Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 50: Giấu giếm (10)



Lương Thần dừng bước, quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo.

Cô nhìn anh, đứng dậy khỏi ghế, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh…", vừa nói, cô vừa cố tình dùng sức đan chặt các ngón tay vào nhau.

Anh liếc nhìn những ngón tay mềm mại đã hơi ửng đỏ vì bị siết chặt của cô, quay người về lại chỗ ngồi, treo lại áo lên ghế rồi ngồi xuống, nói: "Có chuyện gì thì ngồi xuống vừa ăn vừa từ từ nói."

Cô nghe lời ngồi xuống nhưng không ăn mà chỉ nhìn vào mắt anh, nói: "Hai ngày nữa tôi phải đi Vân Nam…"

"Bao lâu?"

"Nửa năm…"

Mới chỉ nói hai chữ này, sắc mặt anh đã lập tức lạnh như băng, lòng cô cũng thấp thỏm theo nhưng vẫn dùng hết can đảm nói tiếp: "Là phim của đạo diễn Phương Lộ. Tôi đã đồng ý từ hai tháng trước rồi. Mấy ngày nữa là họ sẽ chính thức khai máy, tôi phải đi theo đoàn phim."

Cô cố tình để giọng mình càng lúc càng nhỏ, còn cúi gằm đầu xuống đất, có vẻ như cực kỳ sợ Lương Thần nổi giận.

"Lúc ấy tôi vẫn chưa quen anh. Hơn nữa, đạo diễn Phương từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần, ân tình ấy tôi không thể không trả, cho nên… Tôi nhất định phải tham gia bộ phim lần này …"

"Hảo Hảo, không phải là vì muốn tránh tôi nên em cố tình bịa lý do đấy chứ?"

Cô vội vàng lắc đầu, có vẻ hơi chột dạ ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Không có, tuyệt đối không có… Không tin thì anh gọi điện hỏi đạo diễn Phương đi."

Cô nói rồi lại gục mặt xuống, nhìn chằm chằm bát cơm, im lặng hồi lâu, cuối cùng còn tỏ vẻ miễn cưỡng nhượng bộ: "Nếu anh không đồng ý cho tôi đi, tôi có thể nói với đạo diễn Phương là tôi không đi…"

Lương Thần nhìn chằm chằm tóc cô, nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của cô, trong lòng cũng không biết vì tối qua cô không bỏ đi làm anh vui hay là vì dáng vẻ thấp thỏm sợ sệt lúc này của cô khiến anh cảm thấy không đành lòng. Cuối cùng, một người vốn tự cảm thấy mình không phải loại tốt lành gì như anh lại lên tiếng: "Hảo Hảo, em nói vớ vẩn gì thế? Sao tôi có thể không cho em quay phim được chứ?"

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, lại cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên mừng rõ: "Thật không?"

Anh khẽ gật đầu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải tới công ty rồi. Trước khi đi Vân Nam em nhớ gọi cho tôi…"

Chưa dứt lời, Lương Thần bỗng như nhớ ra điều gì, bổ sung thêm: "Tôi sẽ gọi điện cho nhà sản xuất của đoàn phim nói họ cho em hai ngày phép cố định vào cuối mỗi tháng, đến lúc đó tôi sẽ cho người đặt trước vé máy bay cho em, em cứ việc bay thẳng về thành phố Giang Sơn là được."

Nói rồi, anh liền rời khỏi phòng ăn.

Cảnh Hảo Hảo mải lắng nghe tiếng động cơ bên ngoài cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào khác, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cạn kiệt sức lực ngồi xụi lơ ra ghế. Khi xòe tay ra, cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Tuy kết quả cuối cùng không hoàn toàn trùng khớp với dự tính của cô, mỗi tháng cô vẫn phải về thành phố Giang Sơn một lần nhưng dù sao cũng chỉ có hai ngày mà thôi, cô có thể dùng Progesterone để thoát khỏi Lương Thần.

Cô thầm nghĩ, chỉ trong vòng nửa năm thôi, chắc chắn Lương Thần sẽ hết hứng thú với cô.

***

Bốn ngày sau, Cảnh Hảo Hảo lên máy bay đi Vân Nam đúng như ý nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện