Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt

Chương 3: Xấu xa



Edit: Sơ Thuần

Beta: Sơ Tư

_____________________________

Người phụ nữ trung niên nhìn đứa bé không khóc không nháo, còn ở trong xe quay đầu đánh giá, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé tràn đầy nghi hoặc lại ngây thơ, cặp mày bà ta dần dần nhăn lại.

"Lưu lão tam, tao cảm thấy con bé này giống như bị ngốc." Bọn họ làm việc này, đứa bé quá khóc nháo cũng không tốt. Vì phòng ngừa đứa bé làm ầm ĩ, bọn họ còn chuẩn bị thuốc mê, nhưng đứa bé an tĩnh giống như vậy đúng là lần đầu tiên, chỉ sợ là đầu óc có vấn đề, nếu như đầu óc nó không ổn thì căn bản vô dụng, không đáng giá tiền!

Lưu lão tam ngồi ở ghế lái phụ nghe thấy vậy liền quay đầu lại, cảm thấy điều này thật đúng là có điểm không thích hợp.

"Trí lực của nó có phải có vấn đề hay không? Nếu thật là đồ ngốc, có đẹp thì cũng uổng phí!"

"Cháu gái, cháu tên là gì, mấy tuổi?" Người phụ nữ trung niên dùng động tác thô lỗ mà đẩy đứa bé một phen.

Đứa bé rốt cuộc cũng dừng ánh mắt đang đánh giá xe, đem lực chú ý chuyển dời đến người phụ nữ trung niên. Bà lão này nói bà ta là bà ruột của mình, nhưng mà, theo bản năng cô cảm thấy bà của cô cũng không thể xấu như vậy được, không, phải nói bà bà loại sinh vật này hẳn là không tồn tại.

Đứa bé ngốc trệ, vậy cô là ai?

Người phụ nữ trung niên thấy cô ngây ngốc ra như vậy, hỏi mà cũng không biết trả lời, làm bà ta càng cảm thấy con bé này bị ngốc.

"Thật đúng là đứa ngốc, khó trách không có người chăm sóc trông coi, nhất định là bị cố ý ném ở cảnh khu, uổng phí sức lực của bà đây!"

"Con mẹ nó, đơn đầu tiên hôm nay đã là một đứa ngốc, đen đủi!" Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ xì một tiếng khinh miệt, nhìn chằm chằm vào đứa bé bằng ánh mắt âm trầm đáng sợ.

Người đàn ông lái xe sắc mặt cũng trở nên khó coi, "Chỉ là một đứa ngốc, không cần thiết phải mang về, tao sang bên đường dừng xe đem nó ném xuống."

Đứa bé nhăn lại đôi mày nhỏ, mấy người này ăn nói khó nghe, từ linh hồn đến hơi thở đều mang dày đặc ác ý, không giống người thân mà càng giống người xấu.

Bắt cóc?

Trong lòng cô bỗng nhiên hiện lên hai từ này.

Cho nên, bọn bắt cóc là định nửa đường đem cô ném xuống sao?

Ây, không xu dính túi, hiện tại không quá nguyện ý như thế đâu.

Vẻ mặt đứa bé nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.

Đứa bé biểu tình nghiêm túc như thế này làm người khác càng thấy đáng yêu. Đáng tiếc, ở đây đều là bọn buôn người không lương tâm, nhân cách đã sớm thối rữa, căn bản không quan tâm đến sự đáng yêu của cô, chỉ càng thêm xác định tiểu gia hỏa như cô là đứa bé trí lực có vấn đề.

"Cháu không ngốc." Đứa bé không biết nghĩ như thế nào mà nghiêm túc phản bác quan điểm của bọn buôn người.

Thanh âm mềm mại làm ba người bên trong xe sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, sắc mặt rốt cuộc cũng không còn khó coi nữa, không ngốc thì càng tốt, đơn này không uổng phí sức lực!

"Trước tiên đem món hàng tinh xảo tuyệt phẩm này trở về, bây giờ tiếng gió càng ngày càng gấp, làm thêm hai đơn rồi chúng ta thu tay đổi địa điểm."

"Hôm nay chỉ làm một cái đơn đã có giá trị bằng bốn năm, hôm nào đơn tới tay cũng có chất lượng như thế này thì tốt quá."

"Đừng có nằm mơ, đây cũng là lần đầu tiên tao nhìn thấy một đứa bé có vẻ ngoài vừa tràn đầy linh khí lại xinh đẹp như vậy, không biết con cái nhà ai, sinh ra đứa bé đẹp như thế, lớn lên nhất định sẽ là đại mỹ nhân, đem đi bán nhất định có thể nâng giá lên cao một chút." Đôi mắt người phụ nữ trung niên trở nên tham lam, khuôn mặt vốn bình thường lại nhiều thêm vài phần xấu xí.

"Đúng vậy, đáng tiếc là nó quá nhỏ, tùy tiện chơi đùa một chút liền sẽ chơi hỏng mất, bằng không... hắc hắc"

Người phụ nữ trung niên trợn trắng mắt, "Những con đàn bà tiện nhân kia còn chưa đủ cho mày chơi?"

"Xuy~ có thể giống nhau sao?"

Đứa bé tuổi quá nhỏ, lại an tĩnh không khóc không nháo, bọn họ cũng không cần phải bỏ thuốc mê. Ba người không hề sợ hãi mà thảo luận, cảm thấy dù sao cũng chỉ là đứa bé, có nghe cũng không hiểu, kể cả có nghe hiểu thì cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ.

Ánh mắt Lưu lão tam thèm nhỏ dãi vẫn luôn đảo quanh ở trên người đứa bé.

Đứa bé đang rũ mắt đột nhiên ngẩng đầu, một hướng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lưu lão tam.

Nhìn cặp con ngươi ngăm đen không có một chút cảm xúc kia, Lưu lão tam bất giác rùng mình, đang chuẩn bị nhìn lại liền phát hiện tiểu nha đầu kia một lần nữa rũ xuống mí mắt.

"Mã lục, tắt điều hòa đi!"

"Mày không có tay à, không phải, mày có bệnh phải không, cái xe nát này điều hòa đã sớm hỏng rồi. Không phải mày nói sớm muộn gì cũng phải đổi xe, không cần phải lãng phí tiền sửa sao?"

Lưu lão tam nhìn thoáng qua đứa bé kia, xoa xoa cái trán, thấy lạnh cả người, tự nói lẩm bẩm.

"Thật mẹ nó tà môn ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện