Em Dám Quên Tôi
Chương 15
Xử lý xong chuyện của Đồng gia, Cảnh Giai Tuệ biết đã đến lúc phải khai báo rõ ràng tình hình thực tế với ba mẹ rồi.
Nhưng điện thoại cầm trong tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, cô không biết nên nói như thế nào cho phải, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, cầm điện thoại lên bấm số của ba : “Ba, con…khả năng con sẽ không kết hôn nữa.”
Ba cô cả đời làm quản lý thư viện, thấm nhuần dòng dõi Nho học, ngữ điệu từ trước đến nay luôn từ từ chậm rãi, nhưng sau khi nghe con gái nói đến chuyện kết hôn gặp vấn đề, ông lại không khỏi cuống quýt hỏi nguyên nhân.
Cảnh Giai Tuệ nói tính cách của cô và Đồng Hiểu Lượng không hợp nhau, hai người đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định chia tay.Ba Cảnh hiểu rất rõ tính tình của con gái, làm việc gì cũng có chính kiến riêng của mình, nếu đã đưa ra quyết định thì dù có làm cách nào cũng không ngăn cản được.
Nhất là năm đó còn xảy ra chuyện như vậy, khiến cho cô càng thêm hiểu biết, ở bên ngoài không bao giờ làm chuyện gì xấu, hiện tại nếu cô đã nói chia tay thì tuyệt đối không phải là hành động theo cảm tính.Ba Cảnh không hỏi gì thêm, chỉ nói : “Nếu con cảm thấy không thích hợp thì chia tay trước khi kết hôn cũng là một chuyện tốt, ba sẽ nói lại với mẹ con.Tuệ Tuệ à, con phải chịu ấm ức thế nào thì cứ nói với ba, đừng cứ một mình mà trải qua như vậy, con đã quên mất là còn có một gia đình rồi sao…”
Hàn huyên với ba cả nửa ngày, điện thoại đã cảm thấy nóng lên, vừa ngắt máy thì di động lại vang lên, Cảnh Giai Tuệ nhìn màn hình, là số của Đồng Nhiên.
Cảnh Giai Tuệ không nghe máy, cô để điện thoại về chế độ rung rồi đặt sang một bên, một lát sau lại nhận được tin nhắn của Đồng Nhiên, chỉ có hai chữ ‘Giỏi thật!’
Cảnh Giai Tuệ cười khổ, hồi hắn còn mang họ Lý, người khác sợ nhất là nghe được từ miệng hắn hai chữ này.
Bình thường người nào chán sống mới dám tới trêu chọc người của hắn, bởi vì kết quả của việc nghe thấy hai từ “khen ngợi” này của hắn khẳng định sẽ cực kỳ thê thảm, nặng nhất là khiến cho họ thân bại danh liệt, thậm chí còn cắt đứt luôn hy vọng duy trì nòi giống cho gia đình.
Cô đã từng được chứng kiến sự tàn nhẫn của Đồng Nhiên.Lúc đầu, hắn cùng với vài người bạn thường dồn người ta vào trong một con ngõ nhỏ, đánh người ta đến mức hộc máu mồm, về sau quán bar làm ăn được, hắn chỉ cần nhàn hạ ngồi trong phòng làm việc, không cần đích thân ra tay mà trực tiếp chỉ huy đám đàn em, bày mưu tính kế làm cho đối phương phải tán gia bại sản.
Hiện tại nếu hắn muốn xử lý một cô gái yếu đuối như cô, thật chẳng khác nào cầm dao lên giết chết một con gà.
Vị ôn thần kia chuyện trên trời dưới đất đều có thể biết hết, cô có muốn trốn cũng không được, nhưng nếu muốn Đồng Hiểu Lượng hoàn toàn quên cô thì chắc phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này rồi.
Phải bỏ cả công việc mà mình đã cố gắng cống hiến bấy lâu nay, thật sự cảm thấy đau lòng như bị thất tình vậy.
Mượn máy tính của Triệu Nhất Lỵ, Cảnh Giai Tuệ ngồi gõ đơn xin từ chức rồi gửi cho người phụ trách nhân sự là Trương Tỷ.
Không lâu sau, Dương Tổng lập tức gọi điện đến, hỏi thẳng Cảnh Giai Tuệ nguyên nhân xin từ chức, cô không biết phải giải thích như thế nào, đành úp úp mở mở nói là trong nhà có chuyện.
Dương Tổng nghe vậy lại rẽ sang chuyện khác, nói Đồng Hiểu Lượng vừa mới tới công ty tìm cô, hai mắt còn sưng lên.
“Tôi nói này Tiểu Cảnh, chuyện tình cảm của những người trẻ, tôi là ông chủ của cô thì cũng không có tư cách gì để tham dự vào, nhưng công việc thì không thể xem như trò đùa được! Tôi biết cô có nhiều mối quan hệ nên không sợ không có việc làm, nhưng trốn tránh tình cảm rồi ngồi ở nhà tìm việc, thật sự không phải là cách giải quyết thông minh.”
Cảnh Giai Tuệ biết ông chủ hẳn là đang nghi ngờ cô sẽ chuyển chỗ làm sang một số công ty cạnh tranh khác, vì gần đây có vài kỹ sư cốt cán của công ty cũng đã chuyển công tác, cô là trưởng phòng, chuyên phụ trách các đơn đặt hàng, chắc chắn trong tay có không ít mối quan hệ, đột nhiên xin từ chức đương nhiên sẽ làm cho ông chủ sinh nghi.Cô vội vã giải thích : “Dương tổng, tôi là bởi vì chuyện tình cảm, muốn trốn tránh, bằng không…nếu anh ấy cứ đến công ty tìm tôi thì cũng không tốt lắm.Phải rời khỏi công ty, tôi cũng cảm thấy rất luyến tiếc.”
Dương tổng nói : “Thế thì tốt rồi, nếu vậy thì…cô có đồng ý chuyển công tác đến một thành phố khác không?”
Cảnh Giai Tuệ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại : “Có công việc là tốt rồi, Dương tổng, công ty của bạn anh cần tuyển người sao?”
Dương tổng không trả lời ngay, chỉ bảo Cảnh Giai Tuệ nếu có rảnh thì buổi chiều đến công ty một chuyến để bàn giao thủ tục giấy tờ.
Cân nhắc một chút, nghĩ chắc Đồng Hiểu Lượng đã rời đi, tới xế chiều cô mới gọi xe đi tới công ty.
Vừa vào cửa thì thấy ngay chiếc bảng trắng ở ngoài đại sảnh, đây là bảng chuyên dùng để thông báo danh sách phạt tiền, Bạch Văn Văn cũng có tên trong này, bị trừ 3000 tiền lương, nguyên nhân là do đã không mua bảo hiểm cho đơn hàng.
Theo lẽ thường, việc này nếu chỉ bị trừ lương thôi là đã quá may mắn cho cô ta rồi, vậy mà khi vừa nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ chống gậy bước đến, cô ta cũng chỉ lạnh lùng liếc một cái, một câu chào hỏi cũng không có.
Cảnh Giai Tuệ nào có tâm tư mà đi suy đoán tâm trạng của người khác, cô lập tức đi đến văn phòng của Dương tổng, gõ cửa rồi bước vào.
Dương tổng đang bận bàn bạc với chủ nhiệm xưởng về vấn đề sản phẩm cho tháng sau, thấy Cảnh Giai Tuệ liền bảo cô ngồi xuống.
Chờ đến khi chủ nhiệm xưởng rời đi, Dương tổng lại tự mình rót cho Cảnh Giai Tuệ một chén trà, điều này thật khiến cho cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Cô xem, lại là chuyện sản xuất hàng, biết sao được, công nhân thì không tuyển được, công ty thì lại ngày càng phát triển, luôn phải kéo dài thời hạn giao hàng, những đơn hàng lớn cũng không dám tiếp nhận…”
Cảnh Giai Tuệ không biết Dương tổng nói nhiều như vậy với cô để làm gì, chỉ ngồi im chăm chú lắng nghe.
Vòng vo tán chuyện một hồi, Dương tổng cuối cùng cũng nhắc đến vấn đề chính : “Ở một số huyện gần thành phố A có khá nhiều công ty kinh doanh mới mở, lại ổn định trong vấn đề quản lý nhân sự, không biết cô có muốn tới đó xem một chút hay không.”
Cảnh Giai Tuệ chậm rãi uống nước, trong đầu suy nghĩ về lời nói của ông chủ.
Trong hội đồng quản trị của công ty, Cảnh Giai Tuệ cũng có biết một hai người, Dương tổng tuy là người đứng đầu trong việc quản lý hoạt động buôn bán, nhưng trên hắn còn có một nhóm cổ đông.Năm trước, cô nghe có người nói, lúc chia tiền hoa hồng, Dương tổng cùng với nhóm cổ đông đã tranh cãi một trận ầm ĩ…
Công ty mới này…Cảnh Giai Tuệ suy nghĩ cẩn thận, Dương tổng đây là đang muốn tránh nhóm thành viên hội đồng quản trị để tự thành lập một công ty của riêng mình.
“Công ty này lựa chọn địa điểm rất đẹp, gần với các thị trấn lớn, nhân lực mạnh hơn nhiều so với công ty ta, chỉ có điều việc sản xuất các trang thiết bị có phần không dễ dàng…”
Dương tổng rất vừa lòng với Cảnh Giai Tuệ, hắn không nhìn nhầm cô gái này, nhìn qua thì có vẻ non nớt kém hiểu biết, nhưng thật ra trong công việc luôn tận tâm hết sức, người như vậy nhất định phải chuyển qua công ty mới.
Cảnh Giai Tuệ trong lòng cảm thấy hơi phân vân, mọi thứ trong công ty mới cô đều không biết rõ.
Có lẽ nhìn thấy được sự do dự của Cảnh Giai Tuệ, Dương tổng lại từ từ nói : “Tiểu Cảnh, về chuyện đối nhân xử thế, có lẽ tôi còn phải theo học cô, cô kiên định, lại mạnh mẽ, làm việc gì cũng phải tính toán thật cẩn thận.Nhưng trong chuyện làm ăn buôn bán, cô phải theo học tôi, trong kinh doanh không có hai chữ đúng sai, chỉ có nắm bắt hoặc bỏ lỡ.Cơ hội đang bày ra ngay trước mắt cô rồi, một công ty đã đi vào quỹ đạo, nó có thể giúp cho cô phát triển lên rất nhiều!”
Lời này rất đúng, Cảnh Giai Tuệ biết, đây chính là vận may của mình.
Cô thật sự rất biết ơn Dương tổng, lúc Cảnh Giai Tuệ đến phỏng vấn, thấy ai ai cũng có bên trái một bằng đỏ, bên phải một chứng chỉ, duy nhất cô, trong tay chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp.
Năm cuối đại học, cô hầu như đều trượt rất nhiều môn, ngay cả tiếng Anh cấp bốn cũng không qua được, cho nên không có chứng chỉ.Mà tấm bằng tốt nghiệp này, là ba cô phải dùng đến tiền và các mối quan hệ, sau lại phải thi lại rất vất vả mới có được.
Mấy lần phỏng vấn trước, đều là vì cô không có đầy đủ giấy tờ nên bị loại luôn ngay từ vòng duyệt hồ sơ.Nhưng Dương tổng lại không thèm quan tâm đến bằng cấp của các ứng viên, chỉ cho phỏng vấn một vài người, đưa cho mỗi người một tờ danh sách, yêu cầu họ trả lời những phản hồi của khách hàng.
Chờ đến lúc có điện thoại gọi đến, một vài ứng viên tốt nghiệp loại xuất sắc của các trường cao đẳng đại học nghe xong còn phải tái mặt, thì ra Dương tổng đưa cho bọn họ danh sách các khách hàng mà công ty đang giao hàng chậm, đủ các loại khẩu âm Anh ngữ khác nhau, tức giận gay gắt đập vào tai, kết quả ai nấy đều lắp bắp nói “sorry” rồi mặt xám mày tro ra về.
Chỉ có Cảnh Giai Tuệ ngồi trước máy tính một hồi, sau đó nhẹ giọng xin chỉ thị của Dương tổng, xem có thể nói như vậy hay không.Sau khi Dương tổng gật đầu, cô vững vàng cầm điện thoại lên, sau khi kiên nhẫn nghe khách hàng oán giận mắng mỏ một lúc lâu, cô mới dùng tiếng Anh rất lưu loát nói xin lỗi, đồng thời giải thích thêm, vì gần đây ở Trung Quốc gặp bão tuyết, giao thông không thuận lợi, nếu muốn giao hàng đúng giờ thì cũng lực bất tòng tâm, mong khách hàng thông cảm.
Nói chuyện xong, cô còn ngồi trước máy tính, cẩn thận sưu tập sửa sang lại một số hình ảnh của bão tuyết, có ảnh nhóm lái xe tải mặt mũi đỏ bừng ngồi xổm giữa trời tuyết, ăn cơm nóng trong cặp lồng, từng cái từng cái một gửi vào trong hộp thư của khách hàng.
Một lát sau, khách hàng nhắn tin lại, nói là đã nhìn thấy hình ảnh thiên tai ở Trung Quốc, Cảnh tiểu thư trong thời tiết xấu như vậy mà vẫn kiên trì đi làm, thật vất vả, còn dặn cô phải chú ý chăm sóc tốt bản thân.
Một vài ứng viên đều trợn tròn mắt lên nhìn, bởi vì đúng là gần đây Trung Quốc xảy ra bão tuyết, nhưng cũng chỉ là ở một số thành phố, còn miền Bắc thì hoàn toàn bình thường, đây không phải là lừa gạt khách hàng sao?
Nhưng Dương tổng lại gật đầu hài lòng, Trung Quốc rất rộng lớn, cho dù người nước ngoài có thường xuyên tới đây, nhưng về địa lý Trung Quốc thì lại không rõ ràng lắm, trong kinh doanh có đôi khi phải nói dối như vậy, cô gái này thật sự rất thông minh.
Cứ như vậy, Cảnh Giai Tuệ được Dương tổng đưa vào bộ phận thương mại.
Có lần, Dương tổng đã hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao lúc đó lại có thể ứng biến nhanh như vậy.Cô trả lời đó là do cuộc sống thực tế mang lại, bình thường phải lo lắng đến kỳ đóng tiền thuê nhà, lại phải ăn mỳ ăn liền hai tháng rồi, những người bụng đói thường nghĩ ra được những biện pháp nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên, hiện tại dù mình không muốn rời khỏi, nhưng nếu đã được Dương tổng đích thân mở miệng yêu cầu, cô đương nhiên sẽ đồng ý.
Cảnh Giai Tuệ nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Dương tổng rất vui vẻ, còn tự mình tiễn cô ra tận cửa công ty.
Lúc này, các đồng nghiệp trong công ty cũng biết Cảnh Giai Tuệ sẽ rời khỏi công ty, một vài người bạn tốt liền ra tiễn cô, nói lần khác nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bạch Văn Văn khẽ cười nói với Cảnh Giai Tuệ, đến lúc đó đừng quên đưa thiệp mời đám cưới cho cô, một câu nói làm cho người bên cạnh hận không thể bóp nát miệng cô ta.
Cảnh Giai Tuệ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, chống gậy chậm rãi bước ra ngoài.
Ra đến cửa, Cảnh Giai Tuệ chuẩn bị bắt taxi, nhưng khi vừa giơ tay ra thì nhìn thấy người đang đứng đối diện, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Nhưng điện thoại cầm trong tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, cô không biết nên nói như thế nào cho phải, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí, cầm điện thoại lên bấm số của ba : “Ba, con…khả năng con sẽ không kết hôn nữa.”
Ba cô cả đời làm quản lý thư viện, thấm nhuần dòng dõi Nho học, ngữ điệu từ trước đến nay luôn từ từ chậm rãi, nhưng sau khi nghe con gái nói đến chuyện kết hôn gặp vấn đề, ông lại không khỏi cuống quýt hỏi nguyên nhân.
Cảnh Giai Tuệ nói tính cách của cô và Đồng Hiểu Lượng không hợp nhau, hai người đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định chia tay.Ba Cảnh hiểu rất rõ tính tình của con gái, làm việc gì cũng có chính kiến riêng của mình, nếu đã đưa ra quyết định thì dù có làm cách nào cũng không ngăn cản được.
Nhất là năm đó còn xảy ra chuyện như vậy, khiến cho cô càng thêm hiểu biết, ở bên ngoài không bao giờ làm chuyện gì xấu, hiện tại nếu cô đã nói chia tay thì tuyệt đối không phải là hành động theo cảm tính.Ba Cảnh không hỏi gì thêm, chỉ nói : “Nếu con cảm thấy không thích hợp thì chia tay trước khi kết hôn cũng là một chuyện tốt, ba sẽ nói lại với mẹ con.Tuệ Tuệ à, con phải chịu ấm ức thế nào thì cứ nói với ba, đừng cứ một mình mà trải qua như vậy, con đã quên mất là còn có một gia đình rồi sao…”
Hàn huyên với ba cả nửa ngày, điện thoại đã cảm thấy nóng lên, vừa ngắt máy thì di động lại vang lên, Cảnh Giai Tuệ nhìn màn hình, là số của Đồng Nhiên.
Cảnh Giai Tuệ không nghe máy, cô để điện thoại về chế độ rung rồi đặt sang một bên, một lát sau lại nhận được tin nhắn của Đồng Nhiên, chỉ có hai chữ ‘Giỏi thật!’
Cảnh Giai Tuệ cười khổ, hồi hắn còn mang họ Lý, người khác sợ nhất là nghe được từ miệng hắn hai chữ này.
Bình thường người nào chán sống mới dám tới trêu chọc người của hắn, bởi vì kết quả của việc nghe thấy hai từ “khen ngợi” này của hắn khẳng định sẽ cực kỳ thê thảm, nặng nhất là khiến cho họ thân bại danh liệt, thậm chí còn cắt đứt luôn hy vọng duy trì nòi giống cho gia đình.
Cô đã từng được chứng kiến sự tàn nhẫn của Đồng Nhiên.Lúc đầu, hắn cùng với vài người bạn thường dồn người ta vào trong một con ngõ nhỏ, đánh người ta đến mức hộc máu mồm, về sau quán bar làm ăn được, hắn chỉ cần nhàn hạ ngồi trong phòng làm việc, không cần đích thân ra tay mà trực tiếp chỉ huy đám đàn em, bày mưu tính kế làm cho đối phương phải tán gia bại sản.
Hiện tại nếu hắn muốn xử lý một cô gái yếu đuối như cô, thật chẳng khác nào cầm dao lên giết chết một con gà.
Vị ôn thần kia chuyện trên trời dưới đất đều có thể biết hết, cô có muốn trốn cũng không được, nhưng nếu muốn Đồng Hiểu Lượng hoàn toàn quên cô thì chắc phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này rồi.
Phải bỏ cả công việc mà mình đã cố gắng cống hiến bấy lâu nay, thật sự cảm thấy đau lòng như bị thất tình vậy.
Mượn máy tính của Triệu Nhất Lỵ, Cảnh Giai Tuệ ngồi gõ đơn xin từ chức rồi gửi cho người phụ trách nhân sự là Trương Tỷ.
Không lâu sau, Dương Tổng lập tức gọi điện đến, hỏi thẳng Cảnh Giai Tuệ nguyên nhân xin từ chức, cô không biết phải giải thích như thế nào, đành úp úp mở mở nói là trong nhà có chuyện.
Dương Tổng nghe vậy lại rẽ sang chuyện khác, nói Đồng Hiểu Lượng vừa mới tới công ty tìm cô, hai mắt còn sưng lên.
“Tôi nói này Tiểu Cảnh, chuyện tình cảm của những người trẻ, tôi là ông chủ của cô thì cũng không có tư cách gì để tham dự vào, nhưng công việc thì không thể xem như trò đùa được! Tôi biết cô có nhiều mối quan hệ nên không sợ không có việc làm, nhưng trốn tránh tình cảm rồi ngồi ở nhà tìm việc, thật sự không phải là cách giải quyết thông minh.”
Cảnh Giai Tuệ biết ông chủ hẳn là đang nghi ngờ cô sẽ chuyển chỗ làm sang một số công ty cạnh tranh khác, vì gần đây có vài kỹ sư cốt cán của công ty cũng đã chuyển công tác, cô là trưởng phòng, chuyên phụ trách các đơn đặt hàng, chắc chắn trong tay có không ít mối quan hệ, đột nhiên xin từ chức đương nhiên sẽ làm cho ông chủ sinh nghi.Cô vội vã giải thích : “Dương tổng, tôi là bởi vì chuyện tình cảm, muốn trốn tránh, bằng không…nếu anh ấy cứ đến công ty tìm tôi thì cũng không tốt lắm.Phải rời khỏi công ty, tôi cũng cảm thấy rất luyến tiếc.”
Dương tổng nói : “Thế thì tốt rồi, nếu vậy thì…cô có đồng ý chuyển công tác đến một thành phố khác không?”
Cảnh Giai Tuệ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại : “Có công việc là tốt rồi, Dương tổng, công ty của bạn anh cần tuyển người sao?”
Dương tổng không trả lời ngay, chỉ bảo Cảnh Giai Tuệ nếu có rảnh thì buổi chiều đến công ty một chuyến để bàn giao thủ tục giấy tờ.
Cân nhắc một chút, nghĩ chắc Đồng Hiểu Lượng đã rời đi, tới xế chiều cô mới gọi xe đi tới công ty.
Vừa vào cửa thì thấy ngay chiếc bảng trắng ở ngoài đại sảnh, đây là bảng chuyên dùng để thông báo danh sách phạt tiền, Bạch Văn Văn cũng có tên trong này, bị trừ 3000 tiền lương, nguyên nhân là do đã không mua bảo hiểm cho đơn hàng.
Theo lẽ thường, việc này nếu chỉ bị trừ lương thôi là đã quá may mắn cho cô ta rồi, vậy mà khi vừa nhìn thấy Cảnh Giai Tuệ chống gậy bước đến, cô ta cũng chỉ lạnh lùng liếc một cái, một câu chào hỏi cũng không có.
Cảnh Giai Tuệ nào có tâm tư mà đi suy đoán tâm trạng của người khác, cô lập tức đi đến văn phòng của Dương tổng, gõ cửa rồi bước vào.
Dương tổng đang bận bàn bạc với chủ nhiệm xưởng về vấn đề sản phẩm cho tháng sau, thấy Cảnh Giai Tuệ liền bảo cô ngồi xuống.
Chờ đến khi chủ nhiệm xưởng rời đi, Dương tổng lại tự mình rót cho Cảnh Giai Tuệ một chén trà, điều này thật khiến cho cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Cô xem, lại là chuyện sản xuất hàng, biết sao được, công nhân thì không tuyển được, công ty thì lại ngày càng phát triển, luôn phải kéo dài thời hạn giao hàng, những đơn hàng lớn cũng không dám tiếp nhận…”
Cảnh Giai Tuệ không biết Dương tổng nói nhiều như vậy với cô để làm gì, chỉ ngồi im chăm chú lắng nghe.
Vòng vo tán chuyện một hồi, Dương tổng cuối cùng cũng nhắc đến vấn đề chính : “Ở một số huyện gần thành phố A có khá nhiều công ty kinh doanh mới mở, lại ổn định trong vấn đề quản lý nhân sự, không biết cô có muốn tới đó xem một chút hay không.”
Cảnh Giai Tuệ chậm rãi uống nước, trong đầu suy nghĩ về lời nói của ông chủ.
Trong hội đồng quản trị của công ty, Cảnh Giai Tuệ cũng có biết một hai người, Dương tổng tuy là người đứng đầu trong việc quản lý hoạt động buôn bán, nhưng trên hắn còn có một nhóm cổ đông.Năm trước, cô nghe có người nói, lúc chia tiền hoa hồng, Dương tổng cùng với nhóm cổ đông đã tranh cãi một trận ầm ĩ…
Công ty mới này…Cảnh Giai Tuệ suy nghĩ cẩn thận, Dương tổng đây là đang muốn tránh nhóm thành viên hội đồng quản trị để tự thành lập một công ty của riêng mình.
“Công ty này lựa chọn địa điểm rất đẹp, gần với các thị trấn lớn, nhân lực mạnh hơn nhiều so với công ty ta, chỉ có điều việc sản xuất các trang thiết bị có phần không dễ dàng…”
Dương tổng rất vừa lòng với Cảnh Giai Tuệ, hắn không nhìn nhầm cô gái này, nhìn qua thì có vẻ non nớt kém hiểu biết, nhưng thật ra trong công việc luôn tận tâm hết sức, người như vậy nhất định phải chuyển qua công ty mới.
Cảnh Giai Tuệ trong lòng cảm thấy hơi phân vân, mọi thứ trong công ty mới cô đều không biết rõ.
Có lẽ nhìn thấy được sự do dự của Cảnh Giai Tuệ, Dương tổng lại từ từ nói : “Tiểu Cảnh, về chuyện đối nhân xử thế, có lẽ tôi còn phải theo học cô, cô kiên định, lại mạnh mẽ, làm việc gì cũng phải tính toán thật cẩn thận.Nhưng trong chuyện làm ăn buôn bán, cô phải theo học tôi, trong kinh doanh không có hai chữ đúng sai, chỉ có nắm bắt hoặc bỏ lỡ.Cơ hội đang bày ra ngay trước mắt cô rồi, một công ty đã đi vào quỹ đạo, nó có thể giúp cho cô phát triển lên rất nhiều!”
Lời này rất đúng, Cảnh Giai Tuệ biết, đây chính là vận may của mình.
Cô thật sự rất biết ơn Dương tổng, lúc Cảnh Giai Tuệ đến phỏng vấn, thấy ai ai cũng có bên trái một bằng đỏ, bên phải một chứng chỉ, duy nhất cô, trong tay chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp.
Năm cuối đại học, cô hầu như đều trượt rất nhiều môn, ngay cả tiếng Anh cấp bốn cũng không qua được, cho nên không có chứng chỉ.Mà tấm bằng tốt nghiệp này, là ba cô phải dùng đến tiền và các mối quan hệ, sau lại phải thi lại rất vất vả mới có được.
Mấy lần phỏng vấn trước, đều là vì cô không có đầy đủ giấy tờ nên bị loại luôn ngay từ vòng duyệt hồ sơ.Nhưng Dương tổng lại không thèm quan tâm đến bằng cấp của các ứng viên, chỉ cho phỏng vấn một vài người, đưa cho mỗi người một tờ danh sách, yêu cầu họ trả lời những phản hồi của khách hàng.
Chờ đến lúc có điện thoại gọi đến, một vài ứng viên tốt nghiệp loại xuất sắc của các trường cao đẳng đại học nghe xong còn phải tái mặt, thì ra Dương tổng đưa cho bọn họ danh sách các khách hàng mà công ty đang giao hàng chậm, đủ các loại khẩu âm Anh ngữ khác nhau, tức giận gay gắt đập vào tai, kết quả ai nấy đều lắp bắp nói “sorry” rồi mặt xám mày tro ra về.
Chỉ có Cảnh Giai Tuệ ngồi trước máy tính một hồi, sau đó nhẹ giọng xin chỉ thị của Dương tổng, xem có thể nói như vậy hay không.Sau khi Dương tổng gật đầu, cô vững vàng cầm điện thoại lên, sau khi kiên nhẫn nghe khách hàng oán giận mắng mỏ một lúc lâu, cô mới dùng tiếng Anh rất lưu loát nói xin lỗi, đồng thời giải thích thêm, vì gần đây ở Trung Quốc gặp bão tuyết, giao thông không thuận lợi, nếu muốn giao hàng đúng giờ thì cũng lực bất tòng tâm, mong khách hàng thông cảm.
Nói chuyện xong, cô còn ngồi trước máy tính, cẩn thận sưu tập sửa sang lại một số hình ảnh của bão tuyết, có ảnh nhóm lái xe tải mặt mũi đỏ bừng ngồi xổm giữa trời tuyết, ăn cơm nóng trong cặp lồng, từng cái từng cái một gửi vào trong hộp thư của khách hàng.
Một lát sau, khách hàng nhắn tin lại, nói là đã nhìn thấy hình ảnh thiên tai ở Trung Quốc, Cảnh tiểu thư trong thời tiết xấu như vậy mà vẫn kiên trì đi làm, thật vất vả, còn dặn cô phải chú ý chăm sóc tốt bản thân.
Một vài ứng viên đều trợn tròn mắt lên nhìn, bởi vì đúng là gần đây Trung Quốc xảy ra bão tuyết, nhưng cũng chỉ là ở một số thành phố, còn miền Bắc thì hoàn toàn bình thường, đây không phải là lừa gạt khách hàng sao?
Nhưng Dương tổng lại gật đầu hài lòng, Trung Quốc rất rộng lớn, cho dù người nước ngoài có thường xuyên tới đây, nhưng về địa lý Trung Quốc thì lại không rõ ràng lắm, trong kinh doanh có đôi khi phải nói dối như vậy, cô gái này thật sự rất thông minh.
Cứ như vậy, Cảnh Giai Tuệ được Dương tổng đưa vào bộ phận thương mại.
Có lần, Dương tổng đã hỏi Cảnh Giai Tuệ tại sao lúc đó lại có thể ứng biến nhanh như vậy.Cô trả lời đó là do cuộc sống thực tế mang lại, bình thường phải lo lắng đến kỳ đóng tiền thuê nhà, lại phải ăn mỳ ăn liền hai tháng rồi, những người bụng đói thường nghĩ ra được những biện pháp nhanh hơn người bình thường rất nhiều.
Cho nên, hiện tại dù mình không muốn rời khỏi, nhưng nếu đã được Dương tổng đích thân mở miệng yêu cầu, cô đương nhiên sẽ đồng ý.
Cảnh Giai Tuệ nghĩ ngợi, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Dương tổng rất vui vẻ, còn tự mình tiễn cô ra tận cửa công ty.
Lúc này, các đồng nghiệp trong công ty cũng biết Cảnh Giai Tuệ sẽ rời khỏi công ty, một vài người bạn tốt liền ra tiễn cô, nói lần khác nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm.
Bạch Văn Văn khẽ cười nói với Cảnh Giai Tuệ, đến lúc đó đừng quên đưa thiệp mời đám cưới cho cô, một câu nói làm cho người bên cạnh hận không thể bóp nát miệng cô ta.
Cảnh Giai Tuệ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, chống gậy chậm rãi bước ra ngoài.
Ra đến cửa, Cảnh Giai Tuệ chuẩn bị bắt taxi, nhưng khi vừa giơ tay ra thì nhìn thấy người đang đứng đối diện, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Bình luận truyện