Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị

Chương 37: 37: Thụy Sĩ




Sau 12 giờ ngồi trên máy bay thì Đất Nước xinh đẹp cũng dần hiện ra trong tầm mắt.

Từ cao nhìn xuống nơi đây thật đẹp,những cảnh vật thiên nhiên đẹp tựa tranh vẽ.

Uyển Linh mải miết nhìn cảnh bên dưới mà không để ý cài chốt an toàn,vì vậy khi máy bay hạ cánh cả người cô đã nhoài về trước,chán đập mạnh vào cửa sổ máy bay,khiến Uyển Linh kêu nhẹ lên vì đau đớn.

Nghe thấy tiếng kêu của cô,Lục Nam Thần từ hàng ghế trên chạy xuống,thấy cô gái nhỏ đang ôm cái chán sưng vù,mắt đã ngấn lệ vì đau.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên cạnh,bỏ tay cô ra khỏi chán
"Đau lắm không?"
"D.

.

dạ không sao"
"Không sao mà mặt nhăn như khỉ vậy à,u 1 cục lớn đây này"
"Đau một chút ạ"
"Sao lại bị vậy?"

"Do em mải nhìn xuống dưới quên không cài chốt an toàn"
"Hừm,vội gì chứ,tí xuống em tha hồ ngắm"
Anh đứng lên đi đâu đó,lúc quay lại trên tay cầm hộp cứu thương
"Bỏ tay ra,tôi bôi thuốc"
"Để em tự làm được ạ,anh về chỗ với chị đi"
"Im lặng"
Uyển Linh im lặng ngồi yên để anh bôi thuốc, khi anh chạm nhẹ tới chán cô thì bên trên lại truyền tới tiếng kêu của chị khiến anh vô thức ấn mạnh vào vết thương khiến cô nhăn mày đau đớn rên nhẹ
"Em không sao,anh lên xem chị ấy đi"
Lục Nam Thần đứng lên,để cô ở lại,trở về chỗ ngồi xem Linh Nhi của hắn có chuyện gì
"Có chuyện gì sao em?"
"Anh đi đâu vậy Thần,lúc tỉnh lại không thấy anh em rất sợ" - vừa nói cô ta vừa rúc vào lòng anh
"Không sao nữa rồi,anh ở đây với em,đừng sợ"- anh ôm Linh Nhi vào lòng
Phía Uyển Linh cô vẫn ngồi ngây ngốc về phía anh rời đi,cô cười khổ: chị luôn có vị trí quan trọng với anh như vậy.

Vết thương trên chán truyền tới cơn đau,cô định tự bôi thuốc nhưng đau quá nên Uyển Linh đành cất thuốc đi không bôi nữa.

Sau 5 phút máy bay cũng hạ cánh.

Bước ra ngoài,khung cảnh và không khí nơi đây thật tuyệt,mọi thứ đều quá hoàn hảo và đẹp đẽ.

Lên xe anh đã chuẩn bị sẵn để tới khách sạn.

Khách sạn Hotel & Restaurant Sternen Muri bei Bern, một khách sạn ở Bern có lối kiến trúc thời Trung cổ trên những tòa nhà trong thành phố Bern(*).

(*)Một thành phố với vô vàn điều tuyệt vời và đáng yêu – Bern là một trong những cảnh đẹp Thụy Sĩ nổi tiếng trên thế giới.

Nằm trên bán đảo của Sông Aare, thủ đô Bern toát lên mình vẻ quyến rũ và cổ điển bởi khu phố thời Trung cổ.

Cho đến nay, không có nhiều thành phố ở Thụy Sĩ giữ lại được nét đặc trưng lịch sử một cách thành công như Bern.

Sau khi vào khách sạn, anh với chị một phòng,cô ở phòng sát vách,trở về sắp xếp xong mọi đồ đạc ba người đã cùng nhau đi ăn và đi chơi.

Trên đường đi,Uyển Linh luôn đi sau hai người họ,cô tò mò về mọi thứ xung quanh.


Thành phố này thật đẹp,Uyển Linh và hai người họ đã tản bộ trên những con đường rải sỏi, khám phá nhà thờ lớn nhất Thụy Sĩ với tầm nhìn toàn cảnh từ ngọn tháp, đài phun nước, tháp đồng hồ và 6 km đường vòng cung mua sắm – được người dân địa phương gọi là ‘Lauben’.

Các bảo tàng lịch sử như Zentrum Paul Klee, Kunstmuseum và các phiên chợ nổi tiếng ở Bundesplatz- điểm nhấn vô cùng tuyệt vời ở thành phố Bern xinh đẹp,!
Đi dạo và thưởng thức những phong cảnh đẹp cũng khiến cả ba có chút mệt mỏi,ngồi vào một quán cafe.

Có thể nói nơi đây quá tuyệt,mỗi con đường,tòa nhà hay cửa hàng đều rất sáng tạo,mới mẻ và đẹp đẽ!.

Uyển Linh cùng anh và chị ngồi một bàn gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài,cô uống nước cam và xem lại những điều hôm nay mình đã đi qua và chụp được.

Lục Nam Thần và Vương Linh Nhi ngồi đối diện tâm sự và chụp ảnh cùng nhau.

Thi thoảng ánh mắt cô chạm vào hai người họ,cô cũng muốn được chụp ảnh riêng với anh để lưu lại kỉ niệm nhưng lấy tư cách gì đây,nhất là khi có chị ấy ở đây có lẽ anh cũng không muốn chụp với mình,vốn dĩ ngay từ đầu mục đích đưa cô đi cùng chính là tận mắt chứng kiênd hai người họ tình tứ mà.

Đi chơi cả ngày khiến cả ba mỏi chân,khá tốn sức nhưng với Uyển Linh hôm nay rất vui,cô luôn có ước mơ được đặt chân đến nhiều nơi mới lạ,đây cũng là lần đầu cô được đi tới một đát nước xinh đẹp như vậy.

Trở về phòng mình,Uyển Linh ngâm mình trong bồn:phòng tắm ở đây rất đặc biệt,có thể vừa tắm vừa ngắm nhìn ra phong cảnh nhộn nhịp bên dưới.

Tắm xong cô mặc vào người bộ váy ngủ trắng dài và rộng ngồi bên cửa sổ vẽ tranh,một không gian đẹp như này rất thích hợp để sáng tác nghệ thuật.

Sau khi hoàn thành tác phẩm cô hài lòng ngắm nhìn bức tranh của mình,Uyển Linh nhìn và mỉm cười mãi,vẫn như mọi khi đây là bức chân dung của anh qua khung cửa của quán cafe ban chiều,cô đã lưu giữ lại khoảnh khắc đó trong kí ức để về vẽ lại.

Ngồi ngắm cảnh đêm cho đến lúc cảnh sầm uất bên ngoài đã dần mất đi.


Uyển Linh cất dọn tập vẽ lên chiếc giường rộng lớn ngủ.

Khi cô mơ màng đi vào giấc ngủ thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra,một bóng người cao lớn đi vào:Lục Nam Thần kéo chăn nằm xuống,kéo cô ôm vào lòng mình
"Ưm"- cô ngọ nguậy rúc vào ngực anh trong vô thức
Lục Nam Thần ôm cô chặt hơn, anh nhớ ra điều gì đó,với tay vào túi quần lấy ra típ thuốc tiêu sưng bôi nhẹ lên chán Uyển Linh
"Aaaa"- cảm nhận được có người bên cạnh,cô giật mình mở to mắt la lớn,dãy người thoát ra khỏi người anh
"Nằm yên,là tôi,em hét cái gì"
"S! sao anh lại sang đây"
"Tôi không thể sang?"
"Nhỡ chị ấy dậy sẽ không thấy anh! "
"Cô ấy ngủ rồi,em đừng nhắc tới cô ấy khi có em và tôi nữa"- anh cắt ngang lời cô
Nói xong anh bôi thuốc cho Uyển Linh rồi ôm cô vào lòng
"Ngủ đi,hôm nay chắc em cũng mệt rồi" - anh hôn nhẹ lên chán cô
Không gian ban đêm yên lặng,ánh trăng soi sáng căn phòng,hai thân ảnh ôm nhau ngủ yên bình,kết thúc một ngày thật nhẹ nhàng, mặc kệ ngày mai sẽ phải đối mặt với chuyện gì đang chờ họ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện