Em Là Nhà
Chương 30
Hắn ngày càng tiến gần, mình đến phát hoảng.
Tay hắn ghì chặt hai cổ tay mình, mà sức mình, đâu thể đấu nổi.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đành vậy, mình giờ cứ cương, thì chỉ có chết, đành xuống nước.
-"Xin anh, tha cho tôi..."
-"Anh tha, anh thương, anh đang yêu thương em đây mà..."
Thằng vô liêm sỉ nhà nó chứ, điên mất.
-"Đất coi như là của anh, từ nay tôi sẽ không nhắc tới nữa, cả anh và con Vi, từ giờ tôi hứa sẽ tránh xa, van anh đấy..."
-"Ngoan nào, em còn yêu anh mà, em giận anh thôi, phải không? Anh đã định đến tìm em, mà em lại bệnh. Đừng giận anh nữa, trước mặt Vi, chả nhẽ anh lại bênh em? Thôi thì em làm tình nhân của anh nhé, chỉ cần em biết điều, mai này anh có tất cả, thì em cũng sung sướng..."
Ước chi mình mang máy ghi âm nhỉ? Con Vi mà nghe được câu này thì không biết mặt nó méo tới như nào?
-"Nguyệt, em có biết anh nhớ em như nào không? Trải qua bao nhiêu người anh mới biết em là nở nang nhất, biết anh nhớ hai em ấy như nào không, trong mơ anh cũng thấy, của Vi cũng không to bằng..."
Mắt hắn lờ đờ đến sợ, cái mõm chó định lân la, cũng may lúc hắn lơ mơ, mình nhanh chóng thụt xuống, cuộn người ôm lấy hai chân, thật chặt.
-"Em sợ à, đừng sợ. Ngày trước cũng là lỗi của anh nữa, anh quyết chơi ván bài lớn, nhưng mỗi lần nhìn thấy em núc nỉu, không kiềm chế được lao vào, nhưng rồi nghĩ tới Vi, đầu óc lại căng thẳng. Vi lúc đó nói, hai người thoả mãn nhau thôi, nhưng biết đâu, một ngày nào đó, cô ấy lại có tình cảm với anh? Lúc em khóc vì sợ đau, cũng là lúc anh trấn tĩnh suy nghĩ..."
À, thì ra...là hắn lo, phát sinh với mình, thì có thể không câu được con cá lớn, không thể khiến "chị Vi" cảm động vì tình cảm chân thành, kiểu như, anh chỉ ở bên giúp đỡ cô ấy thôi, vì cô ấy là bạn tốt của em, một mình gánh vác quán xá, nên anh thương cảm, còn người anh yêu vẫn là em, chỉ có em thôi.
Buồn nôn!
Quá buồn nôn!
Biết là thế, cay là thế, mà vẫn phải nhẹ nhàng kéo dài thời gian.
-"Vâng, anh nói tiếp đi..."
-"Giá kể em không chuyện gì cũng bô bô kể với Vi, em biết không, em dại lắm..."
-"Vâng!"
-"Nếu em kín tiếng một tý, có khi đã được anh "sủng" từ lâu rồi..."
Bà nhà mày, mày tưởng mày là Thánh Thượng chắc? Sủng cái cờ! Chưa bao giờ máu mình nóng như lúc đó. Cố nén tức, đến đỏ cả mặt.
Quay sang, đã thấy thằng cha vội vàng rồi, đến nhục.
-"Anh à, anh làm em đau lòng thế nào anh biết không? Sao anh không nói sớm?"
-"Tính em như thế, làm sao thành công được?"
Trời ơi, sao không ai tới vậy hả trời?
Không có thư kí nào cần báo cáo gì với hắn sao?
Bố vợ mẹ vợ đâu, thỉnh thoảng cũng phải thăm con rể quý một chút chứ?
Toi mất!
-"Thế giờ mình tính sao hả anh?"
-"Em chịu khó kín tiếng, chiều thứ bảy hàng tuần, anh tới chỗ em, ba tháng sẽ cho em đi du lịch một lần ..."
-"Anh có em thôi hay người khác? Anh không sợ Quốc mặt ngựa à?"
-"Anh có cách của anh chứ! Nhưng em phải biết điều, không nên ghen tuông, kể cả sau này ngoài Vi, anh có người khác, em cũng không được lên tiếng đỏng đảnh, anh không thích đàn bà của mình như vậy!"
Con chó này, nó tưởng mình còn là Nguyệt của ngày xưa chắc? Cái thời nó nói ngọt gì cũng nghe? Cái thời bám đuôi nó nằng nặc đòi quay lại. Thời đó, xưa rồi...
-"Nguyệt!"
-"Dạ.."
-"Anh biết em yêu anh nhiều lắm, anh biết anh là thế giới của em, em phát điên vì anh, anh thương lắm, anh sẽ đền nhé, yên tâm, tuy tiền bạc không thể cho em, anh nghĩ em cũng không cần, nhưng tình cảm, nhất định bù đắp..."
-"Vâng..."
-"Anh..."
-"Anh An!"
-"Anh An!"
Mình có mơ không đấy? Hình như có tiếng gõ cửa? Tiếng người nữa?
-"Tôi đang bận, lúc khác đi!"
-"Anh đi đi, tý về nói chuyện cũng được mà..."
Mình nín thở hồi hộp.
-"Một đống công văn giấy tờ đây, có chuyện gì để lúc khác! Muốn nghỉ việc hả?"
Chó quát người, rồi nháy mắt với mình, ngứa!
-"Anh Trung gọi anh đấy!"
Chẳng biết thằng Trung là cái thằng nào, con chó này vừa tinh tướng xong đã cụp cả đuôi, vội vàng bảo mình đứng dậy đi về, lúc khác nói chuyện.
Tay hắn ghì chặt hai cổ tay mình, mà sức mình, đâu thể đấu nổi.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đành vậy, mình giờ cứ cương, thì chỉ có chết, đành xuống nước.
-"Xin anh, tha cho tôi..."
-"Anh tha, anh thương, anh đang yêu thương em đây mà..."
Thằng vô liêm sỉ nhà nó chứ, điên mất.
-"Đất coi như là của anh, từ nay tôi sẽ không nhắc tới nữa, cả anh và con Vi, từ giờ tôi hứa sẽ tránh xa, van anh đấy..."
-"Ngoan nào, em còn yêu anh mà, em giận anh thôi, phải không? Anh đã định đến tìm em, mà em lại bệnh. Đừng giận anh nữa, trước mặt Vi, chả nhẽ anh lại bênh em? Thôi thì em làm tình nhân của anh nhé, chỉ cần em biết điều, mai này anh có tất cả, thì em cũng sung sướng..."
Ước chi mình mang máy ghi âm nhỉ? Con Vi mà nghe được câu này thì không biết mặt nó méo tới như nào?
-"Nguyệt, em có biết anh nhớ em như nào không? Trải qua bao nhiêu người anh mới biết em là nở nang nhất, biết anh nhớ hai em ấy như nào không, trong mơ anh cũng thấy, của Vi cũng không to bằng..."
Mắt hắn lờ đờ đến sợ, cái mõm chó định lân la, cũng may lúc hắn lơ mơ, mình nhanh chóng thụt xuống, cuộn người ôm lấy hai chân, thật chặt.
-"Em sợ à, đừng sợ. Ngày trước cũng là lỗi của anh nữa, anh quyết chơi ván bài lớn, nhưng mỗi lần nhìn thấy em núc nỉu, không kiềm chế được lao vào, nhưng rồi nghĩ tới Vi, đầu óc lại căng thẳng. Vi lúc đó nói, hai người thoả mãn nhau thôi, nhưng biết đâu, một ngày nào đó, cô ấy lại có tình cảm với anh? Lúc em khóc vì sợ đau, cũng là lúc anh trấn tĩnh suy nghĩ..."
À, thì ra...là hắn lo, phát sinh với mình, thì có thể không câu được con cá lớn, không thể khiến "chị Vi" cảm động vì tình cảm chân thành, kiểu như, anh chỉ ở bên giúp đỡ cô ấy thôi, vì cô ấy là bạn tốt của em, một mình gánh vác quán xá, nên anh thương cảm, còn người anh yêu vẫn là em, chỉ có em thôi.
Buồn nôn!
Quá buồn nôn!
Biết là thế, cay là thế, mà vẫn phải nhẹ nhàng kéo dài thời gian.
-"Vâng, anh nói tiếp đi..."
-"Giá kể em không chuyện gì cũng bô bô kể với Vi, em biết không, em dại lắm..."
-"Vâng!"
-"Nếu em kín tiếng một tý, có khi đã được anh "sủng" từ lâu rồi..."
Bà nhà mày, mày tưởng mày là Thánh Thượng chắc? Sủng cái cờ! Chưa bao giờ máu mình nóng như lúc đó. Cố nén tức, đến đỏ cả mặt.
Quay sang, đã thấy thằng cha vội vàng rồi, đến nhục.
-"Anh à, anh làm em đau lòng thế nào anh biết không? Sao anh không nói sớm?"
-"Tính em như thế, làm sao thành công được?"
Trời ơi, sao không ai tới vậy hả trời?
Không có thư kí nào cần báo cáo gì với hắn sao?
Bố vợ mẹ vợ đâu, thỉnh thoảng cũng phải thăm con rể quý một chút chứ?
Toi mất!
-"Thế giờ mình tính sao hả anh?"
-"Em chịu khó kín tiếng, chiều thứ bảy hàng tuần, anh tới chỗ em, ba tháng sẽ cho em đi du lịch một lần ..."
-"Anh có em thôi hay người khác? Anh không sợ Quốc mặt ngựa à?"
-"Anh có cách của anh chứ! Nhưng em phải biết điều, không nên ghen tuông, kể cả sau này ngoài Vi, anh có người khác, em cũng không được lên tiếng đỏng đảnh, anh không thích đàn bà của mình như vậy!"
Con chó này, nó tưởng mình còn là Nguyệt của ngày xưa chắc? Cái thời nó nói ngọt gì cũng nghe? Cái thời bám đuôi nó nằng nặc đòi quay lại. Thời đó, xưa rồi...
-"Nguyệt!"
-"Dạ.."
-"Anh biết em yêu anh nhiều lắm, anh biết anh là thế giới của em, em phát điên vì anh, anh thương lắm, anh sẽ đền nhé, yên tâm, tuy tiền bạc không thể cho em, anh nghĩ em cũng không cần, nhưng tình cảm, nhất định bù đắp..."
-"Vâng..."
-"Anh..."
-"Anh An!"
-"Anh An!"
Mình có mơ không đấy? Hình như có tiếng gõ cửa? Tiếng người nữa?
-"Tôi đang bận, lúc khác đi!"
-"Anh đi đi, tý về nói chuyện cũng được mà..."
Mình nín thở hồi hộp.
-"Một đống công văn giấy tờ đây, có chuyện gì để lúc khác! Muốn nghỉ việc hả?"
Chó quát người, rồi nháy mắt với mình, ngứa!
-"Anh Trung gọi anh đấy!"
Chẳng biết thằng Trung là cái thằng nào, con chó này vừa tinh tướng xong đã cụp cả đuôi, vội vàng bảo mình đứng dậy đi về, lúc khác nói chuyện.
Bình luận truyện