Chương 18: 18: Cho Bản Thân Cơ Hội Buông Bỏ
Tạm biệt ba mẹ xong cô ra đường lớn đón một chiếc xe nhỏ đến một vùng quê rất xa, nơi này cô đã tìm hiểu rất kĩ ngày hôm qua rồi, là một nơi ít dân, mọi người sống với nhau một cách bình dị nhất, họ sống ở đây từ bé nên ít khi nào lên thành phố trên này, chỉ khi nào bất đắc dĩ lắm phải nên, ở đó mọi thứ không phải là quá thiếu thốn mà nó chỉ không hiện đại như trên này thôi.
Chạy suốt mấy tiếng trời thì cũng đã tới, nơi này bây giờ chỉ mới lờ mờ sáng thôi, nhưng hầu như mọi người nơi đây đều thức giấc hết cả rồi, cô cảm nhận được hương vị của đồng cỏ xanh, mặt trời đã dần nhô lên cao, cô theo ngõ nhỏ đi vào làng hỏi người dân nơi đây xin tá túc, có gì cô sẽ tìm một nơi để dựng một cái chòi mà ở, rồi từ từ phát triển nó hơn.
Vào tới làng có gặp một bà lão đang gánh đọt bánh của mình, cô chạy lại giúp đỡ bà.
- Bà ơi, bà để đó con gánh giúp cho ạ, chứ bà đi như vậy thì nguy hiểm lắm ạ.
Bà cụ già với những đốm đồi mồi trên mặt, năm tháng có lẽ đã lấy đi rất nhiều thứ của con người, bà cụ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
- Cháu từ nơi khác đến đây phải không, trông cháu ăn mặc xinh đẹp như này cơ mà.
Sao lại về đây chứ, nơi này chỉ thích hợp với những người gần đất xa trời như bọn ta thôi, cần một nơi yên bình để sống cho tới lúc nhắm mắt.
- Bà ơi, đúng là cháu là người ở nơi khác đến đây, nhưng cháu rất thích những nơi yên bình như thế này ạ.
Bà chỉ cháu nơi bà muốn đến đi, cháu gánh đến đó giúp bà, dù gì bây giờ cháu cũng muốn đi thăm quan nơi này ạ.
Thế là bà lão chỉ đường cho cô gánh bánh tới chợ chô bà, cô vừa gánh đọt bánh vừa kéo theo chiếc vali của mình, nó cũng chẳng có gì to tát cả, từ bé cô đã quen mấy việc như này rồi nên thấy nó rất bình thường, thế rồi nguyên cả ngày cô cùng với bà lão bán bánh, đến chiều cô đang rối không biết bây giờ mình đi đâu, nếu xin bà thì cô sợ bà nghĩ mình này kia nên cũng không dám xin.
- Thu dọn đi rồi về nhà bà ở, chứ con cấu xe một hồi có khi rách luôn cái quần.
Bà lão nói với cô bằng giọng nói dịu dàng, khuôn mặt bà phúc hậu biết bao, bà biết cô đến đây lạ nước lạ cái, làm gì có quen ai ở đây chứ, nếu quen thì đã về nhà từ sáng rồi chứ làm sao qua mắt được bà già sống gần hết kiếp người rồi chứ.
- Con...con có thể sao.
Cô vừa quê vừa lo lắng hỏi lại.
- Chứ con muốn ở đây một mình đến tối cho ma bắt không.
Bà hù cô gái nhỏ này.
- Dạ...không bà, con sợ ma lắm.
- Thế được rồi, về ở với bà đi, bà sống có một mình thôi, tuy ta già rồi nhưng sức khoẻ vẫn còn tốt, đầu óc vẫn còn nhớ dai lắm, nào đi thôi.
Nhược Hi đi theo bà về tới một căn nhà nhỏ, nó chỉ nhỏ đối với những người sống trên thành phố như cô thôi, chứ ở đây thì như vậy người ta gọi là khá giả rồi, vào đến nhà bà dẫn cô vô căn phòng nhỏ, nơi đó sẽ là của cô, cô xếp đồ của mình ra, rồi đi tắm rửa như lời bà lão dặn.
Xong xuôi đâu hết thì cô ra hỏi bà chỗ nấu cơm, để cô lấy củi châm lửa mà nấu, thì đã thấy bà làm hết rồi, chỉ còn chờ nó chín mà ăn thôi.
- Từ sáng đến giờ ta vẫn chưa biết tên của con, cứ gọi con là cô bé suốt không à.
- Bà cứ gọi con là tiểu Hi được rồi ạ, bà ơi con còn biết làm bánh nữa, mai đi chợ con mua nguyên liệu làm bánh đó, vậy là bà cháu mình có thêm một món nữa để bán đó ạ.
- Ừm con thích là được rồi, mà tiểu Hi nè, ta trông con có vẻ rất nhiều tâm sự, nét mặt con hình như vẫn chưa buông bỏ được thứ gì đó.
- Con cũng không biết phải nói sao nữa bà ơi, con bây giờ cũng không còn người thân nào trên đời này nữa rồi, ba mẹ con cũng bỏ lại con mà về một nơi rất xa rồi, con thực sự nhớ họ lắm.
Nhược Hi cô vừa nói mà nước mắt lưng tròng, bà lão nhẹ nhàng xoa bàn tay cô.
- Trên đời này, có những thứ con không bao giờ giữ mãi được, có những chuyện con cũng không thể nào đoán trước được nó sẽ như thế nào, đôi khi bản thân mình phải trải qua một vài thử thách lớn trong đời để mà trưởng thành hơn đó con.
Thôi ăn cơm thôi, chín hết cả rồi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho khoẻ đi, để đọt bánh ngày mai ta làm một mình được rồi.
- Con không mệt, con cùng với bà làm cho vui ạ.
Bữa cơm thường ngày của bà nay vì có tiểu Hi mà trở nên ngon hơn, không khí cũng vui hẳn lên, đàn gà của bà nay có một cô gái xinh đẹp chăm sóc cũng kêu nhiều hơn mọi ngày.
Mới có một buổi chiều cô về đây thôi, mà mọi thứ nhà bà lão thay đổi hẳn.
Hôm sau cô lại cùng bà lão ra chợ bán bánh, mọi người ở chợ ai cũng thấy cô xinh đẹp lại còn rất lễ phép, ai ai cũng quý cô, những đứa trẻ trong làng cũng lại bám lấy cô, khiến cô vui vẻ suốt ngày trời.
Chiều đến thì cô theo mọi người ra đồng lùa trâu về, mấy đứa con nít rất giỏi, mới bé tí tuổi mà đã biết phụ giúp cha mẹ.
Có nhưng hôm mọi người con tổ chức rủ nhau vô rừng đốn củi, hôm thì thu hoạch nấm, hoặc những loại quả, loại ra rừng để về trữ vào những mùa mà không thể ra ngoài được, cô còn mở một lớp dạy chữ cho các em nhỏ trong ngồi làng này, cô không nghĩ là các em đến học đông như vậy, lũ trê tuy còn nhỏ nhưng tiếp thu rất nhanh.
- Chị tiểu Hi à, chị dạy chúng em như vậy, chiều bọn em sẽ dẫn chị đi thả diều như hôn qua nha, hôm nay bọn em có làm cho chị một con diều rồi đó.
- Hahaha được rồi được rồi, nhưng mấy đứa chơi ăn gian lắm, toàn bắt nạt chị thôi à.
- Hôm nay bọn em không chơi ăn gian với chị nữa, chị chịu đi với bọn em nha.
Mấy đứa nhóc này nhí nha nhí nhảnh làm cô nhớ tới tiểu Vũ, thằng bé chắc giờ cũng dần quen được với môi trường quyền quý rồi, dù gì sau này tiểu Vũ cũng sẽ phải làm quen với những thứ đó.
Cô nên vui mới phải chứ, hazz..
Bình luận truyện