Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 26: Uy hiếp (6)
Nhìn thấy cảnh ấy, Lương Thần không kiềm chế được, đặt ly rượu trong tay xuống.
Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc Thẩm Lương Niên có gì tốt hơn anh? Có tiền có thế hơn anh ư? Tại sao Thẩm Lương Niên có thể chiếm được trái tim Cảnh Hảo Hảo, trong khi, anh giới thiệu phim của đạo diễn Trương cho cô, cô lại tìm mọi cách tránh né?
Cô nên biết, đây là lần đầu tiên trong đời anh đối xử tốt với một cô gái đến thế. Cô không cảm kích anh thì thôi, còn dám lừa gạt anh!
Giờ đây, cô còn "tình chàng ý thiếp" với Thẩm Lương Niên trước mặt anh nữa chứ!
Từ trước đến nay, chưa từng có ai không xem anh ra gì như thế. Trước kia, hễ anh đi đến đâu, chẳng phải anh đều là trung tâm của nơi đó sao?
Lương Thần càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn giận này. Anh không tin mình không thể chinh phục được Cảnh Hảo Hảo!
Nghĩ đến đây, Lương Thần lập tức lấy điện thoại trong túi mình ra, gửi một tin nhắn cho cô.
***
Cô không dám nhìn về phía Lương Thần, chỉ chăm chú đưa mắt nhìn Thẩm Lương Niên, thỉnh thoảng lại khẽ nhấp một hớp nước trái cây.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi xách cô mang bên mình rung lên.
Một tay Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước, tay còn lại mở túi lấy điện thoại ra.
Vừa mở màn hình, một tin nhắn lập tức ập vào mắt cô: "Tôi nghĩ, Thẩm Lương Niên hẳn chưa biết bạn gái của anh ta đã không còn là xử nữ nhỉ?"
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng tin nhắn này, tay Cảnh Hảo Hảo chợt run lên, nước trái cây tràn ra ngoài, văng trúng cổ tay Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên quay đầu hỏi: "Sao thế Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo hốt hoảng vội khóa màn hình di động, ném sang một bên, nói dối với Thẩm Lương Niên: "Lúc nãy em cầm không chắc, lỡ tay làm đổ nước mất rồi." Cô nói rồi, rút khăn giấy trên bàn đá cẩm thạch lau tay cho anh ta.
Mới lau được một nửa, chiếc điện thoại bị cô đặt trên đùi lại rung lên khiến cô sợ đến run rẩy cả tay.
Thẩm Lương Niên thấy cô là lạ, bèn nắm lấy bàn tay cô đang lau cho mình, nhận ra ngón tay cô lạnh toát, vội hỏi: "Hảo Hảo, sao ngón tay em lạnh thế? Có phải em không khỏe ở đâu không?"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, đáp: "Do nước trái cây lạnh thôi."
"Vậy em đừng uống nữa! Để anh đổi cho em ly không lạnh." Nói rồi, Thẩm Lương Niên rót cho cô ly nước ép khác không lạnh.
Cô nhận lấy, mỉm cười khẽ với Thẩm Lương Niên tỏ vẻ mình không sao cả.
Tuy vậy, Thẩm Lương Niên vẫn chưa yên tâm. Anh ta toan nói gì đó thì bị tiếng ồn ào của Tòng Dung dời đi sự chú ý.
Cảnh Hảo Hảo đợi đến khi Thẩm Lương Niên trò chuyện hăng say với nhóm Tòng Dung mới chậm rãi quay đầu mở điện thoại. Số điện thoại ban nãy lại gửi tới một tin khác: "Quên giới thiệu với em, tôi là Lương Thần."
Chỉ mấy chữ đơn giản song Cảnh Hảo Hảo cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bao phủ ập xuống mình. Cô vô thức nhìn Lương Thần phía đối diện, thấy anh đang lười nhác dựa vào xô-pha, nhắm mắt nghỉ ngơi tựa như người chẳng liên quan.
Anh thực sự không hiểu, rốt cuộc Thẩm Lương Niên có gì tốt hơn anh? Có tiền có thế hơn anh ư? Tại sao Thẩm Lương Niên có thể chiếm được trái tim Cảnh Hảo Hảo, trong khi, anh giới thiệu phim của đạo diễn Trương cho cô, cô lại tìm mọi cách tránh né?
Cô nên biết, đây là lần đầu tiên trong đời anh đối xử tốt với một cô gái đến thế. Cô không cảm kích anh thì thôi, còn dám lừa gạt anh!
Giờ đây, cô còn "tình chàng ý thiếp" với Thẩm Lương Niên trước mặt anh nữa chứ!
Từ trước đến nay, chưa từng có ai không xem anh ra gì như thế. Trước kia, hễ anh đi đến đâu, chẳng phải anh đều là trung tâm của nơi đó sao?
Lương Thần càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn giận này. Anh không tin mình không thể chinh phục được Cảnh Hảo Hảo!
Nghĩ đến đây, Lương Thần lập tức lấy điện thoại trong túi mình ra, gửi một tin nhắn cho cô.
***
Cô không dám nhìn về phía Lương Thần, chỉ chăm chú đưa mắt nhìn Thẩm Lương Niên, thỉnh thoảng lại khẽ nhấp một hớp nước trái cây.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi xách cô mang bên mình rung lên.
Một tay Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước, tay còn lại mở túi lấy điện thoại ra.
Vừa mở màn hình, một tin nhắn lập tức ập vào mắt cô: "Tôi nghĩ, Thẩm Lương Niên hẳn chưa biết bạn gái của anh ta đã không còn là xử nữ nhỉ?"
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng tin nhắn này, tay Cảnh Hảo Hảo chợt run lên, nước trái cây tràn ra ngoài, văng trúng cổ tay Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên quay đầu hỏi: "Sao thế Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo hốt hoảng vội khóa màn hình di động, ném sang một bên, nói dối với Thẩm Lương Niên: "Lúc nãy em cầm không chắc, lỡ tay làm đổ nước mất rồi." Cô nói rồi, rút khăn giấy trên bàn đá cẩm thạch lau tay cho anh ta.
Mới lau được một nửa, chiếc điện thoại bị cô đặt trên đùi lại rung lên khiến cô sợ đến run rẩy cả tay.
Thẩm Lương Niên thấy cô là lạ, bèn nắm lấy bàn tay cô đang lau cho mình, nhận ra ngón tay cô lạnh toát, vội hỏi: "Hảo Hảo, sao ngón tay em lạnh thế? Có phải em không khỏe ở đâu không?"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, đáp: "Do nước trái cây lạnh thôi."
"Vậy em đừng uống nữa! Để anh đổi cho em ly không lạnh." Nói rồi, Thẩm Lương Niên rót cho cô ly nước ép khác không lạnh.
Cô nhận lấy, mỉm cười khẽ với Thẩm Lương Niên tỏ vẻ mình không sao cả.
Tuy vậy, Thẩm Lương Niên vẫn chưa yên tâm. Anh ta toan nói gì đó thì bị tiếng ồn ào của Tòng Dung dời đi sự chú ý.
Cảnh Hảo Hảo đợi đến khi Thẩm Lương Niên trò chuyện hăng say với nhóm Tòng Dung mới chậm rãi quay đầu mở điện thoại. Số điện thoại ban nãy lại gửi tới một tin khác: "Quên giới thiệu với em, tôi là Lương Thần."
Chỉ mấy chữ đơn giản song Cảnh Hảo Hảo cảm nhận được khí thế mạnh mẽ bao phủ ập xuống mình. Cô vô thức nhìn Lương Thần phía đối diện, thấy anh đang lười nhác dựa vào xô-pha, nhắm mắt nghỉ ngơi tựa như người chẳng liên quan.
Bình luận truyện