Em Là Cả Nhân Gian Của Anh
Chương 35: Progesterone (5)
Lương Thần đợi Cảnh Hảo Hảo ngồi xuống rồi mới kéo bừa một chiếc ghế khác, ngồi đối diện cô.
Nhìn gương mặt cô còn chưa khô nước mắt, anh đưa tay muốn giúp cô lau khô nhưng ngay khi ngón tay anh sắp chạm vào da cô, cô đã vội quay đầu tránh né.
Tay anh rơi vào khoảng không, biểu cảm khó khăn lắm mới dịu lại của anh lại dần trở nên u ám.
Cảnh Hảo Hảo nhận ra bầu không khí hơi cứng ngắc, cô dè dặt ngước mi len lén nhìn Lương Thần, tay siết chặt tà váy của mình.
Mặt anh vô cảm, nhìn chằm chằm vào động tác bất an của cô không chớp mắt khiến cô sợ đến mức không dám thở mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây một, gian phòng yên tĩnh đến đáng sợ, quả thật, chính như sự bình yên trước bão giông. Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo đang tự trách sao mình ngu ngốc đến vậy, lại chọc Lương Thần tức giận, bây giờ không biết anh sẽ dùng cách gì để trừng trị cô nữa đây thì anh đột nhiên dời mắt khỏi gương mặt cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, anh quay đầu lại, thấy nước mắt trên mặt cô đã khô, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cô từng khóc, anh mới hỏi: "Năm em mười tuổi sao lại quen biết Thẩm Lương Niên?"
Cảnh Hảo Hảo còn hơi sợ hãi vì lúc nãy đã tránh tay Lương Thần, sợ mình lại chọc giận anh nên đành ngoan ngoãn đáp: "Tôi không có tiền đóng học phí, ba của Thẩm Lương Niên đã đóng giúp tôi."
Lương Thần nghe vậy, mày hơi cau lại, nhìn thẳng vào mắt cô giây lát rồi hỏi: "Bốn ngày sau là sinh nhật hai mươi tuổi của em à?"
"Phải." Cô đáp khẽ rồi gật đầu.
"Hai người định kết hôn vào hôm đó?" Anh hỏi, mắt dán vào chiếc nhẫn trên tay cô.
Cô theo phản xạ đưa tay kia che lấy nhẫn, gục đầu xuống, rồi lại lắc đầu. Sau đó, cô nghĩ đến việc mình không thể nói cho anh biết, cô và Lương Niên đã giao hẹn sẽ trao nhau đêm đầu tiên vào hôm đó, bởi thế cô lại gật đầu.
Ánh mắt Lương Thần bỗng càng thêm lạnh lùng: "Tôi cho em một ngày để xử lý xong chuyện giữa em và Thẩm Lương Niên."
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nói đơn giản hơn là, tôi cho em một ngày để chia tay Thẩm Lương Niên."
"Lương Niên là bạn anh, hai người còn là đối tác, sao anh có thể cướp bạn gái của anh ấy chứ?"
Nói đến đây, những bối rối bất an của Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn biến mất, cô lắc đầu với Lương Thần, giọng kiên định:
"Không thể nào…"
Không thể nào ư?
Hay cho câu "không thể nào"!
Lương Thần phì cười thành tiếng, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói:
"Hảo Hảo, em ngây thơ thật, có thể hay không do em quyết định sao? Bây giờ tôi ngồi đây nói với em những điều này là đang nể mặt em, em đừng vờ vịt với tôi. Em biết đấy, không chỉ thành phố Giang Sơn mà dù ở thủ đô cũng không mấy ai dám gây sự với Lương Thần tôi, càng đừng kể tới anh bạn trai lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở công ty nhờ tiền của em kia. Nói thật với em, tòa cao ốc của công ty Thẩm Lương Niên là đất của tôi. Tôi có thể khiến công ty anh ta không còn văn phòng làm việc bất cứ lúc nào. Cho nên, tôi khuyên em chớ hại người hại mình, đến lúc chọc giận tôi thì người khổ sở chẳng phải là em sao?"
Nhìn gương mặt cô còn chưa khô nước mắt, anh đưa tay muốn giúp cô lau khô nhưng ngay khi ngón tay anh sắp chạm vào da cô, cô đã vội quay đầu tránh né.
Tay anh rơi vào khoảng không, biểu cảm khó khăn lắm mới dịu lại của anh lại dần trở nên u ám.
Cảnh Hảo Hảo nhận ra bầu không khí hơi cứng ngắc, cô dè dặt ngước mi len lén nhìn Lương Thần, tay siết chặt tà váy của mình.
Mặt anh vô cảm, nhìn chằm chằm vào động tác bất an của cô không chớp mắt khiến cô sợ đến mức không dám thở mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây một, gian phòng yên tĩnh đến đáng sợ, quả thật, chính như sự bình yên trước bão giông. Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo đang tự trách sao mình ngu ngốc đến vậy, lại chọc Lương Thần tức giận, bây giờ không biết anh sẽ dùng cách gì để trừng trị cô nữa đây thì anh đột nhiên dời mắt khỏi gương mặt cô, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, anh quay đầu lại, thấy nước mắt trên mặt cô đã khô, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cô từng khóc, anh mới hỏi: "Năm em mười tuổi sao lại quen biết Thẩm Lương Niên?"
Cảnh Hảo Hảo còn hơi sợ hãi vì lúc nãy đã tránh tay Lương Thần, sợ mình lại chọc giận anh nên đành ngoan ngoãn đáp: "Tôi không có tiền đóng học phí, ba của Thẩm Lương Niên đã đóng giúp tôi."
Lương Thần nghe vậy, mày hơi cau lại, nhìn thẳng vào mắt cô giây lát rồi hỏi: "Bốn ngày sau là sinh nhật hai mươi tuổi của em à?"
"Phải." Cô đáp khẽ rồi gật đầu.
"Hai người định kết hôn vào hôm đó?" Anh hỏi, mắt dán vào chiếc nhẫn trên tay cô.
Cô theo phản xạ đưa tay kia che lấy nhẫn, gục đầu xuống, rồi lại lắc đầu. Sau đó, cô nghĩ đến việc mình không thể nói cho anh biết, cô và Lương Niên đã giao hẹn sẽ trao nhau đêm đầu tiên vào hôm đó, bởi thế cô lại gật đầu.
Ánh mắt Lương Thần bỗng càng thêm lạnh lùng: "Tôi cho em một ngày để xử lý xong chuyện giữa em và Thẩm Lương Niên."
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nói đơn giản hơn là, tôi cho em một ngày để chia tay Thẩm Lương Niên."
"Lương Niên là bạn anh, hai người còn là đối tác, sao anh có thể cướp bạn gái của anh ấy chứ?"
Nói đến đây, những bối rối bất an của Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn biến mất, cô lắc đầu với Lương Thần, giọng kiên định:
"Không thể nào…"
Không thể nào ư?
Hay cho câu "không thể nào"!
Lương Thần phì cười thành tiếng, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói:
"Hảo Hảo, em ngây thơ thật, có thể hay không do em quyết định sao? Bây giờ tôi ngồi đây nói với em những điều này là đang nể mặt em, em đừng vờ vịt với tôi. Em biết đấy, không chỉ thành phố Giang Sơn mà dù ở thủ đô cũng không mấy ai dám gây sự với Lương Thần tôi, càng đừng kể tới anh bạn trai lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mở công ty nhờ tiền của em kia. Nói thật với em, tòa cao ốc của công ty Thẩm Lương Niên là đất của tôi. Tôi có thể khiến công ty anh ta không còn văn phòng làm việc bất cứ lúc nào. Cho nên, tôi khuyên em chớ hại người hại mình, đến lúc chọc giận tôi thì người khổ sở chẳng phải là em sao?"
Bình luận truyện