Em Có Nghe Thấy
Chương 38: Hồng Song Thính (2)
Dùng... dùng bữa...
Kha Giảo được Tạ Tu Dực nâng ở trong ngực, cẩn thận hôn, trong lòng vừa sợ, vừa không ngừng được mong chờ điều gì đó.
Xong đời rồi, cô biến thành cô gái không có liêm sỉ thật rồi... Nhất định là bị anh dụ dỗ đấy...
"Ca khúc cổ phong anh hát mà em thích nhất là?"
Trong bóng tối, tựa như để dời đi lực chú ý của cô, anh đột nhiên bắt đầu hỏi.
Cô cảm nhận được đôi tay dịu dàng của anh đang vuốt ve trên người mình, giọng run rẩy trả lời, "... 《Hoàng Chi Lệnh》."
"Bộ kịch truyền thanh anh phối thích nhất là?"
Hình như anh xé ra một cái gói gì đấy...
"《Phụng Tiên Dẫn》..."
Mặt Kha Giảo như sắp khóc, cảm thấy bản thân lúc này giống như một con cá nằm trên thớt đợi làm thịt, mà người nào đó đang vô cùng vui sướng cầm dao với dĩa lên...
"Ồ? Lẽ nào không phải 《Kim Dạ Hiểu Hiểu》 à?"
Cô nghe thấy trong âm cuối của anh mang theo tiếng thở gấp, cảm thấy tim mình cũng sắp nổ tung rồi.
... Vì cái gì mà cô phải tìm chết đi lăn giường với cái tên yêu nghiệt ở đẳng cấp này chứ... Cái này chẳng phải tương đương với hành vi tự sát à...
"Ca sĩ cổ phong thích nhất là?" Trong bóng tối Tạ Tu Dực cười như không cười, nâng cái eo mảnh nhỏ cùng đôi chân thon dài của cô lên.
Ừm, dáng người vợ anh thật sự rất được, eo nhỏ chân dài mông cong...
"... Anh..." Tại sao phải hỏi những câu hỏi gần như là để cô thổ lộ này vào loại thời điểm này.
"Ồ." Hô hấp của anh bắt đầu quyến luyến nơi dưới xương quai xanh của cô, "Ca sĩ cover tiếng Nhật thích nhất là?"
Ừm, vợ anh chắc phải... C?
Kha Giảo đã có phần không chịu được sự lăng trì hấp dẫn như vậy của anh, xấu hổ lại xúc động sắp khóc rồi, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo nức nở, "... Anh..."
Cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói Hạ Khúc Ưu nữa ý...
"Thế..." Anh hơi nheo mắt, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi bởi vì kiềm chế mà toát ra, "Người đàn ông em yêu nhất là?"
Cô cảm giác bản thân đã sắp bốc hơi khỏi ngực anh rồi, theo bản năng trả lời, "... Anh..."
Nếu lúc này cô dám nhìn thẳng mặt anh, thì cô sẽ phát hiện, nụ cười của anh lúc này giống như hoa anh đào mới nở, đẹp vô cùng đẹp.
Anh vui từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn." Anh nâng cô lên như nâng châu báu, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó, vào giây phút sắp hoàn toàn có được cô, ghé vào bên tai cô, nghiêm túc nhưng lại nhỏ giọng nói khẽ một câu mà có thể cả đời cũng sẽ không nói lại lần thứ hai.
"Anh cũng yêu em nhất."
...
Kha Giảo khẽ dụi dụi mắt.
Ưm... mấy giờ rồi?
Vươn tay ra, theo thói quen cầm đồng hồ để trên tủ đầu giường lên, hơi nheo mắt nhìn một cái, bây giờ mới là năm giờ sáng.
Sớm thế à.
Xoay người, cô chui lại ổ chăn lần nữa.
Ổ chăn hôm nay hình như ấm hơn bình thường, cô theo bản năng sát lại gần phía nguồn nhiệt, cảm thấy da dẻ của nguồn nhiệt trơn bóng nhắn nhụi, cực kỳ cực kỳ dễ chịu.
... Dễ chịu? Không đúng, hình như sai sai ở đâu đấy.
Cô mở đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ ra, thì nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
"Chào."
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng mang theo gợi cảm và lười biếng.
Cảnh tượng vậy mà lại giống y xì đúc lần trước lúc ngủ lại nhà anh.
Nhưng mà... lúc đó trên người họ đều mặc quần áo hẳn hoi, nhưng lần này... trên người anh trống trơn, cô vốn tưởng anh rất gầy, nhưng ai ngờ hóa ra cởi quần áo ra, dáng người anh lại tuyệt như vậy, cơ bắp rõ ràng, lại nhìn khuôn mặt kia của anh, quả thực là... yêu nghiệt không chịu được... mà về phần bản thân cô...
Kha Giảo với Tạ Tu Dực mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cựa cựa người, mặt bỗng đỏ bừng lên.
"Đau?" Cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô.
Câu hỏi thật là quen, hình như... trước khi ngủ cô cũng đã nghe thấy anh hỏi rồi?
Trong nháy mắt, cuối cùng Kha Giảo cũng nhớ ra rất nhiều rất nhiều TAT, nghĩ mà mặt càng ngày càng đỏ.
Khụ, nói chung là, lúc rạng sáng người nào đó cuối cùng cũng đã thuận lợi dùng bữa, ăn rất là vui vẻ, ăn rất là hung tàn, cũng ăn rất là không nể nang. Cô gần như ngay cả cử động cũng không cần, cứ bị người nào đó đè ở dưới người, lật qua lật lại, ăn xong lau miệng sạch sẽ, hơn nữa... thậm chí ngay cả vụn cũng không để sót lại.
Trước... trước đây anh chưa từng có bạn gái thật sao? Cô thật sự không tin đâu!!
Cắn chăn, mắt cô ngấn lệ nhìn người nào đó tinh thần sảng khoái.
Tại sao lúc làm chuyện gì đó, thì anh không giống trẻ to xác mặt đơ chút nào, cũng không giống quỷ làm nũng khổng lồ chút nào, mà thuần túy giống một con sói vậy?...
Nhìn khuôn mặt như cái bánh bao hấp của cô, tâm trạng anh vô cùng sung sướng, làm bộ mặt không biểu cảm trêu cô, "Anh thể hiện tốt không?"
Phong... phong cách của cái người này sao lại đột nhiên biến thành thế này rồi... Nam thần cao ngạo lạnh lùng trước đó đâu?
Kha Giảo nghe mà run, đã hơi muốn trốn khỏi chiếc giường như vực thẳm này rồi, nhưng bởi vì cơ thể vẫn có chút không thoải mái cho lắm, yếu ớt không có sức, cho nên không động đậy được.
Tạ Tu Dực nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, trên làn da trắng nõn vẫn còn những dấu hồng mà mình để lại, ánh mắt lại bắt đầu thai đổi.
Sáng sớm mà, đối với động vật ăn thịt tràn đầy tinh lực, nhất là loại vừa mới được nếm mùi vị của thịt kho tàu mà nói, đương nhiên lại là thổi kèn phát lệnh lên một lần mới.
Anh im lặng hai giây, lật người một cái, lại khóa cô vững vàng trong vòng vây của mình lần nữa.
"Tạ... Tạ Tu Dực..." Ngay cả tiếng Kha Giảo cũng nói không rõ ràng được.
... Anh, anh muốn làm gì?
"Thêm một lần nữa."
"Đừng mà..." Cô vẫn đau lắm ý, với cả cô không còn sức nữa thật rồi...
"Thêm một lần nữa."
"Đừng..."
Còn chưa nói xong chữ "đừng" này, thì đã bị anh nuốt vào trong miệng một cách tàn ác lần nữa.
...
Đàn ông đói bụng hai mươi mấy năm, thật sự quá đáng sợ.
Đợi đến lúc Kha Giảo khôi phục ý thức một lần nữa, người nào đó lại đã áo mũ chỉnh tề đứng ở bên mép giường cô, còn đội mũ với đeo kính có gọng để ngụy trang rồi, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Mấy giờ rồi..." Cô theo phản xạ có điều kiện quấn chăn lên, run rẩy nhìn anh.
"Hơn tám giờ." Anh chỉnh cổ áo mình một chút.
"Ò..." Cô vùi nửa khuôn mặt mình vào trong chăn, tóc tai bù xù không dám nhìn anh, chỉ sợ anh bộc phát thú tính lại nuốt cô vào bụng.
"Anh phải đến studio rồi." Trông thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, giữa lông mày anh thoáng hiện lên ý cười, sau đó lại còn đưa tay ra, bế cả người cô với chăn lên.
Thấy cô vẫn ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng Tạ Tu Dực cũng không nhịn được bật cười, "Đừng sợ, hôm nay không có lần nữa đâu."
... Thật sao? Thế còn tạm được...
Kha Giảo bị anh ôm, đỏ mặt không dám nhìn anh, lại cảm thấy được anh nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng như vậy rất hạnh phúc.
Hình như, cô nhớ là, có phải tối hôm qua, anh còn nói một câu gồm ba chữ có ma lực đấy rồi không? Làm cho cô trong nháy mắt thấy thật thỏa mãn thật hạnh phúc, sau đó thì hoàn toàn mặc cho anh muốn làm gì thì làm...
Đúng là mâu thuẫn mà... Tại sao người đàn ông của cô lại là người giống một ác ma nhỏ như vậy chứ... Cứ khiến cô dở khóc dở cười, lại không cách nào từ chối.
"Tạ Tu Dực..." Nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét giày vò mình không chút lưu tình của anh, cô liền không nhịn được quay đầy qua chỗ khác, nói khẽ, "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả, cũng không biết hạ thủ lưu tình một chút nào..."
Anh nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở, "Anh lưu tình rồi, còn lưu lại không ít."
Kha Giảo im lặng hai giây, bỗng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt đỏ tía tai vung nắm đấm lên nện trên bả vai anh.
Tại sao cái người này phải dùng chất giọng mê hoặc lúc phối âm kịch truyền thanh ấy để nói loại lời nói mang màu sắc này chứ! Khí chất của anh đâu rồi?
Nhìn cô thẹn quá hóa giận, anh lại không chút keo kiệt cười to thành tiếng.
"Kha Giảo."
Anh cọ cọ vào trán cô, dựa vào bên má cô, dùng giọng nói mà cô vốn không thể nào từ chối nói, "Chúng mình sống chung đi."
...
Kha Giảo nghe câu nói này của anh xong, quên cả thẹn thùng, kinh ngạc đến ngây người nói, "... Vì, vì sao?"
Sống chung.
Đối với cô mà nói, cái từ này thật sự là quá mới mẻ, nói thật thì, cô cứ cảm thấy nhà hai người bọn họ cách nhau gần như vậy, chỉ cần lúc rảnh rỗi anh đến chỗ cô là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng sống chung, cái... cái này chẳng phải không khác mấy cuộc sống sau khi kết hôn à?!
Tạ Tu Dực nhìn cô, mặt không thay đổi đưa ra câu trả lời của anh, " Bởi vì anh muốn mỗi ngày được ôm em ngủ."
...
Kể từ sau hôm Kha Giảo bị trẻ to xác mặt đơ nhà cô nuốt vào bụng, nội dung nói chuyện điện thoại vào buổi tối mỗi ngày của hai người họ đã biến thành hình thức cố định cho sét đánh cũng không đổ như sau:
"Sống chung."
"Không muốn."
"Sống chung."
"Không muốn... Tạ Tu Dực bây giờ anh là nhân vật của công chúng, nếu mà anh sống chung với em bị công ty phát hiện thì họ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Em rất ít ra ngoài."
"Cho dù rất ít ra ngoài thì cũng không được đâu, ngộ nhỡ bị paparazi với truyền thông phát hiện thì sao?"
"Anh mặc kệ."
"Sao anh lại ngang ngược không biết phải trái thế nhờ!"
"Sống chung."
"..."
Kha Giảo quả thực sắp bị đứa trẻ to xác mặt đơ này làm cho phát điên rồi, bây giờ mỗi ngày chỉ cần cô mở mắt ra, thì bất kể là điện thoại hay tin nhắn hay là Wechat, đều ngập tràn hai chữ "sống chung" cứ ùn ùn kéo đến.
Phải biết rằng, cái tên này cũng không chỉ biết mỗi phương pháp cứng rắn, càng về sau thậm chí còn dùng cả bản lĩnh của quỷ làm nũng khổng lồ.
"Hai hôm nay tối nào anh cũng ngủ không ngon."
"Tại sao?"
"Không có em."
"... Vậy sao hai mươi mấy năm trước anh ngủ ngon được?"
"Sau khi ăn thịt kho tàu em lại bảo anh cai thịt?"
"... Tạ Tu Dực anh mới là thịt kho tàu ý!!"
"Đau đầu, thu âm bài hát không tốt, bị nhà sản xuất dạy dỗ."
"..."
"Nửa đêm đói bụng, có em ở đây thì anh có thể ăn cơm em nấu rồi."
"..."
"Bữa khuya thật khó nuốt."
"..."
"Anh đau dạ dày, không ai chăm sóc anh cả."
"..."
"Em nỡ à?"
"..."
"Kha Giảo, sống chung đi."
"..."
~ Hết chương 38 ~
______________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử của chương, 《Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu - Độc Chước》 của Hoảng Nhi & Mộ Hàn, cảm thấy lúc này thì phải đề cử ca khúc của Đầu Bài ~
1/ Xong giai đoạn nghiêm trị, như vậy là thỏa mãn đúng không ~ Các bạn có cảm thấy kiểu nửa muốn nửa không còn có sức hấp dẫn hơn kiểu trực tiếp không? Viết đoạn đầu tiên tôi cũng sắp phun máu mũi rồi đó...
2/ Hai đoạn trẻ to xác làm nũng dọa dẫm phải sống chung thật sự làm tôi cười không nhịn được!! Tại sao lại vừa moe vừa đẹp trai như vậy!!! Rau Chân Vịt, trong mắt anh ấy cô chính là một miếng thịt kho tàu thơm thơm, cô có làm không...
3/ Sắp sống chung rồi sắp sống chung rồi ~~~ Chờ ong không nào!!!!!!!
Tưởng tượng một chút, sau khi sống chung, cuối tuần Công Tử mặc áo nửa hở, Rau Chân Vịt C cup nằm trong ngực anh... Sau đó?
Lời Editor:
SoundCloud: Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu - Độc Chước [十里红莲艳酒 独酌] | Hoảng Nhi & Mộ Hàn: https://soundcloud.com/dilyschen/thap-ly-hong-lien-diem-tuu-doc-chuoc-hoang-nhi-mo-han?in=dilyschen/sets/q5qq80xmlzwh
Kha Giảo được Tạ Tu Dực nâng ở trong ngực, cẩn thận hôn, trong lòng vừa sợ, vừa không ngừng được mong chờ điều gì đó.
Xong đời rồi, cô biến thành cô gái không có liêm sỉ thật rồi... Nhất định là bị anh dụ dỗ đấy...
"Ca khúc cổ phong anh hát mà em thích nhất là?"
Trong bóng tối, tựa như để dời đi lực chú ý của cô, anh đột nhiên bắt đầu hỏi.
Cô cảm nhận được đôi tay dịu dàng của anh đang vuốt ve trên người mình, giọng run rẩy trả lời, "... 《Hoàng Chi Lệnh》."
"Bộ kịch truyền thanh anh phối thích nhất là?"
Hình như anh xé ra một cái gói gì đấy...
"《Phụng Tiên Dẫn》..."
Mặt Kha Giảo như sắp khóc, cảm thấy bản thân lúc này giống như một con cá nằm trên thớt đợi làm thịt, mà người nào đó đang vô cùng vui sướng cầm dao với dĩa lên...
"Ồ? Lẽ nào không phải 《Kim Dạ Hiểu Hiểu》 à?"
Cô nghe thấy trong âm cuối của anh mang theo tiếng thở gấp, cảm thấy tim mình cũng sắp nổ tung rồi.
... Vì cái gì mà cô phải tìm chết đi lăn giường với cái tên yêu nghiệt ở đẳng cấp này chứ... Cái này chẳng phải tương đương với hành vi tự sát à...
"Ca sĩ cổ phong thích nhất là?" Trong bóng tối Tạ Tu Dực cười như không cười, nâng cái eo mảnh nhỏ cùng đôi chân thon dài của cô lên.
Ừm, dáng người vợ anh thật sự rất được, eo nhỏ chân dài mông cong...
"... Anh..." Tại sao phải hỏi những câu hỏi gần như là để cô thổ lộ này vào loại thời điểm này.
"Ồ." Hô hấp của anh bắt đầu quyến luyến nơi dưới xương quai xanh của cô, "Ca sĩ cover tiếng Nhật thích nhất là?"
Ừm, vợ anh chắc phải... C?
Kha Giảo đã có phần không chịu được sự lăng trì hấp dẫn như vậy của anh, xấu hổ lại xúc động sắp khóc rồi, ngay cả trong giọng nói cũng mang theo nức nở, "... Anh..."
Cho cô mười cái gan cô cũng không dám nói Hạ Khúc Ưu nữa ý...
"Thế..." Anh hơi nheo mắt, trên trán chảy xuống giọt mồ hôi bởi vì kiềm chế mà toát ra, "Người đàn ông em yêu nhất là?"
Cô cảm giác bản thân đã sắp bốc hơi khỏi ngực anh rồi, theo bản năng trả lời, "... Anh..."
Nếu lúc này cô dám nhìn thẳng mặt anh, thì cô sẽ phát hiện, nụ cười của anh lúc này giống như hoa anh đào mới nở, đẹp vô cùng đẹp.
Anh vui từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn." Anh nâng cô lên như nâng châu báu, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó, vào giây phút sắp hoàn toàn có được cô, ghé vào bên tai cô, nghiêm túc nhưng lại nhỏ giọng nói khẽ một câu mà có thể cả đời cũng sẽ không nói lại lần thứ hai.
"Anh cũng yêu em nhất."
...
Kha Giảo khẽ dụi dụi mắt.
Ưm... mấy giờ rồi?
Vươn tay ra, theo thói quen cầm đồng hồ để trên tủ đầu giường lên, hơi nheo mắt nhìn một cái, bây giờ mới là năm giờ sáng.
Sớm thế à.
Xoay người, cô chui lại ổ chăn lần nữa.
Ổ chăn hôm nay hình như ấm hơn bình thường, cô theo bản năng sát lại gần phía nguồn nhiệt, cảm thấy da dẻ của nguồn nhiệt trơn bóng nhắn nhụi, cực kỳ cực kỳ dễ chịu.
... Dễ chịu? Không đúng, hình như sai sai ở đâu đấy.
Cô mở đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ ra, thì nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh đang lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
"Chào."
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng mang theo gợi cảm và lười biếng.
Cảnh tượng vậy mà lại giống y xì đúc lần trước lúc ngủ lại nhà anh.
Nhưng mà... lúc đó trên người họ đều mặc quần áo hẳn hoi, nhưng lần này... trên người anh trống trơn, cô vốn tưởng anh rất gầy, nhưng ai ngờ hóa ra cởi quần áo ra, dáng người anh lại tuyệt như vậy, cơ bắp rõ ràng, lại nhìn khuôn mặt kia của anh, quả thực là... yêu nghiệt không chịu được... mà về phần bản thân cô...
Kha Giảo với Tạ Tu Dực mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cựa cựa người, mặt bỗng đỏ bừng lên.
"Đau?" Cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô.
Câu hỏi thật là quen, hình như... trước khi ngủ cô cũng đã nghe thấy anh hỏi rồi?
Trong nháy mắt, cuối cùng Kha Giảo cũng nhớ ra rất nhiều rất nhiều TAT, nghĩ mà mặt càng ngày càng đỏ.
Khụ, nói chung là, lúc rạng sáng người nào đó cuối cùng cũng đã thuận lợi dùng bữa, ăn rất là vui vẻ, ăn rất là hung tàn, cũng ăn rất là không nể nang. Cô gần như ngay cả cử động cũng không cần, cứ bị người nào đó đè ở dưới người, lật qua lật lại, ăn xong lau miệng sạch sẽ, hơn nữa... thậm chí ngay cả vụn cũng không để sót lại.
Trước... trước đây anh chưa từng có bạn gái thật sao? Cô thật sự không tin đâu!!
Cắn chăn, mắt cô ngấn lệ nhìn người nào đó tinh thần sảng khoái.
Tại sao lúc làm chuyện gì đó, thì anh không giống trẻ to xác mặt đơ chút nào, cũng không giống quỷ làm nũng khổng lồ chút nào, mà thuần túy giống một con sói vậy?...
Nhìn khuôn mặt như cái bánh bao hấp của cô, tâm trạng anh vô cùng sung sướng, làm bộ mặt không biểu cảm trêu cô, "Anh thể hiện tốt không?"
Phong... phong cách của cái người này sao lại đột nhiên biến thành thế này rồi... Nam thần cao ngạo lạnh lùng trước đó đâu?
Kha Giảo nghe mà run, đã hơi muốn trốn khỏi chiếc giường như vực thẳm này rồi, nhưng bởi vì cơ thể vẫn có chút không thoải mái cho lắm, yếu ớt không có sức, cho nên không động đậy được.
Tạ Tu Dực nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, trên làn da trắng nõn vẫn còn những dấu hồng mà mình để lại, ánh mắt lại bắt đầu thai đổi.
Sáng sớm mà, đối với động vật ăn thịt tràn đầy tinh lực, nhất là loại vừa mới được nếm mùi vị của thịt kho tàu mà nói, đương nhiên lại là thổi kèn phát lệnh lên một lần mới.
Anh im lặng hai giây, lật người một cái, lại khóa cô vững vàng trong vòng vây của mình lần nữa.
"Tạ... Tạ Tu Dực..." Ngay cả tiếng Kha Giảo cũng nói không rõ ràng được.
... Anh, anh muốn làm gì?
"Thêm một lần nữa."
"Đừng mà..." Cô vẫn đau lắm ý, với cả cô không còn sức nữa thật rồi...
"Thêm một lần nữa."
"Đừng..."
Còn chưa nói xong chữ "đừng" này, thì đã bị anh nuốt vào trong miệng một cách tàn ác lần nữa.
...
Đàn ông đói bụng hai mươi mấy năm, thật sự quá đáng sợ.
Đợi đến lúc Kha Giảo khôi phục ý thức một lần nữa, người nào đó lại đã áo mũ chỉnh tề đứng ở bên mép giường cô, còn đội mũ với đeo kính có gọng để ngụy trang rồi, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Mấy giờ rồi..." Cô theo phản xạ có điều kiện quấn chăn lên, run rẩy nhìn anh.
"Hơn tám giờ." Anh chỉnh cổ áo mình một chút.
"Ò..." Cô vùi nửa khuôn mặt mình vào trong chăn, tóc tai bù xù không dám nhìn anh, chỉ sợ anh bộc phát thú tính lại nuốt cô vào bụng.
"Anh phải đến studio rồi." Trông thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của cô, giữa lông mày anh thoáng hiện lên ý cười, sau đó lại còn đưa tay ra, bế cả người cô với chăn lên.
Thấy cô vẫn ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng Tạ Tu Dực cũng không nhịn được bật cười, "Đừng sợ, hôm nay không có lần nữa đâu."
... Thật sao? Thế còn tạm được...
Kha Giảo bị anh ôm, đỏ mặt không dám nhìn anh, lại cảm thấy được anh nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng như vậy rất hạnh phúc.
Hình như, cô nhớ là, có phải tối hôm qua, anh còn nói một câu gồm ba chữ có ma lực đấy rồi không? Làm cho cô trong nháy mắt thấy thật thỏa mãn thật hạnh phúc, sau đó thì hoàn toàn mặc cho anh muốn làm gì thì làm...
Đúng là mâu thuẫn mà... Tại sao người đàn ông của cô lại là người giống một ác ma nhỏ như vậy chứ... Cứ khiến cô dở khóc dở cười, lại không cách nào từ chối.
"Tạ Tu Dực..." Nghĩ đến dáng vẻ đáng ghét giày vò mình không chút lưu tình của anh, cô liền không nhịn được quay đầy qua chỗ khác, nói khẽ, "Anh không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả, cũng không biết hạ thủ lưu tình một chút nào..."
Anh nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở, "Anh lưu tình rồi, còn lưu lại không ít."
Kha Giảo im lặng hai giây, bỗng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt đỏ tía tai vung nắm đấm lên nện trên bả vai anh.
Tại sao cái người này phải dùng chất giọng mê hoặc lúc phối âm kịch truyền thanh ấy để nói loại lời nói mang màu sắc này chứ! Khí chất của anh đâu rồi?
Nhìn cô thẹn quá hóa giận, anh lại không chút keo kiệt cười to thành tiếng.
"Kha Giảo."
Anh cọ cọ vào trán cô, dựa vào bên má cô, dùng giọng nói mà cô vốn không thể nào từ chối nói, "Chúng mình sống chung đi."
...
Kha Giảo nghe câu nói này của anh xong, quên cả thẹn thùng, kinh ngạc đến ngây người nói, "... Vì, vì sao?"
Sống chung.
