Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 262: Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài (3)
Editor: Nguyetmai
Lương Thần ngơ ngác nhìn theo đến khi bóng dáng của cô biến mất hẳn mới dời mắt sang ly nước. Anh chống lên thành bồn cầu đứng dậy, mở nước rửa mặt rồi mới bưng ly nước mà Cảnh Hảo Hảo rót, ngậm một hớp lớn, súc miệng xong nhổ ra, sau đó mới uống sạch sẽ chỗ nước còn lại.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, bước chân lảo đảo đi đến bên giường, nằm phịch xuống bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.
Căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của người đàn ông sau lưng truyền sang người mình.
Khoảng thời gian này, cô ngủ một mình đã quen, đột nhiên có thêm một người, cô có chút không thoải mái, bèn nhích người ra cạnh giường.
Tuy vậy, chưa nhích được bao xa thì anh đã kéo cô lại vào lòng. Cô cứng người, muốn đẩy anh ra, người đàn ông say bí tỉ lại thì thầm bên tai cô: "Em không nên xuất hiện trước mặt tôi."
Câu nói này của anh không đầu không đuôi, Cảnh Hảo Hảo không hiểu gì cả.
Người đàn ông ôm cô chặt hơn như muốn khắc sâu cô vào cơ thể mình khiến cô không tài nào nhúc nhích được.
Không biết bao lâu trôi qua, hô hấp của anh đã ổn định hơn, hình như đã ngủ, cô mới nhẹ nhàng định gỡ tay anh ra, anh lại đột nhiên nói: "Thật ra, tôi cũng chẳng vui vẻ gì."
Không vui ư?
Anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, không gì là không thể, cả thành phố Giang Sơn đều là của anh, anh có gì không vui chứ?
Trong lúc cô nghi hoặc, anh lại cọ đầu mình lên đỉnh đầu cô, tiếp tục nói: "Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài."
"Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài…"
Anh nhắc đi nhắc lại hai ba lần, cuối cùng im hẳn, tiếng thở đều đặn vang lên.
Cảnh Hảo Hảo sững người một lúc mới đẩy anh ra, nhích ra cạnh giường.
Hai người cách nhau một khoảng lớn, cô nghĩ vẩn vơ một lúc mới mơ màng thiếp đi.
***
Hôm sau, khi thức giấc, trên giường chỉ còn một mình Lương Thần.
Anh mở mắt ra, thấy phòng ngủ quen thuộc thì giật mình bật dậy, nhíu mày ngồi đó rất lâu mới mơ màng nhớ ra, tối qua hình như mình uống rất nhiều rượu, trợ lý đã đưa mình về.
Say rượu nên đầu anh hơi đau, anh xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, vừa trở ra thì di động đổ chuông. Thư ký gọi đến, hỏi anh mấy giờ đến công ty, công ty đối tác đã cử người đến rồi.
Lương Thần dặn dò vài câu thì cúp máy, thay quần áo, khi ra ngoài lại gặp dì Lâm bưng một chiếc khay từ phòng vẽ đi ra.
"Cậu Thần."
Lương Thần thấy bữa sáng trên khay dì Lâm đang bưng thì nhíu mày.
Dì Lâm thấy vậy, hiểu ý giải thích: "Đây là bữa sáng của cô Cảnh, gần đây cô ấy đều dùng bữa ở trên lầu."
"Ừm."
Lương Thần gật đầu, thắt cà vạt xong, vừa đi được hai bước thì dừng lại, hỏi: "Cái này là ăn xong rồi hay không hợp khẩu vị nên đổi lại?"
"Đã ăn xong rồi."
Mày anh nhíu chặt lại: "Cô ấy có ăn bao nhiêu đâu?"
Dì Lâm vẫn luôn quan tâm tình trạng sinh hoạt gần đây của Cảnh Hảo Hảo, nghe Lương Thần hỏi vậy thì không kiềm được đáp: "Gần đây khẩu vị của cô Cảnh không tốt lắm, chẳng ăn uống được gì nhiều, người đã gầy rộc đi rồi."
Lương Thần ngơ ngác nhìn theo đến khi bóng dáng của cô biến mất hẳn mới dời mắt sang ly nước. Anh chống lên thành bồn cầu đứng dậy, mở nước rửa mặt rồi mới bưng ly nước mà Cảnh Hảo Hảo rót, ngậm một hớp lớn, súc miệng xong nhổ ra, sau đó mới uống sạch sẽ chỗ nước còn lại.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, bước chân lảo đảo đi đến bên giường, nằm phịch xuống bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.
Căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của người đàn ông sau lưng truyền sang người mình.
Khoảng thời gian này, cô ngủ một mình đã quen, đột nhiên có thêm một người, cô có chút không thoải mái, bèn nhích người ra cạnh giường.
Tuy vậy, chưa nhích được bao xa thì anh đã kéo cô lại vào lòng. Cô cứng người, muốn đẩy anh ra, người đàn ông say bí tỉ lại thì thầm bên tai cô: "Em không nên xuất hiện trước mặt tôi."
Câu nói này của anh không đầu không đuôi, Cảnh Hảo Hảo không hiểu gì cả.
Người đàn ông ôm cô chặt hơn như muốn khắc sâu cô vào cơ thể mình khiến cô không tài nào nhúc nhích được.
Không biết bao lâu trôi qua, hô hấp của anh đã ổn định hơn, hình như đã ngủ, cô mới nhẹ nhàng định gỡ tay anh ra, anh lại đột nhiên nói: "Thật ra, tôi cũng chẳng vui vẻ gì."
Không vui ư?
Anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, không gì là không thể, cả thành phố Giang Sơn đều là của anh, anh có gì không vui chứ?
Trong lúc cô nghi hoặc, anh lại cọ đầu mình lên đỉnh đầu cô, tiếp tục nói: "Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài."
"Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài…"
Anh nhắc đi nhắc lại hai ba lần, cuối cùng im hẳn, tiếng thở đều đặn vang lên.
Cảnh Hảo Hảo sững người một lúc mới đẩy anh ra, nhích ra cạnh giường.
Hai người cách nhau một khoảng lớn, cô nghĩ vẩn vơ một lúc mới mơ màng thiếp đi.
***
Hôm sau, khi thức giấc, trên giường chỉ còn một mình Lương Thần.
Anh mở mắt ra, thấy phòng ngủ quen thuộc thì giật mình bật dậy, nhíu mày ngồi đó rất lâu mới mơ màng nhớ ra, tối qua hình như mình uống rất nhiều rượu, trợ lý đã đưa mình về.
Say rượu nên đầu anh hơi đau, anh xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, vừa trở ra thì di động đổ chuông. Thư ký gọi đến, hỏi anh mấy giờ đến công ty, công ty đối tác đã cử người đến rồi.
Lương Thần dặn dò vài câu thì cúp máy, thay quần áo, khi ra ngoài lại gặp dì Lâm bưng một chiếc khay từ phòng vẽ đi ra.
"Cậu Thần."
Lương Thần thấy bữa sáng trên khay dì Lâm đang bưng thì nhíu mày.
Dì Lâm thấy vậy, hiểu ý giải thích: "Đây là bữa sáng của cô Cảnh, gần đây cô ấy đều dùng bữa ở trên lầu."
"Ừm."
Lương Thần gật đầu, thắt cà vạt xong, vừa đi được hai bước thì dừng lại, hỏi: "Cái này là ăn xong rồi hay không hợp khẩu vị nên đổi lại?"
"Đã ăn xong rồi."
Mày anh nhíu chặt lại: "Cô ấy có ăn bao nhiêu đâu?"
Dì Lâm vẫn luôn quan tâm tình trạng sinh hoạt gần đây của Cảnh Hảo Hảo, nghe Lương Thần hỏi vậy thì không kiềm được đáp: "Gần đây khẩu vị của cô Cảnh không tốt lắm, chẳng ăn uống được gì nhiều, người đã gầy rộc đi rồi."
Bình luận truyện