Chương 11: Thú Nhận
Editor: Lăng
Sau khi ra khỏi khu vui chơi thì thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm, chúng tôi cùng lên lầu bốn, sau khi mua vé còn mua thêm một hộp bỏng ngô cùng hai ly Coca rồi mới vào rạp.
Lục Tuệ ôm bỏng ngô đi sau tôi, sau khi xé vé thì chúng tôi bắt đầu vào rạp, lúc mới đi được một đoạn khi đi ngang qua tấm áp phích phim thì tôi dừng lại.
Lần này chọn phim chiến tranh của nội địa, lý do là vì tôi thấy trong dàn diễn viên chính có một cái tên quen thuộc mà lâu rồi không thấy, tôi quay đầu nhìn Lục Tuệ, tay chỉ vào tên của diễn viên kia, hỏi: "Biết không?"
Lục Tuệ đầu tiên là nhìn tên, tiếp đó lại nhìn người phía trên, lắc đầu: "Không biết."
Quả nhiên là không cùng một thời đại mà, tôi cười nói: "Lúc chị học cấp ba thì anh ta rất là nổi tiếng, lúc đó anh ta cùng một người nữ sinh, nữ sinh kia hiện tại cũng đã kết hôn rồi, không ở trong giới giải trí.
Lúc ấy bọn họ cùng nhau quay một bộ phim văn nghệ tình cảm, khi đó bạn học của chị cứ gặp mặt là liền nói lời thoại kinh điển trong phim, còn có nam sinh dùng lời thoại để thổ lộ chứ."
Tôi vừa đi vừa nói: "Già cả rồi."
Lục Tuệ hỏi: "Phim điện ảnh gi?"
Tôi nghĩ nghĩ, nói tên phim cho em biết.
Lục Tuệ gật đầu: "Khi về em sẽ xem."
Tôi cười, hít một hơi Cocacola, cũng rất khéo, khi đi ngang qua tấm áp phích đó lần nữa, tôi lại đưa tay chỉ vào nam sinh đó, cảm khái: "Khi đó anh ta hơi bị đẹp trai luôn." Tôi vừa nói ngẩng đầu nhìn anh ta: "Hiện tại vẫn đẹp trai, khi đó là đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, hiện tại lại là đại thúc đẹp trai nha."
Tôi nói xong thì quay đầu nhìn Lục Tuệ, thấy em đang nhìn về nam diễn viên đó, vì vậy đột nhiên tôi lại trở nên hiếu kỳ, liền hỏi một vấn đề rất quen thuộc giữa chị em với nhau: "Tuệ Tuệ, em thích mẫu con trai như thế nào?"
Ánh mắt của em chuyển từ nam diễn viên kia xuống khuôn mặt tôi, do hiệu ứng của ánh đèn trên hành lang mà nửa mặt của tôi được ánh đèn vàng chiếu vào, mà em thì vừa vặn đứng trong khoảng tối còn lại.
Em nhìn tôi mấy giây, nói: "Em không thích con trai."
Tôi tỏ ý không hiểu: "Cái gì?"
Nghe vậy em liền đổi cách nói khác: "Giản Hứa Thu, em thích con gái."
Lần này tôi liền tỏ thái độ kinh ngạc lẫn không thể tin nổi: "Cái gì?"
Thân là người đã come out, tôi tự nhiên sẽ nghĩ Lục Tuệ come out với tôi, nhưng tôi không tin cô bé Lục Tuệ này lại come out với tôi.
Em, em, em, em ấy sao lại có thể thích con gái được?
Suy nghĩ bị cà lăm, dẫn đến nói chuyện cũng bị cà lăm, tôi vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc như cũ, nhìn Lục Tuệ hỏi: "Là, là ý gì?"
Lục Tuệ lạnh nhạt hít một hơi Cocacola, không nhìn tôi mà nhìn vào mớ bỏng ngô: "Chị nghĩ gì thì là ý đó."
Bộ phim bên này sắp chiếu, bộ phim bên kia thì kết thúc, những người đi đường đang hối hả ngược xuôi, mà hai chúng tôi thì cứ bất động ở trước tấm áp phích này, miệng tôi há to, muốn cố gắng tiêu hóa lời của em nhưng có làm thế nào cũng không tiêu hóa được.
Người qua đường hai bên dần thưa bớt, còn lòng tôi ngày càng khó chịu, thậm chí còn có chút khó thở.
Bỗng nhiên tôi có thể hiểu được cảm giác của mẹ tôi khi tôi come out với bà, tôi nghĩ sự phức tạp trong lòng tôi bây giờ có lẽ không bằng 1/10 của mẹ tôi khi đó..
Không biết đã qua bao lâu, Lục Tuệ cẩn thận ngẩng đầu nhìn tôi một chút, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi vào đi."
Em nói xong liền quay người muốn đi, tôi lại vô thức tiến lên nắm chặt tay em, em bị tôi kéo một phát đành phải dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Có lẽ sắc mặt của tôi thật quá khó nhìn, nên lúc em quay đầu nhìn tôi cũng cau mày theo tôi, mà tôi nhìn em lại không thể mở miệng nói được.
"Giản Hứa Thu, chúng ta đi vào trước đi."
Giọng điệu này của em ấy gần như là cầu xin, làm lòng tôi mềm nhũn đành thả tay em ra.
Trên đường vào rạp, tôi một mực đi sau lưng em, cứ giẫm lên bước chân em mà đi.
Lúc ngồi xuống thì bộ phim đó đã chiếu được mấy phút rồi, những phút sau đó tâm tư của tôi hoàn toàn không chú ý tới bộ phim đó, nhìn cảnh bom lửa ác liệt trên màn ảnh, mà lòng tôi vẫn nghĩ đến câu nói mà Lục Tuệ nói với tôi khi ở bên ngoài.
Giản Hứa Thu, em thích con gái.
Em ấy thích con gái khi nào, sao em ấy lại thích con gái...
Tôi dùng tầm nhìn ngoại vi quan sát Lục Tuệ, thấy em dựa lưng vào ghế có vẻ đang rất nghiêm túc xem phim.
Khi ở cùng em thì bầu không khí trở nên có chút vi diệu.
Tôi ý thức được mấy ngày này quan hệ giữa tôi và Lục Tuệ đã gần hơn rất nhiều, nhưng không nghĩ tới em sẽ cho tôi một bất ngờ như thế, lần này tôi lại không biết làm sao để hòa hợp ở chung với em được.
Bộ phim này đã chiếu được hơn 20 phút, nhưng tâm tình tôi vẫn như cũ không hề chú ý đến, đột nhiên điện thoại trong túi xách vang lên, vẫn là Hiểu Lê, lần này cô ấy không gửi những dấu chấm thanh cho tôi nữa, mà là một bức ảnh chụp mà hình.
Hình chụp Weibo của Tiểu Hòa Hòa, nội dung viết: "Khó chịu, làm hỏng cuộc hẹn rồi."
Tôi nghĩ tôi bây giờ rất cần Tống Hiểu Lê, cô ấy nhắn gì tôi cũng không có tâm trạng để xem, cũng không có tâm trạng để cùng nhau nói về Tiểu Hòa Hòa của cô ấy.
Tôi nói với người ngồi cạnh là tôi ra ngoài một chút, sau đó liền cầm điện thoại ra ngoài sảnh.
Đi một vòng trong rạp chiếu phim, sau khi tìm được một không gian yên tĩnh thì tôi liền gọi điện cho Hiểu lê.
Cô ấy rất nhanh đã bắt máy, rồi hỏi: "Mày bắt đầu hiếu kỳ về Tiểu Hòa Hòa rồi sao? Sao gọi điện cho tao đúng lúc quá vậy."
Tôi nói: "Không phải."
Cô ấy nghe giọng điệu của tôi có chút không đúng, không nói với thái độ vui vẻ nữa, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
" Tuệ Tuệ vừa mới nãy." Tôi dựa vào tường thở ra một hơi, tiếp tục: "Con bé mới come out với tao."
Trình độ kinh ngạc của Hiểu Lê không thua gì tôi: "Cái gì?"
Nhưng gia hỏa này kinh ngạc xong thì đột nhiên: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Tôi nghi hoặc: "Cười cái gì?"
Cô ấy ho hai tiếng: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi." Cô ấy xin lỗi xong lại hỏi: "Sao tụi mày lại nói tới chuyện đó?"
Tôi mang theo tâm tình nặng nề đem chuyện mới vừa phát sinh nói cho Hiểu Lê, cô ấy ở đầu dây yên lặng nghe xong liền mở miệng hỏi: "Mày thấy sao?"
Tôi lắc đầu: "Có chút...!Không tiếp thu được."
Nói tự tôi phản bác lại chính tôi: "Cũng không phải không tiếp thu được, nhưng mày coi con bé Lục Tuệ này đi, tao nhìn em ấy từ từ lớn lên đó." Tâm tình tôi giờ phút này vô cùng phiền nào, hoàn toàn không có cách nào dùng ngôn ngữ để trình bày, nói đến chỗ này tôi thở một hơi thật dài, nhắm mắt lại, đưa tay nhéo nhéo mũi: "Hiểu Lê, làm sao bây giờ, tự nhiên tao muốn khóc quá."
Tống Hiểu Lê ở bên kia kinh ngạc tới mức cao giọng: "Khóc cái gì!"
Tôi hít sâu một hơi: "Tao cảm thấy là do tao không chăm sóc em ấy tốt, mày nghĩ mẹ em ấy có trách tao không?"
Tống Hiểu Lê: "Sao lại thế..."
Ta hỏi: "Mày nói xem có phải do chuyện của tao không? Nếu như tao và Trịnh Dục Tiệp không trắng trợn như vậy..."
Hiểu Lê thở dài: "Không có quan hệ gì với mày cả, Giản Hứa Thu, sao mày lại tự vơ chuyện vào người thế, nói đi nói lại thì sao Lục Tuệ lại thích con gái?"
Tôi thấp giọng nói: "Cũng không có gì, do tao, nhưng mà..."
Hiểu Lê an ủi: "Đừng nhưng mà nhưng nhị nữa, Tuệ Tuệ công khai với mày không phải là để mày khổ sở, hơn nữa chuyện này mày cũng không thay đổi được gì, mày khổ sợ thì chỉ càng khổ sở hơn thôi, còn không bằng sớm chấp nhận sự thật này."
Tôi cảm thấy có lý.
"Nhưng mà." Tôi nói thêm: "Sau này em ấy phải chịu áp lực rất lớn."
Hiểu Lê nói: "Không phải mày cũng chịu được áp lực đó sao."
Tôi nói: "Không được."
Đời tôi có thể trôi qua một cách mông lung, nhưng Lục Tuệ thì không được, nhất định em ấy phải thuận buồm xuôi gió.
Sau khi hàn huyên với Hiểu Lê một lúc thì hình như tâm tình tốt hơn rất nhiều, thật ra đạo lý đó tôi hiểu, nhưng tôi muốn người khác nói cho tôi nghe thì tôi mới yên tâm thoải mái mà chấp nhận sự thật này.
Quả thực loại chuyện này ngoại trừ chấp nhận sự thật, thì tôi cũng thể làm gì khác được.
Sau đó Hiểu Lê lại an ủi ta vài câu, vì để cảm ơn cô ấy, tôi lại chuyển chủ đề câu chuyện về lại Tiểu Hòa Hòa của cô ấy.
Tôi hỏi: " Tiểu Hòa Hòa của mày sao rồi?"
Hiểu Lê nói: "Không biết, bình luận đều đang hỏi thăm mà cô ấy cũng không có trả lời.
Cô ấy có một group, tạo lâu lắm rồi, giờ trong group cũng đang thắc mắc nhưng không ai biết cả."
Tôi "Ồ" một tiếng.
Tôi lại hỏi: "Tiểu Hòa Hòa come out chưa?"
Hiểu Lê: "Có lẽ ngoài đời vẫn chưa, nhưng bọn tao thì biết hết rồi."
Tôi lại "Ồ" một tiếng.
Hiện tại tôi rất muốn biết người thân của những người come out sẽ nghĩ gì.
Nhiều năm như vậy nhưng trên internet vẫn đầy rẫy những góc nhìn phản cảm, tôi không biết những người đó khi nghe tin có giống như tôi bây giờ hay không, biết rất rõ là cuối cùng vẫn phải tiếp nhận, muốn chúc phúc, nhưng lại đau lòng chịu không nổi.
Hiểu Lê còn nói: "Không phải mày đang xem phim sao? Tranh thủ mà vào đi, mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, nếu không Tuệ Tuệ sẽ thấy áp lực đó."
Tôi nói: "Biết rồi."
Lúc tôi về thì bộ phim đã chiếu được hơn phân nửa, lúc tôi ngồi xuống Lục Tuệ cũng không hề nhúc hay nhìn tôi một cái, cũng không hỏi tôi vì sao đi lâu như vậy, cứ thể người ngồi cạnh em là một người xa lạ.
Cẩn thận hồi tưởng lại thì vừa nãy biểu hiện của tôi đúng là không tốt lắm, không để ý tới cảm thụ của em, vì vậy tôi liền cầm điện thoại vào Weichat tìm tên Lục Tuệ, nhắn tin cho em.
Tôi: Xin lỗi, vừa nãy chị chỉ hơi bất ngờ thôi nên thái độ không đúng lắm, em đừng để trong lòng nha.
Tôi: Dù em ra sao thì chị vẫn ủng hộ em.
Sau khi gửi xong thì tôi thoáng thấy điện thoại của Lục Tuệ sáng lên, ánh mắt của em cũng bị nó hấp dẫn, tôi thấy em mở khóa rồi nhấp vào giao diện Wechat của tôi.
Chỉ là hai tin ngắn ngủi nhưng em lại nhìn thật lâu.
Đợi đến khi phim chuyển cảnh khác thì em mới khóa điện thoại đặt lại vào trong túi xách.
Em ngẩng đầu nhìn bộ phim vài giây, đột nhiên em lại giơ tay phải lên, mu bàn tay đặt ở dưới chóp mũi.
Trước đó vốn dĩ tôi rất khẩn trương, nhưng khi thấy em như vậy thì đột nhiên tôi lại thấy xót xa,
Tôi quay đầu nhìn em, dưới ánh sáng chói mắt của màn hình chiếu phim, tôi thấy em đang cau mày thật chặt.
Tôi vươn tay vỗ nhẹ lên đầu em hai cái, thuận thế kéo em qua để em tựa đầu vào vai tôi, lại nghe tiếng khóc nức nở của em vang lên bên tai tôi, nước mắt của tôi nhờ Hiểu Lê mà được kiềm lại bỗng chốc cũng tuôn rơi
Có lẽ chúng tôi là hai người duy nhất đi xem một bộ phim chiến tranh kích thích mà khóc quá.
Cũng may chúng tôi không khóc dữ dội lắm, tôi chỉ rơi vài giọt nước mắt, giấy cũng không cần lấy, nhưng Lục Tuệ lại dựa vào vai tôi thật lâu, lâu đến mức làm cả tay lẫn người tôi đều cứng tê lại.
Lúc em ngẩng đầu lên thì tôi đưa một tờ khăn giấy cho em, nhờ vào ánh sáng từ màn hình phim mà tôi phát hiện em cũng không khóc nhiều lắm, chỉ có lông mi nơi khóe mắt có chút ướt chứng tỏ em từng khóc.
Lần come out thật sự là rất bình thản, mở đầu không kích thích, kết thúc không kịch liệt.
Em mở tờ giấy của tôi ra đặt trên vai tôi, miệng nói: "Thật xin lỗi."
Tôi quay đầu liếc nhìn vai tôi, không quan tâm mà nói: "Không có việc gì."
Em còn nói: "Cảm ơn."
Tôi bật cười trước hai câu nói đầy tính xã giao cơ bản này của em, đưa tay xoa xoa tóc em: "Không sao."
Em cất tờ giấy đang đặt trên vai tôi, giương mắt nhìn tôi, nói: "Giản Hứa Thu, em không muốn xem nữa, chúng ta đi thôi.".
Bình luận truyện