Em Gái Của Người Thương
Chương 5
Tôi nắm chặt hai tay mình lại sau khi tiêu hóa được mấy lời của con bé. Rõ ràng nó muốn phá hoại tình cảm giữa anh trai nó và tôi.
Thở một hơi mạnh, tôi bước đến chỗ Diệp, khẽ gọi
- Diệp...
Con bé giật mình quay lại, khi thấy tôi thì nó chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình, đáp lại:
- Dạ?
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật. Ơ, hóa ra hôm nay trời mưa cũng đều có lý do cả, đứa mà từ trước đến nay khinh tôi ra mặt, thậm chí còn nặng lời với tôi nay lại "dạ" một tiếng đầy ngoan hiền như thế. Nếu là ngày thường thì chắc giờ lòng tôi nở đầy hoa với thái độ này rồi, nếu là ngày thường chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng con bé cuối cùng cũng nhận ra được tôi hợp với anh nó như thế nào. Nhưng tiếc là hôm nay không phải ngày thường đối với tôi.
- Em nói như vậy nghĩa là gì? - Tôi hỏi.
- Nói như vậy là nói thế nào ạ? - Con bé vẫn cứ ngoan ngoãn lễ phép khác thường hỏi lại tôi.
Vẻ ngoan như con cún của Diệp khiến tôi khó chịu, khiến tôi phát ghét. Tại sao người đẹp mà tính lại xấu như vậy? Tại sao còn nhỏ mà toan tính mấy chuyện linh tinh rồi làm trò con bò như vậy? Rồi tại sao đang yên đang lành ghét tôi giờ lại trưng cái mặt như yêu quý tôi lắm ra nói chuyện? À mà, hẳn là rất ghét tôi nhưng nay làm nên chuyện với tôi rồi thì chọc tức tôi ra.
Đồ con nít ranh xấu tính!
Dường như thấy tôi không nói tiếp, con bé bước lại gần tôi hơn, nhỏ nhẹ hỏi:
- Chị nói gì em ạ?
Dã man thật. Tôi thiệt không chấp nhận được con người trước mặt mới sáng nay còn cảnh cáo tôi ở nhà vệ sinh.
- Đủ rồi đó. - Tôi bặm môi, hạ thấp giọng nói xuống.
- Đủ cái gì ạ? - Diệp cười cười hỏi lại.
Tôi thề, tôi thề là cái mặt xinh đẹp của con nhỏ bây giờ chẳng khác gì mấy vai phản diện trong phim cả. Thế nên tôi đã đẩy nó một cái thật mạnh rồi quát lên:
- Ngừng làm trò gây chia rẽ anh trai em và chị đi! Có biết như vậy là thất đức lắm không?
Diệp cũng rất hợp tác, sau cái đẩy nhẹ như phủi bụi của tôi con bé loạng choạng bước lùi hai ba bước rồi ngã phịch xuống đất.
Trong lòng tôi chửi thề một câu rõ khinh thường trước cái cảnh đầy kịch bản của con nhỏ, rồi tôi lại thầm chửi thề thêm một câu nữa khi nghe thấy bước chân từ phía cầu thang. Cái này là tình huống máu cún chứ gì nữa? Lại bảo người thương xuất hiện đi, tôi nhất định sẽ không bao giờ khinh thường thể loại truyện có tình huống hiểu lầm đầy ngu ngốc nữa.
- Em làm gì trò gì mà ngồi chỗ nước mưa thế kia?
Tôi: "..."
Người thương nhăn mày đứng nơi cầu thang nhìn em gái, ánh nắng cuối ngày chiếu vào người làm vẻ đẹp trai của anh càng tăng thêm. Nhưng trong giờ phút này dù cho có mê trai tôi cũng không có tâm trí gì thưởng thức cái đẹp của anh nữa.
Người thương chuyển hướng mắt từ em gái đến tôi, đôi mày của anh không giãn ra được chút nào mà còn nhíu lại như dính chặt vào nhau. Thái độ như vậy là thế nào? Anh nghĩ tôi bắt nạt em gái anh? Ờ thì tình huống hiện tại tôi có bắt nạt chút chút em gái anh, nhưng em gái cũng bắt nạt tôi vậy, con nhỏ có vừa gì đâu.
- Sao em lại ở đây? - Người thương hỏi sau một hồi im re nhăn mày nhăn trán nhìn tôi.
- Em... - Em chỉ vô tình đi ngang qua chỗ này, rồi vô tình biết được em gái anh cố ý chia rẽ chúng ta, vì hạnh phúc của anh và em nên em đã nhắc nhở em gái anh vài câu. Em gái anh không những không nhận ra lỗi mà còn đểu cáng trơ mặt giả tạo ra với em, em đẩy nhẹ em ấy một cái em ấy rất hợp tác ngã phịch xuống đất như đóng phim.
Tôi đã muốn hùng hồn nói với người thương như thế, nhưng thấy anh khó chịu nhìn mình mọi lời nói tự nhiên nghẹn ngay họng, không thốt được lời nào.
Không thấy tôi trả lời, người thương liếc mắt sang em gái, hỏi một lần nữa:
- Em ngồi đó làm gì? Hai người làm gì vậy?
- Nói chuyện, không hợp nhau nên có chút xô xát.
Tôi mím môi, siết chặt nắm đấm hết nhìn Diệp rồi lại nhìn người thương, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ uất ức. Phải, là uất ức mặc dù hai người họ chưa ai bắt nạt tôi cả, chỉ thấy uất ức, muốn khóc, muốn gào thét, muốn đập phá.
- Đứng dậy. Về nhà. - Người thương nghiêm mặt nhìn Diệp lạnh giọng nói.
Con bé nhăn mày rồi cũng đứng dậy. Người thương chậc lưỡi nhìn bộ dạng chật vật của nó liền cởi chiếc áo khoác anh đang mặc đưa tới trước mặt, nhỏ giọng:
- Khoác vào chỗ bị ướt rồi nhanh chóng về nhà đi, tối nói chuyện.
Diệp giật lấy chiếc áo, cột hai ống tay vào chỗ thắt lưng rồi hậm hực bỏ đi.
Hành lang trở nên vắng vẻ hơn khi em gái anh rời khỏi. Tôi và anh chỉ im lặng đưa mắt nhìn nhau, mãi đến khi tôi hắt hơi một cái anh mới bước đến gần tôi, thở dài lên tiếng:
- Cảm rồi chứ gì?
Nghe thấy giọng trầm trầm của anh, hốc mắt tôi bỗng dưng nóng lên, mũi lại cay cay rồi không nhịn được tôi òa khóc.
Tôi cúi gầm mặt, nức nở từng cơn. Tự dưng khóc như vậy tôi cảm thấy thiệt... mất mặt. Rõ ràng mình luôn nói với anh rằng chẳng quan tâm đến thái độ của Diệp nhưng bây bây giờ lại khóc như một đứa trẻ bị bắt nạt trước mặt anh.
- Ngoan nào... - Trước cái mặt đầy lũ lụt của tôi, anh có vẻ bối rối nhỏ giọng dỗ dành.
- Em... em... - Tôi ngước mặt nhìn anh, nấc lên từng tiếng không hoàn thành được câu nói.
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, trông không xinh tí nào cả. - Anh cúi người đưa hai tay lau nước mắt trên mặt tôi, vẫn nhỏ giọng dỗ dành như trẻ nhỏ.
- Em... tại hôm nay mưa, em rất khó chịu, không phải tại Diệp em mới khóc. - Tôi đưa tay quẹt nước mũi, sụt sịt nói với anh.
- Ừ, tại em không khỏe nên em khóc thôi, em sống đơn giản muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. - Anh vẫn nhẹ nhàng nói.
Tôi nín khóc, ngẩng mặt nhìn anh, khẽ hỏi:
- Anh thất vọng về em lắm đúng không?
- Sao lại hỏi thế?
- Tại em cảm thấy mình hành động như một đứa con nít vậy...
- Còn biết thế à?
Tôi: "..."
- Về đi, chuyện này ai cũng sai cả, do Diệp quá cố chấp, do em quá con nít, và do anh không biết cách giải quyết vấn đề. Chuyện này mai rồi hẵng tính.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nghiêm túc nói đến vấn đề giữa ba người, mặc dù nó chưa rõ ràng gì lắm, nhưng anh đã nhắc đến.
- Giữa anh và Diệp thật sự có chuyện gì ạ?
- Có chuyện nhưng không như mấy vấn đề vớ vẩn trong đầu em đâu. - Anh nhíu mày nói.
- À... - Tôi gãi gãi đầu, ngượng. - Anh... không chia sẻ với em chuyện của anh sao?
Anh đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi quần hết nhìn tôi rồi nhìn ra ngoài, trông anh có vẻ rất không tình nguyện.
Không tình nguyện thì thôi.
- Nếu khó nói thì thôi ạ. - Tôi trề môi nói, trong lòng có chút không can tâm.
Tại sao không can tâm? Tại vì tôi là bạn gái của anh, ai cũng biết điều này nhưng anh lại không muốn chia sẻ điều khó khăn của anh với tôi, đây là anh đoạt mất quyền lợi của một người bạn gái. Hơn nữa, anh như vậy khiến tôi rất... đau lòng.
- Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chưa đến lúc anh nói ra tất cả với em mà thôi. - Anh xoa đầu tôi, khẽ cười nói.
- Em từng tưởng tượng mình sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ. - Tôi lẩm bẩm. - Anh không biết khi nãy thầy Đẹp đã khiến em lung lay thế nào đâu.
- Em nghĩ anh đoạt đi quyền lợi làm bạn gái của em hay em nghĩ anh không xem em là bạn gái? - Anh nhíu mày hỏi.
- Cả hai đi?. - Tôi cao giọng nói.
- Nghe này, trong chuyện tình cảm không phải mọi thứ anh đều phải chia sẻ với em. - Người thương đưa tay xoa xoa trán, anh có vẻ mất kiên nhẫn với tôi.
Vì hành động đó của anh, cục tức trong lòng tôi bùng nổ, tôi gắt lên với anh:
- Nhưng anh không thể cứ im lặng như vậy, cái gì anh cũng nghĩ một mình, làm một mình, anh khiến em không biết đường nào đối diện với tình cảm của chúng ta, em thấy em thất bại!
- Đủ rồi! Anh không muốn cãi nhau với em. Bây giờ thì về đi. Trễ rồi. - Anh xuống giọng, làm mặt nghiêm với tôi.
Mỗi lần tôi muốn làm rõ cái gì đó, anh đều dùng giọng điều và vẻ mặt này để kết thúc, anh khiến tôi trở nên như một đứa con nít, chỉ biết gây chuyện chứ không biết giải quyết vấn đề.
- Em không muốn, em muốn ở đây nói rõ ràng với anh!
- Em muốn ở lại? Ok, vậy thì ở lại đây đi, anh về.
Dứt lời, anh mạnh mẽ quay lưng bỏ đi, hành lang về chiều còn ẩm ướt sau cơn mưa chỉ còn mỗi tôi.
_____
Tôi và anh giận nhau.
Suốt hai ngày liền không ai nói với ai tiếng nào, thậm chí còn không gặp nhau. Chỉ có tôi thất bại hay đứng từ xa nhìn anh, sau đó lại giận dỗi bỏ đi.
"Sự kiện" về Diệp đúng như anh nói, chẳng mấy ai quan tâm nhiều, chỉ một hai ngày sau, khi mấy thánh trường tôi tự biên tự diễn mỏi tay mỏi miệng thì liền lắng xuống, không ai ngó ngàng gì đến nữa. Chỉ có anh, tôi, và Diệp là còn rắc rối.
Tôi gặp lại thanh niên có đôi mắt cười vào một ngày cuối tuần, vì tâm tình không tốt, nên cho dù cậu trai ấy có nhiệt tình thế nào đi nữa tôi cũng không khá khẩm gì lên được.
- Hôm nọ chị nói dữ quá, em xen vào không được câu nào, lúc chị ngừng thì cũng là lúc chị chạy biến, thành ra là... - Mắt Cười gãi gãi đầu nói.
- Thế túm lại là em không phải là đối tượng Diệp thích?
- Vâng ạ, em và Diệp là bạn thân từ bé.
Tôi chống trán thở dài, lanh chanh quá hậu quả tôi nhận bây giờ chẳng oan ức tí nào cả.
Nếu tôi mà là Diệp thì tôi cũng nổi cơn tam bành lên như nó thôi. Sai mất rồi.
Tôi cào cào mái tóc, không biết phải nói gì tiếp theo với cậu trai trước mặt.
- Thật ra tính Diệp rất tốt, chỉ là hơi khó ăn ở một chút, mà mọi thứ đều có lý do của nó cả. - Mắt Cười nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn mắt cười, lắng nghe cậu trai nói tiếp.
Nhưng cậu ấy lại chẳng nói gì, chỉ cười thế, sau một hồi mới chịu lên tiếng:
- Vòng luẩn quẩn của chị và hai anh em nhà Diệp làm sao em giải thích được, chị chờ em nói làm gì. Nếu có hiểu lầm, chính chị đi hóa giải không phải tốt hơn sao?
Tôi lại thở dài, đúng là vấn đề của mình thì phải tự mình giải quyết mới được chứ trông chờ vào ai được, không khéo lại to chuyện hơn nữa.
- À, chị với anh trai Diệp giận nhau phải không?
- Sao cậu biết?
- Diệp nói. - Cậu trai trả lời tỉnh bơ, rồi cười híp cả mắt lại. - Đều là con trai, em rất hiểu cái gọi là sĩ diện, anh cũng vậy thôi, có một vài vấn đề anh không muốn nói với chị là vì anh muốn giữ thể diện trước mặt chị. Chuyện liên quan đến Diệp là chuyện gia đình, cả anh và Diệp đều rất ưu tú về mọi mặt, nên có lẽ anh không muốn chị thấy "lỗi" ở anh.
- Nhưng mà... như vậy...
- Em biết chị có cảm giác không được tin tưởng, hay bất kể cô gái nào cũng vậy, nhưng mà nếu đã có tình cảm như vậy thì cũng phải tin nhau ấy ạ. Cứ giận dỗi vì mấy chuyện này thì em thấy không hay lắm, có khi lại làm xa nhau.
Tôi ngậm miệng, thật sự không thốt được một câu nào. Đúng là tôi đã có chút không tin tưởng người thương.
Tệ quá. Lại sai nữa rồi.
- Anh chắc không giận gì chị đâu, tính chị trẻ con vậy mà.
Tôi: "..."
- Em thành thật xin lỗi vì hôm đó tại em nói với Diệp chuyện chị mai mối mà gây nên chuyện, đáng lẽ em phải suy nghĩ kĩ hơn. - Mắt Cười thấy tôi không nói, cậu trai cũng im lặng một hồi rồi nhìn đồng hồ, sau đó cúi đầu nói lời xin lỗi.
Chậc, con trai bây giờ hiếm thằng nào ngoan như cậu trai trước mặt lắm.
- Không có gì đâu, gom chuyện lại thì lỗi vẫn là ở chị còn gì. - Tôi cười gượng nói. - Dù sao cũng cảm ơn em.
Tôi và Mắt Cười tạm biệt nhau.
Sau khi cậu trai đạp xe khuất khỏi tầm mắt, tôi cũng dắt chiếc xe đạp ra khỏi chỗ giữ, hướng lớp học thêm của người thương mà chạy.
Giận thì giận, nhưng thực sự rất nhớ anh. Với cả, cũng nên nghiêm túc giải quyết một vài vấn đề rồi.
Thở một hơi mạnh, tôi bước đến chỗ Diệp, khẽ gọi
- Diệp...
Con bé giật mình quay lại, khi thấy tôi thì nó chớp chớp đôi mắt to tròn đáng yêu của mình, đáp lại:
- Dạ?
Khóe miệng tôi không khỏi giật giật. Ơ, hóa ra hôm nay trời mưa cũng đều có lý do cả, đứa mà từ trước đến nay khinh tôi ra mặt, thậm chí còn nặng lời với tôi nay lại "dạ" một tiếng đầy ngoan hiền như thế. Nếu là ngày thường thì chắc giờ lòng tôi nở đầy hoa với thái độ này rồi, nếu là ngày thường chắc chắn tôi sẽ nghĩ rằng con bé cuối cùng cũng nhận ra được tôi hợp với anh nó như thế nào. Nhưng tiếc là hôm nay không phải ngày thường đối với tôi.
- Em nói như vậy nghĩa là gì? - Tôi hỏi.
- Nói như vậy là nói thế nào ạ? - Con bé vẫn cứ ngoan ngoãn lễ phép khác thường hỏi lại tôi.
Vẻ ngoan như con cún của Diệp khiến tôi khó chịu, khiến tôi phát ghét. Tại sao người đẹp mà tính lại xấu như vậy? Tại sao còn nhỏ mà toan tính mấy chuyện linh tinh rồi làm trò con bò như vậy? Rồi tại sao đang yên đang lành ghét tôi giờ lại trưng cái mặt như yêu quý tôi lắm ra nói chuyện? À mà, hẳn là rất ghét tôi nhưng nay làm nên chuyện với tôi rồi thì chọc tức tôi ra.
Đồ con nít ranh xấu tính!
Dường như thấy tôi không nói tiếp, con bé bước lại gần tôi hơn, nhỏ nhẹ hỏi:
- Chị nói gì em ạ?
Dã man thật. Tôi thiệt không chấp nhận được con người trước mặt mới sáng nay còn cảnh cáo tôi ở nhà vệ sinh.
- Đủ rồi đó. - Tôi bặm môi, hạ thấp giọng nói xuống.
- Đủ cái gì ạ? - Diệp cười cười hỏi lại.
Tôi thề, tôi thề là cái mặt xinh đẹp của con nhỏ bây giờ chẳng khác gì mấy vai phản diện trong phim cả. Thế nên tôi đã đẩy nó một cái thật mạnh rồi quát lên:
- Ngừng làm trò gây chia rẽ anh trai em và chị đi! Có biết như vậy là thất đức lắm không?
Diệp cũng rất hợp tác, sau cái đẩy nhẹ như phủi bụi của tôi con bé loạng choạng bước lùi hai ba bước rồi ngã phịch xuống đất.
Trong lòng tôi chửi thề một câu rõ khinh thường trước cái cảnh đầy kịch bản của con nhỏ, rồi tôi lại thầm chửi thề thêm một câu nữa khi nghe thấy bước chân từ phía cầu thang. Cái này là tình huống máu cún chứ gì nữa? Lại bảo người thương xuất hiện đi, tôi nhất định sẽ không bao giờ khinh thường thể loại truyện có tình huống hiểu lầm đầy ngu ngốc nữa.
- Em làm gì trò gì mà ngồi chỗ nước mưa thế kia?
Tôi: "..."
Người thương nhăn mày đứng nơi cầu thang nhìn em gái, ánh nắng cuối ngày chiếu vào người làm vẻ đẹp trai của anh càng tăng thêm. Nhưng trong giờ phút này dù cho có mê trai tôi cũng không có tâm trí gì thưởng thức cái đẹp của anh nữa.
Người thương chuyển hướng mắt từ em gái đến tôi, đôi mày của anh không giãn ra được chút nào mà còn nhíu lại như dính chặt vào nhau. Thái độ như vậy là thế nào? Anh nghĩ tôi bắt nạt em gái anh? Ờ thì tình huống hiện tại tôi có bắt nạt chút chút em gái anh, nhưng em gái cũng bắt nạt tôi vậy, con nhỏ có vừa gì đâu.
- Sao em lại ở đây? - Người thương hỏi sau một hồi im re nhăn mày nhăn trán nhìn tôi.
- Em... - Em chỉ vô tình đi ngang qua chỗ này, rồi vô tình biết được em gái anh cố ý chia rẽ chúng ta, vì hạnh phúc của anh và em nên em đã nhắc nhở em gái anh vài câu. Em gái anh không những không nhận ra lỗi mà còn đểu cáng trơ mặt giả tạo ra với em, em đẩy nhẹ em ấy một cái em ấy rất hợp tác ngã phịch xuống đất như đóng phim.
Tôi đã muốn hùng hồn nói với người thương như thế, nhưng thấy anh khó chịu nhìn mình mọi lời nói tự nhiên nghẹn ngay họng, không thốt được lời nào.
Không thấy tôi trả lời, người thương liếc mắt sang em gái, hỏi một lần nữa:
- Em ngồi đó làm gì? Hai người làm gì vậy?
- Nói chuyện, không hợp nhau nên có chút xô xát.
Tôi mím môi, siết chặt nắm đấm hết nhìn Diệp rồi lại nhìn người thương, trong lòng tự dưng dâng lên một cỗ uất ức. Phải, là uất ức mặc dù hai người họ chưa ai bắt nạt tôi cả, chỉ thấy uất ức, muốn khóc, muốn gào thét, muốn đập phá.
- Đứng dậy. Về nhà. - Người thương nghiêm mặt nhìn Diệp lạnh giọng nói.
Con bé nhăn mày rồi cũng đứng dậy. Người thương chậc lưỡi nhìn bộ dạng chật vật của nó liền cởi chiếc áo khoác anh đang mặc đưa tới trước mặt, nhỏ giọng:
- Khoác vào chỗ bị ướt rồi nhanh chóng về nhà đi, tối nói chuyện.
Diệp giật lấy chiếc áo, cột hai ống tay vào chỗ thắt lưng rồi hậm hực bỏ đi.
Hành lang trở nên vắng vẻ hơn khi em gái anh rời khỏi. Tôi và anh chỉ im lặng đưa mắt nhìn nhau, mãi đến khi tôi hắt hơi một cái anh mới bước đến gần tôi, thở dài lên tiếng:
- Cảm rồi chứ gì?
Nghe thấy giọng trầm trầm của anh, hốc mắt tôi bỗng dưng nóng lên, mũi lại cay cay rồi không nhịn được tôi òa khóc.
Tôi cúi gầm mặt, nức nở từng cơn. Tự dưng khóc như vậy tôi cảm thấy thiệt... mất mặt. Rõ ràng mình luôn nói với anh rằng chẳng quan tâm đến thái độ của Diệp nhưng bây bây giờ lại khóc như một đứa trẻ bị bắt nạt trước mặt anh.
- Ngoan nào... - Trước cái mặt đầy lũ lụt của tôi, anh có vẻ bối rối nhỏ giọng dỗ dành.
- Em... em... - Tôi ngước mặt nhìn anh, nấc lên từng tiếng không hoàn thành được câu nói.
- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, trông không xinh tí nào cả. - Anh cúi người đưa hai tay lau nước mắt trên mặt tôi, vẫn nhỏ giọng dỗ dành như trẻ nhỏ.
- Em... tại hôm nay mưa, em rất khó chịu, không phải tại Diệp em mới khóc. - Tôi đưa tay quẹt nước mũi, sụt sịt nói với anh.
- Ừ, tại em không khỏe nên em khóc thôi, em sống đơn giản muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. - Anh vẫn nhẹ nhàng nói.
Tôi nín khóc, ngẩng mặt nhìn anh, khẽ hỏi:
- Anh thất vọng về em lắm đúng không?
- Sao lại hỏi thế?
- Tại em cảm thấy mình hành động như một đứa con nít vậy...
- Còn biết thế à?
Tôi: "..."
- Về đi, chuyện này ai cũng sai cả, do Diệp quá cố chấp, do em quá con nít, và do anh không biết cách giải quyết vấn đề. Chuyện này mai rồi hẵng tính.
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh nghiêm túc nói đến vấn đề giữa ba người, mặc dù nó chưa rõ ràng gì lắm, nhưng anh đã nhắc đến.
- Giữa anh và Diệp thật sự có chuyện gì ạ?
- Có chuyện nhưng không như mấy vấn đề vớ vẩn trong đầu em đâu. - Anh nhíu mày nói.
- À... - Tôi gãi gãi đầu, ngượng. - Anh... không chia sẻ với em chuyện của anh sao?
Anh đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi quần hết nhìn tôi rồi nhìn ra ngoài, trông anh có vẻ rất không tình nguyện.
Không tình nguyện thì thôi.
- Nếu khó nói thì thôi ạ. - Tôi trề môi nói, trong lòng có chút không can tâm.
Tại sao không can tâm? Tại vì tôi là bạn gái của anh, ai cũng biết điều này nhưng anh lại không muốn chia sẻ điều khó khăn của anh với tôi, đây là anh đoạt mất quyền lợi của một người bạn gái. Hơn nữa, anh như vậy khiến tôi rất... đau lòng.
- Đừng nghĩ nhiều, chỉ là chưa đến lúc anh nói ra tất cả với em mà thôi. - Anh xoa đầu tôi, khẽ cười nói.
- Em từng tưởng tượng mình sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ. - Tôi lẩm bẩm. - Anh không biết khi nãy thầy Đẹp đã khiến em lung lay thế nào đâu.
- Em nghĩ anh đoạt đi quyền lợi làm bạn gái của em hay em nghĩ anh không xem em là bạn gái? - Anh nhíu mày hỏi.
- Cả hai đi?. - Tôi cao giọng nói.
- Nghe này, trong chuyện tình cảm không phải mọi thứ anh đều phải chia sẻ với em. - Người thương đưa tay xoa xoa trán, anh có vẻ mất kiên nhẫn với tôi.
Vì hành động đó của anh, cục tức trong lòng tôi bùng nổ, tôi gắt lên với anh:
- Nhưng anh không thể cứ im lặng như vậy, cái gì anh cũng nghĩ một mình, làm một mình, anh khiến em không biết đường nào đối diện với tình cảm của chúng ta, em thấy em thất bại!
- Đủ rồi! Anh không muốn cãi nhau với em. Bây giờ thì về đi. Trễ rồi. - Anh xuống giọng, làm mặt nghiêm với tôi.
Mỗi lần tôi muốn làm rõ cái gì đó, anh đều dùng giọng điều và vẻ mặt này để kết thúc, anh khiến tôi trở nên như một đứa con nít, chỉ biết gây chuyện chứ không biết giải quyết vấn đề.
- Em không muốn, em muốn ở đây nói rõ ràng với anh!
- Em muốn ở lại? Ok, vậy thì ở lại đây đi, anh về.
Dứt lời, anh mạnh mẽ quay lưng bỏ đi, hành lang về chiều còn ẩm ướt sau cơn mưa chỉ còn mỗi tôi.
_____
Tôi và anh giận nhau.
Suốt hai ngày liền không ai nói với ai tiếng nào, thậm chí còn không gặp nhau. Chỉ có tôi thất bại hay đứng từ xa nhìn anh, sau đó lại giận dỗi bỏ đi.
"Sự kiện" về Diệp đúng như anh nói, chẳng mấy ai quan tâm nhiều, chỉ một hai ngày sau, khi mấy thánh trường tôi tự biên tự diễn mỏi tay mỏi miệng thì liền lắng xuống, không ai ngó ngàng gì đến nữa. Chỉ có anh, tôi, và Diệp là còn rắc rối.
Tôi gặp lại thanh niên có đôi mắt cười vào một ngày cuối tuần, vì tâm tình không tốt, nên cho dù cậu trai ấy có nhiệt tình thế nào đi nữa tôi cũng không khá khẩm gì lên được.
- Hôm nọ chị nói dữ quá, em xen vào không được câu nào, lúc chị ngừng thì cũng là lúc chị chạy biến, thành ra là... - Mắt Cười gãi gãi đầu nói.
- Thế túm lại là em không phải là đối tượng Diệp thích?
- Vâng ạ, em và Diệp là bạn thân từ bé.
Tôi chống trán thở dài, lanh chanh quá hậu quả tôi nhận bây giờ chẳng oan ức tí nào cả.
Nếu tôi mà là Diệp thì tôi cũng nổi cơn tam bành lên như nó thôi. Sai mất rồi.
Tôi cào cào mái tóc, không biết phải nói gì tiếp theo với cậu trai trước mặt.
- Thật ra tính Diệp rất tốt, chỉ là hơi khó ăn ở một chút, mà mọi thứ đều có lý do của nó cả. - Mắt Cười nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn mắt cười, lắng nghe cậu trai nói tiếp.
Nhưng cậu ấy lại chẳng nói gì, chỉ cười thế, sau một hồi mới chịu lên tiếng:
- Vòng luẩn quẩn của chị và hai anh em nhà Diệp làm sao em giải thích được, chị chờ em nói làm gì. Nếu có hiểu lầm, chính chị đi hóa giải không phải tốt hơn sao?
Tôi lại thở dài, đúng là vấn đề của mình thì phải tự mình giải quyết mới được chứ trông chờ vào ai được, không khéo lại to chuyện hơn nữa.
- À, chị với anh trai Diệp giận nhau phải không?
- Sao cậu biết?
- Diệp nói. - Cậu trai trả lời tỉnh bơ, rồi cười híp cả mắt lại. - Đều là con trai, em rất hiểu cái gọi là sĩ diện, anh cũng vậy thôi, có một vài vấn đề anh không muốn nói với chị là vì anh muốn giữ thể diện trước mặt chị. Chuyện liên quan đến Diệp là chuyện gia đình, cả anh và Diệp đều rất ưu tú về mọi mặt, nên có lẽ anh không muốn chị thấy "lỗi" ở anh.
- Nhưng mà... như vậy...
- Em biết chị có cảm giác không được tin tưởng, hay bất kể cô gái nào cũng vậy, nhưng mà nếu đã có tình cảm như vậy thì cũng phải tin nhau ấy ạ. Cứ giận dỗi vì mấy chuyện này thì em thấy không hay lắm, có khi lại làm xa nhau.
Tôi ngậm miệng, thật sự không thốt được một câu nào. Đúng là tôi đã có chút không tin tưởng người thương.
Tệ quá. Lại sai nữa rồi.
- Anh chắc không giận gì chị đâu, tính chị trẻ con vậy mà.
Tôi: "..."
- Em thành thật xin lỗi vì hôm đó tại em nói với Diệp chuyện chị mai mối mà gây nên chuyện, đáng lẽ em phải suy nghĩ kĩ hơn. - Mắt Cười thấy tôi không nói, cậu trai cũng im lặng một hồi rồi nhìn đồng hồ, sau đó cúi đầu nói lời xin lỗi.
Chậc, con trai bây giờ hiếm thằng nào ngoan như cậu trai trước mặt lắm.
- Không có gì đâu, gom chuyện lại thì lỗi vẫn là ở chị còn gì. - Tôi cười gượng nói. - Dù sao cũng cảm ơn em.
Tôi và Mắt Cười tạm biệt nhau.
Sau khi cậu trai đạp xe khuất khỏi tầm mắt, tôi cũng dắt chiếc xe đạp ra khỏi chỗ giữ, hướng lớp học thêm của người thương mà chạy.
Giận thì giận, nhưng thực sự rất nhớ anh. Với cả, cũng nên nghiêm túc giải quyết một vài vấn đề rồi.
Bình luận truyện