Em Đã Nghe Thấy Chưa?

Chương 14: Cái tên mặt người dạ thú



Tả Trí rất ít ngủ lại ở đây, Diệp Tiểu An kiểm tra toàn bộ chỉ tìm được một cái quần cụt của Tả Trí, cũng may chiều cao mập gầy của Giang Thiệu và Tả Trí không khác nhau lắm. Hai người quen nhau từ nhỏ, mặc chung quần áo là chuyện bình thường.

Giang Thiệu tắm rửa xong mặc quần cụt của Tả Trí vào, trên người khoác khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Diệp Tiểu An đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn, chống tay lên bàn nâng cằm cười ngây ngô với anh. "Mời dùng cơm."

Giang Thiệu không để ý cô, trực tiếp cầm điên thoại di động của cô lên bấm số. Diệp Tiểu An biết anh muốn gọi mua đồ ăn bên ngoài, tiến lên đoạt lấy điện thoại di động. "Anh có tiền à?"

"Dùng của em trước, ngày mai tôi trả em." điện thoại ví tiền của Giang Thiệu đều để ở nhà, trên người không có đồng nào.

Diệp Tiểu An trở lại bên máy vi tính cầm lấy ví tiền của mình đưa cho anh, Giang Thiệu tiện tay lật lật, khóe miệng tiu nghỉu xuống. Bên trong chỉ có hai đồng tiền, nhiều nhất đủ mua hai cái bánh trứng gà, không đúng, đó là ở trước khi trứng gà tăng giá, hiện tại chỉ có thể mua một cái.

"Không có việc gì, thiếu trước cũng được, khách quen cũ." Giang Thiệu vuốt tay, Diệp Tiểu An liền dấu di động ra phía sau, cong môi. "Anh ăn món em làm thì có sao chứ? Lần đó em đầu độc anh à?"

"Đó là do chức năng dạ dày của anh mạnh mẽ, mời làm rõ ràng trọng điểm." Giang Thiệu rất không khách khí đẩy ra chân tướng, khí thế của Diệp Tiểu An như khí cầu bị đâm thủng, nhất thời không còn. Cô nhíu lông mày mảnh lại, cắn môi không nói lời nào như cô dâu nhỏ, mắt trông mong nhìn anh.

"Nè nè, đừng có dùng ánh mắt đó, giống như anh làm gì em vậy." Giang Thiệu điểm ót của cô một cái, chấp nhận ngồi vào trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn tối "phong phú" cảm khái. "Thật khiến anh nhớ lại thời gian ở quân khu." Anh tình nguyện ăn cỏ cây và kiến, cũng không nguyện ý ăn món Diệp Tiểu An nấu.

"Anh từng đi lính?" ánh mắt Diệp Tiểu An sáng lên giống như phát hiện vùng đất mới, bộ dáng uất ức vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói. Giang Thiệu hết cách, có lúc cảm thấy cô thật khờ, có lúc lại cảm thấy cô là diễn viên giỏi trời sinh, thường lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai trộm chuông nhiều người biết để biến sắc mặt.

Diệp Tiểu An múc một viên thịt không tròn không dẹp bỏ vào chén của anh, đôi tay cung kính đưa đôi đũa lên, trong đôi mắt viết đầy mong đợi. "Anh làm lính gì? Hải? Lục? Không? Biết lái xe tăng không? Chiến hạm? Lái máy bay?" Diệp Tiểu An không hiểu gì cả, vấn đề hỏi ra cũng ngây thơ muốn chết.

"Biết." Giang Thiệu ăn một miếng nhỏ, quả nhiên giống như anh nghĩ, ăn món cô làm thật là bị hành hạ.

"Biết cái gì?"

"Đều biết."

"Oa! Anh gạt người!" Diệp Tiểu An thay vẻ mặt sùng bái, vội vàng kéo cái ghế tới bên cạnh anh. "Anh rốt cuộc làm binh gì?"

"Cảnh sát."

Diệp Tiểu An hơi sững sờ, nhíu cái mũi nhỏ, "Anh chính là không muốn nói cho em biết!"

"Em nói đúng rồi, tôi chính là không muốn nói cho em biết." Anh chịu đựng rất giỏi nên mới không có ói ra, chưa nhai mấy miếng đã trực tiếp nuốt, "Làm từ thịt gì?" Chỉ nếm được vị khó ăn thôi.

"Thịt heo, như thế nào?"

". . . . Rất ngon"

Vẻ mặt Diệp Tiểu An suy sụp xuống, hai chữ này đối với Giang Thiệu thì có nghĩa là đặc biệt khó ăn, món cô làm từ trong miệng anh nói ra chưa bao giờ có lời bình khác. Cô không cam lòng, tự gắp một miếng để ăn, ói, múc một muỗng canh chua cay để làm giảm mùi vị ghê tởm này, kết quả lại ói.

Mà Giang Thiệu lại là mặt không đổi sắc tim không đập mạnh bình tĩnh uống nửa bát canh, lại ăn vài miếng thịt dê, hai con tôm. Ngẩng đầu nhìn biểu tình oán niệm của Diệp Tiểu An, vẫn là hai chữ. "Rất ngon."

"Lần tới anh có thể đổi từ khác không? Quá đả thương người rồi."

"Đừng làm khó tôi được không? Tôi đã làm hết sức để không đả kích em." Đổi người khác sớm ném những thứ này vào mặt cô rồi, có mấy ai có thể chịu đựng được vậy giống như anh? Diệp Tiểu An phờ phạc rã rượi lấy một chai Lão Mẹ Nuôi (dầu cay đặc sản Quý Châu) từ trong tủ lạnh ra, lấy nồi cơm điện nấu cơm, chuẩn bị giải quyết cơm tối như thế.

"Lấy ít rượu tới đây." Giang Thiệu xoa bụng nói. "Tiêu trừ độc."

"Hừ!" Diệp Tiểu An nặng nề hừ, cái tên xấu xa này, rốt cuộc vẫn đả thương trái tim thủy tinh của cô.



Diệp Tiểu An hoàn thành hai tờ phê duyệt, đi vào trò chơi chơi một hồi, bất tri bất giác đã qua nửa đêm. Bởi vì Cận Thanh nên tâm tình Giang Thiệu vẫn luôn không tốt chút nào, thường thường mượn rượu tiêu sầu, tối nay theo thường lệ uống rất nhiều, mượn rượu để ngủ thật sớm.

Cô vặn eo bẻ cổ ra khỏi phòng lấy lon cola ừng ực ừng ực rót hết, lúc đi ngang qua phòng khách không khỏi dừng chân. Người đàn ông cao lớn kia miễn cưỡng vùi trên sô pha thật hơi đáng thương, ghế ở nhà cô lại làm bằng chất gỗ cứng rắn.

Diệp Tiểu An quay đầu lại nhìn nhìn cái giường hai người trong phòng, được rồi, dù sao cô là mèo đêm, tặng cho anh ngủ ngon đi. Nhưng trước đó. . . . He he.

Cô tìm bản rón kí hoạ rén ngồi vào ghế sofa bên cạnh Giang Thiệu, co chân lại, lật giấy ra cắn đầu bút quan sát vóc người Giang Thiệu. Anh cong một chân nằm ngửa mặt, khăn tắm sớm rớt xuống dưới thân, thân hình tinh tráng bạo lộ ra, một cánh tay khoác lên trên trán, một tay khác tự nhiên khoác lên giữa hai chân.

Diệp Tiểu An hơi đỏ mặt, vị trí tay anh quá lúng túng, hơn nữa nơi đó rõ ràng có một vật nổi lên.

Ưmh, chuyên nghiệp chút! Cô đẩy mắt kiếng một cái, bắt đầu vẻ vẽ trên bản ký họa. Le que vài nét bút đã tạo ra hình dáng đại khái, rồi từ từ vẽ chi tiết. Không bao lâu, mỹ nam ngủ Giang Thiệu đã hiện ra trên giấy.

Diệp Tiểu An đứng lên đối hiệu hình vẽ với người thật, khỏi chê. . . . Thật là đẹp trai. Đầu ra đầu, thân ra thân, chân ra chân, hoàn mỹ đến mức cô muốn cào tường, vóc người Tả Trí đã đủ đẹp rồi, nhưng cô cảm thấy Giang Thiệu còn tăng thêm một bậc. Eo nha, cơ bụng nha, còn. . . . Phía dưới không nhìn thấy rồi.

Cô lộ ra vẻ hết sức tiếc hận, bĩu môi.

Chỉ là Diệp Tiểu An giảo hoạt không có vẽ ra quần cụt, để trắng "Bộ phận quan trọng" của anh, phía dưới vẽ một đôi bắp đùi tràn đầy lực lượng và bắp chân thon dài. Khiến cho người trong giấy vẽ lõa lồ toàn bộ, còn mê người hơn người thật, rất có cảm giác ôm tỳ bà che nửa mặt.

Lật một tờ, tiếp tục vẽ vùn vụt. . . . Cô đang vẽ rất đầu nhập thì Giang Thiệu chợt giật giật, Diệp Tiểu An bị sợ đến ôm bản kí hoạ nhảy xuống ghế sa lon tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng, dép cũng không để ý mang vào. Sự thật chứng minh làm trộm quả nhiên chột dạ, Giang Thiệu chỉ đổi tư thế mà thôi.

Diệp Tiểu An sợ đánh thức anh, không dám mở đèn, mượn ánh đèn mờ mờ trong phòng ngủ chiếu ra để phát hiện một sự thật hơi lớn: khăn tắm bị anh quấn trên người, chặn lại "Phong cảnh" tuyệt sắc. Diệp Tiểu An rón ra rón rén tới đây, nín thở nghe tiếng hô hấp của anh, ừ, ngủ rất sâu. Cô cắn môi cẩn thận duỗi ngón tay bốc một cạnh khăn tắm, kéo lên từng chút.

Mắt nhìn thấy sắp đại công cáo thành, cổ tay cô chợt bị nắm, tiếp đó trời đất quay cuồng, lúc phản ứng kịp cả người đã bị kéo đè xuống ghế sa lon, cằm đụng mạnh vào ghế sa lon bằng gỗ, cổ tay bị kéo ra sau, cô đau đến không la lên nổi, bị nghẹn một hơi trong cổ họng không kêu ra được. Càng làm cho cô dựng tóc gáy lên chính là một thân thể nóng bỏng của đàn ông lập tức dán từ sau lưng tới. Sau đó có một hơi thở nóng rực thổi vào cổ, mang theo mùi rượu nồng làm cho người ta say mê.

Giang Thiệu quả thật uống không ít, ngủ mơ mơ màng màng chợt nhận thấy trong bóng tối có người lén lén lút lút, nên theo phản xạ muốn công kích người tới. Khi ý thức được phía dưới chính là phụ nữ thì anh mới buông lỏng chút.

Phụ nữ? . . . . . .

Cơ thể mềm mại, cánh tay mảnh khảnh, là Cận Thanh. . . . . Giang Thiệu ngớ ngẩn, sau đó cứ như vậy nhắm mắt đè lên người cô.

Cô gái nhỏ mặc quần áo đầu đủ vào mùa đông mới miễn cưỡng hơn tám mươi cân (40 kg) lại bị người đàn ông nặng gần gấp đôi mình đè lên? Lồng ngực của Diệp Tiểu An sắp bị đè nổ ra, có thở ra không thở vào. Cô giống như một con cá bị ném lên bờ nên thiếu dưỡng khí, đang liều mạng vùng vẫy.

Lật a lật, liền nhảy ra chuyện.

Giang Thiệu bị mê hoặc, đã cảm thấy vật nhỏ mềm mại phía dưới chui tới chui lui không đàng hoàng. Rất nhanh, bụng dưới của anh đã tụ tập được một đốm lửa. Đại lão gia Hồi lâu không ăn mặn sao chịu nổi trêu đùa như vậy.

