Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma Quỷ

Chương 3: Hồi ức



Năm ấy Phương Hân Ngữ năm tuổi, cha mẹ nhẫn tâm bỏ hai đứa con quay về công ty ở tổng bộ làm việc, chỉ mướn một bảo mẫu đến chiếu cố hai anh em. Vị bảo mẫu còn trẻ ăn mặc mộc mạc sạch sẽ, ăn nói khéo léo dịu dàng, làm việc cũng thập phần nhanh nhẹn, ngay cả bé Hân Ngữ cũng rất thích dì bảo mẫu này, nên cha mẹ hai đứa trẻ rất yên tâm bay qua Mỹ.

Chờ hai người lớn đi rồi, vị bảo mẫu liền thay đổi dáng dấp của mình, luôn mặc áo lộ ngực, gương mặt trang điểm tươi trẻ quyến rũ. Vị bảo mẫu trẻ tuổi còn luôn ngồi chơi coi tivi, lấy cớ đồ ăn vặt không có dinh dưỡng nên một mình chiếm hết, chỉ để cho bé Hân Ngữ ngồi kế bên nhìn, hoặc cùng đàn ông nấu cháo điện thoại cả ngày, ngay cả cơm cũng không nấu cho bé Hân Ngữ ăn.

Khi ấy Phương Tử Ngôn mười một tuổi, cả ngày đều đi học ở bên ngoài, đến khuya mới về nhà. Nhưng lúc đó cô bảo mẫu nhỏ đã thu thập xong mọi thứ, thay đổi quần áo kín đáo, đối với Phương Tử Ngôn cũng rất khách khí.

Phương Tử Ngôn thấy em gái ngồi xổm một mình chơi xếp gỗ, cũng không suy nghĩ quá nhiều liền trở về phòng nghỉ ngơi, đến hơn nửa đêm, cửa phòng có tiếng gõ cửa, thấy trên tay em gái ôm gối, nhẹ nhàng kêu một tiếng

" Khanh khách (*)"

(*)Cười khúc khích

Phương Tử Ngôn nhíu mi, sửa sai nói " Không phải là khanh khách, là anh trai, em là heo à?"

Bé Hân Ngữ sún hai răng cửa, giọng nói còn ngọng chưa rõ ràng lắm, hướng về anh trai cười hề hề, lộ ra khuôn mặt ngây ngốc.

" Khuya như vậy còn gõ cửa phòng anh làm gì, bảo mẫu chẳng phải ở kế bên vách sao?"

Bé Hân Ngữ đem mặt trái táo úp vào gối dụi dụi, nói thật nhỏ " Ngẫu bò (*)"

(*) Chợt bò: 偶 ngẫu = chợt; ngẫu nhiên

爬 leo

Phương Tử Ngôn rất nhanh đoán ra ý của cô bé, không vui nói " Bò? Em nói là sợ đi, vậy tìm anh làm cái gì?"

Bé Hân Ngữ tự đi vào phòng anh trai, rón rén bò lên giường, nhu thuận kéo chăn đắp cho bản thân, giọng nói ngọt ngào trả lời anh trai

" Anh, em muốn ngủ chung với anh"

" Không được, nhanh về phòng của em đi" Phương Tử Ngôn bước nhanh về phía trước, lôi cánh tay của em gái, kéo xuống giường.

Tay của bé Hân Ngữ bị anh trai nắm chặt, oa oa khóc lớn, Phương Tử Ngôn sợ nhất là nước mắt của em gái, bất đắc dĩ khuyên nhủ " Được, em có thể ngủ lại đây, bất quá không thể đắp chung chăn với anh "

" Dạ dạ" Bé Hân Ngữ liên tục gật đầu, trong bụng lại trống rỗng đáng thương nói " Khanh khách, ngẫu đói bụng "

" Ngày hôm nay không ăn cơm sao, dưới lầu có tủ lạnh "

" Ngẫu sợ sợ " Bé Hân Ngữ lắc đầu.

Phương Tử Ngôn bất đắc dĩ nói " Được rồi, anh dẫn em đi"

Hai đứa bé tay trong tay bước xuống tầng dưới, phát hiện trong phòng đèn còn sáng, từ bên trong truyền ra âm thanh quỷ dị, giống như tiếng kêu thảm thiết thống khổ của người con gái, kèm theo tiếng va đập bạch bạch.

Cửa phòng che đậy lộ ra tia sáng, còn phảng phất tràn ra hương vị kỳ lạ, hai anh em tò mò hướng phòng bếp nhìn vào, chỉ thấy người con gái trần truồng nằm úp trên tủ bát, đưa lưng về phía người đàn ông để trần nửa trên, chân hai người chặt chẽ dính với nhau cùng một chỗ, mơ hồ có thể thấy một cây gậy to lớn đen thùi thâm nhập phía dưới của cô gái.

Người đàn ông ra sức va đập vào cặp mông to, hai luồng vú phía trước theo lực đẩy nẩy lên không ngừng.

" A a a...Mạnh hơn chút nữa...sâu hơn một chút...chưa đủ a ..." Cô gái vừa thống khổ lại vừa vui sướng van xin.

" Đúng là dâm đãng, bị mấy trăm đứa chơi qua rồi? Muốn cây gậy to của ông đây đúng hay không, toàn bộ nhồi vào cái động dâm đãng này "

Tên đàn ông cười gian, hướng bờ mông cô gái tát mạnh, hạ thân càng ra sức cày cấy.

Cô gái cúi đầu rên rỉ, đột nhiên toàn thân co quắp một trận, giữa hai chân chảy ra dịch trong suốt, nằm yên trên tủ bát không còn hơi sức, cô gái nhắm mắt tận hưởng, rốt cục quay đầu về phía cửa phòng bếp, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng, rõ ràng chính là vị bảo mẫu trẻ tuổi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện