Em Là Bảo Bối Của Tôi
Chương 3
Diệu Linh kinh ngạc chỉ thiếu chút nữa là phi tới bóp chết tên Mã Tư Viễn kia
“ Này anh đang bị sảng đúng không ? Tại sao tôi phải chấp nhận làm ôsin cho anh?”
Mã Tư Viễn nhìn dáng vẻ tức giận đến đáng yêu của Linh liền không kìm được mà bật cười .
“Vậy thì có sao cô phải biết bao nhiêu người muốn theo chân tôi còn chả được, không phải được vào thẳng đội bóng rổ là mơ ước của cô sao? Yên tâm người tốt như tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Diệu Linh khinh bỉ nhìn Tư Viễn đang tự luyến.Bảo cô làm ôsin cho anh ta chẳng khác nào bảo cô bỏ đi lòng tự kiêu… à nhầm lòng tự tôn của mình.Nhưng anh ta đã đề cử cô vào đội bóng rổ rồi cũng tốt.
Haizz… thôi thì chấp nhận sống chung với lũ trong 1 tháng vậy. Bất quá anh ta cũng hứa là không làm gì với mình .
Diệu Linh uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nhìn vào mắt Tư Viễn “Được thôi tôi sẽ làm ôsin cho anh trong vòng 1 tháng. Chỉ đúng 1 tháng thôi"
"Tốt lắm bắt đầu từ ngày mai cô hãy mua cafe cho tôi trước giờ vào lớp”Tư Viễn giao nhiệm vụ.
Diệu Linh ngán ngẩm gật đầu, Tư Viễn thấy cô không trở về lớp mà cứ ngồi ở ghế nhìn anh. Mã Tư Viễn ác ma lại muốn dở ý trêu trọc cô.“Xong việc rồi cô không về lớp sao? Hay là còn muốn ngồi đây ngắm tôi đến hết buổi?”
“ Cái đồ tự luyến nhà anh, ai thèm ngắm anh chứ.”
Diệu Linh lúc này phải nói là gần như sắp bốc cháy tới nơi, chợt nhớ ra điều gì đó cô lại cười cười
“Này Mã Tư Viễn cho tôi ngồi đây tới cuối tiết thôi. Tôi không muốn về lớp để không phải hứng chịu thần chết... À nhầm lão Minh đâu”
“Tùy cô”Tư Viễn hờ hững nói
Ly Ước sau khi rời khỏi phòng hội học sinh thì cũng không về lớp mà cứ lẽo đẽo theo sau Tuấn Khải
Trong đầu vẫn là dấu hỏi chấm to đùng. Gọi Diệu Linh lên là vì Mã Tư Viễn còn tức chuyện hôm qua đi, nhưng sao Tuấn Khải lại gọi cô lên đây làm gì?
“ Tiền bối sao lại gọi em lên đây làm gì? Diệu Linh là người gây chuyện đâu phải em đâu?”
Tuấn Khải dừng lại cậu và tiểu Ước đã đi lòng vòng được một lúc.
“À là tôi sợ tên Tư Viễn kia làm gì đó quá đáng với Diệu Linh nên gọi cô theo để đề phòng bất trắc thôi” chẳng lẽ bây giờ lại nói là “Tôi chỉ buột miệng gọi tên em thôi” trả lời như vậy thì có mà chết à!
Ly Ước “À” lên một tiếng rồi nhờ Khải dẫn đi tham quan trường. Cô không muốn quay lại học môn toán đáng ghét của lão Minh dù sao đi tham quan trường cũng thích.
Sáng hôm sau tâm trạng của Diệu Linh rất thoải mái. Con đường từ nhà tới trường cô luôn miệng hát đủ để thấy hôm nay tâm trạng cô ra sao.
Vào lớp Diệu Linh khoác vai Ly Ước cười tươi.Ly Ước nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Vừa mới sáng sớm cô làm gì mà cười tươi như vậy chứ.
“Linh có chuyện gì vui sao?”
“Hả! Không có sao cậu lại hỏi vậy “
“Không có chuyện gì mà cậu lại cười tươi vậy như vậy sao?"
“Tớ có sao?”
Ly Ước thở dài lấy sách vở ra để chuẩn bị vào lớp học.Diệu Linh vẫn tươi cười nhưng hình như cô quên đã quên cái gì đó, thôi kệ sắp vào học rồi.
Giờ nghỉ trưa Diệu Linh xuống nhà ăn một mình, vì Ly Ước thối tha đã được người khác mời đi ăn cơm rồi nên đã bỏ rơi cô lại.
Đoạn đường ngắn ngủi từ lớp xuống nhà ăn mà cô hóng được đủ thứ. Nào là bạn A bị bạn trai đá, bạn C đánh nhau với bạn D, nào là Mã Tư Viễn đẹp trai... đủ thứ trên trời dưới đất.
Mã..Mã Tư Viễn.
Diệu Linh nhớ là phải mua cafe cho người nào đó vậy mà cứ thản nhiên như không có gì xảy ra. Cô nghĩ mình cần phải bồi bổ thêm trí nhớ thôi.
Vừa nhắc đến đã thấy người Tư Viễn đang ung dung tiến vào nhà ăn.Cô thấy anh ta rất đẹp trai đúng chất nam thần. Người thì đẹp trai như vậy, bất quá tinh thần tự luyến của anh ta càng cao.
Diệu Linh lấy thức ăn nhanh rồi đi tìm chỗ ngồi, tránh anh ta càng lâu càng tốt.
Hành động của Diệu Linh đã lọt vào mắt Tư Viễn. Ánh mắt thâm trầm hướng về phía cô.
"Diệu Linh"
Nghe ai đó gọi tên mình Linh theo phản xạ quay đầu lại. Nhìn thấy ác ma cô hối hận tại sao lúc đó không đi thẳng luôn đi.
"Chào hội trưởng Mã anh gọi tôi có việc gì?"
Viễn nhìn bộ dạng người trước mặt mà người như bốc hỏa. cô ta là cố tình hay giả ngốc đây chứ.
"Sáng nay cô đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lát tôi có chuyện muốn nói hẹn gặp cô ở phòng hội học sinh."
Nói rồi Viễn lạnh lùng quay chân bước đi.Diệu Linh từ nãy tới giờ vẫn đơ như khúc gỗ, tim đập thình thịch.
"Phải nhịn chỉ một tháng thôi. Diệu Linh mày phải nhịn" Diệu Linh tự nhủ.
Đến phòng hội học sinh cô ló đầu vào thì đã thấy Viễn đang ngồi ở bàn chủ tịch. Cô đắn đo có nên đi vào hay không thì Mã Tư Viễn đã nhìn chằm chằm cô.Thật là muốn dọa người quá đi mà.
"Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi?"
"Ngày mai cô đến ngay CLB bóng rổ luyện tập đi!"
"Anh nói thật sao?" Diệu Linh mặt mũi hớn hở.
"Phải giờ thì cô về lớp của mình đi" Viễn vẫn lạnh lùng nhìn cô
Diệu Linh không nói gì chỉ cười cười rồi đi ra ngoài.Đến cửa tiếng nói người kia khiến cô không rét mà run....
" Ngày mai mà cô còn không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tôi quá đáng!"
“ Này anh đang bị sảng đúng không ? Tại sao tôi phải chấp nhận làm ôsin cho anh?”
Mã Tư Viễn nhìn dáng vẻ tức giận đến đáng yêu của Linh liền không kìm được mà bật cười .
“Vậy thì có sao cô phải biết bao nhiêu người muốn theo chân tôi còn chả được, không phải được vào thẳng đội bóng rổ là mơ ước của cô sao? Yên tâm người tốt như tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”
Diệu Linh khinh bỉ nhìn Tư Viễn đang tự luyến.Bảo cô làm ôsin cho anh ta chẳng khác nào bảo cô bỏ đi lòng tự kiêu… à nhầm lòng tự tôn của mình.Nhưng anh ta đã đề cử cô vào đội bóng rổ rồi cũng tốt.
Haizz… thôi thì chấp nhận sống chung với lũ trong 1 tháng vậy. Bất quá anh ta cũng hứa là không làm gì với mình .
Diệu Linh uống một ngụm nước, hít một hơi thật sâu, thẳng thắn nhìn vào mắt Tư Viễn “Được thôi tôi sẽ làm ôsin cho anh trong vòng 1 tháng. Chỉ đúng 1 tháng thôi"
"Tốt lắm bắt đầu từ ngày mai cô hãy mua cafe cho tôi trước giờ vào lớp”Tư Viễn giao nhiệm vụ.
Diệu Linh ngán ngẩm gật đầu, Tư Viễn thấy cô không trở về lớp mà cứ ngồi ở ghế nhìn anh. Mã Tư Viễn ác ma lại muốn dở ý trêu trọc cô.“Xong việc rồi cô không về lớp sao? Hay là còn muốn ngồi đây ngắm tôi đến hết buổi?”
“ Cái đồ tự luyến nhà anh, ai thèm ngắm anh chứ.”
Diệu Linh lúc này phải nói là gần như sắp bốc cháy tới nơi, chợt nhớ ra điều gì đó cô lại cười cười
“Này Mã Tư Viễn cho tôi ngồi đây tới cuối tiết thôi. Tôi không muốn về lớp để không phải hứng chịu thần chết... À nhầm lão Minh đâu”
“Tùy cô”Tư Viễn hờ hững nói
Ly Ước sau khi rời khỏi phòng hội học sinh thì cũng không về lớp mà cứ lẽo đẽo theo sau Tuấn Khải
Trong đầu vẫn là dấu hỏi chấm to đùng. Gọi Diệu Linh lên là vì Mã Tư Viễn còn tức chuyện hôm qua đi, nhưng sao Tuấn Khải lại gọi cô lên đây làm gì?
“ Tiền bối sao lại gọi em lên đây làm gì? Diệu Linh là người gây chuyện đâu phải em đâu?”
Tuấn Khải dừng lại cậu và tiểu Ước đã đi lòng vòng được một lúc.
“À là tôi sợ tên Tư Viễn kia làm gì đó quá đáng với Diệu Linh nên gọi cô theo để đề phòng bất trắc thôi” chẳng lẽ bây giờ lại nói là “Tôi chỉ buột miệng gọi tên em thôi” trả lời như vậy thì có mà chết à!
Ly Ước “À” lên một tiếng rồi nhờ Khải dẫn đi tham quan trường. Cô không muốn quay lại học môn toán đáng ghét của lão Minh dù sao đi tham quan trường cũng thích.
Sáng hôm sau tâm trạng của Diệu Linh rất thoải mái. Con đường từ nhà tới trường cô luôn miệng hát đủ để thấy hôm nay tâm trạng cô ra sao.
Vào lớp Diệu Linh khoác vai Ly Ước cười tươi.Ly Ước nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Vừa mới sáng sớm cô làm gì mà cười tươi như vậy chứ.
“Linh có chuyện gì vui sao?”
“Hả! Không có sao cậu lại hỏi vậy “
“Không có chuyện gì mà cậu lại cười tươi vậy như vậy sao?"
“Tớ có sao?”
Ly Ước thở dài lấy sách vở ra để chuẩn bị vào lớp học.Diệu Linh vẫn tươi cười nhưng hình như cô quên đã quên cái gì đó, thôi kệ sắp vào học rồi.
Giờ nghỉ trưa Diệu Linh xuống nhà ăn một mình, vì Ly Ước thối tha đã được người khác mời đi ăn cơm rồi nên đã bỏ rơi cô lại.
Đoạn đường ngắn ngủi từ lớp xuống nhà ăn mà cô hóng được đủ thứ. Nào là bạn A bị bạn trai đá, bạn C đánh nhau với bạn D, nào là Mã Tư Viễn đẹp trai... đủ thứ trên trời dưới đất.
Mã..Mã Tư Viễn.
Diệu Linh nhớ là phải mua cafe cho người nào đó vậy mà cứ thản nhiên như không có gì xảy ra. Cô nghĩ mình cần phải bồi bổ thêm trí nhớ thôi.
Vừa nhắc đến đã thấy người Tư Viễn đang ung dung tiến vào nhà ăn.Cô thấy anh ta rất đẹp trai đúng chất nam thần. Người thì đẹp trai như vậy, bất quá tinh thần tự luyến của anh ta càng cao.
Diệu Linh lấy thức ăn nhanh rồi đi tìm chỗ ngồi, tránh anh ta càng lâu càng tốt.
Hành động của Diệu Linh đã lọt vào mắt Tư Viễn. Ánh mắt thâm trầm hướng về phía cô.
"Diệu Linh"
Nghe ai đó gọi tên mình Linh theo phản xạ quay đầu lại. Nhìn thấy ác ma cô hối hận tại sao lúc đó không đi thẳng luôn đi.
"Chào hội trưởng Mã anh gọi tôi có việc gì?"
Viễn nhìn bộ dạng người trước mặt mà người như bốc hỏa. cô ta là cố tình hay giả ngốc đây chứ.
"Sáng nay cô đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lát tôi có chuyện muốn nói hẹn gặp cô ở phòng hội học sinh."
Nói rồi Viễn lạnh lùng quay chân bước đi.Diệu Linh từ nãy tới giờ vẫn đơ như khúc gỗ, tim đập thình thịch.
"Phải nhịn chỉ một tháng thôi. Diệu Linh mày phải nhịn" Diệu Linh tự nhủ.
Đến phòng hội học sinh cô ló đầu vào thì đã thấy Viễn đang ngồi ở bàn chủ tịch. Cô đắn đo có nên đi vào hay không thì Mã Tư Viễn đã nhìn chằm chằm cô.Thật là muốn dọa người quá đi mà.
"Anh bảo có chuyện muốn nói với tôi?"
"Ngày mai cô đến ngay CLB bóng rổ luyện tập đi!"
"Anh nói thật sao?" Diệu Linh mặt mũi hớn hở.
"Phải giờ thì cô về lớp của mình đi" Viễn vẫn lạnh lùng nhìn cô
Diệu Linh không nói gì chỉ cười cười rồi đi ra ngoài.Đến cửa tiếng nói người kia khiến cô không rét mà run....
" Ngày mai mà cô còn không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách tôi quá đáng!"
Bình luận truyện