Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 145: Nỗi lo của Chu Minh Phượng



Người phụ nữ trang điểm đậm đó sợ đến nỗi tè ra quần.

Bây giờ, cô ta có vẻ mặt còn khó coi hơn cả ăn phải một con ruồi chết. Phải biết là vừa nãy chính cô ta đã cố ý giẫm giày lên cái giẻ lau của Tiểu Hoa nên mới xảy ra chuyện này.

Vốn cô ta chỉ định tìm vui, nhưng không ngờ lại thành ra tự đưa mình vào chỗ chết.

Có lẽ cô ta không biết Trần Minh Triết ở phía trước là ai, nhưng Mặt Sẹo thì cô ta biết rất rõ.

“Cậu Trần, cậu rộng lượng bỏ quá cho tôi lần này. Về sau, Cao Đại Mãng tôi sẽ không bao giờ dám… không bao giờ dám nữa…”

Vì Cao Đại Mãng đang sợ hãi không ngừng dập đầu xuống sàn, nên đầu gã đã bị dính nước tiểu của người phụ nữ đó và cả cục đờm kinh tởm mà gã đã khạc nhổ ra lúc trước, trông cực kỳ kinh tởm. Nhưng lúc này, Cao Đại Mãng không hề thấy tởm lợm chút nào, gã biết mình đã chọc phải một nhân vật vô cùng đáng gờm. Khéo khi còn bị phanh thây rồi thủ tiêu xác cũng nên, người lăn lộn trong giới như gã đương nhiên hiểu rất rõ điều này.

Mà Mặt Sẹo đâu phải người mới làm những chuyện này một, hai lần!

Vừa nói, Cao Đại Mãng vừa dập đầu, sau đó gã còn cầm chai rượu nguyên ở bên cạnh lên tự đập mạnh vào đầu mình.

A!

Ngay sau đó, rượu trong chai hòa lẫn với máu chảy từ trên đầu gã xuống.

Mặt Sẹo im lặng đứng đó, hắn ta đã biết sự lợi hại của Trần Minh Triết, thủ đoạn của anh khiến hắn ta không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, đến anh Phi còn không dám nhiều lời trước mặt Trần Minh Triết, huống chi là hắn ta.

Hắn ta đang chờ Trần Minh Triết ra lệnh. Thật ra, loại côn đồ như Cao Đại Mãng chẳng là gì trong mắt Mặt Sẹo cả. Tân Thành là một thành phố nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nơi này có mười mấy con phố, mỗi phố đều có một người như Cao Đại Mãng, hắn ta tùy ý bóp chết vài tên cũng dễ như bóp chết một con kiến vậy.

Lúc này, nhóm Tôn Đại Dũng đang chờ bên ngoài cũng có vẻ vô cùng kích động.

Dường như đến bàn tay cầm thuốc của hắn cũng trở nên run rẩy.

Nhất là khi tiếng kêu thảm thiết ấy vang lên, mẩu thuốc trong tay hắn đã rơi xuống đất.

Thật khủng khiếp! Nếu trước kia, hắn không thức thời nhận sai và xin lỗi ngay, chắc đã ngủm từ lâu rồi…

Nhìn Cao Đại Mãng mặt đầm đìa máu ở phía trước, Trần Minh Triết lại quan sát những tên lưu manh đang có vẻ mặt hoảng sợ ở xung quanh, sau đó anh quay người bước vài bước.

Nói: “Mặt Sẹo, ở đây giao cho ông. Tôi không muốn nhìn thấy hai người này nữa, ông xem làm thế nào thì làm”.

Dứt lời, Trần Minh Triết đi thẳng ra khỏi quán ăn.

Mặt Sẹo lập tức cúi người chào, đáp: “Tôi biết rồi cậu Trần, cậu đi thong thả!”

Chờ sau khi Trần Minh Triết đi ra khỏi quán ăn rồi, Mặt Sẹo mới quay người lại.

Hắn ta lạnh lùng nhìn Cao Đại Mãng.

“Cao Đại Mãng, nói đi, mày muốn chết thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi này, Cao Đại Mãng vội vàng dập đầu một cách điên cuồng.

“Anh Mặt Sẹo, anh Mặt Sẹo… Xin anh tha cho tôi một mạng, xin anh…”

Người phụ nữ đứng cạnh gã lập tức ngồi phịch xuống đống nước tiểu của mình, sau đó cùng quỳ với Cao Đại Mãng, khấu đầu khóc lóc không ngưng nghỉ.

“Anh Mặt Sẹo… Chuyện này…”

Lúc này, Hứa Đại Khả hình như định nói gì đó, nhưng Mặt Sẹo không cho ông ấy cơ hội, lập tức giơ điện thoại lên.

“Hoàng Thắng, dẫn vài anh em tới đây giải quyết chút chuyện!”

Nghe thấy thế, toàn thân Cao Đại Mãng run rẩy, gã sợ đến mức tè cả ra quần.

Gã dập đầu như bổ củi, không ngừng xin tha…

“Ồn quá, cho hai đứa chúng nó im lặng chút đi!”

Nghe thấy vậy, cậu thanh niên ra tay lúc trước đã nhấc chân đạp một cú vào đầu của Cao Đại Mãng.

Sau cú đạp này, Cao Đại Mãng đã ngất xỉu.

Lúc này, bảy, tám tên đàn em còn lại của Cao Đại Mãng cũng đều vội vàng quỳ hết xuống, không dám hé răng nửa lời.

“Anh Mặt Sẹo… Cậu Trần này…”

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, trán Hứa Đại Khả đã đổ mồ hôi…

“Ông chủ Hứa, ông đừng hỏi, cũng đừng nói gì về chuyện của cậu Trần, ông là người thông minh mà. Nếu cậu Trần đã nói rất vui được quen biết ông, tôi quyết định sẽ đầu tư chút vốn cho quán ăn này của ông. À, hình như ông còn vài chi nhánh nữa đúng không?”

Hứa Đại Khả vội gật đầu.

“Sau này, tôi sẽ giới thiệu ông chủ Hoa của khách sạn Phượng Đài cho ông. Ngoài ra, quán này của ông cần sửa sang lại, sau đó để cái cô… à chính là cô gái, bạn của cậu Trần làm quản lý, ông thấy có được không?”

“Đương nhiên là được! Nếu anh Mặt Sẹo đã nói là sẽ đầu tư vào quán ăn của tôi thì anh chính là ông chủ rồi, nên anh muốn sao cũng được”.

Khi nghe thấy Mặt Sẹo nói sẽ giới thiệu cho mình làm quen với ông chủ Hoa của khách sạn Phượng Đài, Hứa Đại Khả cực kỳ kích động. Phải biết là trong ngành nhà hàng ở Tân Thành, ông chủ Hoa của khách sạn Phượng Đài là người làm ăn lớn nhất, cho ông ta nếm thử ít canh thì Hứa Đại Khả cũng có thể kiếm được bộn tiền.

Hơn nữa, Mặt Sẹo cũng đã nói sẽ đầu tư cho quán của ông ấy. Kể cả Mặt Sẹo có bảo Hứa Đại Khả giao hơn phân nửa cổ phần của quán mình cho hắn ta thì ông ấy cũng đồng ý. Dẫu sao có được mối quan hệ này thì ông ấy không còn lo thiếu tiền nữa, vì bây giờ ông ấy chỉ có tiền, chứ chưa có nhiều mối quan hệ!

Ra khỏi quán ăn, Trần Minh Triết đã bị nhóm Tôn Đại Dũng vây xung quanh.

“Minh Triết, sao… Sao cậu lại quen anh Mặt Sẹo… Hắn là một người rất nguy hiểm đấy!”

Một người bảo vệ đã có tuổi lập tức cất giọng hỏi.

Dẫu sao những người làm bảo vệ như họ cũng đã tiếp xúc khá nhiều với đám côn đồ này, nên đương nhiên họ biết người đáng sợ nhất trong giới ở Tân Thành chính là Mặt Sẹo. Dù gì những người như Đoàn Phi và Trịnh Mãnh thường không hành động ngoài ánh sáng, nên những người này không biết cũng là chuyện bình thường.

“À, có một lần Mặt Sẹo bị đánh, tôi đã giúp ông ta. Sau này, ông ta đối đãi với tôi không tệ, nhưng gặp được ông ta ở đây thì đúng là tình cờ thật”.

“À, ra là vậy… Tôi còn tưởng thằng nhãi nhà cậu cũng lăn lộn trong giới xã hội đen cơ!”

Một bảo vệ khác lập tức cười lớn, còn vỗ vào vai của Trần Minh Triết.

Tôn Đại Dũng không nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không nói gì. Nếu Trần Minh Triết đã không muốn nói, có nghĩa là anh muốn khiêm tốn giống như thời còn làm việc ở trường đại học, đương nhiên hắn cũng sẽ không hỏi nhiều…

“À, Trường Thanh đã đến bệnh viện chưa?”

Trần Minh Triết vội chuyển chủ đề.

“Chắc rồi, có người của Mặt Sẹo đưa đi, chắc chắn sẽ không sao đâu, khéo còn chẳng phải xếp số ý chứ!”

Lúc này, Tôn Đại Dũng nhận ra Trần Minh Triết đang đánh trống lảng, nên cũng cười nói: “Đi thôi, đi làm việc! Để tôi và Minh Triết đến viện xem cậu ta thế nào. Nhưng hôm nay, nếu đổi lại là vợ tôi bị người ta bắt nạt, dù người đó là ai, tôi cũng phải liều mạng với hắn!”

“Đúng đấy…”

“Thôi được rồi… Các cậu mau đi nói với đội trưởng một tiếng đi, tôi và Minh Triết đến viện thăm Trường Thanh rồi về ngay”.

Tôn Đại Dũng vốn là đội trưởng đội bảo vệ của nhóm Trần Minh Triết, bây giờ hắn đã lên tiếng, đương nhiên những người khác phải gật đầu ngay. Dù trong lòng họ còn thấy rất kinh ngạc khi Trần Minh Triết lại quen biết đại ca trong giới xã hội đen của Tân Thành, nhưng cũng không nói gì nữa, mà chào Trần Minh Triết rồi đội mũ bảo vệ lên, đi về phía tòa nhà của Tập đoàn Thẩm Thị ngay cạnh đó.

“Cậu Trần…”

“Thôi trò đấy đi… Ha ha, đi thôi… Đến viện xem Trường Thanh thế nào đã…”

Trong lòng Tôn Đại Dũng bỗng dưng thấy rất vui, dẫu sao vừa nghĩ mình có thể ở bên cạnh Trần Minh Triết, như vậy có thể làm quen được với nhiều mối quan hệ, hắn càng thấy Trần Minh Triết này chính là cậu Trần mà đám đại ca trong giới xã hội đen như Mặt Sẹo nhắc tới, chắc chắn Trần Minh Triết không phải người bình thường.



“Mẹ, mẹ lại đoán mò cái gì đấy?”

Vốn hôm nay, Bạch Diệp Chi đang có tâm trạng rất tốt. Cô báo tin này cho bố mình biết, Bạch Dũng Quang lập tức lại nói cho Vương Tú Vân. So với sính lễ có giá trên trời của nhà họ Tiết ở Du Thành, Vương Tú Vân coi trọng khoản vay mà Bạch Diệp Chi đã thương lượng xong với ngân hàng Nhân Dân hơn. Đó là khoản vay một tỷ, nếu có được số tiền này, chẳng những bà ta có thể nhanh chóng giải trừ nguy cơ cho Tập đoàn Thiên Bách, thậm chí còn có thể phát triển thêm một bước.

Những điều khiến Bạch Diệp Chi không vui là, cô vừa về nhà chưa đến một tiếng đã bị mẹ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Mà chủ đề chỉ loanh quanh ở vấn đề cô lấy đâu ra tiền để mua căn dinh thự ấy, có phải cô lấy tiền của công ty hay không…

Chu Minh Phượng hỏi đến mức Bạch Diệp Chi phải câm nín.

“Mẹ đoán mò gì chứ! Thế con nói đi, rốt cuộc căn nhà đó ở đâu ra? Con gái, hay con có quan hệ gì với chủ tịch Tập đoàn Thẩm Thị đấy?”

“Mẹ nghe nói Thẩm Vinh Hoa ấy đã hơn bốn mươi rồi, hơn nữa ông ta còn có vợ ở nước ngoài nữa!”

“Nhưng đúng ra thì Thẩm Vinh Hoa này cũng được, ít ra thì ông ta có tiền. Bố con từng nói ông ta là người giàu nhất cái đất Tân Thành này, tiền nhiều vô số kể, hơn nữa Kim Vực Hương Giang đều là của ông ta cả”.

Chu Minh Phượng càng nói càng hăng.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế? Con chẳng quen biết gì với Thẩm Vinh Hoa cả, còn chưa gặp mặt một lần nào. Vả lại, con nghiêm túc nói với mẹ thêm một lần nữa, căn nhà ấy là Minh Triết mua. Về sau con mới biết mà, mẹ quên rồi hả? Cái đồng hồ Longines mấy chục nghìn mà mẹ bắt Minh Triết tháo ra chính là quà tặng kèm khi anh ấy mua nhà đấy”.

Bạch Diệp Chi nhìn mẹ mình, thật sự không biết suốt ngày bà nghĩ cái gì trong đầu nữa.

“Không quen? Thế căn dinh thự này…”

“Là Minh Triết mua, là anh ấy mua… Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới tin đây! Nếu không phải do Minh Triết mua, tại sao ban đầu trong hợp đồng lại viết tên anh ấy? Vả lại, trước đó, con còn chẳng biết giá của căn dinh thự ấy nữa là!”

Chu Minh Phượng sầm mặt nhìn Bạch Diệp Chi, nói: “Sao? Mới nói chuyện với mẹ có vài câu đã thấy phiền rồi à? Mẹ thấy bây giờ, con không còn coi mẹ ra gì nữa rồi đấy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện