Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 283: Bất ngờ (3)
Editor: Nguyetmai
Nhiều lần như thế, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy bất tiện, Lương Thần cũng sợ cô phải chờ lâu. Cô cũng có bằng lái, nên anh dặn cấp dưới chọn luôn cho cô chiếc Audi A4L có tính năng thật tốt, thích hợp với phái nữ, để những lúc anh bận rộn, cô vẫn có thể tự lái xe đến đoàn phim.
Cuối tháng một, Lương Thần phải đi công tác năm ngày ở Thượng Hải để bàn chuyện thu mua. Công việc của Cảnh Hảo Hảo ở đoàn phim cũng đang trong giai đoạn nước rút nên mấy ngày nay, cô tự lái xe tới phim trường.
Ngày cuối tháng cũng là ngày quay cuối cùng, đồng thời là mùng một tháng mười hai theo lịch âm. Cảnh quay hôm nay kết thúc rất sớm, không đến hai giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo đã tẩy trang xong, ra khỏi phim trường để lấy xe ở bãi đỗ đối diện.
Hôm nay, trời đẹp vô cùng, ánh mặt trời mùa đông chiếu không gây khó chịu mà còn mang lại cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái.
Những cảnh quay gần đây thực sự khiến Cảnh Hảo Hảo tốn rất nhiều công sức. Cô hơi mệt mỏi, muốn lái thẳng xe về nhà ngủ bù, ai ngờ, lúc vào bãi đỗ xe, cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, bỗng có người gọi cô: "Cảnh Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo thoáng giật mình, quay lại, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
Là Kiều Ôn Noãn?
Sao cô ta lại ở đây?
Kiều Ôn Noãn không đợi cô lên tiếng, chỉ cong môi cười, giải đáp nghi hoặc trong lòng cô: "Hảo Hảo, tôi đợi cô rất lâu rồi."
Đợi cô làm gì chứ?
Cảnh Hảo Hảo không kìm được nhíu mày, vẫn không lên tiếng.
"Bên kia có quán cà phê, chúng ta có thể qua đó nói chuyện không?" Kiều Ôn Noãn không bận tâm tới sự lạnh nhạt của cô, chỉ về phía trước, nói tiếp: "Ngoài trời lạnh quá, với lại nói chuyện ở đây cũng có chút không tiện."
Cảnh Hảo Hảo nhìn Kiều Ôn Noãn: "Tôi thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói."
Quả thật là không có gì hay ho để nói cả, cô ta đã ở bên Thẩm Lương Niên, cô thì đã chấm dứt với anh, giữa họ còn gì để nói chứ?
Dứt lời, Cảnh Hảo Hảo quay người, bước về phía xe mình.
Kiều Ôn Noãn thấy cô muốn đi, vội vàng đuổi theo. Cô ta kéo tay cô lại: "Cô đợi đã! Tôi biết cô không vui khi tôi và Thẩm Lương Niên đến với nhau, nhưng cô cũng đã có Lương Thần rồi nên cô cũng đừng trách Thẩm Lương Niên nữa, dù gì hai người cũng chia tay rồi."
Cảnh Hảo Hảo thừa nhận Kiều Ôn Noãn nói không sai.
Tuy vậy, đối với một kẻ từng nhăm nhe bạn trai mình suốt hai năm ròng, giờ lại được như ước nguyện thành bạn gái của người mình luôn theo đuổi như Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo luôn cảm thấy những lời này quá chướng tai.
Cảnh Hảo Hảo giật phắt khuỷu tay mình khỏi tay cô ta: "Nếu hôm nay cô đến là để khoe khoang những chuyện này trước mặt tôi, tôi nghĩ điều này không cần thiết. Cô cũng vừa bảo đấy thôi, tôi và Thẩm Lương Niên đã kết thúc nên những chuyện cô nói chả liên quan gì tới tôi hết."
Khi nói những lời này, lòng Cảnh Hảo Hảo không phải không khó chịu, nhưng giai đoạn khó chịu nhất, cô cũng đã vượt qua được rồi. Giờ phút này, những gì còn đọng lại chỉ là cảm giác nhói đau như kim châm.
Cô và Thẩm Lương Niên đã định trước là có duyên không phận, từ nay về sau, điều cô có thể làm chính là lãng quên.
Nói rồi, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe, lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn lại mở túi mình, lấy ra một phong thư, đưa đến trước mặt cô.
Nhiều lần như thế, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy bất tiện, Lương Thần cũng sợ cô phải chờ lâu. Cô cũng có bằng lái, nên anh dặn cấp dưới chọn luôn cho cô chiếc Audi A4L có tính năng thật tốt, thích hợp với phái nữ, để những lúc anh bận rộn, cô vẫn có thể tự lái xe đến đoàn phim.
Cuối tháng một, Lương Thần phải đi công tác năm ngày ở Thượng Hải để bàn chuyện thu mua. Công việc của Cảnh Hảo Hảo ở đoàn phim cũng đang trong giai đoạn nước rút nên mấy ngày nay, cô tự lái xe tới phim trường.
Ngày cuối tháng cũng là ngày quay cuối cùng, đồng thời là mùng một tháng mười hai theo lịch âm. Cảnh quay hôm nay kết thúc rất sớm, không đến hai giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo đã tẩy trang xong, ra khỏi phim trường để lấy xe ở bãi đỗ đối diện.
Hôm nay, trời đẹp vô cùng, ánh mặt trời mùa đông chiếu không gây khó chịu mà còn mang lại cảm giác ấm áp vô cùng thoải mái.
Những cảnh quay gần đây thực sự khiến Cảnh Hảo Hảo tốn rất nhiều công sức. Cô hơi mệt mỏi, muốn lái thẳng xe về nhà ngủ bù, ai ngờ, lúc vào bãi đỗ xe, cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, bỗng có người gọi cô: "Cảnh Hảo Hảo?"
Cảnh Hảo Hảo thoáng giật mình, quay lại, nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp.
Là Kiều Ôn Noãn?
Sao cô ta lại ở đây?
Kiều Ôn Noãn không đợi cô lên tiếng, chỉ cong môi cười, giải đáp nghi hoặc trong lòng cô: "Hảo Hảo, tôi đợi cô rất lâu rồi."
Đợi cô làm gì chứ?
Cảnh Hảo Hảo không kìm được nhíu mày, vẫn không lên tiếng.
"Bên kia có quán cà phê, chúng ta có thể qua đó nói chuyện không?" Kiều Ôn Noãn không bận tâm tới sự lạnh nhạt của cô, chỉ về phía trước, nói tiếp: "Ngoài trời lạnh quá, với lại nói chuyện ở đây cũng có chút không tiện."
Cảnh Hảo Hảo nhìn Kiều Ôn Noãn: "Tôi thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói."
Quả thật là không có gì hay ho để nói cả, cô ta đã ở bên Thẩm Lương Niên, cô thì đã chấm dứt với anh, giữa họ còn gì để nói chứ?
Dứt lời, Cảnh Hảo Hảo quay người, bước về phía xe mình.
Kiều Ôn Noãn thấy cô muốn đi, vội vàng đuổi theo. Cô ta kéo tay cô lại: "Cô đợi đã! Tôi biết cô không vui khi tôi và Thẩm Lương Niên đến với nhau, nhưng cô cũng đã có Lương Thần rồi nên cô cũng đừng trách Thẩm Lương Niên nữa, dù gì hai người cũng chia tay rồi."
Cảnh Hảo Hảo thừa nhận Kiều Ôn Noãn nói không sai.
Tuy vậy, đối với một kẻ từng nhăm nhe bạn trai mình suốt hai năm ròng, giờ lại được như ước nguyện thành bạn gái của người mình luôn theo đuổi như Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo luôn cảm thấy những lời này quá chướng tai.
Cảnh Hảo Hảo giật phắt khuỷu tay mình khỏi tay cô ta: "Nếu hôm nay cô đến là để khoe khoang những chuyện này trước mặt tôi, tôi nghĩ điều này không cần thiết. Cô cũng vừa bảo đấy thôi, tôi và Thẩm Lương Niên đã kết thúc nên những chuyện cô nói chả liên quan gì tới tôi hết."
Khi nói những lời này, lòng Cảnh Hảo Hảo không phải không khó chịu, nhưng giai đoạn khó chịu nhất, cô cũng đã vượt qua được rồi. Giờ phút này, những gì còn đọng lại chỉ là cảm giác nhói đau như kim châm.
Cô và Thẩm Lương Niên đã định trước là có duyên không phận, từ nay về sau, điều cô có thể làm chính là lãng quên.
Nói rồi, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe, lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn lại mở túi mình, lấy ra một phong thư, đưa đến trước mặt cô.
Bình luận truyện