Em Có Thể Yêu Anh Sao?
Chương 8: Bước khởi đầu (2)
Lãnh Băng Băng đi theo cô nhân viên trẻ tuổi đến phòng phỏng vấn, vừa đi cô vừa quan sát xung quanh, tường nhà bằng đá cẩm thạch, lối đi rộng rãi và thoải mái, trong lòng cô không ngừng cảm khái:
“Thật rộng! Cách bài trí, thiết kế rất tinh tế, thật khiến con người ta cảm thấy thoải mái.”
Trái ngược với sự ồn ào của tầng một thì tầng ba lại rất im lặng, im lặng đến mức cô có thể nghe rõ từng tiếng giày cao gót kêu “lộp cộp” khiến trái tim cô không ngừng đập rộn ràng vì hồi hộp, lo lắng xen lẫn vui mừng, chờ đợi.
Một giọng nói tông trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lãnh Băng Băng giật mình, quay đầu lại thì gặp Lăng Thần Nam. Cô mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn anh đầy sự ngạc nhiên. Trời ơi! Oan gia ngõ hẹp mà! Sau buổi tối xấu hổ đó, sáng hôm sau cô đã dậy thật sớm và bỏ trốn. Giờ đối diện với anh, gương mặt góc cạnh, hoàn mỹ chết người kia khiến tim ai đó hẫng một nhịp.
Lãnh Băng Băng để tay lên ngực ổn định lại nhịp thở, ngượng ngùng hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” – Lăng Thần Nam nhìn cô với ánh mắt hứng thú, cười tà.
“Thì…ờm…ý…ý tôi…là…là..” – Trời ơi! Tại sao đứng trước mặt anh cô lại không thể bình tĩnh được chứ! Mặt cô ngượng chín đỏ, cô trốn tránh ánh mắt anh, nhìn xuống dưới, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng rất vừa người, bỗng dưng cô nghĩ đế hình ảnh anh chỉ mặc chiếc áo tắm trong căn phòng buổi tối hôm đó hiện rõ ràng qua đầu cô. Lãnh Băng Băng giật mình, lắc đầu, xấu hổ nghĩ thầm:” Trời ơi! Sao mình có thể biến thái như vậy chứ!” ( Ai kêu chị nhà đọc ngôn tình nhiều, không biến thái sao được!!!!)
Lăng Thần Nam nhìn cô nhím nhỏ mặt đỏ ngượng ngùng, tay chân không ngừng liên tục động đậy, lời nói lắp bắp. Anh bất giác nở một nụ cười thật tươi, xoa đầu cô:
“Bạn tôi có làm ở công ty này. Tiện thể đang có dự án mới, tôi đưa cô qua giới thiệu luôn.”
Lãnh Băng Băng suy nghĩ miên man, cô có nghe qua về dự án đó, nhưng vẫn chưa nắm rõ được nội dung chính.
Lăng Thần Nam tiến lên phía trước, đôi bàn tay to lớn, vững chãi nắm tay cô nhím nhỏ vô thức kéo đi, quay xuống nở một nụ cười ấm áp, tỏa nắng:
“Tôi đưa cô qua.”
Lãnh Băng Băng trợn tròn mắt, nhìn xuống bàn tay đang được ai đó nắm. Đây là lần đầu tiên cô nắm tay con trai, đầu rối như tơ vò. Bàn tay anh thật đẹp, đem lại cho cô cảm giác được che chở, an tâm, chỉ muốn dựa vào. Trái tim cô đập thình thịch, đôi chân nhỏ nhắn đi theo anh. Cô chợt giật mình, lắc mạnh đầu, loại bỏ suy nghĩ mới chớm nở đó, buồn bã nghĩ thầm:
“Mình là ai chứ? Anh ấy là ai chứ? Thôi ảo tưởng đi Lãnh Băng Băng à.”
Trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót, buồn bã.
Bông hoa tình yêu của Lãnh Băng Băng sau những tháng ngày ấp ủ, đang dần nở rộ dưới ánh ban mai do Lăng Thần Nam đem đến.
“Cô nhóc này!! Đến nơi rồi đấy!” – Lăng Thần Nam cốc đầu nhẹ Lãnh Băng Băng.
“Ah!” – Cô bừng tỉnh, vội vàng lấy lại tinh thần nhìn xung quanh.
Một căn phòng khá rộng rãi, có khoảng mấy chục người bao gồm cả nam nữ, có người độ tuổi trung niên, có người còn rất trẻ. Cô đoán đây là cả một ê – kíp. Tiếng xì xào nhanh chóng vang lên:
“Kia là Lăng Thần Nam, tổng tài Lăng thị huyền bí phải không?”
“Trời ơi! Thật là đẹp trai mà. Nhưng sao lại có một cô gái đi bên cạnh, lại còn nắm tay mật thiết, không phải là đi cửa sau đấy chứ?” – Giọng của một cô gái vang lên, cô ta bĩu môi dài, nhìn Lãnh Băng Băng khinh thường.
“Không phải đâu! Nghe nói cô gái này là do giám đốc chọn đó”
“Hừ! Xem cô ta làm ăn được gì.”
Lãnh Băng Băng rụt rè nhìn xung quanh,mặc dù cô luôn tự nhủ phải tự tin nhưng đứng trước nhiều người cô vẫn cảm thấy rụt rè, nhút nhát. Mọi người đa số đều đứng ở trong phòng, còn giữa phòng là một chiếc bàn dài gồm hai người hai nữ hai nam trung niên, họ nhìn cô và Lăng Thần Nam mỉm cười.
“Chào ngài! Tôi là Lãnh Băng Băng.” – Cô nở một nụ cười tự tin, đi đến chào hỏi và bắt tay lịch sự.
“Chào cô. Tôi có nghe qua về cô, quả thật cô rất có khí chất.” – Một người đàn ông bắt tay lại, nở nụ cười khiếm nhã, bàn tay bất giác lướt đi lướt lại trên bàn tay nõn nà của cô.
Lãnh Băng Băng cảm thấy lo lắng, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh:
“Ngài quá khen rồi.”
“Thương tổng! Rất vui được gặp ông.”
Lăng Thần Nam đi đến khẽ giật đôi tay của Lãnh Băng Băng ra, cười từ tốn chào hỏi người đàn ông trung niên đồng thời đôi bàn tay kia của anh nắm tay của cô, khẽ xiết nhẹ. Cái xiết nhẹ ý khiến Lãnh Băng Băng bất giác cảm động.
“Chào Lăng tổng! Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp mặt.” – Tên Thương tổng đứng dậy xun xoe nịnh nọt.
“Cảm ơn ngài quá khen.” – Lăng Thần Nam gật đầu, đáp lại.
Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh vẫn im lặng từ nãy, âm trầm quan sát Lãnh Băng Băng chợt lên tiếng:
“Dù chúng tôi có ấn tượng rất tốt về cô, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn được. Cô có thể thử hát cho chúng tôi vài câu được không?”
“Vâng.” – Lãnh Băng Băng giật mình, nắm chặt tay hồi hộp. Đây là cơ hội đầu tiên của cô, cô phải cố gắng nắm giữ, nhất định.
Lăng Thần Nam nhìn cô, vỗ vai nhẹ, mỉm cười, thì thầm vào tai cô:
“Cố lên! Tôi tin cô làm được.”
Một lời động viên giản đơn là thế, mà với Lãnh Băng Băng là cả một bầu trời hi vọng. Cô nhìn anh, cười tươi, tự tin thoải mái.
Căn phòng im lặng. Lãnh Băng Băng hít thở sâu, nhắm mắt lại, quá khứ tuổi thơ chợt lướt qua cô, trái tim cô thoáng xót xa, nghẹn ngào:
“Tôi từng mơ tôi không là tôi
Tôi từng mơ đời trôi thật nhanh…”
Lời hát ngọt ngào, nhẹ nhàng vang lên giữa sự im ắng của căn phòng. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô. Riêng Lăng Thần Nam đứng tựa trong góc phòng, anh cụp mắt xuống âm trầm:
“Cô nhóc này! Vậy mà lại hát bài này……”
Anh nghĩ lại ba năm trước, hình ảnh một cô nhím nhỏ run rẩy, yếu đuối tựa vào một góc tường giữa đường phố đêm khuya mịt mù, vắng lặng thật khiến anh muốn che chở, ôm cô vào lòng mà che mưa che gió cả đời cho cô.
Tiếng hát dừng lại, Lãnh Băng Băng thở phào nhẹ nhõm.
“Bốp bốp bốp..”
“Cô hát tốt lắm!” – Tiếng người phụ nữ trung niên vừa nãy khen cô vang lên, trái ngược với vẻ mặt nghiêm khắc thì giờ đây bà nở một nụ cười hài lòng.
“Đây quả là nhân tài mà”
“Nhìn cô ấy thật có tương lai, chất giọng đó không phải ai cũng có được.”
“Hừ! Chẳng có gì đặc sắc.”
Tiếng khen ngợi, ngưỡng mộ xen lẫn lời đố kị vang lên trong căn phòng.
Khả tổng – chủ công ty Khả thị đứng dậy nhìn cô, khẽ nói:
“Chắc hẳn cô có nghe qua dự án mới chứ? Chất giọng của cô rất hợp với dự án lần này. Chúng tôi đang chuẩn bị một MV cổ trang để thay đổi phong cách. Cô có muốn tham gia không?”
“Cảm ơn ông. Tôi rất vui khi có thể tham gia dự án này.” – Lãnh Băng Băng nở một nụ cười tươi rói, gương mặt cô bừng sáng.
Ở một góc phòng, có ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, khẽ mỉm cười.
Sau khi thỏa thuận xong, Lãnh Băng Băng tung tăng đi đến chỗ Lăng Thần Nam, mừng rỡ nói:
‘Cảm ơn anh đã động viên tôi. Tôi không nghĩ là mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến mức này. Thật sự là ước mơ của tôi đang dần biến thành hiện thực rồi.”
Lăng Thần Nam nhìn cô liên tục nói, anh cười, vỗ vỗ đầu cô, tay kia đưa cô chai nước suối mà anh đã chuẩn bị sẵn:
“Chúc mừng cô. Cô uống chút nước đi, nhìn cô nói nhiều tôi cũng thấy mệt đấy.”
Lãnh Băng Băng bĩu môi, lấy chai nước suối từ tay anh, đưa lên miệng uống.
Uống nước xong, để ý anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô ho nhẹ,khẽ hỏi:
“Trên mặt tôi dính gì à?”
Lăng Thần Nam nhìn cô hờ hững, cười tà, đôi tay đút túi quần, cúi sát thì thầm tai cô:
“Lần sau ra ngoài nhớ ăn mặc kín đáo chút.”
Lãnh Băng Băng đỏ bừng mặt, cúi xuống nhìn. Trời ơi!!!!! Cổ áo của cô trễ vai, do cô vội vàng quá nên chưa kịp chỉnh lại, giờ anh nhìn thấy gần hết của cô rồi. Cô nhìn anh, mắng, gương mặt đỏ bừng tức giận:
“Đồ biến thái!!!!!”
“Thật rộng! Cách bài trí, thiết kế rất tinh tế, thật khiến con người ta cảm thấy thoải mái.”
Trái ngược với sự ồn ào của tầng một thì tầng ba lại rất im lặng, im lặng đến mức cô có thể nghe rõ từng tiếng giày cao gót kêu “lộp cộp” khiến trái tim cô không ngừng đập rộn ràng vì hồi hộp, lo lắng xen lẫn vui mừng, chờ đợi.
Một giọng nói tông trầm thấp vang lên bên tai cô:
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Lãnh Băng Băng giật mình, quay đầu lại thì gặp Lăng Thần Nam. Cô mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn anh đầy sự ngạc nhiên. Trời ơi! Oan gia ngõ hẹp mà! Sau buổi tối xấu hổ đó, sáng hôm sau cô đã dậy thật sớm và bỏ trốn. Giờ đối diện với anh, gương mặt góc cạnh, hoàn mỹ chết người kia khiến tim ai đó hẫng một nhịp.
Lãnh Băng Băng để tay lên ngực ổn định lại nhịp thở, ngượng ngùng hỏi:
“Sao anh lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây?” – Lăng Thần Nam nhìn cô với ánh mắt hứng thú, cười tà.
“Thì…ờm…ý…ý tôi…là…là..” – Trời ơi! Tại sao đứng trước mặt anh cô lại không thể bình tĩnh được chứ! Mặt cô ngượng chín đỏ, cô trốn tránh ánh mắt anh, nhìn xuống dưới, hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng rất vừa người, bỗng dưng cô nghĩ đế hình ảnh anh chỉ mặc chiếc áo tắm trong căn phòng buổi tối hôm đó hiện rõ ràng qua đầu cô. Lãnh Băng Băng giật mình, lắc đầu, xấu hổ nghĩ thầm:” Trời ơi! Sao mình có thể biến thái như vậy chứ!” ( Ai kêu chị nhà đọc ngôn tình nhiều, không biến thái sao được!!!!)
Lăng Thần Nam nhìn cô nhím nhỏ mặt đỏ ngượng ngùng, tay chân không ngừng liên tục động đậy, lời nói lắp bắp. Anh bất giác nở một nụ cười thật tươi, xoa đầu cô:
“Bạn tôi có làm ở công ty này. Tiện thể đang có dự án mới, tôi đưa cô qua giới thiệu luôn.”
Lãnh Băng Băng suy nghĩ miên man, cô có nghe qua về dự án đó, nhưng vẫn chưa nắm rõ được nội dung chính.
Lăng Thần Nam tiến lên phía trước, đôi bàn tay to lớn, vững chãi nắm tay cô nhím nhỏ vô thức kéo đi, quay xuống nở một nụ cười ấm áp, tỏa nắng:
“Tôi đưa cô qua.”
Lãnh Băng Băng trợn tròn mắt, nhìn xuống bàn tay đang được ai đó nắm. Đây là lần đầu tiên cô nắm tay con trai, đầu rối như tơ vò. Bàn tay anh thật đẹp, đem lại cho cô cảm giác được che chở, an tâm, chỉ muốn dựa vào. Trái tim cô đập thình thịch, đôi chân nhỏ nhắn đi theo anh. Cô chợt giật mình, lắc mạnh đầu, loại bỏ suy nghĩ mới chớm nở đó, buồn bã nghĩ thầm:
“Mình là ai chứ? Anh ấy là ai chứ? Thôi ảo tưởng đi Lãnh Băng Băng à.”
Trong lòng cô bỗng cảm thấy chua xót, buồn bã.
Bông hoa tình yêu của Lãnh Băng Băng sau những tháng ngày ấp ủ, đang dần nở rộ dưới ánh ban mai do Lăng Thần Nam đem đến.
“Cô nhóc này!! Đến nơi rồi đấy!” – Lăng Thần Nam cốc đầu nhẹ Lãnh Băng Băng.
“Ah!” – Cô bừng tỉnh, vội vàng lấy lại tinh thần nhìn xung quanh.
Một căn phòng khá rộng rãi, có khoảng mấy chục người bao gồm cả nam nữ, có người độ tuổi trung niên, có người còn rất trẻ. Cô đoán đây là cả một ê – kíp. Tiếng xì xào nhanh chóng vang lên:
“Kia là Lăng Thần Nam, tổng tài Lăng thị huyền bí phải không?”
“Trời ơi! Thật là đẹp trai mà. Nhưng sao lại có một cô gái đi bên cạnh, lại còn nắm tay mật thiết, không phải là đi cửa sau đấy chứ?” – Giọng của một cô gái vang lên, cô ta bĩu môi dài, nhìn Lãnh Băng Băng khinh thường.
“Không phải đâu! Nghe nói cô gái này là do giám đốc chọn đó”
“Hừ! Xem cô ta làm ăn được gì.”
Lãnh Băng Băng rụt rè nhìn xung quanh,mặc dù cô luôn tự nhủ phải tự tin nhưng đứng trước nhiều người cô vẫn cảm thấy rụt rè, nhút nhát. Mọi người đa số đều đứng ở trong phòng, còn giữa phòng là một chiếc bàn dài gồm hai người hai nữ hai nam trung niên, họ nhìn cô và Lăng Thần Nam mỉm cười.
“Chào ngài! Tôi là Lãnh Băng Băng.” – Cô nở một nụ cười tự tin, đi đến chào hỏi và bắt tay lịch sự.
“Chào cô. Tôi có nghe qua về cô, quả thật cô rất có khí chất.” – Một người đàn ông bắt tay lại, nở nụ cười khiếm nhã, bàn tay bất giác lướt đi lướt lại trên bàn tay nõn nà của cô.
Lãnh Băng Băng cảm thấy lo lắng, nhưng trên môi vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh:
“Ngài quá khen rồi.”
“Thương tổng! Rất vui được gặp ông.”
Lăng Thần Nam đi đến khẽ giật đôi tay của Lãnh Băng Băng ra, cười từ tốn chào hỏi người đàn ông trung niên đồng thời đôi bàn tay kia của anh nắm tay của cô, khẽ xiết nhẹ. Cái xiết nhẹ ý khiến Lãnh Băng Băng bất giác cảm động.
“Chào Lăng tổng! Nghe danh đã lâu, giờ mới được gặp mặt.” – Tên Thương tổng đứng dậy xun xoe nịnh nọt.
“Cảm ơn ngài quá khen.” – Lăng Thần Nam gật đầu, đáp lại.
Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh vẫn im lặng từ nãy, âm trầm quan sát Lãnh Băng Băng chợt lên tiếng:
“Dù chúng tôi có ấn tượng rất tốt về cô, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn được. Cô có thể thử hát cho chúng tôi vài câu được không?”
“Vâng.” – Lãnh Băng Băng giật mình, nắm chặt tay hồi hộp. Đây là cơ hội đầu tiên của cô, cô phải cố gắng nắm giữ, nhất định.
Lăng Thần Nam nhìn cô, vỗ vai nhẹ, mỉm cười, thì thầm vào tai cô:
“Cố lên! Tôi tin cô làm được.”
Một lời động viên giản đơn là thế, mà với Lãnh Băng Băng là cả một bầu trời hi vọng. Cô nhìn anh, cười tươi, tự tin thoải mái.
Căn phòng im lặng. Lãnh Băng Băng hít thở sâu, nhắm mắt lại, quá khứ tuổi thơ chợt lướt qua cô, trái tim cô thoáng xót xa, nghẹn ngào:
“Tôi từng mơ tôi không là tôi
Tôi từng mơ đời trôi thật nhanh…”
Lời hát ngọt ngào, nhẹ nhàng vang lên giữa sự im ắng của căn phòng. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô. Riêng Lăng Thần Nam đứng tựa trong góc phòng, anh cụp mắt xuống âm trầm:
“Cô nhóc này! Vậy mà lại hát bài này……”
Anh nghĩ lại ba năm trước, hình ảnh một cô nhím nhỏ run rẩy, yếu đuối tựa vào một góc tường giữa đường phố đêm khuya mịt mù, vắng lặng thật khiến anh muốn che chở, ôm cô vào lòng mà che mưa che gió cả đời cho cô.
Tiếng hát dừng lại, Lãnh Băng Băng thở phào nhẹ nhõm.
“Bốp bốp bốp..”
“Cô hát tốt lắm!” – Tiếng người phụ nữ trung niên vừa nãy khen cô vang lên, trái ngược với vẻ mặt nghiêm khắc thì giờ đây bà nở một nụ cười hài lòng.
“Đây quả là nhân tài mà”
“Nhìn cô ấy thật có tương lai, chất giọng đó không phải ai cũng có được.”
“Hừ! Chẳng có gì đặc sắc.”
Tiếng khen ngợi, ngưỡng mộ xen lẫn lời đố kị vang lên trong căn phòng.
Khả tổng – chủ công ty Khả thị đứng dậy nhìn cô, khẽ nói:
“Chắc hẳn cô có nghe qua dự án mới chứ? Chất giọng của cô rất hợp với dự án lần này. Chúng tôi đang chuẩn bị một MV cổ trang để thay đổi phong cách. Cô có muốn tham gia không?”
“Cảm ơn ông. Tôi rất vui khi có thể tham gia dự án này.” – Lãnh Băng Băng nở một nụ cười tươi rói, gương mặt cô bừng sáng.
Ở một góc phòng, có ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, khẽ mỉm cười.
Sau khi thỏa thuận xong, Lãnh Băng Băng tung tăng đi đến chỗ Lăng Thần Nam, mừng rỡ nói:
‘Cảm ơn anh đã động viên tôi. Tôi không nghĩ là mọi chuyện lại tiến triển nhanh đến mức này. Thật sự là ước mơ của tôi đang dần biến thành hiện thực rồi.”
Lăng Thần Nam nhìn cô liên tục nói, anh cười, vỗ vỗ đầu cô, tay kia đưa cô chai nước suối mà anh đã chuẩn bị sẵn:
“Chúc mừng cô. Cô uống chút nước đi, nhìn cô nói nhiều tôi cũng thấy mệt đấy.”
Lãnh Băng Băng bĩu môi, lấy chai nước suối từ tay anh, đưa lên miệng uống.
Uống nước xong, để ý anh cứ nhìn mình chằm chằm, cô ho nhẹ,khẽ hỏi:
“Trên mặt tôi dính gì à?”
Lăng Thần Nam nhìn cô hờ hững, cười tà, đôi tay đút túi quần, cúi sát thì thầm tai cô:
“Lần sau ra ngoài nhớ ăn mặc kín đáo chút.”
Lãnh Băng Băng đỏ bừng mặt, cúi xuống nhìn. Trời ơi!!!!! Cổ áo của cô trễ vai, do cô vội vàng quá nên chưa kịp chỉnh lại, giờ anh nhìn thấy gần hết của cô rồi. Cô nhìn anh, mắng, gương mặt đỏ bừng tức giận:
“Đồ biến thái!!!!!”
Bình luận truyện