Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em
Chương 61: Mùa mưa đến
Thủy Quang bỏ đi rồi, anh vẫn đứng đó, hoàn toàn bất động.
Một thời gian dài sau hôn lễ của Nguyễn Tĩnh, Thủy Quang không gặp lại Chương Tranh Lam.
Có một ngày, Nguyễn Tĩnh gọi điện cho Thủy Quang. Trong những lời ngắn ngủi, cô đã nghe cô ấy đang lo lắng về chuyện của cô và Chương Tranh Lam. Cô nói: “Nguyễn Tĩnh, chị nói con người ta luôn phải trải qua rồi mới thông suốt được, đến giờ em coi như đã trải qua một vài chuyện… khiến em hiểu rõ rồi. Có những người dù đợi cũng không đến, có những sai lầm, thử một lần rồi thì không muốn nếm thử lần thứ hai nữa… Bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản.”
Tháng Tư, cây hoa hòe ở Tây An đâm chồi nảy lộc, ngập tràn ý xuân.
Thủy Quang đỗ xe xong rồi đi vào một nhà hàng được trang trí đơn giản, tìm thấy phòng bao, bên trong đã rất nào nhiệt. Không biết vị lãnh đạo nào mời người của phòng Kinh tế họ ăn cơm, còn sắp xếp vào bảy giờ tối. Thủy Quang tam làm xong về nhà trước, cô vốn định từ chối nhưng trưởng phòng cô nói đây coi như là bữa cơm xã giao, nói đến thế này thì Thủy Quang cũng không thể từ chối nữa. Gần bảy giờ rời khỏi nhà nhưng không ngờ lại bị tắc đường nên cô mới đến muộn gần mười lăm phút.
Sau khi Thủy Quang đi vào, cũng không nhìn kỹ xem bên trong này có những ai, chỉ gật đầu nói xin lỗi. Tiểu Lý giữ chỗ ngồi cho cô, cô qua đó rồi ngồi xuống. Trưởng phong của bọn họ liền mở lời: “Được rồi, đã đến đủ rồi. Phó thống đốc Phùng, vậy chúng ta gọi đồ ăn thôi?”
Lúc này Thủy Quang mới nhìn thấy ở đầu kia của chiếc bàn tròn, gần như ngồi đối diện với cô, chính là người đàn ông cô từng lái xe cho đi nhờ một đoạn kia.
Đối phương bắt gặp ánh nhìn của cô, cười một cái, sau đó nói: “Được thôi, gọi đồ đi!”
Trong bữa cơm này, năm người cùng phòng với Thủy Quang đều đến, thêm ba người bên ngân hàng đối phương, tổng cộng là tám người, trong đó chỉ có Thủy Quang và Tiểu Lý là con gái. Người được gọi là “phó thống đốc Phùng” bảo hai cô gái gọi món, Tiểu Lý rất nhiệt tình. “Phó thống đốc Phùng, nhà tôi mở hàng ăn, để tôi gọi cho, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng.”
Đối phương cười ôn hòa, nói: “Vậy thì tốt quá.”
Sau đó Thủy Quang khẽ hỏi Tiểu Lý những người bên ngân hàng là ai. Tiểu Lý ghé vào tai cô, trả lời bằng giọng vô cùng thần bí: “Quản lý của ngân hàng bên cạnh, giám đốc điều hành, người còn lại là phó thống đốc của bọn họ… Khụ khụ, em nói cho chị biết nhé, anh chàng phó thống đốc đó mới hai mươi chín tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói còn chưa có bạn gái nữa, không biết có phải là yêu cầu cao quá nên giờ vẫn độc thân không?”
Đối với chuyện này, Thủy Quang chẳng có gì để thảo luận. Ăn được nửa bữa, những người có mặt đã uống hoắc ít hoặc nhiều rượu, bầu không khí đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Tiểu Lý thoải mái nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chúc rượu liền đứng lên nâng ly rượu về phía Phùng Dật, nói: “Phó thống đốc Phùng, tôi kính anh một ly, tôi cạn trước còn anh thì tùy ý nhé! Uống xong tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, không biết có được không?”
Phùng Dật cũng khách khí đứng lên, cười nói: “Ngoài hỏi về ba vòng thì đều ok.”
Tiểu Lý cười hi hi, uống hết ly rượu rồi tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Xin hỏi Phó thống đốc Phùng, anh đã có người yêu chưa?”
Phùng Dật mỉm cười. “Chưa có.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Rất được.” Phùng Dật nói, ngừng một lát, vẻ mặt có chút nuối tiếc. “Nhưng… xin lỗi.”
Tiểu Lý hiểu được ý của Phùng Dật nhưng cũng không quá thất vọng, thực ra cô không hề có ý nghiêm túc, thấy đối phương khéo léo từ chối liền cười hi hi chuyển chủ đề: “Vậy nếu Phó thống đốc Phùng quen biết anh chàng nào chưa kết hôn thì hãy giới thiệu cho tôi nhé, cô gái nhỏ nôn nóng muốn lấy chồng sinh con rồi.”
Lời này khiến cho những người có mặt đều bật cười, còn Phùng Dật thì gật đầu, nói: “Nhất định rồi.”
Die nda nl equ ydo n<3 <3 <3
Sau lần đó, Thủy Quang thường xuyên chạm mặt Phùng Dật, lúc thì ở bãi đỗ xe, lúc thì ở trong quán ăn đối diện cơ quan… Hôm nay Thủy Quang đang chuẩn bị ăn mì thì có người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô ngẩng lên thì nhìn thấy Phùng Dật.
Anh gật đầu chào cô, sau đó giải thích: “Mấy chỗ trống kia đều đã có người đặt trước rồi, cô Tiêu không để ý chuyện tôi ngồi ăn cùng bàn chứ?”
Giờ cơm trưa vốn có đông người đến ăn ở quán, mà anh đã ngồi xuống rồi nên Thủy Quang chẳng biết phải từ chối thế nào, đành gật đầu.
Hôm nay Thủy Quang mặc quần bò, áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu xám, tay của áo len che nửa mu bàn tay của cô. Cô ăn rất chậm rãi, thong thả. Phùng Dật đột nhiên rất muốn biết về cuộc sống của con người trước mặt này. Anh nhớ ra lần trước, cũng ở quán ăn này, cô nói yêu đương quá mệt rồi, còn có tóc bạc rồi… Anh nhìn mái tóc xõa xuống vai cô, thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc xen lẫn giữa những sợi tóc đen nhánh.
Khi đồ ăn Phùng Dật gọi được mang lên thì cô cũng vừa ăn xong, không biết tại sao anh lại cất tiếng hỏi: “Cô Tiêu, cô có tin sát na chính là vĩnh hằng không?”
*Sát na là thuật ngữ thường sử dụng trong Phật giáo, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Cô nhìn anh một cái. “Tôi tin trên đời không có nhiều thứ vĩnh hằng như vậy.”
Cô lấy tiền ra đặt lên bàn, nói với anh: “Anh dùng tự nhiên” rồi đứng dậy rời đi.
Phùng Dật nhìn theo bóng lưng đang đi ra cửa, lưng cô rất thẳng, thấp thoáng toát ra một sự vững vàng, kiên định.
Thủy Quang vừa đi vào tòa nhà, di động trong túi liền đổ chuông, là Cảnh Cầm gọi đến hỏi cô có đi Hồng Kông mua sắm không. Cô nghe xong liền lắc đầu. “Chẳng có gì đáng mua cả.”
Cảnh Cầm chẳng tài nào hiểu được. “Làm gì có cô gái nào không thích shopping chứ?”
Thủy Quang liền nói: “Mình không có tiền.”
Tiểu Cầm không tin. “Tiền lương của cậu đâu rồi? Cậu có đi đâu hay mua sắm gì đâu, tiền kiếm được đem ra gấp máy bay cả rồi sao?”
Thủy Quang dửng dưng cười, nói: “Đi khám bệnh hết rồi.”
Hai ngày sau là cuối tuần, Thủy Quang không có kế hoạch gì. Tiểu Lý hẹn cô đi ăn ở một nhà hàng trong thành phố, nhưng khi đến nơi rồi mới biết còn có cả người khác nữa. Phùng Dật đứng lên, giơ tay gọi hai người họ. Tiểu Lý nói thầm với Thủy Quang: “Là anh ta chủ động hẹn em, nói là muốn giới thiệu đối tượng cho em, còn em lâm trận sợ hãi nên mới gọi chị đi cùng. Xin lỗi nhé chị Thủy Quang, em tội ác tày đình, sau này chị muốn chém muốn giết muốn đánh em đều chấp nhận cả, nhưng bây giờ xin chị giúp em chống đỡ cục diện này đã nhé!”
Thủy Quang nghĩ thấy cũng chỉ có thể đợi tính sổ sau.
Sau khi hai người ngồi xuống, Phùng Dật rót trà cho họ, nói rằng người bạn kia phải lát nữa mới đến được nên cứ gọi đồ trước, anh không hề bất ngờ về việc Thủy Quang cũng đến.
Tiểu Lý cười lấy thực đơn, cười híp mắt, hỏi: “Phó thống đốc Phùng, người bạn đó của anh làm gì vậy?”
“Cậu ấy là giáo viên trung học, dạy Toán, con người rất được.”
Khi hai người nói chuyện, Thủy Quang chỉ tập trung ăn lạc, trước khi ăn còn bóc lớp vỏ màu đỏ đi, đến hạt thứ năm thì nghe thấy một giọng nam ôn hòa cất lên: “Lớp vỏ đỏ này có tác dụng bổ máu, đen tóc.”
Thủy Quang ngẩng đầu nhìn người đó, Phùng Dật lại nói: “Ăn cả vỏ đi, vở lạc rất có lợi đối với sức khỏe.”
Tuy không hiểu lời nói và hành động của người này lắm, Thủy Quang vẫn trả lời: “Tôi quen ăn thế này rồi.”
Tiểu Lý nói: “Chị Thủy Quang có nhiều sở thích kỳ quặc lắm, anh cứ để mặc chị ấy đi.”
“Ồ? Cô Tiêu có những sở thích kỳ quặc gì?” Phùng Dật dường như rất có hứng thú.
Thủy Quang không thích nói những chuyện này, càng không thích việc mình trở thành đề tài bị người ta đem ra bàn luận. “Không có gì. Anh không gọi điện giục bạn của anh sao?”
Phùng Dật nhìn đồng hồ. “Chắc cậu ấy sắp đến rồi.”
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bạn của Phùng Dật đã đến, ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Lý. Phùng Dật giới thiệu họ với nhau nhưng không nhắc đến Thủy Quang. Thầy giáo dạy Toán cao lớn đó như có suy tư nhìn sang Phùng Dật, không nói gì cả, chỉ uống trà và nói chuyện với Tiểu Lý.
Hai người xem mắt nói chuyện khá hợp, đến lúc súp và mấy món ăn kèm được đưa lên, bốn người vừa ăn vừa nói. Đương nhiên Thủy Quang chủ yếu là im lặng, nhưng sự im lặng này lại không khiến người ta cảm thấy cô là người cô quạnh hay hướng nội, chỉ là rất… lạnh nhạt.
Giữa bữa ăn, Thủy Quang và Tiểu Lý vào nhà vệ sinh, thầy giáo dạy Toán mới nói với Phùng Dật: “Hóa ra cậu thích mẫu người như thế này.”
Phùng Dật cười, còn nhớ trước đó anh đã nói với Tiểu Lý: “Khi cô đến, gọi cả cô Tiêu đồng nghiệp của cô nhé, tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.”
Những lời như thế này nếu nói là có ý thì đúng là có ý, mà nếu nói là chẳng có ý gì thì đúng là chẳng có ý gì. Tiểu Lý nghe xong dường như có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại nói ok.
Hôm đó, sau khi Tiểu Lý được bạn của Phùng Dật đưa về, Phùng Dật gọi Thủy Quang đang định đi lấy xe lại: “Cô Tiêu, cô có muốn đi bộ một lát không?”
Thủy Quang nhìn anh một lát mới nói: “Phó thống đốc Phùng…”
Còn chưa dứt lời, đối phương đã nói. “Cô gọi tôi là Phùng Dật là được rồi.”
Trong phương diện tình cảm, Thủy Quang là người truyền thống và bảo thủ nhưng trước nay không phải là người chậm hiểu. Hiện tại Thủy Quang đang tránh xa những thứ tình cảm ám muội như của Phùng Dật, cô cười khổ lắc đầu, đi thẳng đến chỗ đỗ xe. Phùng Dật muốn kéo cô nhưng lại bị cô tránh né, không kìm được nhíu chân mày, cố gắng lấy lại vẻ nho nhã, lịch sự, nói: “Tôi biết bây giờ cô đang độc thân, vì sao…”
Thủy Quang nghe rồi bình thản đáp: “Anh Phùng, chúng ta không có khả năng.”
Một hồi lâu sau Phùng Dật không nói lên lời, lời cự tuyệt nhanh thế này khiến anh chẳng biết phải làm thế nào, bởi vì anh chưa từng gặp phải.
Khi cô đi, anh không níu giữ nữa vì chẳng có lý do gì, thậm chí đến cái cớ cũng không nói ra được. Cô từ chối tất cả những người và việc mà mình không muốn dính vào.
Một thời gian dài sau hôn lễ của Nguyễn Tĩnh, Thủy Quang không gặp lại Chương Tranh Lam.
Có một ngày, Nguyễn Tĩnh gọi điện cho Thủy Quang. Trong những lời ngắn ngủi, cô đã nghe cô ấy đang lo lắng về chuyện của cô và Chương Tranh Lam. Cô nói: “Nguyễn Tĩnh, chị nói con người ta luôn phải trải qua rồi mới thông suốt được, đến giờ em coi như đã trải qua một vài chuyện… khiến em hiểu rõ rồi. Có những người dù đợi cũng không đến, có những sai lầm, thử một lần rồi thì không muốn nếm thử lần thứ hai nữa… Bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản.”
Tháng Tư, cây hoa hòe ở Tây An đâm chồi nảy lộc, ngập tràn ý xuân.
Thủy Quang đỗ xe xong rồi đi vào một nhà hàng được trang trí đơn giản, tìm thấy phòng bao, bên trong đã rất nào nhiệt. Không biết vị lãnh đạo nào mời người của phòng Kinh tế họ ăn cơm, còn sắp xếp vào bảy giờ tối. Thủy Quang tam làm xong về nhà trước, cô vốn định từ chối nhưng trưởng phòng cô nói đây coi như là bữa cơm xã giao, nói đến thế này thì Thủy Quang cũng không thể từ chối nữa. Gần bảy giờ rời khỏi nhà nhưng không ngờ lại bị tắc đường nên cô mới đến muộn gần mười lăm phút.
Sau khi Thủy Quang đi vào, cũng không nhìn kỹ xem bên trong này có những ai, chỉ gật đầu nói xin lỗi. Tiểu Lý giữ chỗ ngồi cho cô, cô qua đó rồi ngồi xuống. Trưởng phong của bọn họ liền mở lời: “Được rồi, đã đến đủ rồi. Phó thống đốc Phùng, vậy chúng ta gọi đồ ăn thôi?”
Lúc này Thủy Quang mới nhìn thấy ở đầu kia của chiếc bàn tròn, gần như ngồi đối diện với cô, chính là người đàn ông cô từng lái xe cho đi nhờ một đoạn kia.
Đối phương bắt gặp ánh nhìn của cô, cười một cái, sau đó nói: “Được thôi, gọi đồ đi!”
Trong bữa cơm này, năm người cùng phòng với Thủy Quang đều đến, thêm ba người bên ngân hàng đối phương, tổng cộng là tám người, trong đó chỉ có Thủy Quang và Tiểu Lý là con gái. Người được gọi là “phó thống đốc Phùng” bảo hai cô gái gọi món, Tiểu Lý rất nhiệt tình. “Phó thống đốc Phùng, nhà tôi mở hàng ăn, để tôi gọi cho, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng.”
Đối phương cười ôn hòa, nói: “Vậy thì tốt quá.”
Sau đó Thủy Quang khẽ hỏi Tiểu Lý những người bên ngân hàng là ai. Tiểu Lý ghé vào tai cô, trả lời bằng giọng vô cùng thần bí: “Quản lý của ngân hàng bên cạnh, giám đốc điều hành, người còn lại là phó thống đốc của bọn họ… Khụ khụ, em nói cho chị biết nhé, anh chàng phó thống đốc đó mới hai mươi chín tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói còn chưa có bạn gái nữa, không biết có phải là yêu cầu cao quá nên giờ vẫn độc thân không?”
Đối với chuyện này, Thủy Quang chẳng có gì để thảo luận. Ăn được nửa bữa, những người có mặt đã uống hoắc ít hoặc nhiều rượu, bầu không khí đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Tiểu Lý thoải mái nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chúc rượu liền đứng lên nâng ly rượu về phía Phùng Dật, nói: “Phó thống đốc Phùng, tôi kính anh một ly, tôi cạn trước còn anh thì tùy ý nhé! Uống xong tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, không biết có được không?”
Phùng Dật cũng khách khí đứng lên, cười nói: “Ngoài hỏi về ba vòng thì đều ok.”
Tiểu Lý cười hi hi, uống hết ly rượu rồi tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Xin hỏi Phó thống đốc Phùng, anh đã có người yêu chưa?”
Phùng Dật mỉm cười. “Chưa có.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Rất được.” Phùng Dật nói, ngừng một lát, vẻ mặt có chút nuối tiếc. “Nhưng… xin lỗi.”
Tiểu Lý hiểu được ý của Phùng Dật nhưng cũng không quá thất vọng, thực ra cô không hề có ý nghiêm túc, thấy đối phương khéo léo từ chối liền cười hi hi chuyển chủ đề: “Vậy nếu Phó thống đốc Phùng quen biết anh chàng nào chưa kết hôn thì hãy giới thiệu cho tôi nhé, cô gái nhỏ nôn nóng muốn lấy chồng sinh con rồi.”
Lời này khiến cho những người có mặt đều bật cười, còn Phùng Dật thì gật đầu, nói: “Nhất định rồi.”
Die nda nl equ ydo n<3 <3 <3
Sau lần đó, Thủy Quang thường xuyên chạm mặt Phùng Dật, lúc thì ở bãi đỗ xe, lúc thì ở trong quán ăn đối diện cơ quan… Hôm nay Thủy Quang đang chuẩn bị ăn mì thì có người ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô ngẩng lên thì nhìn thấy Phùng Dật.
Anh gật đầu chào cô, sau đó giải thích: “Mấy chỗ trống kia đều đã có người đặt trước rồi, cô Tiêu không để ý chuyện tôi ngồi ăn cùng bàn chứ?”
Giờ cơm trưa vốn có đông người đến ăn ở quán, mà anh đã ngồi xuống rồi nên Thủy Quang chẳng biết phải từ chối thế nào, đành gật đầu.
Hôm nay Thủy Quang mặc quần bò, áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len màu xám, tay của áo len che nửa mu bàn tay của cô. Cô ăn rất chậm rãi, thong thả. Phùng Dật đột nhiên rất muốn biết về cuộc sống của con người trước mặt này. Anh nhớ ra lần trước, cũng ở quán ăn này, cô nói yêu đương quá mệt rồi, còn có tóc bạc rồi… Anh nhìn mái tóc xõa xuống vai cô, thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc xen lẫn giữa những sợi tóc đen nhánh.
Khi đồ ăn Phùng Dật gọi được mang lên thì cô cũng vừa ăn xong, không biết tại sao anh lại cất tiếng hỏi: “Cô Tiêu, cô có tin sát na chính là vĩnh hằng không?”
*Sát na là thuật ngữ thường sử dụng trong Phật giáo, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.
Cô nhìn anh một cái. “Tôi tin trên đời không có nhiều thứ vĩnh hằng như vậy.”
Cô lấy tiền ra đặt lên bàn, nói với anh: “Anh dùng tự nhiên” rồi đứng dậy rời đi.
Phùng Dật nhìn theo bóng lưng đang đi ra cửa, lưng cô rất thẳng, thấp thoáng toát ra một sự vững vàng, kiên định.
Thủy Quang vừa đi vào tòa nhà, di động trong túi liền đổ chuông, là Cảnh Cầm gọi đến hỏi cô có đi Hồng Kông mua sắm không. Cô nghe xong liền lắc đầu. “Chẳng có gì đáng mua cả.”
Cảnh Cầm chẳng tài nào hiểu được. “Làm gì có cô gái nào không thích shopping chứ?”
Thủy Quang liền nói: “Mình không có tiền.”
Tiểu Cầm không tin. “Tiền lương của cậu đâu rồi? Cậu có đi đâu hay mua sắm gì đâu, tiền kiếm được đem ra gấp máy bay cả rồi sao?”
Thủy Quang dửng dưng cười, nói: “Đi khám bệnh hết rồi.”
Hai ngày sau là cuối tuần, Thủy Quang không có kế hoạch gì. Tiểu Lý hẹn cô đi ăn ở một nhà hàng trong thành phố, nhưng khi đến nơi rồi mới biết còn có cả người khác nữa. Phùng Dật đứng lên, giơ tay gọi hai người họ. Tiểu Lý nói thầm với Thủy Quang: “Là anh ta chủ động hẹn em, nói là muốn giới thiệu đối tượng cho em, còn em lâm trận sợ hãi nên mới gọi chị đi cùng. Xin lỗi nhé chị Thủy Quang, em tội ác tày đình, sau này chị muốn chém muốn giết muốn đánh em đều chấp nhận cả, nhưng bây giờ xin chị giúp em chống đỡ cục diện này đã nhé!”
Thủy Quang nghĩ thấy cũng chỉ có thể đợi tính sổ sau.
Sau khi hai người ngồi xuống, Phùng Dật rót trà cho họ, nói rằng người bạn kia phải lát nữa mới đến được nên cứ gọi đồ trước, anh không hề bất ngờ về việc Thủy Quang cũng đến.
Tiểu Lý cười lấy thực đơn, cười híp mắt, hỏi: “Phó thống đốc Phùng, người bạn đó của anh làm gì vậy?”
“Cậu ấy là giáo viên trung học, dạy Toán, con người rất được.”
Khi hai người nói chuyện, Thủy Quang chỉ tập trung ăn lạc, trước khi ăn còn bóc lớp vỏ màu đỏ đi, đến hạt thứ năm thì nghe thấy một giọng nam ôn hòa cất lên: “Lớp vỏ đỏ này có tác dụng bổ máu, đen tóc.”
Thủy Quang ngẩng đầu nhìn người đó, Phùng Dật lại nói: “Ăn cả vỏ đi, vở lạc rất có lợi đối với sức khỏe.”
Tuy không hiểu lời nói và hành động của người này lắm, Thủy Quang vẫn trả lời: “Tôi quen ăn thế này rồi.”
Tiểu Lý nói: “Chị Thủy Quang có nhiều sở thích kỳ quặc lắm, anh cứ để mặc chị ấy đi.”
“Ồ? Cô Tiêu có những sở thích kỳ quặc gì?” Phùng Dật dường như rất có hứng thú.
Thủy Quang không thích nói những chuyện này, càng không thích việc mình trở thành đề tài bị người ta đem ra bàn luận. “Không có gì. Anh không gọi điện giục bạn của anh sao?”
Phùng Dật nhìn đồng hồ. “Chắc cậu ấy sắp đến rồi.”
Quả nhiên chẳng bao lâu sau, bạn của Phùng Dật đã đến, ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Lý. Phùng Dật giới thiệu họ với nhau nhưng không nhắc đến Thủy Quang. Thầy giáo dạy Toán cao lớn đó như có suy tư nhìn sang Phùng Dật, không nói gì cả, chỉ uống trà và nói chuyện với Tiểu Lý.
Hai người xem mắt nói chuyện khá hợp, đến lúc súp và mấy món ăn kèm được đưa lên, bốn người vừa ăn vừa nói. Đương nhiên Thủy Quang chủ yếu là im lặng, nhưng sự im lặng này lại không khiến người ta cảm thấy cô là người cô quạnh hay hướng nội, chỉ là rất… lạnh nhạt.
Giữa bữa ăn, Thủy Quang và Tiểu Lý vào nhà vệ sinh, thầy giáo dạy Toán mới nói với Phùng Dật: “Hóa ra cậu thích mẫu người như thế này.”
Phùng Dật cười, còn nhớ trước đó anh đã nói với Tiểu Lý: “Khi cô đến, gọi cả cô Tiêu đồng nghiệp của cô nhé, tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhiều hơn.”
Những lời như thế này nếu nói là có ý thì đúng là có ý, mà nếu nói là chẳng có ý gì thì đúng là chẳng có ý gì. Tiểu Lý nghe xong dường như có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại nói ok.
Hôm đó, sau khi Tiểu Lý được bạn của Phùng Dật đưa về, Phùng Dật gọi Thủy Quang đang định đi lấy xe lại: “Cô Tiêu, cô có muốn đi bộ một lát không?”
Thủy Quang nhìn anh một lát mới nói: “Phó thống đốc Phùng…”
Còn chưa dứt lời, đối phương đã nói. “Cô gọi tôi là Phùng Dật là được rồi.”
Trong phương diện tình cảm, Thủy Quang là người truyền thống và bảo thủ nhưng trước nay không phải là người chậm hiểu. Hiện tại Thủy Quang đang tránh xa những thứ tình cảm ám muội như của Phùng Dật, cô cười khổ lắc đầu, đi thẳng đến chỗ đỗ xe. Phùng Dật muốn kéo cô nhưng lại bị cô tránh né, không kìm được nhíu chân mày, cố gắng lấy lại vẻ nho nhã, lịch sự, nói: “Tôi biết bây giờ cô đang độc thân, vì sao…”
Thủy Quang nghe rồi bình thản đáp: “Anh Phùng, chúng ta không có khả năng.”
Một hồi lâu sau Phùng Dật không nói lên lời, lời cự tuyệt nhanh thế này khiến anh chẳng biết phải làm thế nào, bởi vì anh chưa từng gặp phải.
Khi cô đi, anh không níu giữ nữa vì chẳng có lý do gì, thậm chí đến cái cớ cũng không nói ra được. Cô từ chối tất cả những người và việc mà mình không muốn dính vào.
Bình luận truyện