Anh buông kiềm chế đối với Diệp Tiểu An ra, bàn tay sờ lên cái mông vun tròn của cô. Hả? Cận Thanh có phải hơi gầy hay không. . . Vén váy ngắn của cô lên, bao trùm lên, cảm giác vẫn rất tốt, trơn mịn non nớt.

Diệp Tiểu An lập tức cứng ở nơi đó, không dám động, chờ tay anh thật đưa vào dưới váy, tim của cô liền đánh trống rầm rầm rầm. "Giang. . . . . . Giang Thiệu. . . . . ."

Cô hô hấp cũng khó khăn, thanh âm phát ra giống như đang rên rỉ. Giang Thiệu mơ hồ đáp, bắt đầu cách áo sơ mi hôn vai của cô. Cho dù cách chất vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ môi anh.

Cô có thể cảm thấy dục vọng của Giang Thiệu càng ngày càng đậm, hô hấp càng ngày càng nặng, thứ chỉa vào đùi cô càng ngày càng cứng rắn. . . . Đôi tay cô bị tư thế không được tự nhiên đè ép, muốn đánh anh cũng không đánh được, hai chân đá đạp lung tung căn bản không được bất kỳ hiệu quả nào.

"Buông. . . . Buông ra. . . . . ."

Giang Thiệu dừng lại động tác một lát, trong đầu thoáng qua chuyện xảy ra trước lúc Cận Thanh đi. Dục vọng và lửa giận xen lẫn, cả hai đều kích thích anh. "Không phải em đi rồi sao, nếu trở lại tự động đưa tới cửa thì đừng trách anh!" Giang Thiệu cởi quần lót cô ra, đẩy cao áo sơ mi của cô lên bao lại đầu và hai cánh tay nhỏ, váy bị thô lỗ cột lại. Lại cởi ra móc lưng áo lót của cô, đôi môi hôn lên làn da lõa lồ của cô.

Diệp Tiểu An cực sợ, uốn éo kịch liệt hơn. "Khốn kiếp. . . . Tôi mới không phải. . . ." Chó má đưa tới cửa! Cô chỉ muốn xem anh như người mẫu vẽ tranh ký họa thôi! Thấy anh bình thường rất có dạng chó hình người, thì ra nội tâm lại xấu xa, nói không chừng sớm nhớ kỹ cô, nhưng khổ nổi không có cơ hội mà thôi! A a ——

Tay Giang Thiệu vội vàng lục lọi trên người cô, dục vọng kích động trong máu và tức giận vì bị phản bội thông qua chất xúc tác rượu cồn nhanh chóng khuếch tán lan tràn ra như virus, cuối cùng hoàn toàn chiếm lĩnh lý trí của anh. Anh kéo quần cụt rộng thùng thình xuống, thả ra chiến sĩ nhỏ đã sớm tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh chống đỡ thô lỗ ma sá giữa hai chân khép lại của cô.

Nhịp tim Diệp Tiểu An như muốn ngưng lại, không phải lần đầu tiên tiếp xúc cái đó của đàn ông, trước kia đã thấy cơ thể con người không ít lần trong khóa học. Nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc thân mật không có khe hở như thế! Với Tả Trí cũng chưa từng! Trong bóng đêm cô bị sợ đến sắp khóc rồi, nhưng bất kỳ kháng cự nào đều là phí công.

"Giang Thiệu! . . . . Mau buông tôi ra. . . . Ưmh ——" Diệp Tiểu An đã khóc nức nở,còn chưa nói hết đã bị bàn tay Giang Thiệu bụm miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô giống như động vật nhỏ.

Giang Thiệu không muốn nghe thấy bất kỳ giải thích nào của cô, anh toàn tâm toàn ý đối đãi cô, nhưng lại lấy được kết quả như thế.

Diệp Tiểu An đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt không ít, nhưng chưa đợi cô thở ra, phía dưới đột nhiên có một vật cứng lửa nóng xông vào, nương theo mà đến là đau đớn xé rách đáng sợ.

Nước mắt của cô trào ra. Xong rồi, cô còn nguyên đó, bây giờ đã không còn. . . .

Giang Thiệu chó má! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện