Chương 49: 49: Chương 48
Việc đầu tiên William làm trong ngày hôm nay chính là gọi điện cho James hỏi về vấn đề sức khỏe của Tô Thế Hoan, Anh đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì nhưng vẫn cứ giả vờ hỏi lại "Cậu ấy vẫn ổn, cậu tại sao lại quan tâm đến một người chẳng có quan hệ thân thích gì như vậy? Lẽ nào cậu với cậu ấy là loại tình cảm kia..."
"Tôi...!Anh đừng quan tâm quan hệ của chúng tôi, hiện tại tôi chỉ muốn biết cậu ấy thế nào thôi, dù gì chúng tôi cũng đã từng một thời gian làm bạn!"
James bật cười "Vậy sao! Hay là cậu bỏ không xuống loại tình cảm đáng khinh thường đó!"
Dường như bị nói trúng suy nghĩ của mình, William ngược lại sinh ra chán ghét cực độ đối với người này "Anh nói cái gì tình cảm đáng khinh thường, đúng vậy, tôi với Shu Shu chính là quan hệ yêu đương như thế đó, anh nghĩ mình có thể làm gì tôi?"
"Thật sự...!Tôi cảm thấy Shu Shu rất đáng thương, vì cái gì yêu phải người như cậu, tôi không có kỳ thị đồng tính, cũng không phải muốn giúp em gái mình trói buộc cậu, chỉ là...!Cậu một chút cũng không xứng đáng!" Anh cười khẩy trực tiếp tắt điện thoại, điều chỉnh lại sắc mặt một chút mới quay về phòng bệnh.
Tô Thế Hoan nhìn thấy anh quay trở lại liền mỉm cười, cậu giấu đi ưu sầu trong đáy mắt, né tránh cái nhìn như xuyên thấu mọi thứ của anh "Chào buổi sáng! Anh đêm qua cũng không có về nhà sao?"
"Ừ! Em thế nào rồi?" anh ân cần xoa xoa tấm lưng nhỏ đang nhẹ nhàng tựa vào gối đệm phía đầu giường.
Cậu cười khổ "Còn thế nào nữa, em khỏe rồi, nói mãi anh cũng chẳng tin, em muốn xuất viện!"
James trầm mặc rất lâu, cố ý làm xao nhãng chú ý của cậu, cẩn thận hỏi lại "Em...!thật sự rất kỳ lạ, mọi việc em kể với anh, là đúng chứ?!"
Tô Thế Hoan ngước đôi mắt long lanh nước, khẽ gật đầu.
"Thực ra ban nãy William có gọi cho anh, cậu ta nói...!hmm...!Cậu ta muốn gặp em để nói chuyện rõ ràng!" sở dĩ nói ra câu này anh cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi.
Anh tôn trọng cậu, muốn để cậu quyết định, anh cũng không muốn đứa em gái mà mình hết mực cưng chiều bị một người như William làm tổn thương đến không ngốc đầu dậy được, vì hơn ai hết anh hiểu rõ đứa em gái này có bao nhiêu yêu thích người kia.
Nơi hẹn chỉ đơn giản là công viên nhỏ bên cạnh khu nhà cao cấp chỗ James đang sống, tiện thể anh đã làm xong thủ tục xuất viện cho cậu, hiện tại chỉ cần nói chuyện rõ ràng sau đó đưa cậu về nhà, có lẽ anh sẽ cho mình cái quyền ích kỷ, không để giữa họ có thêm bất kỳ cái chạm mặt nào nữa.
William đến từ rất sớm, hắn ngồi trên băng ghế dưới gốc đại thụ chờ đợi, một vài nhóm người đi dạo ngang nhịn không được đi qua khỏi rồi con ngoảnh đầu quan sát dung mạo xuất chúng của hắn.
Nhìn thấy hình bóng của Tô Thế Hoan, hắn lập tức đứng dậy, trống ngực đập nhanh, thật sự muốn chạy đến ôm lấy cậu sau ngần ấy thời gian xa cách, bất chợt ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi tay của hai người đối diện đang nắm chặt lấy nhau, hàn ý trong ánh mắt giấu không kịp để lộ ra ngoài.
"Cậu tới lâu chưa?" James tiến lên một bước để cho Tô Thế Hoan an toàn đứng phía sau lưng mình, tạo cho cậu một điểm tựa vững chắc.
William nhếch môi cười, nhưng khiến cho người đối diện chân thực nhìn ra nụ cười ấy chính thức là giả tạo vì hắn cũng không muốn che giấu, càng phô trương cho người đối diện biết rằng không nể mặt hắn chỉ có kết cục không tốt đẹp mà thôi "Vừa mới tới, hôm nay đến đây, tôi muốn nói chuyện với Shu Shu, anh cũng không phải loại người thiếu chủ động đúng không James?"
Anh giả vờ không hiểu "Hai người nói chuyện, vì sao tôi không thể ở đây, Shu Shu hiện tại là thân phận người yêu của tôi!"
"Anh..." Hắn tức giận trợn mắt nhìn James rồi đảo sang hướng cậu.
Tô Thế Hoan giật bắn mình, chuyện này chính cậu cũng không biết, nhưng rõ ràng hôm nay tới đây là để nói tiếng chấm dứt với hắn, tại sao điều này lại khiến cho cậu lo sợ, cậu sợ hắn sẽ hận mình, cái nắm chặt tay của James đã tiếp thêm dũng khí cho cậu, hít một ngụm không khí từ từ nói ra từng chữ một thật rõ ràng "Tôi nghĩ kỹ rồi, thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố tôi, đáng tiếc...!Giữa chúng ta..."
Trong mắt hắn xuất hiện đầy tơ máu, mất kiên nhẫn tách James và Tô Thế Hoan ra, dùng sức ôm chặt người kia khiến cho mấy người đi đường tò mò cũng nhìn chằm chằm họ, bất quá William lúc này lại chẳng chút để ý "Xin em! Đừng nói ra có được không? Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng van xin ai bao giờ, xem như lần này anh cầu xin em, được không Shu Shu?!"
Cậu không có đẩy hắn ra, thậm chí còn kìm lòng không được ở trên vai hắn mà rơi lệ "Anh không thể đâu William...!Buông tôi ra đi!"
James đứng nhìn họ như vậy, anh cũng đau lòng, nhìn Tô Thế Hoan như vậy, chỉ e là nếu anh tách rời họ ra, cậu sẽ có bao nhiêu luyến tiếc cùng đau đớn, trời đã định, người nhận vai phản diện trong vở kịch này là anh, người khổ tâm nhất cũng lại chính là anh.
"...Miễn cưỡng dịu dàng khoan dung là đau đớn nhất
Vì tình yêu khi xưa đó còn quá sâu nặng
Tự nhủ bản thân không được quay đầu lại, phải hướng về phía mặt trời
Nhưng trái tim lại bị giam cầm nơi căn gác kia
Nỗ lực dịu dàng khoan dung là đau nhất
Chúc hai người sẽ luôn mang nụ cười trên môi
Sau khi quay lưng, nước mắt điên cuồng rơi, không muốn trưởng thành
Cần gì phải làm khó bản thân, giả vờ như đã được giải thoát..."
(溫柔最痛 - Ôn nhu đau nhất - BY2)
William không còn sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ này nữa, vì hắn biết được nỗi sợ hãi lớn nhất ẩn sâu trong lòng mình, đó chính là mất đi Tô Thế Hoan, nếu có thể hắn muốn giết chết tất cả những người dám để mắt đến cậu, để cậu chỉ còn lại một mình hắn để dựa dẫm.
"Shu Shu, chúng ta đi thôi!" James kéo cậu đi khỏi đó.
William gào lớn "Anh dám đưa cậu ấy rời khỏi đây, tôi dám làm chuyện anh không thể ngờ tới!"
Anh dừng lại, thanh âm mỉa mai vang lên, đầu không thèm ngoái lại "Cậu hâm dọa tôi?"
"Anh thử xem!"
Tô Thế Hoan không biết rốt cục mình đã tạo loại nghiệp chướng gì, lại phải mắc kẹt trong cuộc đời của William, hắn chính là người đội lốt quỷ dữ, hết lần này đến lần khác dùng bạo lực cùng với ôn nhu ép đến cậu muốn chết ngợp trong đó, một lần lại một lần dùng con dao sắc nhọn vô hình băm vằm trái tim cậu.
Trước đây đã từng nói qua, cậu có hai trái tim, đúng thật là dị dạng, đáng tiếc như vậy cũng không chịu được tổn thương mà hắn gây ra "Nếu anh dám làm bất cứ chuyện điên rồ gì, tôi nhất định cả đời này không tha thứ cho anh!"
William đột nhiên cười lớn, âm thanh nghe có điểm man rợ "Vậy nếu tôi không làm gì cả, em nguyện sẽ tha thứ cho tôi sao! Hay cũng vẫn cả đời hận tôi, hận tôi giết chết cha em, hận tôi tổn thương em, hận tôi yêu em đến nỗi muốn nhốt em trong lòng mình cả đời này!"
"Xin lỗi!" nói rồi cậu vội vã kéo James đi khỏi, kính xe màu đen nhìn không thấy bên trong, nhưng người trong đó có thể nhìn ra ngoài, một William ngày thường xuất chúng đang thất thần đứng như trời trồng ở đó, hắn không để lộ ra biểu tình gì, tựa như đang suy nghĩ, lại tựa như tên ngốc chẳng hề có suy nghĩ gì.
*Truyện này...!còn dài lắm đó:(*.
Bình luận truyện