Em Là Ngôi Sao Nào?
Chương 59: Bà xã
Năm tư đại học, sau khi trải qua sự thay đổi nhiệm kỳ mới của hội sinh viên, Giang Dữ gần như không còn xuất hiện ở trường nữa.
Trong suốt cả năm, chỉ có duy nhất một lần anh xuất hiện ở trường, đó còn là lúc anh quay về trường để tiến hành bảo vệ luận văn.
Lúc Giang Dữ bảo vệ luận văn, vừa khéo Ninh Nhuệ Tinh cũng đang trong giờ lên lớp, thật không dễ dàng gì đợi đến lúc tan học, cô vội vàng thu dọn đồ đạc lại rồi chạy đến dãy lầu giảng dạy của viện Kinh tế Tài chính của Giang Dữ.
Ai biết được vừa chạy xuống khỏi cầu thang, còn chưa đi ra khỏi dãy lầu giảng dạy của viện Văn học liền bị người nào đó chặn đường lại.
Người đến là một nam sinh cao cao, gầy gầy, khí chất có chút thanh thuần, hình như là sinh viên năm nhất. Lúc đầu Ninh Nhuệ Tinh còn cho rằng mình đụng trúng cậu ấy rồi, liền vội vàng đi vòng qua bên cạnh, nam sinh đó vậy mà lại trực tiếp đưa tay ra chặn đường cô lại.
Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới ngước mắt lên nhìn cậu, cô chau mày lại, "Bạn học à, có chuyện gì sao?"
Thời gian Giang Dữ có thể ở lại trường không nhiều, sau khi bảo vệ luận văn xong anh còn phải quay về xử lý các hạng mục trong tay, Ninh Nhuệ Tinh gấp gáp muốn gặp mặt anh, lúc này đối với cái người đang chặn đường, làm lãng phí thời gian của mình không tránh được sinh ra chút chán ghét.
"Đàn chị", nam sinh rõ ràng có chút căng thẳng, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, mãi một lúc sau mới hoàn chỉnh nói xong một câu, "Em là sinh viên năm nhất ngành XX của viện Công trình Kiến trúc, Uyển..."
Ninh Nhuệ Tinh không có chút hứng thú nào với sự tự giới thiệu của cậu, cô cũng biết việc mình ngắt lời của người khác là chuyện rất bất lịch sự, nhưng nếu như những lời tiếp theo mà nam sinh này muốn nói ra là những chuyện về phương diện mà cô đang nghĩ tới thì..., Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình vẫn nên nhân lúc còn sớm dập tắt đi cái suy nghĩ kia của cậu như vậy mới tốt, cô nhẫn nại lên tiếng hỏi, "Cậu có chuyện gì sao?"
Nam sinh ngẩn người ra mất một, hai giây, lúc này mới ngập ngừng từ trong túi lấy ra một lá thư có một vài nếp gấp chồng chéo lên nhau, cậu dùng hai tay đưa lá thư đến trước mặt Ninh Nhuệ Tinh, "Đàn chị, em rất thích chị, đây là thư tình em viết..."
Tính cách của cậu ấy có chút ngại ngùng, kêu cậu tỏ tình ngay trước mặt Ninh Nhuệ Tinh như thế này, cậu lại sợ bản thân mình vừa nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh sẽ cảm thấy xấu hổ, cái gì cũng không nói ra được nữa, nhưng cậu lại không muốn bỏ lỡ người mà mình thích nên mới nghĩ ra cách viết thư tình cũ rích như thế này.
Chỉ cần Ninh Nhuệ Tinh nhận lấy rồi đọc nó thì liền có thể hiểu rõ được tâm ý của cậu.
So với sự lo lắng, thấp thỏm không yên sau khi tỏ tình của nam sinh kia thì Ninh Nhuệ Tinh lại phản ứng cực kỳ nhanh. Giang Dữ đã rất ít hoạt động trong trường, hơn nữa chủ tịch hội sinh viên mới được bầu cũng không thua kém Giang Dữ. Đề tài nói chuyện của mọi người đã đổi từ Giang Dữ sang người khác, mà cô với Giang Dữ bây giờ hầu như đều gặp nhau ở ngoài trường, những người xung quanh đương nhiên không biết mối quan hệ của cô và Giang Dữ, khó tránh khỏi hiểu lầm rằng cô vẫn còn độc thân, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không ngờ rằng bản thân mình vậy mà lại được người khác chú ý đến.
Cũng không phải là cô tự ti, tự coi nhẹ mình, mà chỉ là ngoài những cuộc họp cần thiết của hội sinh viên trường và các hoạt động của bộ phận ra thì cuộc sống hằng ngày của cô chỉ có thư viện trường, dãy lầu giảng dạy và căn hộ của Giang Dữ là ba điểm trên một đường thẳng mà thôi, cô rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với những người khác.
"Thật là ngại quá", Ninh Nhuệ Tinh cũng không đưa tay ra nhận lấy lá thư tình, cô cố gắng hết sức dùng giọng nói ôn hòa của mình để giải thích, "Tôi có..."
Cô vừa muốn nói "tôi có bạn trai rồi" thì lại có một giọng nói khác nhanh hơn cướp lấy lời cô, "Cô ấy có bạn trai rồi."
Ninh Nhuệ Tinh không hề xa lạ gì với giọng nói này, chính là vào sáng nay, chủ nhân của giọng nói này còn hôn lên trán cô, nói với cô một câu "chào buổi sáng", cô ngước mắt nhìn về hướng người kia, nhìn thấy Giang Dữ mặc một thân trang phục tốt nghiệp của cử nhân màu đen, nón cử nhân bị anh gỡ xuống cầm ở trong tay, Ninh Nhuệ Tinh cong môi cười với anh, tự giác đi đến bên cạnh anh, "Anh sao lại qua đây vậy?"
Buổi sáng trên đường đến lớp, Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy rất nhiều đàn anh, đàn chị mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh, mặc dù biết Giang Dữ sẽ không phải là một trong số đó, nhưng ảnh chụp tập thể lớp là không thể thiếu, ai biết được anh sẽ đến đây chứ.
Ánh mắt của Giang Dữ ý vị không rõ ràng mà quét qua cậu nam sinh đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh, anh không nói gì cả, mà chỉ ôm chặt lấy eo của Ninh Nhuệ Tinh một cách đầy chiếm hữu, sau đó xoay người đi trở lại con đường đã dẫn anh đến đây, ước chừng đi được vài bước rồi mới lên tiếng, "Nếu như anh không tới, vậy chẳng phải là đã bị người khác đào góc tường rồi sao?"
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức có chút khóc không được mà cười cũng không xong, cô liền nhấc tay lên đánh anh một cái, "Anh nói bậy cái gì vậy?"
Cái gì mà đào góc tường, góc tường cũng đâu phải là dễ đào như vậy đâu chứ?
"Vừa nãy không phải là đang tỏ tình với em sao?" Giang Dữ dừng bước, anh đưa tay lên xoa loạn mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, "Em vẫn là nhanh chóng tốt nghiệp đi thôi."
Giang Dữ không nói tại sao anh lại hy vọng cô nhanh chóng tốt nghiệp nhưng Ninh Nhuệ Tinh vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói của anh.
Anh vừa tốt nghiệp, cô vẫn còn đi học, lỡ như xảy ra chuyện gì anh cũng không biết được, hơn nữa, lúc cô tốt nghiệp cũng gần đến độ tuổi kết hôn do pháp luật quy định, liền có thể lãnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi.
Nhìn cái người đang mặc bộ đồng phục tốt nghiệp cử nhân kia, Ninh Nhuệ Tinh bất giác cũng có chút ước ao, cô lấy nón cử nhân của Giang Dữ sang đội lên đầu của mình, quá to rồi, gần như là muốn che hết gương mặt của cô, bất đắc dĩ chỉ có thể giữ lấy vành nón, ngăn không cho nó rơi xuống, vừa hướng về phía Giang Dữ đưa ra một ngón tay, vừa lên tiếng nói, "Thêm một năm nữa là có thể rồi."
Chuyên ngành của các cô vào năm ba đại học gần như là được trường sắp xếp cho đến các trường trung học trong thành phố để thực tập, vào năm tư chính là cả một năm học đều không có mặt ở trường, gần như là thêm một năm nữa thôi, cô liền có thể giống như Giang Dữ, ít khi xuất hiện ở trường học. Thực tập thì đều sẽ ở cùng một chỗ với các bạn trong lớp, còn có một nhóm các em học sinh tiểu học và trung học cơ sở, Giang Dữ căn bản không cần phải lo lắng quá nhiều nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ thấp giọng cười, khẽ véo chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, "Vậy em ở trường học phải ngoan ngoãn đó."
"Vẫn luôn rất ngoan mà", Ninh Nhuệ Tinh có chút không phục, "Ngoại trừ lên lớp học thì chính là đi đến thư viện chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tư chất giáo viên, những thời gian khác đều ở cùng một chỗ với anh rồi", giống như nghĩ đến cái gì đó, cô ngừng một chút sau đó nhẹ hắng giọng một tiếng, "Đâu có giống như anh."
"Anh?", Giang Dữ cho dù có thông minh như thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng không tránh khỏi đầu đầy mờ mịt, anh hỏi ngược lại, "Anh làm sao chứ?", thấy Ninh Nhuệ Tinh vẫn dáng vẻ bực bội hừ hừ không giải thích, anh liền thấp giọng bật cười, "Bà xã sao lại không giải thích rõ ràng một chút vậy?"
Vừa nghe thấy xưng hô này của anh, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh trong chớp mắt đỏ ửng hết lên, cái gì chứ, bát tự còn chưa đi xem, còn chưa phải là bà xã đâu nha.
Nhưng không thể không nói, Giang Dữ thật sự là nắm rất rõ điểm yếu của cô, anh vừa mới trêu chọc thì sự bực bội vừa mới được bơm vào căng tràn của cô liền cùng với đó mà bị trút ra hết, giọng nói của cô khẽ nhỏ đi, "Thư tình đó, anh còn chưa từng viết cho em."
Cô biết giữa cô và Giang Dữ đã tiến thêm một bước đến được trạng thái cả hai cùng thẳng thắn thành khẩn với nhau, trước đây Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một bức thư tình ngày hôm nay đã dễ dàng khơi gợi lên trái tim thiếu nữ đã lâu ngày không thấy của cô.
Lúc đầu Giang Dữ chỉ là nhẹ nhẹ nhàng nhàng hôn cô một cái, hai người liền hẹn hò, ngay cả quá trình theo đuổi cơ bản nhất trước khi hẹn hò cũng đều bị lược bỏ mất chứ đừng nói đến thư tình, một lời tỏ tình đàng hoàng cũng không có luôn.
Ninh Nhuệ Tinh bây giờ nghĩ lại, không tránh được cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bạn trai nhỏ của Lai Âm ban đầu phải theo đuôi tận ba con phố mới theo đuổi được Lai Âm, nhà người khác thì có những câu chuyện khác, nhưng cô cùng với Giang Dữ, tính kỹ lại thì hình như không có quá trình theo đuổi độc đáo đặc biệt gì.
Chỉ có nụ hôn khiến con người ta ý loạn tình mê ở nơi góc cầu thang kia.
"Muốn thư tình kiểu gì, em nói với anh, anh đều có thể viết cho em."
"Tự mình nghĩ." Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, "Như vậy mới đủ thành tâm thành ý."
Lời vừa nãy Giang Dữ nói ra cũng chỉ là đang dỗ cô, thứ mà cô muốn, anh tất nhiên sẽ dùng trái tim để làm cho bằng được, nhấc tay lên nhẹ xoa mái tóc suôn mượt mềm mại của cô, anh nhẹ giọng đồng ý một tiếng "được".
Thấy Giang Dữ đáp ứng như vậy, Ninh Nhuệ Tinh trái lại ngây người ra mất một, hai giây.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, Giang Dữ ngược lại khẽ mỉm cười, anh cũng không tiếp tục cố chấp vấn đề này, chuyển chủ đề nói với cô, "Bây giờ thì đi ăn cùng anh nhé?"
"Vâng."
Vừa đúng lúc cô cũng có chút đói bụng rồi.
Ăn cơm xong, Giang Dữ còn phải đi xử lý một chút chuyện của trường học, Ninh Nhuệ Tinh liền một mình đi đến thư viện.
Ở trong thư viện xem sách một lúc, vô thức ngước mắt lên lại vừa đúng lúc nhìn thấy Giang Dữ đang đứng trước mặt cô, anh cứ như vậy chăm chú nhìn cô, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.
Anh nhẹ nhàng kéo cái ghế ở đối diện với Ninh Nhuệ Tinh ra rồi ngồi xuống, những người xung quanh đều đang đọc sách, không tiện để nói chuyện, Ninh Nhuệ Tinh liền hướng về phía anh lắc lắc điện thoại, ra hiệu cả hai người dùng điện thoại để nói chuyện.
Ai biết được Giang Dữ lại nhấc tay đặt một lá thư lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy về phía cô.
Khắp cả gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh đều viết đầy hai chữ nghi hoặc.
"Công ty còn có việc, anh quay về trước đây, em từ từ đọc." Đợi Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của anh, lúc này Giang Dữ mới đứng dậy rời đi.
Ninh Nhuệ Tinh cầm lá thư lên, vừa mở ra cô đã nhìn thấy bên trong có đặt một tờ giấy viết thư.
Cô không ngờ được hiệu suất làm việc của Giang Dữ lại cao như vậy, buổi sáng cô vừa mới nói, còn chưa qua được bao lâu, anh đã thật sự chuẩn bị cho cô một lá thư tình.
Ninh Nhuệ Tinh trước hết nhìn qua chữ của Giang Dữ, mạnh mẽ hữu lực, kiểu chữ mà anh viết ra tùy ý, tự nhiên mà dồn lực vào từng nét từng nét nhìn rất đẹp, chỉ là không biết anh sẽ viết ra kiểu thư tình như thế nào.
Vừa mở ra, trên một tờ giấy viết thư to lớn chỉ viết có mấy chữ, nhìn sơ qua rất trống trải, nhưng trong từng câu chữ lại để lộ ra rất nhiều tình cảm, lại mang theo vài phần sâu sắc độc đáo.
Bốn mùa,
Một đời,
Cùng em.
Anh yêu em,
Do đó anh muốn cùng em,
Trải qua thật tốt cuộc đời này.
Trong suốt cả năm, chỉ có duy nhất một lần anh xuất hiện ở trường, đó còn là lúc anh quay về trường để tiến hành bảo vệ luận văn.
Lúc Giang Dữ bảo vệ luận văn, vừa khéo Ninh Nhuệ Tinh cũng đang trong giờ lên lớp, thật không dễ dàng gì đợi đến lúc tan học, cô vội vàng thu dọn đồ đạc lại rồi chạy đến dãy lầu giảng dạy của viện Kinh tế Tài chính của Giang Dữ.
Ai biết được vừa chạy xuống khỏi cầu thang, còn chưa đi ra khỏi dãy lầu giảng dạy của viện Văn học liền bị người nào đó chặn đường lại.
Người đến là một nam sinh cao cao, gầy gầy, khí chất có chút thanh thuần, hình như là sinh viên năm nhất. Lúc đầu Ninh Nhuệ Tinh còn cho rằng mình đụng trúng cậu ấy rồi, liền vội vàng đi vòng qua bên cạnh, nam sinh đó vậy mà lại trực tiếp đưa tay ra chặn đường cô lại.
Ninh Nhuệ Tinh lúc này mới ngước mắt lên nhìn cậu, cô chau mày lại, "Bạn học à, có chuyện gì sao?"
Thời gian Giang Dữ có thể ở lại trường không nhiều, sau khi bảo vệ luận văn xong anh còn phải quay về xử lý các hạng mục trong tay, Ninh Nhuệ Tinh gấp gáp muốn gặp mặt anh, lúc này đối với cái người đang chặn đường, làm lãng phí thời gian của mình không tránh được sinh ra chút chán ghét.
"Đàn chị", nam sinh rõ ràng có chút căng thẳng, nói chuyện cũng ấp a ấp úng, mãi một lúc sau mới hoàn chỉnh nói xong một câu, "Em là sinh viên năm nhất ngành XX của viện Công trình Kiến trúc, Uyển..."
Ninh Nhuệ Tinh không có chút hứng thú nào với sự tự giới thiệu của cậu, cô cũng biết việc mình ngắt lời của người khác là chuyện rất bất lịch sự, nhưng nếu như những lời tiếp theo mà nam sinh này muốn nói ra là những chuyện về phương diện mà cô đang nghĩ tới thì..., Ninh Nhuệ Tinh cảm thấy bản thân mình vẫn nên nhân lúc còn sớm dập tắt đi cái suy nghĩ kia của cậu như vậy mới tốt, cô nhẫn nại lên tiếng hỏi, "Cậu có chuyện gì sao?"
Nam sinh ngẩn người ra mất một, hai giây, lúc này mới ngập ngừng từ trong túi lấy ra một lá thư có một vài nếp gấp chồng chéo lên nhau, cậu dùng hai tay đưa lá thư đến trước mặt Ninh Nhuệ Tinh, "Đàn chị, em rất thích chị, đây là thư tình em viết..."
Tính cách của cậu ấy có chút ngại ngùng, kêu cậu tỏ tình ngay trước mặt Ninh Nhuệ Tinh như thế này, cậu lại sợ bản thân mình vừa nhìn thấy Ninh Nhuệ Tinh sẽ cảm thấy xấu hổ, cái gì cũng không nói ra được nữa, nhưng cậu lại không muốn bỏ lỡ người mà mình thích nên mới nghĩ ra cách viết thư tình cũ rích như thế này.
Chỉ cần Ninh Nhuệ Tinh nhận lấy rồi đọc nó thì liền có thể hiểu rõ được tâm ý của cậu.
So với sự lo lắng, thấp thỏm không yên sau khi tỏ tình của nam sinh kia thì Ninh Nhuệ Tinh lại phản ứng cực kỳ nhanh. Giang Dữ đã rất ít hoạt động trong trường, hơn nữa chủ tịch hội sinh viên mới được bầu cũng không thua kém Giang Dữ. Đề tài nói chuyện của mọi người đã đổi từ Giang Dữ sang người khác, mà cô với Giang Dữ bây giờ hầu như đều gặp nhau ở ngoài trường, những người xung quanh đương nhiên không biết mối quan hệ của cô và Giang Dữ, khó tránh khỏi hiểu lầm rằng cô vẫn còn độc thân, nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không ngờ rằng bản thân mình vậy mà lại được người khác chú ý đến.
Cũng không phải là cô tự ti, tự coi nhẹ mình, mà chỉ là ngoài những cuộc họp cần thiết của hội sinh viên trường và các hoạt động của bộ phận ra thì cuộc sống hằng ngày của cô chỉ có thư viện trường, dãy lầu giảng dạy và căn hộ của Giang Dữ là ba điểm trên một đường thẳng mà thôi, cô rất ít khi có cơ hội tiếp xúc với những người khác.
"Thật là ngại quá", Ninh Nhuệ Tinh cũng không đưa tay ra nhận lấy lá thư tình, cô cố gắng hết sức dùng giọng nói ôn hòa của mình để giải thích, "Tôi có..."
Cô vừa muốn nói "tôi có bạn trai rồi" thì lại có một giọng nói khác nhanh hơn cướp lấy lời cô, "Cô ấy có bạn trai rồi."
Ninh Nhuệ Tinh không hề xa lạ gì với giọng nói này, chính là vào sáng nay, chủ nhân của giọng nói này còn hôn lên trán cô, nói với cô một câu "chào buổi sáng", cô ngước mắt nhìn về hướng người kia, nhìn thấy Giang Dữ mặc một thân trang phục tốt nghiệp của cử nhân màu đen, nón cử nhân bị anh gỡ xuống cầm ở trong tay, Ninh Nhuệ Tinh cong môi cười với anh, tự giác đi đến bên cạnh anh, "Anh sao lại qua đây vậy?"
Buổi sáng trên đường đến lớp, Ninh Nhuệ Tinh nhìn thấy rất nhiều đàn anh, đàn chị mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh, mặc dù biết Giang Dữ sẽ không phải là một trong số đó, nhưng ảnh chụp tập thể lớp là không thể thiếu, ai biết được anh sẽ đến đây chứ.
Ánh mắt của Giang Dữ ý vị không rõ ràng mà quét qua cậu nam sinh đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh, anh không nói gì cả, mà chỉ ôm chặt lấy eo của Ninh Nhuệ Tinh một cách đầy chiếm hữu, sau đó xoay người đi trở lại con đường đã dẫn anh đến đây, ước chừng đi được vài bước rồi mới lên tiếng, "Nếu như anh không tới, vậy chẳng phải là đã bị người khác đào góc tường rồi sao?"
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh ngay lập tức có chút khóc không được mà cười cũng không xong, cô liền nhấc tay lên đánh anh một cái, "Anh nói bậy cái gì vậy?"
Cái gì mà đào góc tường, góc tường cũng đâu phải là dễ đào như vậy đâu chứ?
"Vừa nãy không phải là đang tỏ tình với em sao?" Giang Dữ dừng bước, anh đưa tay lên xoa loạn mái tóc của Ninh Nhuệ Tinh, "Em vẫn là nhanh chóng tốt nghiệp đi thôi."
Giang Dữ không nói tại sao anh lại hy vọng cô nhanh chóng tốt nghiệp nhưng Ninh Nhuệ Tinh vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói của anh.
Anh vừa tốt nghiệp, cô vẫn còn đi học, lỡ như xảy ra chuyện gì anh cũng không biết được, hơn nữa, lúc cô tốt nghiệp cũng gần đến độ tuổi kết hôn do pháp luật quy định, liền có thể lãnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi.
Nhìn cái người đang mặc bộ đồng phục tốt nghiệp cử nhân kia, Ninh Nhuệ Tinh bất giác cũng có chút ước ao, cô lấy nón cử nhân của Giang Dữ sang đội lên đầu của mình, quá to rồi, gần như là muốn che hết gương mặt của cô, bất đắc dĩ chỉ có thể giữ lấy vành nón, ngăn không cho nó rơi xuống, vừa hướng về phía Giang Dữ đưa ra một ngón tay, vừa lên tiếng nói, "Thêm một năm nữa là có thể rồi."
Chuyên ngành của các cô vào năm ba đại học gần như là được trường sắp xếp cho đến các trường trung học trong thành phố để thực tập, vào năm tư chính là cả một năm học đều không có mặt ở trường, gần như là thêm một năm nữa thôi, cô liền có thể giống như Giang Dữ, ít khi xuất hiện ở trường học. Thực tập thì đều sẽ ở cùng một chỗ với các bạn trong lớp, còn có một nhóm các em học sinh tiểu học và trung học cơ sở, Giang Dữ căn bản không cần phải lo lắng quá nhiều nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ thấp giọng cười, khẽ véo chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô, "Vậy em ở trường học phải ngoan ngoãn đó."
"Vẫn luôn rất ngoan mà", Ninh Nhuệ Tinh có chút không phục, "Ngoại trừ lên lớp học thì chính là đi đến thư viện chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tư chất giáo viên, những thời gian khác đều ở cùng một chỗ với anh rồi", giống như nghĩ đến cái gì đó, cô ngừng một chút sau đó nhẹ hắng giọng một tiếng, "Đâu có giống như anh."
"Anh?", Giang Dữ cho dù có thông minh như thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng không tránh khỏi đầu đầy mờ mịt, anh hỏi ngược lại, "Anh làm sao chứ?", thấy Ninh Nhuệ Tinh vẫn dáng vẻ bực bội hừ hừ không giải thích, anh liền thấp giọng bật cười, "Bà xã sao lại không giải thích rõ ràng một chút vậy?"
Vừa nghe thấy xưng hô này của anh, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh trong chớp mắt đỏ ửng hết lên, cái gì chứ, bát tự còn chưa đi xem, còn chưa phải là bà xã đâu nha.
Nhưng không thể không nói, Giang Dữ thật sự là nắm rất rõ điểm yếu của cô, anh vừa mới trêu chọc thì sự bực bội vừa mới được bơm vào căng tràn của cô liền cùng với đó mà bị trút ra hết, giọng nói của cô khẽ nhỏ đi, "Thư tình đó, anh còn chưa từng viết cho em."
Cô biết giữa cô và Giang Dữ đã tiến thêm một bước đến được trạng thái cả hai cùng thẳng thắn thành khẩn với nhau, trước đây Ninh Nhuệ Tinh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một bức thư tình ngày hôm nay đã dễ dàng khơi gợi lên trái tim thiếu nữ đã lâu ngày không thấy của cô.
Lúc đầu Giang Dữ chỉ là nhẹ nhẹ nhàng nhàng hôn cô một cái, hai người liền hẹn hò, ngay cả quá trình theo đuổi cơ bản nhất trước khi hẹn hò cũng đều bị lược bỏ mất chứ đừng nói đến thư tình, một lời tỏ tình đàng hoàng cũng không có luôn.
Ninh Nhuệ Tinh bây giờ nghĩ lại, không tránh được cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bạn trai nhỏ của Lai Âm ban đầu phải theo đuôi tận ba con phố mới theo đuổi được Lai Âm, nhà người khác thì có những câu chuyện khác, nhưng cô cùng với Giang Dữ, tính kỹ lại thì hình như không có quá trình theo đuổi độc đáo đặc biệt gì.
Chỉ có nụ hôn khiến con người ta ý loạn tình mê ở nơi góc cầu thang kia.
"Muốn thư tình kiểu gì, em nói với anh, anh đều có thể viết cho em."
"Tự mình nghĩ." Ninh Nhuệ Tinh ngừng một chút, "Như vậy mới đủ thành tâm thành ý."
Lời vừa nãy Giang Dữ nói ra cũng chỉ là đang dỗ cô, thứ mà cô muốn, anh tất nhiên sẽ dùng trái tim để làm cho bằng được, nhấc tay lên nhẹ xoa mái tóc suôn mượt mềm mại của cô, anh nhẹ giọng đồng ý một tiếng "được".
Thấy Giang Dữ đáp ứng như vậy, Ninh Nhuệ Tinh trái lại ngây người ra mất một, hai giây.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô, Giang Dữ ngược lại khẽ mỉm cười, anh cũng không tiếp tục cố chấp vấn đề này, chuyển chủ đề nói với cô, "Bây giờ thì đi ăn cùng anh nhé?"
"Vâng."
Vừa đúng lúc cô cũng có chút đói bụng rồi.
Ăn cơm xong, Giang Dữ còn phải đi xử lý một chút chuyện của trường học, Ninh Nhuệ Tinh liền một mình đi đến thư viện.
Ở trong thư viện xem sách một lúc, vô thức ngước mắt lên lại vừa đúng lúc nhìn thấy Giang Dữ đang đứng trước mặt cô, anh cứ như vậy chăm chú nhìn cô, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.
Anh nhẹ nhàng kéo cái ghế ở đối diện với Ninh Nhuệ Tinh ra rồi ngồi xuống, những người xung quanh đều đang đọc sách, không tiện để nói chuyện, Ninh Nhuệ Tinh liền hướng về phía anh lắc lắc điện thoại, ra hiệu cả hai người dùng điện thoại để nói chuyện.
Ai biết được Giang Dữ lại nhấc tay đặt một lá thư lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy về phía cô.
Khắp cả gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh đều viết đầy hai chữ nghi hoặc.
"Công ty còn có việc, anh quay về trước đây, em từ từ đọc." Đợi Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu nhìn thấy tin nhắn của anh, lúc này Giang Dữ mới đứng dậy rời đi.
Ninh Nhuệ Tinh cầm lá thư lên, vừa mở ra cô đã nhìn thấy bên trong có đặt một tờ giấy viết thư.
Cô không ngờ được hiệu suất làm việc của Giang Dữ lại cao như vậy, buổi sáng cô vừa mới nói, còn chưa qua được bao lâu, anh đã thật sự chuẩn bị cho cô một lá thư tình.
Ninh Nhuệ Tinh trước hết nhìn qua chữ của Giang Dữ, mạnh mẽ hữu lực, kiểu chữ mà anh viết ra tùy ý, tự nhiên mà dồn lực vào từng nét từng nét nhìn rất đẹp, chỉ là không biết anh sẽ viết ra kiểu thư tình như thế nào.
Vừa mở ra, trên một tờ giấy viết thư to lớn chỉ viết có mấy chữ, nhìn sơ qua rất trống trải, nhưng trong từng câu chữ lại để lộ ra rất nhiều tình cảm, lại mang theo vài phần sâu sắc độc đáo.
Bốn mùa,
Một đời,
Cùng em.
Anh yêu em,
Do đó anh muốn cùng em,
Trải qua thật tốt cuộc đời này.
Bình luận truyện