát sốt, độ nóng này giống như là theo mạch máu ngấm vào toàn cơ thể cô.

Nam An An cúi đầu theo bản năng tránh ánh mắt Khương Minh, có chút bối rối nắm chặt viên phấn đứng trước bảng hít sâu một hơi bắt đầu viết lên bảng đen.

Khương Minh giơ tay phủi phủi bụi phấn ở ngón tay, hai tay tùy ý đặt trên mặt bàn dựa lưng vào bàn giáo viên nhìn Nam An An cầm phấn múa bút thành văn, cô viết chữ rất nhanh, hàng chữ viết xinh đẹp như nước chảy mây trôi một bài ngay ngắn thẳng hàng, lúc không gian không đủ dùng còn trực tiếp viết chữ xen kẽ vào trong bài giảng lúc trước của anh, sau khi viết xong câu trả lời Nam An An xoay người một cái ném viên phấn theo đường vòng cung xinh đẹp trả vào ống đựng bút, hướng về phía anh cười tủm tỉm ngẩng đầu ngưỡng mộ anh ba giây, sau đó vỗ vỗ bụi phấn chạy chui qua về bàn phía sau cùng kề tai nói nhỏ với đám bạn của cô.

Khương Minh thu hồi ánh mắt có chút hứng thú, hắng giọng nói một câu “Tan học tới văn phòng tôi” rồi nâng tay lau sạch bảng.

Nam An An trở lại chỗ ngồi còn chưa kịp thưởng thức ảnh chụp chung của bọn họ thì thấy Khương Minh nghe không ra vui buồn nói, không biết là phúc hay họa thấp thỏm trong nửa tiết sau, ngay cả câu nói nghi hoặc của Cố Li “Nam An An, cậu không phát hiện ra chữ hai người viết liền một mạch sao” cũng không nghe thấy, sau khi tan học lưng mang túi xách vui sướng theo Khương Minh đi qua học viện kinh tế, hôm nay Khương Minh tan tiết sớm, lúc Nam An An đi ra thì lớp Đường Viên chưa tan học, cô đi theo phía sau bóng dáng Khương Minh bị ánh mặt trời chiếu xuống, trong lòng dâng lên một chút vui sướng.

Văn phòng Khương Minh cô đã tới một lần, cho nên lúc Khương Minh đi tới dưới lầu của học viện kinh tế bị viện trưởng gọi lại, thì Nam An An nhận chìa khóa văn phòng mà Khương Minh đưa cho cô ôm một đống tài liệu quen đường quen lối đi tới phòng 1401 chờ anh, trong bể cá nhỏ vẫn là mấy cái đuôi non nớt mềm mại, vẫn là mấy con cá lớn xinh đẹp bơi lội trong bể, Nam An An vô cùng buồn chán nhưng lại không dám cho cá ăn, cá thật sự quá nhỏ cô sợ chúng nó no mà chết dứt khoát vin bên bể cá tiếp tục quan sát đàn cá nhỏ, nhìn cẩn thận mới phát hiện dưới đáy bể cá lộ ra một góc nhỏ màu xanh biếc, bị mấy cục đá nhỏ màu trắng đè lên không thấy rõ hình dáng.

Xem ra, hình như là ngọc bích (ngọc Phỉ Thúy), chất lượng còn xinh đẹp như vậy, Nam An An cảm thán một một phen Khương Minh thật cường hào, đây là sử dụng vòng mã não ngọc bích lót bể cá, khi cô phân vân muốn thò tay vào trong móc ra nhìn hay không thì cánh cửa bị đẩy ra, một loạt tiếng giày cao gót lanh lảnh từ xa tiến lại gần Nam An An quay đầu lại thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo chiếc váy dài mày đen, thấy cô đứng đó vẻ mặt người phụ nữ có chút chán ghét nhăn nhăn mày: “Khương Minh có ở đây không?”

Nam An An thấy thái độ không vui của người phụ nữ đối với mình cũng chỉ lễ phép gật gật đầu, tiếc chữ như vàng: “Là...”

Thượng Đế cho cô một cái mặt nóng, không phải vì để cô đi dán vào mông lạnh.

Người phụ nữ nhìn cô một cái, không để ý tới cô nữa xoay người dẫm giày cao gót đi ra ngoài, khép cửa một tiếng “Bốp”.

Nam An An lại tiếp tục vin vào bể xem cá, không nghe thấy Khương Minh có bạn gái mà? Hơn nữa nhìn bộ dạng người phụ nữ kia lớn tuổi hơn so với Khương Minh, Khương Minh anh hẳn là sẽ không.... Nam An An đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe tiếng cửa vang lên, lần này nghe tiếng giày da hẳn là Khương Minh, cô nhanh chóng giữ người đứng thẳng dậy cách xa bể cá một chút kích động đến nỗi phải đưa tay bắt ra sau lưng, ánh mắt cũng hơi dao động.

Cửa bị đóng lại, tiếng chìa khóa rơi “leng keng”.

Trong nháy mắt trong lòng Nam An An dâng lên một chút căng thẳng, thấy Khương Minh cầm quyển sách rất dày đã mở ra ngồi xuống sô pha, với thị lực 5.0 của Nam An An --- đó là tổng hợp lại các phiếu điểm của cô, phía dưới góc trái thành tích học tập là 60.1, tiếng nói Khương Minh mát rượi dễ nghe trước sau như một: “Tôi nghe nói em muốn thi nghiên cứu sinh?”

Nam An An mập mờ không rõ ừm một tiếng, kỳ thật cô chưa nghĩ ra, cô muốn học nghiên cứu sinh nhưng mà để học nghiên cứu mà nói thành tích học tập không cho phép, thi nghiên cứu sinh mà nói với chỉ số thông minh của cô không cho phép, học viện kinh tế đại học phía Tây bài chuyên ngành hàng năm đều rất khó, một khoa có thể rớt 0.8 thí sinh.

Chờ một chút, Khương Minh hẳn không phải là thầy giáo tìm bài chuyên ngành cho cô mà ngày đó An Dạng nói đó chứ?

Sau khi ra hiệu cô ngồi xuống ghế sô pha, Khương Minh đưa quyển sách trên tay kia giao cho cô, Nam An An nhìn thoáng qua, trang bìa viết chính là đề tài thực tế thi nghiên cứu sinh môn học tài chính đại học phía Tây những năm qua, Khương Minh từ từ mở miệng nói: “Mỗi ngày làm một bộ (đề thi).

Nam An An ゜mạnh mẽ ゜.

Khương Minh tiếp tục bổ đao xuống: “Làm ở đây, tôi kiểm tra.”

Nam thần tôi cầu xin thầy, để cho tôi cam chịu sự tụt lại đi.

Chăm sóc của thầy, tôi không xứng.

Trên thực tế với câu trần thuật của Khương Minh Nam An An ngoan ngoãn gật đầu, vừa an ủi chính mình --- quả nhiên thầy ấy thích mình, mi xem đi, không thể chờ được muốn mỗi ngày đều nhìn thấy mi rồi. Trong loại cảm xúc này Nam An An có chút lâng lâng, nhất thời bị kích thích mở miệng: “Thầy ơi, thầy có bạn gái chưa?”

Khương Minh nghe vậy giương mắt nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói câu: “Chưa có.”

Nam An An đè nén xúc động trong lòng, cũng nén trở về câu nói thầy xem em thế nào, thật ra cô sợ Khương Minh lạnh lùng nghiêm mặt nói không được tốt lắm, đành phải thay đổi đề tài: “Vừa rồi có một người phụ nữ tới tìm thầy.”

Khương Minh không yên lòng ừ một tiếng, vừa rồi lúc ra khỏi thang máy đúng lúc nhìn thấy bà ta đi vào thang máy bên cạnh, tầm mắt Khương Minh đảo qua gương mặt bị thời gian làm nhiễm vẻ hốc hác của người phụ nữ kia, nhưng tâm tình không vui vẻ như anh nghĩ, trong lòng anh tản ra u ám giương mắt nhìn về phía Nam An An ở đối diện, nghĩ đến câu nói nghe được trước khi vào lớp học kia, đổi giọng: “Em có mấy người bạn trai trước?”

Nam An An: “....” Đề tài này xoay chuyển quá nhanh làm cô phản ứng không kịp, làm sao lại đến trên người cô rồi hả?

Thấy cô im lặng Khương Minh hơi hơi nhíu mày xuống: “Mười ngón tay đếm không đủ sao?”

Nam An An máy móc gật đầu như gà con mổ thóc: “Có thể có thể.” Không ý thức đã bị Khương Minh nắm mũi dắt đi rồi.

“Đó là bao nhiêu?” Khương Minh hỏi với giọng điệu tự nhiên, vẫn không nghe ra cảm xúc gì như cũ.

Nam An An do dự một lát, thử thăm dò tính toán ngón tay một phen: “... Mười người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện