Em Dám Quên Tôi
Chương 64
Câu nói kia thật ngoài sức tưởng tượng của cô, vốn tưởng người này hay thích nói giỡn, nhưng vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh, không có nửa phần vui đùa.
“Đầu tháng sau được không?” Ngữ khí bình thản giống như đang nói, bị nhọt ở chân thì tháng sau cắt đi có được không?
Cảnh Giai Tuệ biết người đàn ông này nói gió thì sẽ có mưa, nói tháng sau kết hôn, vậy nhất định đó sẽ là một bữa tiệc vô cùng lớn.
“Em không muốn…” Cô cứng nhắc trả lời, đối mặt với người ngoài, cô lúc nào cũng có thể tỏ ra nhu thuận khéo léo, nhưng trước mặt hắn thì lúc nào cũng khô cứng nhạt nhẽo như quả táo để trong tủ lạnh lâu ngày vậy.
“Sao lại không? Em muốn để anh ngủ không công với em à? Tuy chưa động phòng nhưng ngày nào anh cũng như chú rể nằm bên cạnh em đấy thôi!” Bị Cảnh Giai Tuệ làm mất mặt, người đàn ông này lại bắt đầu dùng lời nói độc miệng để phản kích rồi.
Cảnh Giai Tuệ đáp lại càng thêm rõ ràng, cô cầm khăn mặt ném thẳng vào mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng đi lên lầu!
“Làm sao? Lại nổi cáu với anh cái gì?” Đồng Nhiên vươn tay kéo cô gái kia vào lòng, nhìn cô phụng phịu nghiêm mặt rất giống trẻ con, nhịn không được liền ôm chặt vào ngực mà hôn thật mạnh.
Sức mạnh của tên thối vô lại này rất lớn, Cảnh Giai Tuệ không tài nào giãy ra được.
“Anh muốn thế nào hả? Anh cảm thấy hai chúng ta giống như đang yêu nhau lắm à? Sao em phải gả cho anh chứ?”
“Trừ anh ra thì đời này em còn muốn lấy ai khác nữa hả? Thế nào, điểm gì của anh khiến em không hài lòng, là độ mạnh yếu không ổn? Hay là tần suất chưa đủ?” Vừa nói tay vừa không đứng đắn bắt đầu mò xuống.
Đồng Nhiên ôm Cảnh Giai Tuệ lên, một bàn tay với vào quần lót cô, tay kia giữ chặt cơ thể cô, thật sự không thể nhịn được để lên phòng ngủ tầng hai, liền dứt khoát bế bổng cô vào trong thư phòng.
Xích đu trước cửa sổ sát đất ở thư phòng rất lớn, trải một lớp thảm lông cừu, Giai Tuệ rất nhanh đã bị người kia lột quần áo, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, bị ấn ngã vào tấm thảm lông mềm mại.
“Đồng Nhiên, anh không thể lúc nào cũng như vậy! Anh đứng đắn nói chuyện một chút đi…” Tóc vốn đang buộc gọn gàng thì bây giờ cũng vì giãy dụa mà vương tán loạn, Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết giơ chân ra đá lên khuôn mặt tuấn tú của Đồng Nhiên.
Đồng Nhiên giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh, cúi xuống há miệng cắn một cái lên bắp đùi cô.
“Hiện tại nhân loại đang đi thụt lùi, nhất là đàn ông! Còn không bằng cả người nguyên thủy! Cứ để ý nhau là chỉ việc đánh cho người kia hôn mê rồi kéo về sơn động của mình là xong! Hoàn toàn không có cái gì gọi là yêu đương như em vừa nói! Anh đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, em lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, anh không muốn thương lượng với em nữa, anh thật sự muốn kết hôn, em có từ chối cũng không được đâu!”
Đồng thổ phỉ khí phách ngang ngược tỏ vẻ đang học tập và phát huy chuyện yêu đương và kết hôn của người thời xa xưa, đùi mở ra, vật dữ tợn kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.Cảnh Giai Tuệ giận đến phát run : “Anh…Cút…Cút đi! Đi…Công viên mà tìm tinh tinh mẹ ý, ra đó mà đánh cho nó hôn mê rồi kéo về sơn động của anh đi! Đồ vô lại!”
Mặt của Đồng Nhiên lại bị cô đạp cho mấy cái, hắn dứt khoát giữ chặt hai chân cô lại rồi đè xuống ngực cô : “Bảo bối của anh trơn nhẵn mềm mại như vậy, sao anh bỏ được mà đi tìm tinh tinh mẹ cơ chứ? Đến đây, anh đến kỳ động dục rồi, chúng ta giao phối đi!”
Phong cách thú tính cứ như vậy mà đến, người đàn ông này tuyệt đối giống người Thượng Cổ, thể lực kinh người, Cảnh Giai Tuệ ngồi trên xích đu tựa như con cá nhỏ bị sóng đánh, bị người ta hung hăng nắm lấy cái đuôi mà vung qua vung lại.
Khi cô bị hắn mạnh mẽ xuyên qua từ phía sau thì mật đạo đã bị kích thích cực hạn, nhịn không được phun ra một dòng nước ấm, loại cảm giác không thể khống chế này khiến cho người ta cực kỳ xấu hổ.
Nhất là đầu cô còn chống lên tấm thảm trên xích đu, hai chân tách ra thật rộng đứng trên sàn, cứ thế trơ mắt nhìn người kia ra sức cày cấy, cuối cùng bắn tóe cả ra sàn, hình ảnh này nhìn vào quả thật khiến cho hai mắt bốc cháy sắp hỏng rồi.
Người đàn ông này chưa bao giờ có thói quen dùng bao cao su, lần này cũng không ngoại lệ, ở nơi tư mật của cô không kiêng nể gì mà bắn vào mầm móng của mình.
Khi tiếng thở dốc trong phòng dần dần ngưng lại, Đồng Nhiên thở mạnh đem cô gái còn đang nghẹn ngào ôm chặt vào lòng.
“Gả cho anh đi! Từ bây giờ, anh nhất định sẽ nắm chặt em trong lòng bàn tay, không bao giờ để cho tâm của em, cơ thể của em có cơ hội chạy trốn nữa…”
Cảnh Giai Tuệ không nói gì, mặt cô dán vào ngực Đồng Nhiên, nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch, nhịp tim không ổn định…
Đồng Nhiên quả thực không hay nói giỡn, tuy rằng hắn không tỉ mỉ cầu hôn, nhưng xác thực hắn đã sai thủ hạ của mình bắt tay vào tổ chức đám cưới rồi.
Bất quá vấn đề khiến Cảnh Giai Tuệ bận tâm thì bây giờ cũng đã được giải quyết.
Người lần trước lừa đảo anh trai cô đã bị cảnh sát bắt.Thật ra nói là bắt cũng không đúng, đám người kia là tự mình đến đầu thú.
Cảnh sát cũng không rõ tại sao đám người này vốn đã có thể cao chạy xa bay lại tự động quay về.Tuy nhiên khi bọn họ ngồi trong phòng thẩm vấn thì sắc mặt vàng vọt, đưa tay liên tục lau nước mắt nước mũi cầu xin cảnh sát hãy bắt bọn họ vào tù.
Giống như họ cảm thấy cuộc sống trong ngục giam còn tốt đẹp hơn thế giới bên ngoài.
Bởi vì thủ phạm đã tự thú, nên vấn đề của Cảnh Gia Trí cũng được làm rõ, sau một thời gian bị giam giữ, cuối cùng cũng đã được thả ra.
Khi hắn được đón về nhà, mẹ Cảnh đau lòng nhìn con trai bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, làn da trắng bệch giống như người đang bị bệnh nặng, vóc dáng vốn đã nhỏ gầy, nay nhìn lại trông càng thêm yếu đuối.
Ba Cảnh gọi điện thoại cho con gái để cô yên tâm, nói có thời gian thì lại về nhà một chuyến.
Cảnh Giai Tuệ nghe xong, trực giác mách bảo việc này có sự tham gia của Đồng Nhiên, nhưng lúc cô hỏi thì hắn lại từ chối cho ý kiến, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi Cảnh Giai Tuệ là cô thích mặc áo cưới có kiểu dáng như thế nào.
Cảnh Giai Tuệ trong lòng bứt rứt khó chịu, một chữ cũng không nói nên lời, hồi lâu mới nhìn cuốn album váy cưới nói : “Anh lợi hại như vậy, chút việc nhỏ này không cần phải hỏi ý kiến em, anh cứ tự quyết định là được rồi!” Đồng Nhiên nghe xong cũng không tức giận, cư nhiên lại chiều theo ý cô mà hưng trí bừng bừng cúi đầu ngắm nghía!
Hiện tại, vì vấn đề kết hôn này mà cô không buồn nói chuyện quá nhiều với hắn.
Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết đem hết sinh lực đặt lên công việc.
Nhưng công ty cũng không phải là nơi khiến cho người ta thấy thoải mái.Hôm nay, cô vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì tiếng chuông điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, là thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ gọi tới, mời cô tới văn phòng Huỳnh tổng một chuyến.
Trong điện thoại, giọng điệu của cô thư ký kia không hề khiêm nhường chút nào, quả thật giống như đang ra lệnh cho cô vậy.Cảnh Giai Tuệ sau khi cúp máy, nghĩ ngợi một chút, cũng không có đứng dậy, vẫn như trước ngồi xử lý văn kiện.
Một lúc lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là cô thư ký kia gọi tới : “Cảnh tiểu thư, sao cô còn chưa đi lên? Lịch trình của Huỳnh tổng vô cùng dày đặc, cô có khái niệm về thời gian không vậy?”
Cảnh Giai Tuệ trực tiếp bỏ máy xuống thật mạnh.
Lúc này chuông điện thoại không kêu nữa, thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ đi giày cao gót bảy phân, thở phì phò từ trên lầu đi xuống, đứng trước bàn Cảnh Giai Tuệ, đập tay lên bàn, cằm hơi vênh lên, câu cú lịch sự nhưng ngữ khí lại chua ngoa : “Cảnh tiểu thư, trong điện thoại tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Huỳnh tổng người đang nắm quyền muốn tìm cô nói chuyện trực tiếp, cô lại chậm chạp không chịu đi lên, thái độ làm việc như vậy thì tôi biết trả lời sao với Huỳnh tổng đây?”
Cảnh Giai Tuệ thuộc bộ phận thu mua của công ty, đại đa số các công nhân viên đến từ hai tập đoàn Triệu Dương và Hằng Thái, nói cách khác là một nửa người Hồng Kông và một nửa người Trung Quốc.Tuy nói là kết hợp làm ăn, nhưng người của tập đoàn Hằng Thái có lòng tự trọng rất cao, nhãn hiệu uy tín, thực lực hùng hậu, có chút kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa đối với một tập đoàn mới như Triệu Dương thì họ lại càng có cảm giác khinh miệt, thực tế thì, ngày thường đi làm họ đều tỏ vẻ vô cùng coi thường các nhân viên của tập đoàn Triệu Dương.
Loại thái độ này làm cho người ta không thể bắt được nhược điểm, ngữ khí nói chuyện cùng ánh mắt tuy rằng khiến cho lòng người không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi để người ta trở mặt, dù sao những người có năng lực vào đây làm việc cũng đều là những người giỏi, đương nhiên sẽ không giống như trẻ con, nhìn không vừa mắt thì sẽ lao vào đánh nhau một trận.
Mà vị thư ký này, quả thật đã phát huy ưu thế tâm lý này một cách cực hạn.Lúc này ở chỗ làm việc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cảnh Giai Tuệ.
Cảnh Giai Tuệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị thư ký kia hỏi : “Tiên Đế, chức vụ của tôi là gì?”
Người tên Tiên Đế kia bị hỏi liền sửng sốt, Cảnh Giai Tuệ nhất định là đang lấy chức vụ giám đốc bộ phận thu mua để nói chuyện với cô.Nực cười! Trong tập đoàn giám đốc tựa như một hạt cát dưới chân, nhiều vô kể! Cô ta coi mình là gì mà lên mặt chứ!
“Thật sự rất xin lỗi, Cảnh tổng, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, việc của tôi chẳng qua cũng chỉ là truyền đạt lại lời mà thôi! Cô đại nhân đại lượng, xin đừng gây khó dễ cho một người làm công như tôi.”
Cô Tiên Đế này đúng là rất có đầu óc, không hổ là người bên cạnh Huỳnh Kỳ Kỳ, lời nói xoay chuyển, đem Cảnh Giai Tuệ trở thành một người kiểu cách, gây khó dễ cho một thư ký nhỏ.
Những người Hồng Kông trong phòng làm việc bắt đầu xì xào bàn tán, trên mặt nổi lên biểu tình không thể tin được.
Cảnh Giai Tuệ không để ý, chỉ mỉm cười nói : “Tiên Đế, không cần nói như vậy, chúng ta đều chỉ là người làm công mà thôi, tập đoàn đãi ngộ tốt, lương của chúng ta cũng không ít, đương nhiên phải tận tâm tận lực mà làm việc, cô là thư ký hậu cần, là người truyền đạt lại các thông tin từ cấp trên; tôi ở bộ phận thu mua, nhiệm vụ là phải biết nắm bắt thời cơ, bằng chi phí thấp nhất, thu mua được các xí nghiệp cho tập đoàn.
Bây giờ là mười giờ sáng, mười phút sau sẽ có một cuộc họp qua điện thoại, thảo luận về phương án thu mua ba nhà máy bia ở Đông Bắc.Nếu tôi vắng họp mà đến trễ thời gian thu mua tốt nhất, trách nhiệm này tôi không thể gánh nổi, sẽ bị nói là không làm hết chức trách.
Vừa rồi lúc cô gọi đến nói Huỳnh tổng muốn gặp tôi, tôi đã định nói ngay chuyện này với cô, hy vọng cô sẽ thông cảm, nhưng tôi vừa nói không có thời gian, cô đã lập tức cúp máy rồi, có phải rất không kiên nhẫn hay không? Nếu cô vẫn còn giữ thái độ công tác đó, không phải sẽ làm cho Huỳnh tổng sinh ra những hiểu lầm không đáng có với các phòng ban sao?”
Lời nói của cô không hề tỏ ra kiêu ngạo, lại rất có lý lẽ, không hề dùng thân phận cấp trên của mình để chèn ép người khác.
Tiên Đế bị á khẩu không trả lời được, có lẽ chỉ cô mới biết, Cảnh Giai Tuệ vừa rồi căn bản không hề nói một câu nào liên quan đến cuộc họp qua điện thoại hết, rõ ràng cô chỉ thản nhiên nói đã biết, sau đó liền cúp máy.
Người phụ nữ họ Cảnh này bình thường luôn có dáng vẻ đứng đắn nghiêm trang, nhưng mắng người thì lại tự ra oai như vậy.Nếu Tiên Đế còn cố tình minh oan về cuộc nói chuyện, vậy thì càng khiến cho người ta nghĩ là cô đang cố tình gây sự.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Cảnh Giai Tuệ lại sáng lên, cô không để ý đến Tiên Đế nữa, trái lại tự đeo tai nghe, chuẩn bị bắt đầu hội nghị.
Tiên Đế trong ánh mắt trào phúng của mọi người, liền ngượng ngùng rời đi.
Đương nhiên lúc cô đi lên lầu, khuôn mặt đã tức giận đến đỏ bừng rồi.
Huỳnh Kỳ Kỳ sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi mọi việc, còn thêm mắm thêm muối vào một chút, chỉ hơi nhíu mi, cười lạnh nói : “Cô ta đang muốn ra oai phủ đầu với mình đây mà!”
“Đầu tháng sau được không?” Ngữ khí bình thản giống như đang nói, bị nhọt ở chân thì tháng sau cắt đi có được không?
Cảnh Giai Tuệ biết người đàn ông này nói gió thì sẽ có mưa, nói tháng sau kết hôn, vậy nhất định đó sẽ là một bữa tiệc vô cùng lớn.
“Em không muốn…” Cô cứng nhắc trả lời, đối mặt với người ngoài, cô lúc nào cũng có thể tỏ ra nhu thuận khéo léo, nhưng trước mặt hắn thì lúc nào cũng khô cứng nhạt nhẽo như quả táo để trong tủ lạnh lâu ngày vậy.
“Sao lại không? Em muốn để anh ngủ không công với em à? Tuy chưa động phòng nhưng ngày nào anh cũng như chú rể nằm bên cạnh em đấy thôi!” Bị Cảnh Giai Tuệ làm mất mặt, người đàn ông này lại bắt đầu dùng lời nói độc miệng để phản kích rồi.
Cảnh Giai Tuệ đáp lại càng thêm rõ ràng, cô cầm khăn mặt ném thẳng vào mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng đi lên lầu!
“Làm sao? Lại nổi cáu với anh cái gì?” Đồng Nhiên vươn tay kéo cô gái kia vào lòng, nhìn cô phụng phịu nghiêm mặt rất giống trẻ con, nhịn không được liền ôm chặt vào ngực mà hôn thật mạnh.
Sức mạnh của tên thối vô lại này rất lớn, Cảnh Giai Tuệ không tài nào giãy ra được.
“Anh muốn thế nào hả? Anh cảm thấy hai chúng ta giống như đang yêu nhau lắm à? Sao em phải gả cho anh chứ?”
“Trừ anh ra thì đời này em còn muốn lấy ai khác nữa hả? Thế nào, điểm gì của anh khiến em không hài lòng, là độ mạnh yếu không ổn? Hay là tần suất chưa đủ?” Vừa nói tay vừa không đứng đắn bắt đầu mò xuống.
Đồng Nhiên ôm Cảnh Giai Tuệ lên, một bàn tay với vào quần lót cô, tay kia giữ chặt cơ thể cô, thật sự không thể nhịn được để lên phòng ngủ tầng hai, liền dứt khoát bế bổng cô vào trong thư phòng.
Xích đu trước cửa sổ sát đất ở thư phòng rất lớn, trải một lớp thảm lông cừu, Giai Tuệ rất nhanh đã bị người kia lột quần áo, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, bị ấn ngã vào tấm thảm lông mềm mại.
“Đồng Nhiên, anh không thể lúc nào cũng như vậy! Anh đứng đắn nói chuyện một chút đi…” Tóc vốn đang buộc gọn gàng thì bây giờ cũng vì giãy dụa mà vương tán loạn, Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết giơ chân ra đá lên khuôn mặt tuấn tú của Đồng Nhiên.
Đồng Nhiên giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh, cúi xuống há miệng cắn một cái lên bắp đùi cô.
“Hiện tại nhân loại đang đi thụt lùi, nhất là đàn ông! Còn không bằng cả người nguyên thủy! Cứ để ý nhau là chỉ việc đánh cho người kia hôn mê rồi kéo về sơn động của mình là xong! Hoàn toàn không có cái gì gọi là yêu đương như em vừa nói! Anh đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi, em lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn, anh không muốn thương lượng với em nữa, anh thật sự muốn kết hôn, em có từ chối cũng không được đâu!”
Đồng thổ phỉ khí phách ngang ngược tỏ vẻ đang học tập và phát huy chuyện yêu đương và kết hôn của người thời xa xưa, đùi mở ra, vật dữ tợn kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.Cảnh Giai Tuệ giận đến phát run : “Anh…Cút…Cút đi! Đi…Công viên mà tìm tinh tinh mẹ ý, ra đó mà đánh cho nó hôn mê rồi kéo về sơn động của anh đi! Đồ vô lại!”
Mặt của Đồng Nhiên lại bị cô đạp cho mấy cái, hắn dứt khoát giữ chặt hai chân cô lại rồi đè xuống ngực cô : “Bảo bối của anh trơn nhẵn mềm mại như vậy, sao anh bỏ được mà đi tìm tinh tinh mẹ cơ chứ? Đến đây, anh đến kỳ động dục rồi, chúng ta giao phối đi!”
Phong cách thú tính cứ như vậy mà đến, người đàn ông này tuyệt đối giống người Thượng Cổ, thể lực kinh người, Cảnh Giai Tuệ ngồi trên xích đu tựa như con cá nhỏ bị sóng đánh, bị người ta hung hăng nắm lấy cái đuôi mà vung qua vung lại.
Khi cô bị hắn mạnh mẽ xuyên qua từ phía sau thì mật đạo đã bị kích thích cực hạn, nhịn không được phun ra một dòng nước ấm, loại cảm giác không thể khống chế này khiến cho người ta cực kỳ xấu hổ.
Nhất là đầu cô còn chống lên tấm thảm trên xích đu, hai chân tách ra thật rộng đứng trên sàn, cứ thế trơ mắt nhìn người kia ra sức cày cấy, cuối cùng bắn tóe cả ra sàn, hình ảnh này nhìn vào quả thật khiến cho hai mắt bốc cháy sắp hỏng rồi.
Người đàn ông này chưa bao giờ có thói quen dùng bao cao su, lần này cũng không ngoại lệ, ở nơi tư mật của cô không kiêng nể gì mà bắn vào mầm móng của mình.
Khi tiếng thở dốc trong phòng dần dần ngưng lại, Đồng Nhiên thở mạnh đem cô gái còn đang nghẹn ngào ôm chặt vào lòng.
“Gả cho anh đi! Từ bây giờ, anh nhất định sẽ nắm chặt em trong lòng bàn tay, không bao giờ để cho tâm của em, cơ thể của em có cơ hội chạy trốn nữa…”
Cảnh Giai Tuệ không nói gì, mặt cô dán vào ngực Đồng Nhiên, nghe thấy tiếng tim hắn đập thình thịch, nhịp tim không ổn định…
Đồng Nhiên quả thực không hay nói giỡn, tuy rằng hắn không tỉ mỉ cầu hôn, nhưng xác thực hắn đã sai thủ hạ của mình bắt tay vào tổ chức đám cưới rồi.
Bất quá vấn đề khiến Cảnh Giai Tuệ bận tâm thì bây giờ cũng đã được giải quyết.
Người lần trước lừa đảo anh trai cô đã bị cảnh sát bắt.Thật ra nói là bắt cũng không đúng, đám người kia là tự mình đến đầu thú.
Cảnh sát cũng không rõ tại sao đám người này vốn đã có thể cao chạy xa bay lại tự động quay về.Tuy nhiên khi bọn họ ngồi trong phòng thẩm vấn thì sắc mặt vàng vọt, đưa tay liên tục lau nước mắt nước mũi cầu xin cảnh sát hãy bắt bọn họ vào tù.
Giống như họ cảm thấy cuộc sống trong ngục giam còn tốt đẹp hơn thế giới bên ngoài.
Bởi vì thủ phạm đã tự thú, nên vấn đề của Cảnh Gia Trí cũng được làm rõ, sau một thời gian bị giam giữ, cuối cùng cũng đã được thả ra.
Khi hắn được đón về nhà, mẹ Cảnh đau lòng nhìn con trai bởi vì đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, làn da trắng bệch giống như người đang bị bệnh nặng, vóc dáng vốn đã nhỏ gầy, nay nhìn lại trông càng thêm yếu đuối.
Ba Cảnh gọi điện thoại cho con gái để cô yên tâm, nói có thời gian thì lại về nhà một chuyến.
Cảnh Giai Tuệ nghe xong, trực giác mách bảo việc này có sự tham gia của Đồng Nhiên, nhưng lúc cô hỏi thì hắn lại từ chối cho ý kiến, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi Cảnh Giai Tuệ là cô thích mặc áo cưới có kiểu dáng như thế nào.
Cảnh Giai Tuệ trong lòng bứt rứt khó chịu, một chữ cũng không nói nên lời, hồi lâu mới nhìn cuốn album váy cưới nói : “Anh lợi hại như vậy, chút việc nhỏ này không cần phải hỏi ý kiến em, anh cứ tự quyết định là được rồi!” Đồng Nhiên nghe xong cũng không tức giận, cư nhiên lại chiều theo ý cô mà hưng trí bừng bừng cúi đầu ngắm nghía!
Hiện tại, vì vấn đề kết hôn này mà cô không buồn nói chuyện quá nhiều với hắn.
Cảnh Giai Tuệ chỉ còn biết đem hết sinh lực đặt lên công việc.
Nhưng công ty cũng không phải là nơi khiến cho người ta thấy thoải mái.Hôm nay, cô vừa mới ngồi vào chỗ của mình thì tiếng chuông điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, là thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ gọi tới, mời cô tới văn phòng Huỳnh tổng một chuyến.
Trong điện thoại, giọng điệu của cô thư ký kia không hề khiêm nhường chút nào, quả thật giống như đang ra lệnh cho cô vậy.Cảnh Giai Tuệ sau khi cúp máy, nghĩ ngợi một chút, cũng không có đứng dậy, vẫn như trước ngồi xử lý văn kiện.
Một lúc lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là cô thư ký kia gọi tới : “Cảnh tiểu thư, sao cô còn chưa đi lên? Lịch trình của Huỳnh tổng vô cùng dày đặc, cô có khái niệm về thời gian không vậy?”
Cảnh Giai Tuệ trực tiếp bỏ máy xuống thật mạnh.
Lúc này chuông điện thoại không kêu nữa, thư ký của Huỳnh Kỳ Kỳ đi giày cao gót bảy phân, thở phì phò từ trên lầu đi xuống, đứng trước bàn Cảnh Giai Tuệ, đập tay lên bàn, cằm hơi vênh lên, câu cú lịch sự nhưng ngữ khí lại chua ngoa : “Cảnh tiểu thư, trong điện thoại tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Huỳnh tổng người đang nắm quyền muốn tìm cô nói chuyện trực tiếp, cô lại chậm chạp không chịu đi lên, thái độ làm việc như vậy thì tôi biết trả lời sao với Huỳnh tổng đây?”
Cảnh Giai Tuệ thuộc bộ phận thu mua của công ty, đại đa số các công nhân viên đến từ hai tập đoàn Triệu Dương và Hằng Thái, nói cách khác là một nửa người Hồng Kông và một nửa người Trung Quốc.Tuy nói là kết hợp làm ăn, nhưng người của tập đoàn Hằng Thái có lòng tự trọng rất cao, nhãn hiệu uy tín, thực lực hùng hậu, có chút kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường, hơn nữa đối với một tập đoàn mới như Triệu Dương thì họ lại càng có cảm giác khinh miệt, thực tế thì, ngày thường đi làm họ đều tỏ vẻ vô cùng coi thường các nhân viên của tập đoàn Triệu Dương.
Loại thái độ này làm cho người ta không thể bắt được nhược điểm, ngữ khí nói chuyện cùng ánh mắt tuy rằng khiến cho lòng người không thoải mái, nhưng cũng không đến nỗi để người ta trở mặt, dù sao những người có năng lực vào đây làm việc cũng đều là những người giỏi, đương nhiên sẽ không giống như trẻ con, nhìn không vừa mắt thì sẽ lao vào đánh nhau một trận.
Mà vị thư ký này, quả thật đã phát huy ưu thế tâm lý này một cách cực hạn.Lúc này ở chỗ làm việc, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cảnh Giai Tuệ.
Cảnh Giai Tuệ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vị thư ký kia hỏi : “Tiên Đế, chức vụ của tôi là gì?”
Người tên Tiên Đế kia bị hỏi liền sửng sốt, Cảnh Giai Tuệ nhất định là đang lấy chức vụ giám đốc bộ phận thu mua để nói chuyện với cô.Nực cười! Trong tập đoàn giám đốc tựa như một hạt cát dưới chân, nhiều vô kể! Cô ta coi mình là gì mà lên mặt chứ!
“Thật sự rất xin lỗi, Cảnh tổng, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, việc của tôi chẳng qua cũng chỉ là truyền đạt lại lời mà thôi! Cô đại nhân đại lượng, xin đừng gây khó dễ cho một người làm công như tôi.”
Cô Tiên Đế này đúng là rất có đầu óc, không hổ là người bên cạnh Huỳnh Kỳ Kỳ, lời nói xoay chuyển, đem Cảnh Giai Tuệ trở thành một người kiểu cách, gây khó dễ cho một thư ký nhỏ.
Những người Hồng Kông trong phòng làm việc bắt đầu xì xào bàn tán, trên mặt nổi lên biểu tình không thể tin được.
Cảnh Giai Tuệ không để ý, chỉ mỉm cười nói : “Tiên Đế, không cần nói như vậy, chúng ta đều chỉ là người làm công mà thôi, tập đoàn đãi ngộ tốt, lương của chúng ta cũng không ít, đương nhiên phải tận tâm tận lực mà làm việc, cô là thư ký hậu cần, là người truyền đạt lại các thông tin từ cấp trên; tôi ở bộ phận thu mua, nhiệm vụ là phải biết nắm bắt thời cơ, bằng chi phí thấp nhất, thu mua được các xí nghiệp cho tập đoàn.
Bây giờ là mười giờ sáng, mười phút sau sẽ có một cuộc họp qua điện thoại, thảo luận về phương án thu mua ba nhà máy bia ở Đông Bắc.Nếu tôi vắng họp mà đến trễ thời gian thu mua tốt nhất, trách nhiệm này tôi không thể gánh nổi, sẽ bị nói là không làm hết chức trách.
Vừa rồi lúc cô gọi đến nói Huỳnh tổng muốn gặp tôi, tôi đã định nói ngay chuyện này với cô, hy vọng cô sẽ thông cảm, nhưng tôi vừa nói không có thời gian, cô đã lập tức cúp máy rồi, có phải rất không kiên nhẫn hay không? Nếu cô vẫn còn giữ thái độ công tác đó, không phải sẽ làm cho Huỳnh tổng sinh ra những hiểu lầm không đáng có với các phòng ban sao?”
Lời nói của cô không hề tỏ ra kiêu ngạo, lại rất có lý lẽ, không hề dùng thân phận cấp trên của mình để chèn ép người khác.
Tiên Đế bị á khẩu không trả lời được, có lẽ chỉ cô mới biết, Cảnh Giai Tuệ vừa rồi căn bản không hề nói một câu nào liên quan đến cuộc họp qua điện thoại hết, rõ ràng cô chỉ thản nhiên nói đã biết, sau đó liền cúp máy.
Người phụ nữ họ Cảnh này bình thường luôn có dáng vẻ đứng đắn nghiêm trang, nhưng mắng người thì lại tự ra oai như vậy.Nếu Tiên Đế còn cố tình minh oan về cuộc nói chuyện, vậy thì càng khiến cho người ta nghĩ là cô đang cố tình gây sự.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Cảnh Giai Tuệ lại sáng lên, cô không để ý đến Tiên Đế nữa, trái lại tự đeo tai nghe, chuẩn bị bắt đầu hội nghị.
Tiên Đế trong ánh mắt trào phúng của mọi người, liền ngượng ngùng rời đi.
Đương nhiên lúc cô đi lên lầu, khuôn mặt đã tức giận đến đỏ bừng rồi.
Huỳnh Kỳ Kỳ sau khi nghe cô kể lại đầu đuôi mọi việc, còn thêm mắm thêm muối vào một chút, chỉ hơi nhíu mi, cười lạnh nói : “Cô ta đang muốn ra oai phủ đầu với mình đây mà!”
Bình luận truyện