Đối với cô mà nói, cái từ này thật sự là quá mới mẻ, nói thật thì, cô cứ cảm thấy nhà hai người bọn họ cách nhau gần như vậy, chỉ cần lúc rảnh rỗi anh đến chỗ cô là cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nhưng sống chung, cái... cái này chẳng phải không khác mấy cuộc sống sau khi kết hôn à?!
Tạ Tu Dực nhìn cô, mặt không thay đổi đưa ra câu trả lời của anh, " Bởi vì anh muốn mỗi ngày được ôm em ngủ."
...
Kể từ sau hôm Kha Giảo bị trẻ to xác mặt đơ nhà cô nuốt vào bụng, nội dung nói chuyện điện thoại vào buổi tối mỗi ngày của hai người họ đã biến thành hình thức cố định cho sét đánh cũng không đổ như sau:
"Sống chung."
"Không muốn."
"Sống chung."
"Không muốn... Tạ Tu Dực bây giờ anh là nhân vật của công chúng, nếu mà anh sống chung với em bị công ty phát hiện thì họ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Em rất ít ra ngoài."
"Cho dù rất ít ra ngoài thì cũng không được đâu, ngộ nhỡ bị paparazi với truyền thông phát hiện thì sao?"
"Anh mặc kệ."
"Sao anh lại ngang ngược không biết phải trái thế nhờ!"
"Sống chung."
"..."
Kha Giảo quả thực sắp bị đứa trẻ to xác mặt đơ này làm cho phát điên rồi, bây giờ mỗi ngày chỉ cần cô mở mắt ra, thì bất kể là điện thoại hay tin nhắn hay là Wechat, đều ngập tràn hai chữ "sống chung" cứ ùn ùn kéo đến.
Phải biết rằng, cái tên này cũng không chỉ biết mỗi phương pháp cứng rắn, càng về sau thậm chí còn dùng cả bản lĩnh của quỷ làm nũng khổng lồ.
"Hai hôm nay tối nào anh cũng ngủ không ngon."
"Tại sao?"
"Không có em."
"... Vậy sao hai mươi mấy năm trước anh ngủ ngon được?"
"Sau khi ăn thịt kho tàu em lại bảo anh cai thịt?"
"... Tạ Tu Dực anh mới là thịt kho tàu ý!!"
"Đau đầu, thu âm bài hát không tốt, bị nhà sản xuất dạy dỗ."
"..."
"Nửa đêm đói bụng, có em ở đây thì anh có thể ăn cơm em nấu rồi."
"..."
"Bữa khuya thật khó nuốt."
"..."
"Anh đau dạ dày, không ai chăm sóc anh cả."
"..."
"Em nỡ à?"
"..."
"Kha Giảo, sống chung đi."
"..."
~ Hết chương 38 ~
______________________________
Lời tác giả:
Bài hát đề cử của chương, 《Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu - Độc Chước》 của Hoảng Nhi & Mộ Hàn, cảm thấy lúc này thì phải đề cử ca khúc của Đầu Bài ~
1/ Xong giai đoạn nghiêm trị, như vậy là thỏa mãn đúng không ~ Các bạn có cảm thấy kiểu nửa muốn nửa không còn có sức hấp dẫn hơn kiểu trực tiếp không? Viết đoạn đầu tiên tôi cũng sắp phun máu mũi rồi đó...
2/ Hai đoạn trẻ to xác làm nũng dọa dẫm phải sống chung thật sự làm tôi cười không nhịn được!! Tại sao lại vừa moe vừa đẹp trai như vậy!!! Rau Chân Vịt, trong mắt anh ấy cô chính là một miếng thịt kho tàu thơm thơm, cô có làm không...
3/ Sắp sống chung rồi sắp sống chung rồi ~~~ Chờ ong không nào!!!!!!!
Tưởng tượng một chút, sau khi sống chung, cuối tuần Công Tử mặc áo nửa hở, Rau Chân Vịt C cup nằm trong ngực anh... Sau đó?
Lời Editor:
SoundCloud: Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu - Độc Chước [十里红莲艳酒 独酌] | Hoảng Nhi & Mộ Hàn: https://soundcloud.com/dilyschen/thap-ly-hong-lien-diem-tuu-doc-chuoc-hoang-nhi-mo-han?in=dilyschen/sets/q5qq80xmlzwh
Bình luận truyện